Tô Diệu Qua sinh ra trong một gia đình quan lại, phụ thân có chức quan không lớn không nhỏ nhưng được nhậm chức bên ngoài, quản lý một địa phương, cuộc sống hằng ngày vô cùng thích ý.
Có điều, điều đó không có nghĩa Tô Diệu Qua quá vui vẻ. Là đích nữ, nàng không thể hưởng thụ vinh quang vốn có, chỉ có thể nhìn nương mình rơi vào nước sôi lửa bỏng, bởi vì Tô phụ thân là kẻ sủng thϊế͙p͙ diệt thê, Tô phủ nhiều nhất không phải nha hoàn, mà là di nương, cứ một viện là có ba người. Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, Tô Diệu Qua đã bắt đầu nguyền rủa phụ thân mình lao lực mệt chết, tốt nhất là chết trên giường di nương nào đó.
Tô phu nhân là nữ nhi nhà thương nhân, nhiều tiền nhưng lại không có quyền thế, thời điểm gả vào phải mang theo tuyệt bút của hồi môn, để Tô lão gia lên kinh ứng thí, dùng để hối lộ. Nhưng thế gian này Trần Thế Mỹ quá nhiều, chuyện vứt bỏ thê tử tào khang Tô lão gia không làm, nhưng hành động của ông ta không khác nhau mấy, nhiều năm không bước vào viện của Tô phu nhân, hàng đêm thâu hoan cùng mấy di nương khác.
Năm ấy Tô Diệu Qua năm tuổi, được phụ thân ngày đêm cày cấy, rốt cuộc cũng có di nương mang thai, hơn nữa một lần là được nam hài, di nương kia ỷ vào sủng ái, không ít lần khiến Tô phu nhân ủy khuất. Năm Tô Diệu Qua bảy tuổi, Tô phu nhân hậm hực mà chết, bắt đầu từ đó, nàng thề phải khiến tất cả bọn họ chết không được tử tế, đặc biệt là phụ thân bạc tình quả nghĩa này.
Không chờ nàng làm gì, báo ứng của Tô lão gia đã tới, không biết ông ta phạm phải tội gì, nghe thϊế͙p͙ thất nói là phạm pháp, bị tuần phủ tra xét ngay lúc đó bắt gặp. Nơi thâm sơn cùng cốc này đương nhiên không có năng lực thay đổi đại cục gì, tuần phủ lập tức phát xét cả nhà bọn họ vào tiện dân tịch, Tô lão gia bị chém đầu, nam đinh đi khai hoang, nữ quyến bán mình làm nô.
Tô Diệu Qua bảy tuổi nhìn những di nương đó kêu trời gọi đất, trong lòng đặc biệt hả giận. Cùng nhau bị đưa tới kinh thành, Tô Diệu Qua vì dung mạo xuất sắc mà được phường chủ Nhạc Phường nhìn trúng, vốn phải bị bán vào nhà giàu làm nô tỳ Tô Diệu Qua tránh được một kiếp.
Nhưng cừu hận của nàng không vì vậy mà dừng lại, được Nhạc Phường huấn luyện tám năm, cầm nghệ của Tô Diệu Qua dần nổi danh trong kinh thành. Nhạc Phường không giống Họa Phường, nữ tử nơi này tài nghệ đều xuất sắc, thường xuyên được mời tới nhà giàu biểu diễn, mà phường chủ kia đã từng là nhạc sư trong cung.
Sau lúc Tô Diệu Qua cập kê năm mười lăm tuổi bắt đầu, nhóm nam tử có ấn tượng với nàng dần không kiềm chế được. Nàng trước nay đều một thân xiêm y đỏ rực, sau khi đánh đàn liền lập tức rời đi, nếu thấy khó chịu liền dứt khoát không đàn, con người sống vô cùng cảm xúc.
Nhưng cũng chính vì vậy khiến nàng trở nên đặc biệt, tuy số lần biểu diễn không nhiều bằng các tỷ muội, nhưng nàng lại thập phần được sủng ái.
