“ Cây kim sa cúc này 300 vạn, ta muốn!” Giọng nói này vừa lạ vừa quen, trong đám người vây xem lập tức vang lên âm thanh hút khí. Chỉ một gốc cây đã 300 vạn? Mẹ nó, thế giới này quả thật quá huyền huyễn!
Ngọc Tình cùng Triệu lão nhìn về phía phát ra âm thanh, khi nhìn đến người tới ánh mắt hai người đều sáng lên.
“ Trần lão nhân! Tại sao ông lại như vậy, ông muốn tranh cây kim sa cúc này với tôi?” Bất đồng là với Ngọc Tình, lúc trước đã gặp qua vị lão nhân này nên cảm thấy hứng thú, còn Triệu lão là vì sợ người khác tranh giành Hoa nhi* với lão mà giơ chân.
[* Hoa nhi là cách Triệu lão gọi thân mật cây hoa, tui thấy ổng tính tình con nít ghê luôn á, già đầu rồi mà còn…. Cơ mà tui thích a, hắc hắc.]
“ Triệu lão đầu, ông nói như vậy là không đúng rồi.” Trong đám người đi ra một vị lão nhân xấp xỉ tuổi của Triệu lão, mặc một bộ quần áo hưu nhàn, ông ta mỉm cười đến gần, “ Từ xưa đến nay thứ tốt đều có người muốn mua, hôm nay cây kim sa cúc này đương nhiên không phải ngoại lệ.”
“ Hừ!” Triệu lão hừ một tiếng, lười cùng với lão già kia biện luận, quay đầu lại nhìn Ngọc Tình với vẻ mặt cầu khẩn, “ Tiểu nha đầu, ta ra 350 vạn, con đem cây hoa này bán cho ta đi!”
Ngọc Tình nhìn hai người, cảm thấy buồn cười, kéo kéo khóe miệng, “ Cây hoa này cháu đã mất rất nhiều công sức mới tìm được, đương nhiên là muốn bán giá thật tốt.”
Trần lão cùng Triệu lão nghe thấy Ngọc Tình nói như vậy, sắc mặt không thể nào tốt. Cô bé thoạt nhìn vô cùng thanh tú này không ngờ lại là một người ham tiền.
Ngọc Tình đem sắc mặt của hai người thu hết vào mắt, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, cô vừa đấm vừa xoa, “ Bất quá bây giờ cháu không còn nghĩ như thế nữa.”
“ Nga?” Hai người nghe vậy đồng loạt nhìn vào Ngọc Tình, Triệu lão không kiềm chế nổi nữa hỏi, “ Nha đầu này, rốt cuộc con có ý gì? Cuối cùng con muốn đem bán cho ai?”
Trần lão vẫn không nói gì, lẳng lặng nhìn Ngọc Tình, đôi mắt cơ trí của ông xuất hiện ý cười.
“ Triệu lão đừng nóng vội.” Ngọc Tình cười trấn an, “ Cháu thấy ông rất thích cây hoa này, cháu cũng tin tưởng ở trong tay Triệu lão nó sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất. Vì vậy, cây hoa này con sẽ bán cho Triệu lão với giá 300 vạn. Quân tử không cướp đoạt đồ của người khác, cháu tin rằng Trần lão cũng sẽ thành toàn cho ông.”
Từ lúc đầu khi nhìn thấy Triệu lão, Ngọc Tình đã biết ông ấy phi thường thích cây hoa này, tuy rằng muốn kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa nhưng có thể đem khúc mắt của ông ta hóa giải cũng là một loại duyên phận. Huống chi người được gọi là Triệu lão này vừa nhìn đã biết không phải là người thường! Vừa có thể kiếm tiền vừa làm cho ông ta nợ mình một lần ân tình, chỉ có kẻ ngốc mới không làm.
