Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 414: Đại kết cục (hạ hoàn)

Hốc mắt Âu Dương Noãn nóng lên, mím môi.

“Vì sao? Ta đã chết, chàng vì sao còn muốn cứu ta?”

Âu Dương Noãn thì thào tự hỏi, căn bản không hề mong chờ hắn có thể trả lời. Ai ngờ lát sau Tiếu Trọng Hoa bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, thở dốc nói: “Ta không thể để nàng chết, không thể….”

Trong lòng Âu Dương Noãn cũng chầm chậm an tĩnh lại. Xem ra Tiếu Trọng Hoa đã thanh tỉnh, cũng không biết là tốt hay xấu, vội vàng gọi đại phu đến xem.

“Đừng hận ta!” Hắn thì thào như vậy, vẫn mãi không quên.

"Ta không hận chàng, một chút cũng không hận chàng!”

Âu Dương Noãn không biết sao mình lại muốn giải thích. Chỉ là nhìn ánh mắt không có tiêu cự của hắn nàng liền cảm thấy căng thẳng, không tự chủ mà liền thốt ra lời này.

Tiếu Trọng Hoa rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt ý cười tràn ra: “Cảm ơn nàng…”

Lại qua một lúc, Tiếu Trọng Hoa đã cảm thấy buồn ngủ nhưng vẫn giữ lấy tay Âu Dương Noãn không buông.

“Noãn Nhi!”

Âu Dương Noãn không nhẫn tâm đẩy tay hắn ra, ánh mắt lại nhìn nơi khác.

“Uh…”

“Ta yêu nàng….Tuy rằng có lẽ cách làm của ta đã sai rồi…”

“Ta biết…” Âu Dương Noãn ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Khóe mắt Tiếu Trọng Hoa chua xót: “Nhưng chỉ cần nàng có thể sống….”

Âu Dương Noãn kéo chặt tay hắn: “Ngủ đi, đừng nói nữa!”

Qua nửa ngày nàng lại bổ sung thêm: “Ta ở đây với chàng!”

Tiếu Trọng Hoa hơi run lên, khóe mắt hơi nóng lên, lại cúi đầu nỉ non gì đó rồi chậm rãi lâm vào mê man.

Tiếu Trọng Hoa mãi đến hai hôm sau mới tỉnh lại. Không biết vì nguyên nhân gì mà Âu Dương Noãn vẫn luôn túc trực trong phòng hắn, cứ như vậy nhìn hắn. Nhớ lại mọi chuyện phát sinh lúc trước nàng cơ hồ không thể tha thứ cho người trước mắt này.

Tiếu Trọng Hoa mở to mắt, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng người mông lung. Hắn thử thăm dò: “Noãn Nhi?”

Âu Dương Noãn ừ một tiếng: “Ta đi lấy nước cho chàng!”

“Thực xin lỗi, làm phiền nàng!”

Tiếu Trọng Hoa tận lực khắc chế tình cảm của mình, cố gắng giữ một thái độ khách khí.

Tiếu Trọng Hoa biết, nàng vẫn còn trách hắn, tuy rằng giọng điệu của nàng vẫn luôn bình tĩnh.

“Không sao! Ta cũng chỉ là báo đáp việc chàng đã cứu sống ta!”

Âu Dương Noãn nói rất bình thường, thậm chí là có chút lãnh khốc. Nàng hơi cười lạnh, giống như là tự giễu: “Chàng không có lỗi với ta!”

Nàng nhớ lại bất lực khủng hoảng lúc sinh, cơ hồ nghĩ sự đau đớn không thể chịu đựng được, nàng quả thực đã muốn buông tay. 

Nàng chưa bao giờ yếu đuối vô năng như vậy, lúc Tiếu Trọng Hoa quyết tuyệt rời đi mãi cho tới hôm nay nàng đều không thể nào thoải mái  khi nhớ lại.

"Noãn Nhi….”

“Chàng nên nghỉ ngơi!”

Âu Dương Noãn không đáp lời hắn. Trong giọng nói bình tĩnh có chút xa cách nhàn nhạt. Nàng lần nữa phủ nhận sự thật nàng hận hắn, cũng là khẩu thị tâm phi.

Tiếu Trọng Hoa há miệng thở dốc, toàn thân dường như đều đau đớn.

“Ta không biết nên giải thích thế nào. Mong muốn nàng tha thứ cho ta, có lẽ ta đã không còn tư cách này…”

Cả người Âu Dương Noãn run lên, sau một lúc lâu mới lẳng lặng nhắm mắt lại: “Chàng đã buông bỏ hết thảy, vì sao còn muốn trở về?”

“Không, không! Không phải như thế!”

Tiếu Trọng Hoa giãy dụa muốn đứng lên. Chỉ nói vài câu mà mồ hôi đã đầm đìa, giống như rút hết khí lực toàn thân: “Noãn Nhi, ta vốn không nghĩ sẽ xuất hiện trước mặt nàng. Bởi vì ta không muốn nàng thương tâm!”

Hắn yêu nàng, có thể vì nàng sống, vì nàng chết. Nhưng lại không muốn để cho nàng biết.

“Tiếu Trọng Hoa, đây là yêu mà chàng nói sao? Đến thời khắc nguy hiểm liền bỏ lại ta một mình đi tìm cái chết? Yêu như vậy, ta thật sự nhận không nổi…”

Âu Dương Noãn mỉm cười, nhắm chặt mắt lại, thanh âm nhàn nhạt mang theo tuyệt vọng.

