Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 109: Đồ vô tích sự

“Tiểu Tuấn, ngân hàng đồng ý cho vay rồi…”

Bác năm cười hỳ hỳ, đến tiệm bánh mỳ của Xảo Xảo. Địa điểm này là do tôi nó cho bác biết. Xưởng máy thành lập, tôi và bác năm ngày càng thân thiết hơn. Bác năm làm việc rất có trách nhiệm, ngoài việc kỹ thuật sản xuất là không nhúng tay vào, những việc khác đều đến góp sức.

Nghĩ đến chuyện từ Liễu Gia Sơn đến trấn Hướng Dương là 20 dặm, xe khách ngày một chuyến, không tiện lợi, bác năm lại già rồi, đi xe đến quá mất sức, tôi đã đề nghị xưởng máy mua một chiếc xe máy cũ, làm xe công cho mọi người. Do anh Liễu Triệu Thời làm lái xe. Thực ra, anh phải chạy đến xưởng điện để thanh toán tiền, phải chạy lên huyện để vay tiền, thật là cũng cần có một chiếc xe. Nếu hiệu suất của xưởng máy cao, năm sau có lẽ cũng có xe con rồi.

Chiếc xe máy cũ của xưởng máy, trong lúc đàm phán mượn tiền, còn có tác dụng lớn. Mặc dù cha đã đích thân xuất mã, nhưng dù gì cũng đề cập đến con số cực đại hai mươi vạn, trưởng ngân hàng Trịnh nhất định sẽ rất cẩn thận. Đến lúc nhìn thấy bác năm từ xe máy đi xuống, trưởng ngân hàng Trịnh đờ người ra. Đường đường một trưởng ngân hàng như ông mà cũng chỉ có chiếc xe ba bánh thôi, xem ra xưởng máy của Liễu Gia Sơn này thật là có thực lực.

Trưởng ngân hàng Trịnh là người hết sức cẩn thận, ngay lúc đó liền ngồi lên chiếc xe máy, tự mình đến Liễu Gia Sơn khảo sát tình hình.

Đến Liễu Gia Sơn, trưởng ngân hàng Trịnh chưa bước xuống xưởng, liền nghe thấy tiếng ầm ầm, điều đó là do mấy khách hàng đáng lẽ trước đó đến để lấy hàng, vì mấy chiếc máy mà cãi nhau không ngớt. Trưởng ngân hàng Trịnh thấy hứng thú liền lại nghe, cùng với bác năm nói chuyện với mấy người khách. Mấy ông khách đó chẳng cần biết ông là trưởng ngân hàng hay là gì, đều nói rằng mình đã đưa tiền rồi, phải nhận được hàng. Bên này vừa nói một câu, bên kia đã nói đến bảy câu, trưởng ngân hàng bị nói đến hoa mày chóng mặt, chỉ cười đau khổ từ bỏ cương vị người hòa giải của mình. Nhưng khi cãi nhau thế này, trưởng ngân hàng Trịnh mới biết rằng mình đã có thêm chút hiểu biết về tình hình không cung ứng đủ hàng của xưởng máy.

Chủ nhiệm Liễu là thư ký Liễu quả nhiên không nói gì, cố tình làm ra trò này----thật là đáng nể!

“Đã vay được bao nhiêu?”

Tôi vừa nghe liền hỏi.

“hai mươi vạn.”

Bác năm cười hỳ hỳ nói.

“Nhưng…”

Tôi vừa nhảy cẫng lên, kiếp trước, tôi sợ nhất là nghe từ “nhưng mà…” Một việc tốt như vậy, bị một từ “ nhưng mà” phá hỏng hết rồi.

“Trưởng ngân hàng Trịnh nói, giờ đây tiền trong ngân hàng cũng không nhiều lắm, hai mươi vạn này phải vay làm hai lần, hôm nay đưa trước 15 vạn, tháng sau gửi tiếp 5 vạn đến.”

Tôi thở ra một hơi, cái “nhưng mà” này cũng không tệ lắm, có 15 vạn rồi, nhiều việc sẽ được giải quyết. Sauk hi tiền đến tay, xưởng làm thế nào mở rộng ra được, những ngày nay tôi đã tính toán rồi, vì vậy ngay lập tức nói với bác năm: “Bác năm, cứ nhập vào 12 bộ nguyên liệu đã, làm xong những đơn đặt hàng của tháng này rồi tính sau…”

Đã nói chuyện với tôi mấy lần, những từ kiểu như đơn đặt hàng, bác năm cũng đã hiểu rồi.

