Rốt cuộc lần đuổi giết ở ngọn núi đó đã chấm dứt, nhưng chuyện này không đại biểu rằng bọn họ đã an toàn, hoặc có thể nói sau chuyện lần này họ càng đề cao cảnh giác, bởi vì đây không phải là kết thúc mà chỉ mới bắt đầu.
Chuyện này đối với Ngọc Tình là một sự sỉ nhục, cũng làm cho cô nhận rõ năng lực hiện tại của mình còn quá yếu. Cô vẫn luôn cho rằng mình rất lợi hại, nhưng cô lại xem nhẹ cơ thể gầy yếu hiện tại của mình. Lần này nếu không nhờ kinh nghiệm tác chiến dày dặn, nhờ khả năng phân tích bình tĩnh của cô thì căn bản họ sẽ không dễ dàng trốn thoát.
Cho nên, sau khi Ngọc Tình tỉnh dậy cô đã bắt đầu gian khổ huấn luyện, trình độ huấn luyện giống như kiếp trước. Mục tiêu của Ngọc Tình không phải là trình độ kiếp trước mà là càng thêm mạnh mẽ, hoàn toàn không cùng một cái đẳng cấp!
Mỗi sáng Ngọc Tình đều thức dậy vào lúc 4 giờ. Cột chắc mấy bao cát nhỏ đã chuẩn bị vào chân, bắt đầu huấn luyện, thời gian chạy bộ là 3 tiếng đồng hồ.
Vì thế, trời còn chưa sáng, tại công viên cách Ngọc gia không xa liền thấy được một cô bé chỉ có 7 tuổi cột bao cát trên người từng bước từng bước chạy. Một vòng, hai vòng, ba vòng, từng vòng chạy quanh công viên mồ hôi cô đã ướt đẫm cả quần áo, nhưng cô vẫn không dừng lại, như trước kiên trì chạy.
Cho đến khi tiếng chuông báo 7 giờ sáng vang lên cô mới thả chậm lại tốc độ, chạy về nhà.
Tắm rửa thay đổi một bộ quần áo, Ngọc Tình mới chuẩn bị đến trường.
Nhưng khi cô vừa đi đến đầu ngõ, hai hàng lông mày Ngọc Tình liền nhíu lại. Chỉ thấy đầu ngõ là một chiếc Tân Lợi, người ngồi trong xe không ai khác chính là Lưu Bân.
Không có ý định dừng lại, Ngọc Tình chậm rãi tiêu sái bước qua, trong quá trình đó không thèm bố thí cho Lưu Bân một cái liếc mắt. Lưu Bân nhún vai, bộ dáng không sao cả, ra lệnh lái xe đuổi theo phía sau Ngọc Tình, hiển nhiên cậu đã muốn quen thuộc loại đãi ngộ như vậy. Khi mới bắt đầu cậu còn cảm thấy tức giận, nhưng sau này, cậu phát hiện ra tức giận căn bản là vô dụng, vì thế ngày nào cũng có một màn kì quái này xảy ra.
Chuyện như thế này Ngọc Tình đã quen, thấy nhưng không thể trách. Từ ngày họ trải qua chuyện ở ngọn núi đó, Lưu Bân mỗi ngày đều theo phía sau cô như vậy, vô luận cô nói như thế nào đều vô dụng. Đồng dạng làm Ngọc Tình phải đau đầu còn có tên nhóc Phong Mặc Trần, sau khi bị ma xui quỷ khiến nhận cốc trà sữa đó, mỗi ngày khi đến trường cô đều nhìn thấy Phong Mặc Trần đứng chờ trước cổng, trong tay cầm một ly trà sữa vị cà phê.
“ Ngọc Tình!” Lưu Bân ngồi ở trong xe nói ra câu nói đầu tiên của ngày hôm nay, trong lời nói có mang theo một chút oán giận, “ Ba ta nói bọn muốn bắt cóc ta ngày đó là người của Kiều bang.”
Ngọc Tình nghe vậy, lẳng lặng gật đầu. Kỳ thật cô đã sớm đoán được kẻ chủ mưu vụ này chính là gia chủ đương nhiệm của Kiều bang, Kiều Nguyên. Tuy dã tâm rất lớn nhưng không đủ quyết đoán cùng trí lực, làm ra hành động ngu ngốc như vậy đúng là nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
“ Hiện tại Kiều bang cùng Ưng bang đang trong trạng thái giằng co, bên ngoài tựa hồ không ai biểu hiện điều gì nhưng bên trong thật ra đã sớm chuẩn bị, ta nghĩ ngày xảy ra tranh chấp đã không xa.” Thanh âm Lưu Bân có chút buồn bã.
“ Ân.” Ngọc Tình nhẹ nhàng gật đầu, trong ánh mắt to có chút ánh sáng lóe lên, hai bang phái muốn sống mái với nhau đã là chuyện bên trong dự kiến, mà việc cô cần làm chính là đục nước béo cò. ( bà này thật gian thị manh, hứ, đúng kiểu ta thik mới đau chứ!)