“Ta không biết dùng cách nào để yêu nàng. Tuy rằng ta luôn miệng nói muốn làm bạn bên cạnh nàng…”

Hốc mắt Tiếu Trọng Hoa ẩm nóng, hắn nói rất chậm giống như trút hết tình cảm cả đời: “Ta chỉ muốn nàng hạnh phúc vui vẻ. Cho dù sự vui vẻ đó không phải do ta mang lại…”

Tiếu Trọng Hoa cười, khóe mắt ẩm ướt: “Ta chết cũng được, chỉ cần nàng…”

"Đừng nói nữa!”

Bóng lưng Âu Dương Noãn có chút run run. Sau một lúc lâu nàng bỗng nhiên che hai tai lại, kích động nói: “Không cần nói nữa! Ta không tin, ta vĩnh viễn cũng không tin!”

Âu Dương Noãn run lên, khóe mắt cũng đỏ bừng. Nàng là một người giỏi đè nén ẩn nhẫn, luôn dùng vẻ bề ngoài ôn hòa che dấu bản thân. 

Nhưng vẻ ngoài này một khi sụp xuống, nội tâm của nàng so với bất luận người nào khác đều cần sự ấm áp.

Tiếu Trọng Hoa run lên một chút: “Noãn Nhi…”

"Vì sao?”

Âu Dương Noãn ngã ngồi xuống ghế, hai vai run lên: “Khi đó, ta đau đớn đến muốn chết…”

Tiếu Trọng Hoa cảm thấy trống rỗng, nói không nên lời là tư vị gì. Hắn không biết một lần kia, một khi chia lìa liền cơ hồ phải dùng cả đời mới đủ bù đắp.

"Noãn Nhi…”

Lần nữa gọi tên nàng, tâm vô cùng đau đớn, cũng rất hối hận. Đau đớn này khiến hắn thống khổ, cơ hồ gắt gao đứng lên: “Noãn Nhi, là ta…Là ta tự luôn cho là đúng….Cho rằng như vậy là cách để bảo vệ nàng…”

Âu Dương Noãn ngồi đó, hốc mắt dần đỏ bừng. Qua hồi lâu rốt cục có một giọt nước trong suốt, chảy xuống da thịt nàng, không dấu vết rơi xuống. 

Nàng lắc đầu, gắt gao nhắm mắt lại, dường như sợ bị người khác phát hiện. Trên tay không tự chủ được nóng lên ẩm ướt, chắc là có rất nhiều thứ không thể chịu đựng được. 

Sau một lúc rốt cục cũng không nhẫn nhịn được nữa: “Lúc đó, ta cơ hồ muốn chết! Ai cũng được, ai cũng đều có thể rời bỏ ta nhưng vì sao người đó lại là chàng…Vì sao lại là chàng….Vì sao vào lúc ta yếu ớt nhất, chàng lại dùng lý do buồn cười này bỏ lại ta?”

Âu Dương Noãn cơ hồ cái gì cũng đều nhịn xuống, lại không nghĩ rằng lúc bị phu quân âu yếm vứt bỏ, loại đau đớn này tuyệt đối không thua kém sự đau khổ kiếp trước.

"Tiếu Trọng Hoa, vì sao ngươi muốn đối xử với ta như vậy?”

Tiếu Trọng Hoa đau lòng, lúc này rốt cục cũng không nhịn được đau đớn. Từng bước từng bước đều gian nan, phương hướng mờ mịt, lảo đảo đi tới.

"Noãn Nhi... Noãn Nhi... Thực xin lỗi…”

Hắn thì thào, ôm chặt lấy Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng chấn động, cuộn tròn trong lòng Tiếu Trọng Hoa. Thanh âm giãy dụa trào ra khỏi yết hầu, khàn khàn lợi hại.

Tiếu Trọng Hoa siết chặt tay, xót xa: “Ta ở với nàng. Luôn luôn bên cạnh nàng, bên cạnh Niệm Nhi. Nàng sẽ không cô đơn, hãy tin tưởng ta thêm một lần. Một lần nữa…”

Âu Dương Noãn không trả lời, chỉ là thân thể càng run mạnh hơn.

Khúc mắc giữa bọn họ vẫn chưa được gỡ bỏ. Noãn Nhi vẫn còn hận hắn, hận ý này có lẽ cả đời cũng không biến mất. 

Nhưng Tiếu Trọng Hoa không cần, hết thảy khi đứng trước sinh ly tử biệt lại có vẻ yếu ớt cùng tái nhợt như vậy.

Hạ Vũ Nhiên gõ gõ cửa: “Ta vào được không?”

“Được rồi!”

Âu Dương Noãn lau nước mắt, đẩy Tiếu Trọng Hoa ra sau đó mở cửa phòng khách khí gật đầu, không hề thấy chút hốt hoảng.

Ngược lại Hạ Vũ Nhiên có chút sửng sốt, không nghĩ nàng lại trấn định như vậy, hắn có chút ngượng ngùng đi vào.

“Thật là! Lại phát tác sao? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa. Lúc này cư nhiên còn dám như vậy, chẳng lẽ ngươi không chỉ muốn làm mắt mình mù mà ngay cả tính mạng cũng không cần sao?” Hạ Vũ Nhiên kiểm tra tình trạng của Tiếu Trọng Hoa, thầm oán trách.

Tiếu Trọng Hoa chỉ nhìn vào khoảng không vô định, không trả lời.

Hạ Vũ Nhiên thở dài một hơi.