Năm mười sáu tuổi, một tỷ muội tốt kể với nàng đối tượng mình thích, đó là công tử thường tới nghe bọn họ đánh đàn, mi thanh mục tú.
Tô Diệu Qua vì nàng ấy mà cao hứng, nữ tử Nhạc Phường xuất giá không dễ dàng, tuy rằng thân phận cao hơn nữ tử Họa Phường, nhưng so với tiểu thư khuê các, các nàng vẫn không có tư cách, nếu gả vào nhà bình thường, không chịu ủy khuất đã là rất may mắn.
Nhưng ngày vui ngắn ngủi, công tử kia đột nhiên không tới nữa, tỷ muội của nàng ngày một tiều tụy, mãi tới khi nàng ấy nhận được phong thư, đọc xong liền khóc một hồi. Đêm đó, các nàng còn cùng nhau biểu diễn, thế mà hôm sau, Nhạc Phường lại phát hiện thi thể của nàng ấy trong ao.
Tô Diệu Qua nhìn xác chết chìm nổi trên nước, bên tai dường như không còn nghe được hỗn độn ở hiện trường, trong đầu chỉ có một màn mẫu thân hậm hực, cuối cùng thắt cổ tự sát.
Thời điểm mọi người nóng lòng vớt thi thể lên, Tô Diệu Qua bỗng nhiên lại phá lên cười, sau đó vô lực ngã xuống, tại sao họ đều vì tình yêu khắc cốt mà bỏ mạng, tại sao lại dễ dàng vứt bỏ sinh mệnh của chính mình như thế.
Tô Diệu Qua bò tới gần, hét lớn với thi thể kia: "Ngươi nhát gan, các ngươi đều nhát gan!" Nương nàng thế, tiểu tỷ muội cũng vậy.
Nàng sớm đã nói, nam nhân đều không tốt đẹp, chỉ cần tới gần họ, các nàng sẽ mất đi tất cả. Nàng hận họ, tới gần một chút liền cảm thấy ghê tởm!
Tô Diệu Qua càng hành xử khác người càng được hoan nghênh, kinh thành không thiếu nhà có tiền đều hi vọng mua nàng về làm thϊế͙p͙, nghe nàng đàn một khúc nhạc.
Ngay lúc ấy lại có một người xuất hiện, hắn có gia thất, gia thế hiển hách, thê thϊế͙p͙ trong nhà thành đàn, nhi nữ mãn đường.
Không dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, hắn rất thản nhiên mà nói với nàng, hắn thưởng thức nàng, hi vọng có thể cưới nàng vào phủ. Tiếng đàn đột nhiên im bặt, Tô Diệu Qua nhìn nam nhân này, kéo chặt áo choàng đỏ rực trên người: "Sau đó trở thành một vị trong đám thê thϊế͙p͙ kia? Giữ một cái viện, chờ đợi một tháng có thể gặp một lần, sau đó ngày ngày đánh đàn hi vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của ngài?"
Nam nhân chỉ cười: "Có thể thoát khỏi thân phận tiện dân, đây là lựa chọn tốt nhất."
Bố thí của nam nhân càng khiến nàng không thoải mái, nàng không cần, nàng hưởng thụ cuộc sống ở Nhạc Phường, nàng sống không tim không phổi, cho nên không có phiền não, bản thân cần gì phải thu mình trong tòa viện cao lớn kia, cả ngày chải chuốc chỉ để nam nhân chú ý tới.
Tô Diệu Qua không đồng ý, lần đầu tiên nam nhân không tức giận. Lần thứ hai nhắc tới phường chủ chủ đề này, nàng vẫn không đồng ý. Nam nhân dùng hết kiên nhẫn của mình, lòng tự trọng của hắn không cho phép một nữ tử như vậy cự tuyệt. Lần thứ ba, hắn ép buộc nàng.
Nàng có lẽ sẽ càng thống khổ, nhưng chẳng qua là phá một cánh cửa mà thôi, cũng không đau đớn như vậy, khi nhỏ nàng hưởng đủ tư vị tra tấn của các di nương, Tô Diệu Qua cau mày, ở dưới thân thừa nhận sự phẫn nộ của nam nhân đó.