Bác năm lặng đi, nói: “Tháng này còn 20 đơn đặt hàng nữa, chỉ có 12 cái máy…”

Tôi mỉm cười: “Hắc Tử, còn có hai người bán hàng nữa phải không, đã đến hết chưa? Họ đến, thì có lẽ cũng được 5, 6 đơn đặt hàng chứ. Tôi tính rằng, một lần nhập 12 bộ nguyên liệu, còn là ít, miễn cưỡng dùng hết tháng này thôi, tháng sau còn phải đợi xem tình hình gạo thế nào.”

Lúc này, Tiểu Thanh rót trà cho bác năm và anh cả, Lương Xảo mang lên một đĩa bánh bao mới ra lò.

Tôi và bác năm nó về chuyện vận hành của xưởng máy ở trên lầu. Tiệm bánh mì không như những tiệm khác, là nơi bán đồ ăn, hai người đen sì sì ngồi trong tiệm, còn ra thể thống gì? Những đạo đức nghề nghiệp cơ bản, tôi cũng phải làm theo, không thể tự mình đập vỡ nó đi được.

“Ôi chà, Tiểu Thanh, sao mà ướt thế kia, đã là con gái lớn rồi.”

Bác năm khen một câu.

Chị Tiểu Thanh có chút xấu hổ, nhìn sang tôi một chút, rồi cười đi xuống.

Đợi đến khi Lương Xảo đến, bác năm còn kinh ngạc hơn: “Tiểu Tuấn, cô gái xinh đẹp này là họ hàng nhà cháu phải không?”

Tôi cười, làm sao mà bác năm cũng trở nên hồ đồ rồi? Hỏi là con nhà ai. Huyện Hướng Dương chỉ có 50 vạn nhân khẩu, chẳng lẽ lại không biết con nhà ai?

“Tiểu Tuấn à, bác không ngờ, xưởng máy này vừa dựng lên, mà đã đắt khách như vậy rồi…Bác cứ nghĩ rằng, một cái xưởng gạch kiếm được nhiều tiền vậy đã là giỏi lắm rồi.”

Bác Ngũ cảm thán không ngớt.

Thực ra cũng chẳng có gì là bí quyết cả, chẳng qua là chạy trước người đời mà thôi, chiếm được ưu thế là nhờ vậy.

“Bác năm, cháu tính, tháng sau ít nhất phải cần 30 bộ. Còn nữa, còn phải đào lạc nữa, máy làm lạc cũng cần phải đưa vào vận hành ngay.”

“ừm, đây là gì vậy, thật thơm…”

Bác năm đưa chiếc bánh bao lên miệng, nghe tôi nói vậy, cắn mấy miếng rồi đặt xuống, chau mày lại.

“ừm, phải mua thêm máy, tìm thợ, 15 vạn sự là có chút thiếu…Tiểu Tuấn, thảo nào cháu cứ mở miệng là phải vay 20 vạn, hóa ra chỗ này còn đang đợi tiền.”

“Đơn đặt hàng của tháng này sau khi đã làm xong, phải có đến mười mấy vạn tiền lãi, thêm tiềm vay ngân hàng nữa, có lẽ cũng đủ rồi.”

Bác năm tính toán một lúc, thấy cũng được, rồi ngay lập tức yên tâm, vui vẻ ăn bánh mỳ tiếp. Anh cả liền đưa lên hai quyển vở. Một quyển là của xưởng máy, quyển còn lại là của xưởng gạch. Khi tôi và bác năm nói chuyện, bác đã không khách khí một lúc ăn hết 3 cái bánh bao.

Mặc dù tôi chẳng hứng thú gì về vở ghi hàng họ này, nhưng vẫn phải tĩnh tâm lại xem cẩn thận. Làm ông chủ, sổ ghi hàng là một cửa quan trọng, có đau đầu đến mấy cũng phải xem. Đây không phải là vấn đề tin ai ngờ ai, mà là vấn đề thể chế.

Tôi xem từng con số một, có gì nghi ngại liền hỏi ngay, đến khi hiểu hết cũng phải đến nửa tiếng đồng hồ, mới khép quyển sổ lại đưa cho anh cả.