Âu Dương Noãn hỏi: “Có cách nào không?”

Hạ Vũ Nhiên nhìn Tiếu Trọng Hoa: “Cũng không phải không có cách nào, chẳng qua là…”

“Được rồi!”

Tiếu Trọng Hoa đột nhiên cắt ngang, sau đó lại nói: “Ngươi vất vả chạy tới, đã mệt rồi. Đi nghỉ ngơi trước đi, có gì thì ngày mai nói sau!”

Âu Dương Noãn nhìn ra Tiếu Trọng Hoa có chuyện không muốn cho nàng biết liền nhíu mày. Đã đến mức này rồi hắn còn muốn giấu diếm cái gì đây?

Trước mặt Tiếu Trọng Hoa, Âu Dương Noãn cũng không có biểu cảm gì, ngược lại còn dị thường trấn định. Nàng mím chặt môi, tuy rằng thần sắc có chút tái nhợt nhưng vẫn rất bình thản. 

Nàng thoáng trầm ngâm rồi nói với Tiếu Trọng Hoa: “Chàng nghỉ ngơi đi!”

Vừa muốn đi ra ngoài lại thấy Niệm Nhi chạy vào.

“Mẫu thân! Mẫu thân!”

Niệm Nhi chạy vào, thấy Âu Dương Noãn liền lao vào người nàng, làm nũng cọ cọ.

“Niệm Nhi ngoan!”

Thanh âm của Âu Dương Noãn khàn khàn. Ngẩng đầu lên nhìn Mộ Hương Tuyết ở cửa, gật gật đầu rồi nghiêm túc nhìn Niệm Nhi: “Hôm nay mẫu thân…có chuyện muốn nói với con…”

"Cái gì?”

Niệm Nhi nháy nháy mắt, thấy Tiếu Trọng Hoa liền giòn tan chào hỏi mới nói tiếp: “Mẫu thân muốn nói gì?”

Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, vuốt đầu của hắn: “Thật ra…con có phụ thân…”

Niệm Nhi cắn cắn môi, có chút ủy khuất nói: “Vì sao phụ thân không cần con….”

Tiếu Trọng Hoa không thể ức chế được, cả người run lên.

"Niệm Nhi ngoan!”

Âu Dương Noãn cứng rắn đưa Niệm Nhi đến trước mặt Tiếu Trọng Hoa: “Con nhìn xem!”

Tiếu Trọng Hoa bỗng nhiên có chút khẩn trương, không dám nói lời nào. Tuy rằng trước mắt mơ hồ nhưng hắn vẫn cố gắng mở to hai mắt.

Niệm Nhi đáp: “Thúc thúc!”

“Không phải!”

Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Hoa, chậm rãi nói: “Đó không phải là thúc thúc. Người đó là phụ thân của con…”

“Phụ thân?”

Niệm Nhi mờ mịt, kỳ quái nhìn nhìn Tiếu Trọng Hoa, lắc đầu. Sau đó lui ra phía sau: “Hắn là thúc thúc, không phải phụ thân!”

Nghe vậy trong lòng Tiếu Trọng Hoa cứng lại, mũi đau xót, có chút run giọng: “Niệm Nhi…”

Thân thể Niệm Nhi chấn động, quay đầu nhìn về phía Tiếu Trọng Hoa. Dường như có phần tình cảm dần khai hoa nhưng hắn lại quá nhỏ tuổi, căn bản không hiểu đây là cái gì. Chỉ biết ngơ ngác nhìn Tiếu Trọng Hoa, tình cảm trong lòng cứ như vậy lớn dần.

Âu Dương Noãn tiến lên sờ sờ đầu hắn: “Không phải, đó là phụ thân của con. Lúc trước là ta mang con đi, ta đã chia cắt hai người ba năm. Bây giờ…”

Âu Dương Noãn đẩy Niệm Nhi hướng Tiếu Trọng Hoa, chậm rãi nói: “Cũng nên để hai người nhận nhau!”

Niệm Nhi cắn cắn môi, quay đầu nhìn Âu Dương Noãn, hốc mắt đã đỏ bừng, ủy khuất nói: “Còn mẫu thân thì sao? Mẫu thân không cần con nữa sao?”

"Không..." 

Âu Dương Noãn lắc đầu, suy nghĩ một chút, không biết nên giải thích thế nào. 

Niệm Nhi lại bỗng chốc nhào vào lòng Âu Dương Noãn, cọ cọ đầu nức nở nói: “Mẫu thân, Niệm Nhi muốn ở cùng người. Niệm Nhi không cần phụ thân…”

Hắn ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng.

Rốt cuộc Xương Bồ đã nói với đứa nhỏ này chuyện gì a? Đầu Âu Dương Noãn không khỏi đầy hắc tuyến.

“Niệm Nhi….”

Tiếu Trọng Hoa nhìn hai người, tuy rằng đã sớm đoán được kết quả nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy ảm đạm, nói không nên lời là tư vị gì.

Âu Dương Noãn lôi kéo Niệm Nhi, nhìn nhìn Tiếu Trọng Hoa. Thấy thân thể hắn suy yếu, sắc mặt cũng tái nhợt, trong lòng liền căng thẳng đồng thời nghiêm mặt nói: “Niệm Nhi, chàng là phụ thân của con!”

Nàng chỉ nói như vậy mà sắc mặt liền hơi hơi chuyển hồng. Ngừng một lát mới nói tiếp: “Con xem, chàng bị trọng thương như vậy, con còn không chịu nhận sao?”