“ Hảo, hảo.” Triệu lão nghe được Ngọc Tình muốn đem hoa bán cho mình, cao hứng đến mức không khép miệng được. Vốn lão đã hạ quyết tâm, dù có tốn bao nhiêu tiền đi nữa cũng phải mua được cây hoa này, nhiều năm qua kim sa cúc đã trở thành tâm bệnh của lão, bây giờ có thể trị tận gốc, cớ gì lão phải bỏ qua? Huống chi 300 vạn cũng là một cái giá khá hợp lí, lão dĩ nhiên vui sướng vạn phần.
“ Tiểu nha đầu ngươi không sai, rất có ý tứ!” Trần lão đứng ở một bên không có chút biểu hiện nào tỏ ra không vui, ngược lại ý vị sâu xa nhìn Ngọc Tình nói.
Ngọc Tình giả vờ cười ngượng ngùng, không có giải thích mà là nhìn về phía Triệu lão, “ Triệu lão, ông còn có vấn đề gì nữa sao? Không có việc gì nữa con nghĩ nên đem việc làm ăn này thỏa thuận cho xong.” Cô đi ra đây bán cây chủ yếu để kiếm tiền, cho nên tiền là trọng điểm a.
“ Nga nga, đúng vậy đúng vậy.” Triệu lão gật đầu, đem di động ra gọi một cuộc điện thoại. Tắt máy, lão nhìn Ngọc Tình cười tủm tỉm, “ Tiểu nha đầu, lập tức sẽ đưa tiền tới.”
“ Ân, Triệu lão đã ra tay, cháu tự nhiên yên tâm.” Ngọc Tình gật gật đầu, bộ dáng giống như tiểu đại nhân.
“ Cái gì mà Triệu lão, về sau cứ kêu ta một tiếng Triệu gia gia thì tốt rồi. Hôm nay mua được cây kim sa cúc này ta thiếu cháu một cái ân tình.” Triệu lão là người như thế nào chứ, ý đồ của Ngọc Tình lão đương nhiên biết.
“ Triệu gia gia nói gì vậy.” Ngọc Tình uyển chuyển nói, cái miệng nhỏ nhắn cười đến ngọt ngào nói.
“ Nha đầu, cây hoa này của cháu bán đi không phí chút công sức a!” Trần lão ha ha cười, ngay cả Lí lão ở bên cạnh cũng cười theo, “ đúng vậy, lão gia hỏa này đam mê trồng hoa, năm đó lại bỏ qua cơ hội có được cây kim sa cúc này, hôm nay a, đúng là đã thiếu cháu một cái đại ân tình rồi.”
“ Lão Trần lão Lí, hai người các ngươi chê cười ta!” Ngọc Tình ha ha cười tiếp tục giả ngốc, “ Chủ yếu là cây kim sa cúc này rất có duyên với Triệu gia gia a.”
Ba lão nhân bị câu nói của Ngọc Tình bay lên tận trời, thẳng đến lúc thư kí của Triệu lão đem tiền tới.
“ Tiểu nha đầu, trong thẻ này có 300 vạn, mật mã là sáu số 8.” Triệu lão cầm lấy thẻ ngân hàng đưa cho Ngọc Tình.
Ngọc Tình cầm lấy thẻ, nhìn qua không khỏi cả kinh. Cái thẻ này rõ ràng là thẻ đen, cả nước bất quá cũng chỉ có mấy cái. Kiếp trước cô có thể nắm trong tay, nhưng không nghĩ đén kiếp này lại nhanh như vậy có được một cái tôn quý thẻ đen.
“ Triệu gia gia, ông không ngại nếu cháu kiểm tra một chút đi?” Anh em trong nhà còn phải tính toán rõ ràng nữa là, Ngọc Tình trưng ra một khuôn mặt tươi cười, cười đến thiên chân vô tà**.
[**Nụ cười ngây thơ vô ( số) tội ấy ạ.]
“ Dĩ nhiên là không.” Triệu lão vừa nói xong đã thấy Ngọc Tình chạy về phía máy ATM cách đó không xa rồi.
Ngọc Tinh nhìn thấy sáu số 0 trên màn hình máy rút tiền, tâm rốt cuộc kiên định hơn, bước đầu tiên đã hoàn thành. Đương nhiên bước kế tiếp mới là quan trọng nhất.
Hết chương 16.