Duỗi tay sờ đầu gối, Tô Diệu Qua cố nén ghê tởm, nhanh chóng cầm cây trâm đâm xuống, nam nhân nghiêng người, cây trâm vô tình đâm xuống bả vai, nhìn mà ghê tởm. Nam nhân tát Tô Diệu Qua một cái, đẩy nàng ra mép giường. Tô Diệu Qua nhìn thứ dưới thân hắn, nôn ra.
Một nam nhân có thân phận cưỡng gian nữ tử Nhạc Phường còn bị thương, nói ra không hề dễ nghe chút nào, nam nhân yêu cầu phường chủ đuổi Tô Diệu Qua ra khỏi Nhạc Phường.
Rời Nhạc Phường, nàng chẳng là gì cả, tài nghệ của nàng, tất cả của nàng đều không có nơi phát triển. Cách sống xa xỉ của Nhạc Phường kia, Tô Diệu Qua chưa từng hưởng thụ, nhưng nàng rời đi, mang theo đàn cổ, mang theo cây trâm làm bị thương nam nhân kia, trên người mặc một bộ y phục rực rỡ.
Ngày tháng trong kinh thành khó khăn hơn tưởng tượng, nam nhân kia không biết đã nói gì, ngay cả nhạc sư Tô Diệu Qua cũng không thể làm, càng đừng nói tới các hộ nhà giàu xin làm nhạc nữ. Một nữ tử như vậy, bất kỳ nữ chủ nào cũng không an tâm.
Lúc ấy Thẩm phu nhân đang mang thai tới tìm nàng, muốn nàng dạy dỗ Đại nữ nhi của mình, năm ấy Thẩm Oánh Tú năm tuổi. Yêu cầu chính là ngoại trừ Vân Thư Viện, nơi nào của Thẩm phu cũng không được đi, nếu không nàng sẽ lập tức bị đuổi đi. Ban đầu Tô Diệu Qua không có suy nghĩ gì, nhưng gặp được Oánh Tú phấn điêu ngọc trác, bà thế mà lựa chọn ở lại.
Oánh Tú năm tuổi khiến Tô Diệu Qua nhớ lại thời điểm bản thân năm tuổi. Oánh Tú từ nhỏ đã không có mẫu thân, ở Thẩm phủ cũng không thấy Thẩm Hạc Nghiệp thương nó bao nhiêu. Tô Diệu Qua thương nha đầu này, càng thích ở bên nó.
Ở Vân Thư Viện, Tô Diệu Qua một thân hồng y, ngồi dưới gốc anh đào, trước người là cây đàn cổ, cùng cánh hoa rơi rào rạt, tiếng đàn dễ nghe cứ thế vang lên.
Oánh Tú rất thích ỷ lại vào vị tỷ tỷ xinh đẹp này, giống hệt mẫu thân, mỗi lần cười lên đều ôn nhu mỹ lệ, cũng không biết lúc an bài Thẩm phu nhân có tâm tư gì, thế mà không hề cự tuyệt cho Tô Diệu Qua ngủ cùng Oánh Tú.
Cứ như vậy mà qua bốn năm, Oánh Tú chín tuổi thoát khỏi bộ dáng của trẻ con, thân mình bắt đầu cao lên, rất nhanh liền có cảm giác duyên dáng yêu kiều, gương mặt dần thon gầy để lộ dung nhan xinh đẹp. Chỉ cần mấy năm nữa, nàng ấy khẳng định sẽ vô cùng kiều diễm.
Tô Diệu Qua thấy nàng không chút cố kỵ thay y phục trước mặt mình, ánh mắt trầm xuống.
Cầm nghệ của Oánh Tú ngày càng xuất sắc, bốn năm Tô Diệu Qua dạy dỗ cũng rất tận tâm, trong Vân Thư Viện thường xuyên truyền ra tiếng sư đồ hai người đánh đàn. Thẩm Hạc Nghiệp có tới nghe vài lần, mỗi lần Oánh Tú đều vô cùng vui vẻ, khi đó nàng còn kể với Tô Diệu Qua về mẫu thân, ngày tháng một nhà ba người hạnh phúc, nhưng vừa nhắc đến, ánh mắt liền trở nên ảm đạm.