Niệm Nhi nghiêng đầu nhìn nhìn, quả thực thấy trong sắc mặt suy yếu của Tiếu Trọng Hoa còn mang theo vài phần khẩn cầu, trong lòng lại tăng thêm một loại cảm xúc không nói nên lời. 

Lại nhìn Âu Dương Noãn nửa ngày mới quay đầu sợ hãi kêu một tiếng: “Phụ thân…”

Một tiếng phụ thân này cực kỳ nhỏ, lại giống như côi bảo nhiều năm trước cầu mà không được, nặng trịch thẳng tiến vào lòng Tiếu Trọng Hoa.

Hốc mắt Tiếu Trọng Hoa bỗng chốc đỏ lên, hắn mạnh mẽ ôm lấy thân hình nho nhỏ kia. Muốn mở miệng đáp lại nhưng chỉ lại há miệng thở dốc, thanh âm nghẹn ngào khó giữ, căn bản nói không ra lời.

"Niệm Nhi…”

Tiếu Trọng Hoa ôm lấy đứa nhỏ chặt trong ngực, tay phải run nhè nhẹ. Từng chút từng chút một khẽ vuốt vuốt đầu Niệm Nhi, kích động không biết nên làm gì cho phải.

Niệm Nhi lúc đầu có chút nửa tỉnh nửa mê, chân tay luống cuống. Sau có lẽ là tình thân liền tâm, cảm nhận được Tiếu Trọng Hoa dật vu ngôn biểu hiện sự vui sướng liền sụt sịt mũi, hốc mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

"Phụ thân…”

Niệm Nhi suy nghĩ một lát liền cũng vươn cánh tay ôm lấy Tiếu Trọng Hoa, nghẹn ngào nói: “Phụ thân…”

Tiếng khóc của tiểu hài tử giống như cây châm thật nhỏ, yêu hận quấn quít si mê nhiều năm, đau khổ biệt ly đột nhiên hung hăng đâm sâu vào trong lòng hai người. 

Kết quả là, nhiều năm như vậy đọng lại chẳng qua chỉ là một lần tổn thương. Vật đổi sao dời mới cảm thấy dường như đã qua mấy đời.

Thấy thế Âu Dương Noãn cũng nhịn không được mà cảm thấy đau xót. Nhìn một lát thấy sắc mặt Tiếu Trọng Hoa từ từ tái nhợt, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Phụ thân con thân thể không thoải mái. Được rồi, để phụ thân nghỉ ngơi đi!”

Niệm Nhi lau nước mắt, thập phần nhu thuận nhìn Tiếu Trọng Hoa, nức nở nói: “Phụ thân…người nghỉ ngơi đi…”

Nói xong còn vì Tiếu Trọng Hoa đắp lại chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì vừa rồi khóc mà còn hồng hồng, thập phần nhu thuận đáng yêu.

Tiếu Trọng Hoa cười cười, sắc mặt so với vừa rồi càng kém. Đột nhiên không biết vì sao cả người chấn động, suýt chút nữa ngã xuống giường. 

Âu Dương Noãn vội vàng đỡ lấy hắn, trong giọng điệu đã có chút tức giận: “Chàng muốn làm gì? Đã như vậy còn lộ xộn gì nữa?”

Tiếu Trọng Hoa đã có chút không thích hợp, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn bộ thân mình như vừa ngâm trong nước lạnh, cả người run run.

"Tiếu Trọng Hoa?”

Âu Dương Noãn quay đầu lại: “Hạ Vũ Nhiên, chàng làm sao vậy? Ngươi mau cứu chàng a!”

Hạ Vũ Nhiên nhíu mày cười nói: “Ta vốn là tới cứu hắn nhưng chính hắn không muốn ta cũng chịu!”

“Dùng cách nào có thể cứu chàng?”

Ánh mắt sâu kín của Hạ Vũ Nhiên nhìn nàng nửa ngày, suy nghĩ một lát liền nói: “Cũng không khó, phải ngâm trong dược tuyền của ngươi ba năm!”

"Ba năm?”

"Đúng vậy!”

Hạ Vũ Nhiên dường như rất kỳ quái, nhíu mày nói: “Sao? Hắn không nói với ngươi sao? Hắn hẳn là biết cách này!”

“Cả Đại Lịch chỉ có biệt viện này là có dược tuyền đối với độc huyết của hắn cực kỳ có lợi. Chỉ cần ở đây hằng ngày ngâm dược tuyền trong ba năm, đẩy độc huyết ra khỏi người liền sẽ từ từ khỏi hẳn!" 

"Cố tình ngoại trừ hoàng cung Nam Chiếu, hắn phải khó khăn lắm mới tìm được chỗ này nhưng lại muốn tặng cho ngươi. Còn hắn lại không chịu xuất hiện trước mắt ngươi, ngươi nói hắn không phải là chịu chết sao? Cho dù chết cũng không thể trách ta được!”

Âu Dương Noãn nghe xong những lời này, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

Tiếu Trọng Hoa đã nằm trên giường bất tỉnh nhân sự. 

Âu Dương Noãn ở lại chăm sóc, một bên giặt khăn giúp hắn lau mồ hôi một bên cố gắng gọi hắn khôi phục lại thần trí. Nhưng Tiếu Trọng Hoa lại thống khổ giãy dụa, thời gian trôi đi hắn lại càng khó có thể thanh tỉnh.

Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Hoa, thở dài một hơi. Nam nhân này a, nếu không phải gặp nàng chỉ sợ cái gì cũng không chịu nói.

