Lâm Nguyên Hinh trầm mặc không nói.
Âu Dương Noãn tiếp tục: “Chuyện này bệ hạ đều đã biết rồi. Còn Thái tử thì sao? Biểu tỷ cảm thấy hắn ở trong phủ có biết không?”
Lâm Nguyên Hinh cười lạnh một tiếng: "Hắn hiện tại suốt ngày mê luyến Lục Lăng kia, sao còn tâm tư quản chuyện triều đình!”
Âu Dương Noãn trầm mặc, chuyện này, Tiếu Diễn hẳn là phải biết. Bởi vì còn cần sự phối hợp của hắn, nhưng, hắn sẽ đồng ý phối hợp với bọn họ sao?
Nếu lấy đại cục làm trọng hắn nhất định sẽ. Nhưng hiện tại hắn hận Tiếu Trọng Hoa như vậy, hắn sẽ còn làm vậy sao?
Âu Dương Noãn chính là không nắm chắc. Nàng cùng Lâm Nguyên Hinh ở trong phòng mật thám một canh giờ.
Lúc này Tiểu Trúc vào bẩm báo: “Thái tử điện hạ tới!”
Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh nhìn nhau, đồng thời liền đứng lên, đã thấy Tiếu Diễn sải bước đi vào.
Kỳ thực sau đêm đó Âu Dương Noãn lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Nhưng hiện tại mặt mày Tiếu Diễn vẫn bình thản, một chút xấu hổ khác thường cũng không có, giống như đêm đó chưa từng phát sinh chuyện gì.
Vì thế Âu Dương Noãn cũng hơi hơi mỉm cười, thuận theo hắn giả vờ như không có chuyện gì.
Lâm Nguyên Hinh ôn nhu cười, mở miệng nói nhỏ: "Điện hạ hôm nay sao lại đến đây?”
Tiếu Diễn xem nàng, ôn hòa cười cười: "Hôm nay ta tiến cung đi gặp phụ hoàng, lại được biết người không khỏe không gặp ai cho nên ta đành trở về. Vừa trở về liền nghe nói Noãn Nhi đến, cho nên ta mới vội vã chạy tới đây!”
Lâm Nguyên Hinh dường như nghe không hiểu, cũng cười: “Điện hạ tới vừa khéo nhưng cũng lại chậm một bước. Noãn Nhi phải đi rồi!”
Tiếu Diễn gật gật đầu, nói với Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi là khách quý, lại nghe nói muội đang có thai, bình thường cũng không thấy muội. Ta còn chưa kịp chúc mừng, không bằng hôm nay ở lại dùng xong bữa tối rồi hẵng đi!”
Âu Dương Noãn mỉm cười từ tốn đáp: “Được Thái tử điện hạ ưu ái, ta vốn không nên từ chối. Chỉ là ta hai ngày nay hơi cảm nhẹ, phu quân vốn không cho xuất môn. Cho nên cũng không tiện ở lại lâu!”
Tiếu Diễn chưa mở miệng, Lâm Nguyên Hinh đã cười rộ lên: "Sớm nghe nói Tiếu Trọng Hoa ái thê như mạng, ta còn không tin, không ngờ quả thật là như thế! Nếu đã như vậy, ta cũng không dám giữ muội lại nữa, không cẩn thận lại chọc Thế tử gia của muội. Hắn mà tới cửa vấn tội ta lại không đỡ nổi!”
Tiếu Diễn nghe thấy Lâm Nguyên Hinh nói như vậy, sẽ không tốt nếu cứ kiên trì: “Đúng vậy! Ta cũng không giữ muội lại nữa! Để ta tiễn muội!”
Âu Dương Noãn nói không cần, nhưng Tiếu Diễn lại cố ý cùng Lâm Nguyên Hinh tiễn nàng ra tới tận cửa.