Bác năm là người làm việc gì cũng cẩn thận nên rất hài lòng về việc làm của tôi.

Tôi đáng lẽ định giữ họ lại ăn cơm nhưng bâc năm nói việc bận nên tôi không mời thêm nữa.

Trên danh nghĩa, tôi giao lương cho bác năm không ít, nhưng khi đến được tay bác, thật ra chỉ còn 12 đồng, những thứ còn lại, tôi dặn dò đưa cho bác gái. Nhà bác gái có tới 7, 8 người cần phải nuôi dưỡng.

Thuận lợi giải quyết chuyện tiền bạc, tâm trạng tôi cũng không tồi. buổi trưa Xảo Nhi đã làm cho tôi món thịt kho tàu, đúng là món hợp miệng, ăn một mạch hết bốn bát cơm lớn, sau đó mới lau lau mép, vui vẻ nhấc chén trà lên. Sau đó tôi đã nhìn thấy Tào Sinh Minh.

Cái tên này vẫn cái kiểu ăn mặc loè loẹt, đi đến trước cửa tiệm bánh, đầu tiên là xoa xoa mái tóc, động tác khoa trương, làm cho người ta thấy tức cười. Ngoài Tào Sinh Minh ra thì còn có một tên cũng ăn mặc màu mè nữa, mông lắc qua lắc lại đi phía sau hắn.

Lúc này, Xảo Nhi đang rửa bát ở trong bếp. Cái tên màu mè đó nhìn thấy chị Tiểu Thanh xinh đẹp thì lập tức liên tục tấm tắc miệng, nói với Tào Sinh Minh: "Anh Minh, thật là xinh đẹp quá."

Có lẽ Tào Sinh Minh sẽ khoa trương vẻ đẹp của Xảo Nhi trước mặt tên bạn mặt cẩu đó, cái tên khốn nạn cùng cái tên háo sắc cùng đứng nhìn "mỹ nữ".

Tào Sinh Minh liếc hắn một cái, mặt đầy vẻ khinh thường: "Nhìn cậu kìa, chẳng có tiền đồ gì cả. Đây có là gì?"

Lúc đầu chị Tiểu THanh còn tưởng họ đến mua bánh mì, nhiệt tình bước lên trước chào hỏi, nghe thấy lời này, thấy họ nói mình không xinh đẹp thì liền tức đỏ mặt lên.

"Ôi chà, tiểu nha đầu này còn tức gi nữa chứ. Cười cho tôi xem một cái nào..."

Tên khốn đó đột nhiên đưa tay ra, muốn xoa mặt chị Tiểu Thanh.

Tôi hừ một tiếng rồi đứng lên, xông đến trước quầy, trong tay còn đang cầm cái dao gọt hoa quả.

"Anh thử động tay vào xem, lão tử sẽ cho bàn tay chó của anh rơi xuống!"

Chị Tiểu Thanh vốn đang vừa xấu hổ vừa tức, nhưng nhìn thấy bộ dạng liều mạng của tôi, còn nói những lời thô tục thì lập tức ngẩn ra. Trong lòng chị ấy Tiểu Tuấn luôn l một học sinh ba tốt, ngoan ngoãn lễ phép. Nhưng thật không ngờ lại có lúc lộ ra một bộ mặt sát khí đằng đằng như vậy.

Tên khốn đó lúc đầu bị doạ giật nảy mình, nhưng khi nhìn kĩ thấy chỉ là một đứa nhóc thì lập tức mặt có chút không nén được vì giận, nhưng nhìn thấy con dao gọt hoa quả sắc nhọn trên tay tôi, lại thấy vóc dáng tôi cũng đã không được coi là nhỏ bé yếu đuối nữa thì cũng không dám tiến thêm một bước.

Thần thái của tôi quả thật đã rõ ràng truyền đến một thông điệp: Tên tiểu tử ngươi dám lại giơ móng chó ra thì lão tử ta sẽ cho ngươi một đao!

"Anh Minh, tên nhóc này là ai? Hung dữ vậy! Đùa một chút cũng không được."

Tên màu mè loè loẹt cười cười, tìm một lối thoát.

Tôi liếc nhìn Tào Sinh Minh với ánh mắt khó chịu.