Buổi tối Âu Dương Noãn ngủ không an ổn lắm, mở mắt liền nghĩ đến chuyện chiều nay. Lăn qua lộn lại suy nghĩ, buổi tối trời rất lạnh, Âu Dương Noãn chưa bao giờ cảm thấy lạnh như thế. 

Phòng Tiếu Trọng Hoa ngay sát vách phòng nàng, nàng do dự một lát rồi chậm rãi xuống giường. Nàng chưa bao giờ là người sợ tịch mịch, từng có một lần sinh ly tử biệt, nàng cho rằng nàng đã trải qua hết thảy nhưng hóa ra khi yếu ớt ngược lại càng thêm tham lam quyến luyến sự ấm áp kia…Nhưng cũng lại khiến nàng có chút ẩn ẩn sợ hãi.

Trong phòng Tiếu Trọng Hoa ánh sáng có chút mờ nhạt, ngọn nến leo lắt gần cửa sổ. Âu Dương Noãn lặng im một lát mới đẩy cửa bước vào.

Tiếu Trọng Hoa ngủ sâu, sắc mặt tái nhợt, dưới ánh nến lại trông càng yếu ớt. Âu Dương Noãn dè dặt cẩn trọng tới gần, nhớ tới bộ dáng đáng sợ lúc độc huyết phát tác, lưng liền lạnh một mảng, không tự chủ được mà hơi rùng mình.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều. Âu Dương Noãn nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, qua một lúc lâu mới đến gần bên giường ngồi xuống. Mép giường hơi phát ra chút tiếng động, lưng Âu Dương Noãn cứng đờ, dường như sợ quấy rầy đến hắn liền không dám động nữa.

Tiếu Trọng Hoa ngủ không an ổn lắm. Mày nhíu lại, có lẽ là trong lòng có điều thấp thỏm lo âu. Trên trán lấm tấm mồ hôi, trằn trọc không yên, lại mãi không thấy tỉnh dậy.

Âu Dương Noãn nhìn, lại nhịn không được tiếng thở dài. Lấy khăn dè dặt cẩn trọng lau trán cho hắn, trầm mặc một lát lại chậm rãi nói: “Lúc trước cứu ta, chàng tội gì phải vậy?....Mắt bị mù, ba năm nay chàng đã sống thế nào?”

Một người kiêu ngạo như Tiếu Trọng Hoa, đột nhiên không nhìn thấy, không biết đã bị tra tấn như thế nào?

Tiếu Trọng Hoa dường như là đang nằm mơ, có lẽ là mơ thấy chuyện gì đó, cả người đều có chút căng cứng. Vài sợi tóc dán trên sườn mặt hắn hiện ra vài phần yếu đuối cùng bất lực. 

Âu Dương Noãn hơi sợ, nhịn không được lại thở dài, cẩn thận lau mồ hôi cho hắn.

“Ta nên tin chàng sao?”

Âu Dương Noãn nhỏ giọng nỉ non, cúi đầu nhìn Tiếu Trọng Hoa nằm trên giường. 

Qua một lát thấy hắn không có phản ứng gì mới nhẹ nhàng mỉm cười, tiếp tục lẩm bẩm: “Sau này chàng có thể còn bỏ lại ta một mình lần nữa không?”

Âu Dương Noãn xót xa nhớ lại chuyện cũ. Vốn tưởng rằng mọi chuyện đều đã lắng xuống nhưng đêm dài không người lại rõ ràng hiện lên trước mặt. 

Từng có những ngày tháng sống trong giãy dụa, vượt qua thống khổ, rốt cuộc cũng đến lúc nàng có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng nam nhân này lại đột nhiên xuất hiện, bất ngờ xâm nhập tim nàng khiến nàng không biết làm sao.

"Trọng Hoa…”

Âu Dương Noãn vươn ngón tay phác họa gương mặt Tiếu Trọng Hoa, tựa hồ như có rất nhiều lời muốn nói nhưng hiện tại lại không nói nên lời.

Nàng bỗng nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: “Đợi chàng khỏe lại, liền rời đi đi….Ta vô luận thế nào cũng không thể trở về…”

Âu Dương Noãn cho rằng bản thân chỉ đang nói với chính mình. Sau một lúc lâu bỗng nhiên nghe một thanh âm uể oải suy yếu truyền tới: “…nếu nàng không muốn trở về…vậy ta ở đây cùng nàng…”

Âu Dương Noãn hơi sợ run, dần phục hồi lại tinh thần. Thấy đôi mắt u ám của hắn đang mang ý cười nhìn mình liền cảm thấy căng thẳng, tay lại bị một bàn tay ấm áp bao lấy.

“Chàng…tỉnh rồi?...”

“Uh!”

Tiếu Trọng Hoa cười cười với nàng, không nhịn được ho khan hai tiếng: “Nghe thấy thanh âm của nàng…ta liền tỉnh…”

Âu Dương Noãn xấu hổ ừ một tiếng, sau đó liền rũ mắt xuống, giật giật tay muốn rút lại nhưng liền bị giữ chặt lấy.

“Chàng…”

Âu Dương Noãn ngẩng đầu lên, bị đôi mắt kia nhìn chăm chú, bỗng nhiên cảm thấy run lên. Trong lòng nóng nóng, tê tê, trong mắt đau xót.