Lưu Bân nói xong những lời này, lười nhác tựa vào ghế ngồi, hai mắt gắt gao nhìn vào thân thể trước mặt.
Cậu không biết trong cơ thể gầy yếu kia đến tột cùng ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh, cũng không biết trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Nhưng không hiểu tại sao trong đầu cậu lại xuất hiện một ý nghĩ vô cùng điên rồ, đưa cho cô hết những gì cô muốn!
Nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, đưa tay vuốt nhẹ mi tâm, cậu đang bị gì vậy? Như thế nào lại có cảm giác như vậy với một con nhỏ 7 tuổi? Thật sự là bất khả tư nghị!*
[* Không thể hiểu nổi, nghĩ không ra.]
Cho đến khi đã vào trường học, Lưu Bân đều không nói một lời nào nữa, Ngọc Tình cũng giống như vậy. Nhưng Lưu Bân là đang nghĩ về ý tưởng kì lạ của mình, còn Ngọc Tình thì đang nghĩ làm cách nào để đào góc tường.**
[** để kiếm lợi từ cuộc chiến giữa Kiều – Ưng hai đại bang đấy ạ]
“ A, Tình Tình!” Một tiếng gọi đầy kinh hỉ kéo Ngọc Tình trở về với thực tại, cô dừng lại giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Phong Mặc Trần một tay ôm cốc trà sữa, một tay hướng về phía cô vẫy vẫy, trong đôi mắt hoa đào của cậu nhóc tràn ngập ý cười.
Ngọc Tình nhìn Phong Mặc Trần, lại cuối đầu nhìn ly trà sữa trong tay cậu ta, khóe miệng không khỏi co rút, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Lưu Bân nhìn thấy Ngọc Tình như vậy không khỏi có chút buồn cười, cũng có chút thất lạc. Từ ngày quen biết cô đến nay, cậu chỉ nhìn thấy cô thay đổi cảm xúc khi đối diện với Phong Mặc Trần.
Theo hiểu biết của cậu, vô luận bất đắc dĩ cũng được không có cách gì cũng thế, những cảm xúc đó sẽ không bao giờ xuất hiện trên người Ngọc Tình. Nhưng bây giờ lại xuất hiện tình huống như thế này chỉ có thể chứng minh một điều. Phong Mặc Trần đối với Ngọc Tình rất đặc biệt!
Ngọc Tình bất đắc dĩ đi qua, đưa tay cầm lấy cốc trà sữa trong tay Phong Mặc Trần, giọng điệu không được tốt lắm, “ Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không cần đứng ở cổng trường chờ tôi như vậy nữa!”
“ Nhưng cậu là bạn gái mình a! Mẹ đã nói…..” Cái miệng nhỏ nhắn của Phong Mặc Trần mếu lại, nước mắt lạch tạch rơi xuống, rớt trên quần áo.
Ngọc Tình nhìn thấy như vậy, quăng cho cậu ta một ánh mắt xem thường, nhìn cũng không nhìn Phong Mặc Trần một cái, nhấc chân bước đi. Cô đã sống được hai kiếp rồi đó! Chỉ bằng vào mấy cái trò đó mà muốn cô để mắt đến? Nhưng thật sự không có cách nào nữa, lạnh lùng vô tình như Ngọc Tình mỗi lần nhìn đến Phong Mặc Trần thì cả đầu đều đau, đây có phải là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết hay không a?!!!
Lưu Bân đứng tại chỗ nhìn Ngọc Tình quay lưng bỏ đi sau đó lại nhìn nụ cười như tiểu hồ ly của Phong Mặc Trần, ánh mắt có chút âm trầm. Bạn gái sao? Vì sao cậu lại cảm thấy chán ghét kiểu xưng hô như vậy! Có cảm giác giống như món đò chơi mà mình yêu thích sắp bị người khác cướp đi mất vậy.
“ Ta như thế nào không biết công tử của tập đoàn Phong thị dễ dàng rớt nước mắt như vậy a?” Lưu Bân mở miệng, giọng điệu châm chọc mười phần.
“ Ta cũng không biết khi nào thiếu chủ của Ưng bang lại trở thành cái đuôi của người khác như vậy.” Phong Mặc Trần quay lại phản kích.
Một bên là thiếu gia tập đoàn Phong thị, được giới thượng lưu công nhận là thiên tài, còn một bên là thiếu chủ của bang phái mới nổi – Ưng bang, là người nối nghiệp được bọn đàn em Ưng bang công nhận. Vào giờ phút này, cả hai người đều vì một con nhóc bảy tuổi mà không ai nhường ai.
Trước cổng trường, hai tiểu soái ca với khí chất khác nhau, cao thấp gắt gao trừng mắt đối phương. Cuối cùng hai người hừ một tiếng đều quay đầu, đi về phía lớp học của mình.
Hết chương 20.