Tô Diệu Qua sẽ luôn xoa đầu nàng, an ủi: "Không sao, sư phó sẽ ở cạnh con, con cũng sẽ ở cạnh sư phó, đúng không?"
"Sư phó, con tương lai nhất định phải tìm một tướng công tốt, hắn nguyện ý nghe người kể chuyện giống như thế này, không bao giờ ghét bỏ, hoạn nạn có nhau, đúng không sư phó?"
Tô Diệu Qua khắc chế chán ghét trong lòng, đồ nhi nàng bảo vệ bốn năm cư nhiên lại muốn gả ra ngoài: "Tương lai nhất định phải gả sao? Cùng sư phó tiếp tục thế này không tốt à? Sư phó cũng có thể ở cạnh trò chuyện với con, không bao giờ ghét bỏ."
Lúc đó Oánh Tú còn ngây thơ, chỉ ngơ ngác nhìn Tô Diệu Qua, khó hiểu hỏi: "Trưởng thành không phải đều gả đi sao? Sư phó chính là sư phó, không thể là tướng công."
"Muốn gả cho nam nhân tới như vậy?" Sắc mặt Tô Diệu Qua bỗng nhiên trở nên dữ tợn, kéo tóc Oánh Tú qua, trong lòng nảy sinh ác độc.
"Sư phó, đau!" Oánh Tú bắt lấy tay nàng không ngừng kêu đau, đôi mắt hàm chứa nước mắt.
Tô Diệu Qua nhanh chóng buông ta, có chút thất thố mà muốn ôm lấy Oánh Tú. Oánh Tú sợ hãi thu người về, Tô Diệu Qua thấy vậy không ngừng xin lỗi: "Tú Nhi ngoan, đừng sợ, sư phó chỉ là lỡ tay, sư phó cũng không muốn như vậy, ngoan."
Oánh Tú bị ôm chặt vào lòng, bỗng nhiên cảm giác đầu vai chợt lạnh, Tô Diệu Qua đã lấy dây trói nàng, kéo áo khoác nàng xuống.
"Sư phó, người muốn làm gì!"
Oánh Tú ở trong lòng nàng giãy giụa, một tay Tô Diệu Qua cố định nha đầu, một bên dỗ dành nói: "Tú Nhi ngoan, Tú Nhi ngoan, đừng hỏi gì cả, cũng đừng nói chuyện, nhắm mắt lại, ngoan."
Tô Diệu Qua vén tóc Oánh tú lên, nhìn chiếc cổ trắng ngần, trên tai đeo chuỗi bông trân châu phiếm hồng, nàng đột nhiên cúi đầu, ɭϊếʍƈ một chút.
"A!" Oánh Tú lập tức rơi vào khϊế͙p͙ sợ, cảm giác kỳ quái đó, còn cả ướt át ấm nóng khiến nàng sợ hãi, sư phó thế mà đưa tay sờ lên ngực nàng, sắp vói vào trong, "A! Bà vú, sư phó, đừng, đừng!"
Tất cả đối với Oánh Tú như một giấc mơ, chờ bà ɖú vọt vào, Oánh Tú thấy Tô Diệu Qua bị kéo ra ngoài, nàng chỉ có thể trốn trong lòng Nghiêm ma ma, lạnh tới phát run.
Thẩm Hạc Nghiệp lập tức đuổi Tô Diệu Qua ra khỏi Thẩm phủ, hỏi Oánh Tú đã xảy ra chuyện gì, Oánh Tú lắc đầu dù chết cũng không chịu nói, sau đó nàng sinh bệnh, sốt cao, trong mộng không ngừng kêu đừng.
Sư phó làm bạn bốn năm đó cuối cùng thế mà trở thành bóng đè của nàng, sự việc trôi qua mấy năm, Oánh Tú mới dám dò hỏi hướng đi của Tô Diệu Qua, mới biết sau khi bị đuổi đi, Tô Diệu Qua trực tiếp rời khỏi kinh thành...
*Tui đang edit cái gì đây....*