Tiếu Trọng Hoa khụ hai tiếng, thể lực dần có chút không chống đỡ nổi. Âu Dương Noãn giúp hắn chỉnh lại gối, lại dè dặt cẩn trọng sửa lại chăn, nhàn nhạt nói hắn ngủ đi. Nhưng vừa muốn rời đi lại đột nhiên bị giữ chặt.

“Ta ở cùng nàng. Những ngày sau này, ta đều ở bên cạnh nàng…”

Âu Dương Noãn mặc hắn lôi kéo, qua hồi lâu mới uh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Chỉ còn lại Tiếu Trọng Hoa si ngốc nhìn bóng lưng nàng nửa ngày, cuối cùng chống không lại cơn buồn ngủ liền từ từ tiến vào mộng đẹp.

Âu Dương Noãn dần dần cảm thấy, ánh mắt Tiếu Trọng Hoa mặc dù không linh động nhưng mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều vẫn rất tự nhiên khí thế, căn bản không hề giống như một người mù. 

Nhưng thời khắc hắn cố gắng nỗ lực làm vậy rơi vào mắt nàng, nàng liền biết hắn đang cậy mạnh. Cũng đúng, một người vốn kiêu ngạo như hắn sao có thể dễ dàng chấp nhận việc mình không nhìn thấy. 

Hắn cố gắng căn cứ vào thanh âm để tìm vị trí của nàng, cố gắng tìm kiếm phương hướng của nàng. Đây là hắn đang miễn cưỡng bản thân…

“Từ hôm nay trở đi chàng phải đi ngâm dược tuyền. Hạ Vũ Nhiên nói nếu đồng thời cùng thi châm thì có khả năng chữa được mắt của chàng!”

Sắc mặt Tiếu Trọng Hoa tái nhợt, hắn bắt lấy tay nàng: “Nàng để ý sao?”

Ngay sau đó thấy lòng bàn tay nàng lành lạnh, trên mặt liền không dũ được vẻ lo lắng: “Noãn Nhi, mặc dù ta không nhìn thấy nàng nhưng ta vẫn còn hai tai, có thể nghe thấy nàng nói. Còn có hai tay có thể cảm nhận được nàng…Hay là nàng ghét bỏ ta như vậy?”

Đã quen nhìn hắn vân đạm phong khinh ổn thao nắm chắc thắng lợi, trong lồng ngực khe rãnh vô số cũng không lộ thanh sắc thao lược tính kế, lại chưa bao giờ thấy hắn vô thố yêu ớt như vậy. Biết rõ không thể tha thứ, cũng biết rõ không nên tha thứ, nhưng…

Vẫn là không đành lòng. Âu Dương Noãn khẽ thở dài.

Nháy mắt lại nghe thấy hô hấp của hắn cứng lại. Hắn chậm rãi vươn tay phủ lên tay nàng. Dè dặt cẩn trọng nói: “Noãn Nhi, vừa rồi nàng nói như vậy….là quan tâm ta sao?”

"Không phải!” Âu Dương Noãn phủ nhận.

Trên mặt Tiếu Trọng Hoa liền ảm đạm.

“Vậy….ta có thể ở lại, được không?” Tiếu Trọng Hoa tiếp tục khẩn cầu.

Âu Dương Noãn không trả lời, chung quy vẫn là…ngầm đồng ý.

Hôm sau, Nhiếp chính vương hạ lệnh đội đưa dâu tiếp tục đi, còn hắn ở lại biệt viện.

Lần này, là ở lại ba năm.

“Mẫu thân luôn chăm chú nhìn phụ thân!”

“…”

Mãi đến khi nhìn thấy gương mặt hoang mang của Niệm Nhi, Âu Dương Noãn mới giật mình phát hiện bản thân từ khi vào phòng đều không tự chủ và nhìn Tiếu Trọng Hoa. 

Nàng hơi có chút hoảng hốt, lại thoáng nhìn thấy hắn ngẩng đầu lên, tinh huy trong hai mắt lấp lánh cuộn tròn ẩn tình. 

Âu Dương Noãn giật mình, dường như bị định chú không dám động, mãi đến khi hắn nhẹ giọng kêu: “Noãn Nhi?”, nàng mới nhớ ra là hắn không thấy. Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hai mắt đổi hướng nhìn ngoài cửa sổ không tiếp tục nhìn hắn.

"Noãn Nhi!”

“Uh!”

“Ta nhớ nàng thích nhất là điểm tâm của Nguyệt lâu kinh đô, ta đã nhờ người mang tới, mau nếm thử!”

“Không đói!”

“Bên ngoài gió lớn, có lạnh không?”

“Không lạnh!”

Cực kỳ ngắn gọn. Mặc dù chỉ đơn giản là hai chữ nhưng chỉ cần nàng có thể mở miệng nói chuyện với hắn, trong mắt hắn sẽ nổi lên một tầng ôn nhu khiến trong lòng người nhìn không biết là tư vị gì, chỉ có thể nghiêng mặt đi không nhìn hắn nữa.

Đằng đẵng ba năm, Âu Dương Noãn vô cùng bội phục kiên nhẫn của hắn. Mặc kệ nàng nói gì, làm gì hắn đều chỉ nói một chữ được.

Đây là cách hắn yêu một người, hết thảy đều vì nàng. Giống như lúc trước vì cảm thấy tốt cho nàng mà liền cố chấp muốn nàng rời đi vậy. 

Đây chính là điều sẽ không thay đổi, Âu Dương Noãn nhìn hắn liền cảm thấy đau lòng.

Một trận gió thổi tới, Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: “Ta đọc tấu chương cho chàng nghe!”