Sau bữa tiệc tam trào tửu, với sự tinh minh của Tào Bân, nhất định ông ta sẽ hỏi Lương Thiếu Lan về lai lịch của tôi. Cũng không biết Lương Thiếu Lan có để lộ thân phận của mình cho hắn biết không. Theo như tình hình của Lương Thiếu Lan ở Tào gia thì đa phần sẽ nói cho họ biết rồi.

Mượn lực để nâng lực , nhân cơ hội để nâng cao giá trị bản thân, ai mà lại không làm chứ?

"Con nhà một người bạn mà em gái chị dâu tôi quen..."

Lời này nghe có vẻ rời rạc? Giống như đọc khẩu lệnh vậy! Nhưng theo như sự phân tích này thì Lương Thiếu Lan thật sự chưa nói ra thân phận của tôi, cũng có thể bản thân Lương Thiếu Lan cũng không Tin chủ nhiệm uỷ ban cách mạng lại có quan hệ với nhà mình. Có thể cha và em đều nhầm, đứa trẻ này có thể là con của một cán bộ nào đó dưới quyền uỷ ban cách mạng.

Họ Liễu là một họ lớn ở huyện Hướng Dương, mà đầu năm ấy, cán bộ chủ nhiệm đứng đầu không phải là thiểu số. Một phó chủ nhiệm của một cơ quan trực thuộc huyện nào đó có họ Liễu, hồ đồ hơn một chút thì có thể tự xưng với bên ngoài mình là Liễu chủ nhiệm uỷ ban cách mạng huyện.

Tuỳ tiện bấu víu quan hệ, nếu nói nhầm rồi truyền ra ngoài thì thật làm người ta cười chết mất.

Đây là cách nghĩ của một người thật thà như Lương Thiếu Lan.

"Này, nhóc, Lương Xảo đâu?"

Tào Sinh Minh lại đưa tay lên vuốt tóc. Cái tật thối giả vờ giả vịt này cũng không biết có phải là học được từ Ngô chủ nhiệm của xã cung tiêu hay không nữa.

Lúc này, Lương Xảo vừa từ dưới bếp đi lên, dùng khăn bông lau hai cánh tay trắng như tuyết, mồ hôi trên trán còn đang chảy ròng xuống. Tào Sinh Minh lập tức mặt mày hớn hở cười cười.

"Lương Xảo, Lương Xảo, tôi là Tào Sinh Minh này..."

Còn tên màu mè kia thì lại đứng ngẩn ra.

Lương Xảo ngẩng đầu nhìn, lập tức nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác.

Vẻ mặt khinh thường quả thật là quá đả kích người khác, cho dù Lương Xảo không có khua dao động súng như tôi lúc này nhưng với dáng vẻ đó thì cũng hoàn toàn không coi tên Tào Sinh Minh ra gì.

Ở trấn Phù Dung, Tào Sinh Minh cũng được coi như một "thế gia tử", cha là chủ nhiệm của xã cung tiêu khu, mình là công nhân viên chức chính thức của xã huyện, trong nhà tiền có, thế lực có, Tào Sinh Minh lại luôn khoe mình là phong lưu phóng khoáng, tuy mới chỉ có 22, 23 tuổi nhưng những cô gái mà hắn đã từng chơi thì quả không ít, hơn nữa phần lớn thời gian đều là các cô gái đó chủ động đến trước cửa.

Vì lí do này mà Tào Sinh Minh tự cảm thấy mình không phải là người tốt, nhưng cũng chưa từng gặp phải sự khinh bỉ như thế này.

Thấy hắn giơ nắm đấm lên, dáng vẻ muốn đập bàn một cái nhưng lại không dám đập xuống, tôi không khỏi cười lên. Tên Tào Sinh Minh này chính là cái loại áo gấm vô tích sự, chỉ có thể thầm muốn làm mà lại không dám làm thật.

"Cút!"

Tôi xua xua tay, giống như đuổi ruồi vậy.

Loại người nay tôi ngay cả hứng thú so đo cũng không có.

"Mày...mày nhớ kĩ cho tao..."

Tào Sinh Minh chỉ vào tôi, tức đến phát run cả người.

"Cút!"

Tôi cất cao giọng.

Không đợi Tào Sinh Minh kịp phản ứng gì, một đoàn hắc ảnh đột nhiên tới, chỉ nghe thấy mấy tiếng "pang pang", Tào Sinh Minh và tên màu mè đó lớn tiếng kêu gào, rồi té ngã trên đường lớn, lầm bầm hồi lâu rồi bò dậy.