Không ngờ, tay vừa mới chạm vào tấu chương từ kinh đô mang tới liền đã bị hắn nắm lại. Trước mặt nhiều hạ nhân, trước mặt một đứa nhỏ Âu Dương Noãn nhất thời có chút phiền não liền dùng sức tránh đi. 

Hắn cũng không cố gắng lôi kéo, chỉ nắm nhẹ rồi buông ra. Âu Dương Noãn thu tay lại, làm như không có việc gì, trong lòng lại sầu não. Ngẩng đầu lại thấy hắn đang nhìn nàng, sắc mặt nhu hòa quyến luyến, ánh mắt ẩn ẩn vui sướng.

“Được!”

Hồng Ngọc cười nói: “Nô tỳ lui xuống trước!”

Sau đó liền mang theo Niệm Nhi không cam nguyện, còn có Xương Bồ mặt không chút biểu cảm cùng tất cả mọi người đều lui ra ngoài.

Âu Dương Noãn chậm rãi vươn tay phủ lên hai mắt hắn, nhẹ nhàng che đậy đi đôi mắt so với ánh trăng còn sáng hơn này.

“Trọng Hoa, mắt của chàng hiện tại đã có thể nhìn thấy càng rõ hơn!”

Nghe vậy, hắn nắm tay nàng, cả người nàng bị kiềm hãm, tay chân luống cuống. Một tay hắn kéo tay nàng đang che mắt hắn lại, một tay đem nàng ôm vào lòng. 

Cuối cùng cả hai tay đều nắm lấy tay nàng: “Nàng sẽ đuổi ta đi sao?”

Mắt hắn so với trước đây đã rất tốt nhưng chưa hoàn toàn thấy rõ. Hắn tham lam muốn ở bên cạnh nàng lâu hơn.

Âu Dương Noãn bật cười: “Chàng là phụ thân của Niệm Nhi, ta có thể đuổi chàng đi sao?”

"Noãn Nhi, nàng đây là….tha thứ cho ta sao?”

Nàng nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, bị hắn gắt gao ôm lấy.

Hắn lại nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng áp vào ngực hắn, gương mặt tuấn mĩ bức người chậm rãi tới gần. Âu Dương Noãn nhắm mắt lại, ngay khi đôi môi hắn vừa chạm vào môi nàng, nàng như giật mình bừng tỉnh. 

Trái tim của hắn dưới bàn tay nàng như kịch liệt nhảy lên, khiến nàng cơ hồ nghĩ một giây nữa thôi là sẽ nhảy ra ngoài. Động tác của hắn rất ôn nhu nhẹ nhàng, lại chậm chạp trằn trọc. Môi hắn miết lên môi nàng đòi hỏi nhiều hơn.

Âu Dương Noãn trong lòng thở dài, miệng khẽ mở.

Ngay lập tức Tiếu Trọng Hoa liền đẩy nhanh tốc độ, miệng lưỡi hắn như phô thiên cái địa quét tới. Mọi khoảng cách trong lúc đó đều như hư vô, duy chỉ có đôi môi nóng rẫy đang kề sát môi nàng hung hắn đoạt lấy từng chút ngọt ngào kia là khiến người ta hoài niệm.

Sáng hôm sau khi Tiếu Trọng Hoa chưa tỉnh dậy Âu Dương Noãn đã lặng lẽ ngồi dậy, sai người mang nước rửa mặt tới. 

Ai ngờ mới chỉ một lát, quay đầu liền thấy Tiếu Trọng Hoa như đánh mất thường tính, nghiêng ngả lảo đảo bước ra. Âu Dương Noãn vội vàng đỡ lấy hắn, cầm lấy tay hắn ngăn cản hành động lỗ mãng của hắn.

"Noãn Nhi!”

Hắn đem nàng ôm vào trong ngực, lực đạo lớn khiến nàng sợ hãi.

Nàng khẽ khẽ vỗ lưng hắn: “Làm sao vậy?”

“Noãn Nhi!”

Hắn tựa hồ như vẫn chưa thoát ra được sự sợ hãi, toàn thân hơi run rẩy: “Đừng đi….đừng rời khỏi ta…”

Trong lòng Âu Dương Noãn chợt thắt lại, một cỗ chua xót ập đến: “Ta không đi! Ta chỉ là ra ngoài một lát thôi!”

“Ta cứ tưởng, nàng hối hận!”

Âu Dương Noãn không dám nhìn biểu cảm tuyệt vọng của hắn, đáy lòng nhẹ nhàng thán một hơi: “Đừng ngốc như vậy, ta sẽ không đi!”

Bị trách cứ nhưng Tiếu Trọng Hoa lại mỉm cười, nắm lấy tay nàng, giữ càng chặt.

Tính cách của Âu Dương Noãn, chỉ cần đã nói ra thì nhất định sẽ làm được. Nói cách khác, nàng đã quyết tâm sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn. 

Ba năm nay nàng mỗi ngày nhìn thấy sự cố gắng của hắn, nàng nói với chính mình hay tin tưởng hắn thêm một lần. Chỉ một lần nữa thôi…

…..

Người đến người đi trên đường phố, đột nhiên có người hô: “Nhìn kìa, một tên điên!”

Chỉ thấy một hắc y nhân ngồi bên đường, vẻ mặt dại ra, giống như là đã mất đi hồn phách. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn như nhìn thấy gì đó trong đám người, sau đó hắn liền kích động chạy vào đám đông.

“Noãn Nhi, ta rốt cuộc cũng tìm được nàng rồi!”

Hắn đoạt lấy hình nhân tiểu hài tử cầm trong tay, gắt gao ôm lấy, mỉm cười lẩm bẩm.

Tiếu Thiên Diệp điên rồi, thật sự điên rồi. Thế cho nên không còn cách nào giấu được nhóm thần tử. 

Hắn thích nhốt mình lại trong phòng, ai cũng không cho vào, còn luôn nhìn một bức tranh nói chuyện. Thái y hội chẩn không có hiệu quả, các đại thần không thể không nhịn đau bỏ qua hoàng đế này mà lập tân đế.

Trải qua mật nghị, bọn họ quyết định lập Tiếu Lăng Phong làm tân đế. Toàn bộ nghi thức phế lập đều tiến hành trong bí mật. Chờ những người khác hiểu ra thì Tiếu Lăng Phong đã thuận lợi đăng cơ, đại thế đã mất.

Tiếu Lăng Phong rốt cục cũng làm hoàng đế, mới đầu hắn cảm thấy chẳng qua chỉ là tạm thời thay thế Tiếu Thiên Diệp. Chỉ cần Tiếu Thiên Diệp hồi phục hắn sẽ trả lại ngôi vị. 

Nhưng đằng đẵng đã ba năm, từ từ Tiếu Thiên Diệp cũng biến mất khỏi hoàng cung.

Cầm trong tay hình nhân, lúc này hắn ôn nhu âu yếm nói: “Noãn Nhi, ta mang nàng về!”

“Cút đi! Cút đi! Tiểu tử thối, đừng làm trở ngại ta buôn bán!”

Tiểu thương bán bánh bao như đuổi ruồi bọ, dùng đòn ghánh xua đuổi nam tử tóc tai rối bù, quần áo tả tơi ngồi trước sạp.

Ánh mắt đói khát của nam tử gắt gao nhìn chằm chằm nồi bánh bao khói bốc nghi ngút, nhưng lại sợ uy lực của đòn gánh, thủy chung vẫn không dám tới gần.

“Nha đầu, mau lấy một ít điểm tâm!”

“Dạ!”

“Ăn đi!”

Một bàn tay trắng nõn vươn ra trước mặt nam tử hành khất. Trong tay là hai cái bánh bao.

Nam tử kia kinh dị đánh giá nha đầu trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên đoạt lấy bánh bao trốn vào một góc ăn ngấu nghiến.

"Ngươi….”

Nha đầu kia nhìn bóng lưng hắn, ngây ngẩn cả người.

Tiểu thư mỹ lệ nhìn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Làm sao vậy?” Người bên cạnh kỳ quái hỏi.

“Tên ăn mày này, bộ dáng thật anh tuấn a…”

Tiểu thư thì thào tự nói, người một bên cười cười: “Đúng vậy, nếu cô gia tương lai của tiểu thư anh tuấn như vậy thì thật là tốt!”

Vị tiểu thư bị mọi người giễu cợt liền đỏ bừng mặt.

Nam tử ăn mày ăn xong bánh bao, còn luyến tiếc liếm liếm ngón tay. Thỏa mãn vươn thắt lưng, hắn lại lấy hình nhân từ trong lòng ra, âu yếm ôm lấy rồi chậm rãi đi.

Hắn đi trên đường, đi qua đám người, đi ra khỏi cửa thành, cuối cùng dừng lại ở ngoại ô. Sắc trời đã tối, trong không trung những bông tuyết đã bắt đầu lả tả rơi xuống. 

Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bóng dáng trong tuyết liền hô một tiếng, cấp tốc đuổi theo. Hắn là liều mạng đuổi theo, giống như dùng hết khí lực toàn thân, trong miệng thì thào gọi một cái tên. 

Chỉ là thanh âm kia đã bị gió thổi tan, chỉ có thể loáng thoáng mơ hồ nghe một chữ “Noãn”.

Không biết chạy bao lâu, hắn có chút mệt mỏi ngã xuống. Trên người mồ hôi chảy ròng ròng, mặt đất lạnh như băng làm cho hắn cảm thấy thực thoải mái. 

Hắn giơ hình nhân trong tay lên nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó liền an tường nhắm mắt lại ngủ. Từ đầu tới cuối, hắn dùng một loại tư thái bảo hộ, che chở cho hình nhân sớm đã biến thành màu đen giống như là ôm bảo vật âu yếm nhất trên đời.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều nhưng hắn lại vẫn nằm không nhúc nhích. Từ từ cả người đều bị tuyết bao phủ. 

Nếu không chú ý căn bản sẽ không có ai phát hiện hắn nằm đó. Nếu cứ tiếp tục để hắn nằm vậy ngày hôm sau thứ mọi người phát hiện sẽ là thi thể của hắn.

Xe ngựa đi tới đi lui, không ai phát hiện có người đang nằm trong tuyết, có lẽ người này sẽ bị đông chết. 

Đúng lúc này một chiếc xe ngựa cực kỳ đẹp đột nhiên dừng lại, một tiểu hài tử nhảy ra: “Phụ thân, mẫu thân nhìn xem. Dưới lớp tuyết này thực sự có người, hắn vẫn còn sống a!”

“Niệm Nhi…”

Nữ tử bên trong chậm rãi vén mành xe lên nhìn thoáng qua người trên đất. Lập tức tươi cười của nàng liền đọng lại…

Thời gian cũng trong khoảnh khắc này như dừng lại….