Trước khi lên xe ngựa, hai mắt Tiếu Diễn sâu thẳm nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi đang có thai, không bằng thường xuyên tới phủ chúng ta, cũng là để biểu tỷ muội dạy cho muội một ít kinh nghiệm chăm sóc trẻ con. Miễn cho muội một mình ở trong phủ, kỳ thực cũng rất tĩnh mịch!”
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: "Dạ!”
Lát sau nàng lại đột nhiên quay đầu hỏi: “Nghe nói Thái tử từng nuôi một con hồ ly màu đỏ!”
Tiếu Diễn sửng sốt, lập tức dường như không chút để ý hồi đáp: “Oh, Noãn Nhi cũng có nghe nói sao?”
“Bây giờ Thái tử vẫn còn nuôi sao?”
"Đã chết!”
Âu Dương Noãn đột nhiên kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Phủ thái tử tốt như vậy, đang êm đang đẹp sao lại chết?”
Tiếu Diễn nhàn nhạt nói: “Không phải nuôi chết mà vì nó dã tính khó thuần. Ta nhất thời tức giận nên đã lột da nó làm thành tiêu bản!”
Âu Dương Noãn khẽ rụt vai lại, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì đã bình thản mỉm cười: “Vậy, ta cáo từ trước!”
“Tiểu thư, ngài đang nghĩ gì vậy? Sao từ khi bắt đầu lên xe ngựa liền là một bộ dáng không yên lòng?” Xương Bồ thơ ngây hỏi.
Âu Dương Noãn từ trong trầm tư hồi phục lại tinh thần: “Không sao! Chỉ là ta hơi mệt một chút!”
“Đúng vậy! Tiểu thư mau nghỉ ngơi đi, việc này không cần xen vào nữa!” Hồng Ngọc cẩn thận khuyên.
Thật ra Âu Dương Noãn không phải mệt mà là vì không muốn để lộ cảm xúc của mình. Vừa rồi Tiếu Diễn nhắc tới con hồ ly kia, tựa hồ như có thâm ý.
Như vậy càng để lộ ra người này thâm trầm lãnh liễm, tâm ngoan vô tình. Thành phủ của hắn sâu không lường được, điều này khiến cho lòng Âu Dương Noãn không yên, nội tâm hàn ý lan tràn.
Trở lại Yến vương phủ, Âu Dương Noãn không yên lòng dùng bữa tối. Ăn xong tùy ý xem sách nhưng một chữ cũng không vào.
Hồng Ngọc thấy chủ tử như vậy liền nghĩ do nàng ban ngày quá mệt mỏi nên liền thúc giục nàng lên giường đi ngủ.
Nằm trên giường nhưng Âu Dương Noãn không hề buồn ngủ. Tiếu Trọng Hoa vẫn chưa trở về, Âu Dương Noãn càng nghĩ lại không thể nghĩ ra được một biện pháp chu toàn để giải quyết chuyện này. Nội dung trên trang giấy đó, nàng nghĩ thêm một lần, hàn ý trong nội tâm lại nặng thêm một phần.
Biết mình phải nghỉ ngơi thật tốt nhưng vừa nhắm mắt lại, nội dung trên trang giấy lại cứ rành rành trước mắt.
Không phải không có phương pháp giải quyết chuyện này nhưng vấn đề lớn nhất là Tiếu Diễn phải phối hợp. Không, vở diễn này không thể không có Thái tử.
Nhưng vấn đề là, lột da hổ rất nguy hiểm. Nàng có thể nghĩ đến, Tiếu Trọng Hoa tất nhiên cũng đã nghĩ tới, chỉ sợ suy nghĩ sẽ càng phải thêm chu mật.
Bất tri bất giác, Âu Dương Noãn cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn lại thanh tỉnh như trước. Tay nhẹ nhàng day day huyệt thái dương, thế này mới thấy không biết từ khi nào mồ hôi lạnh đã thấm ra.
Bởi vì ngủ không được nên nàng dứt khoát đứng dậy, đi đến trước án thêu. Nàng ngồi trước án, nhẹ nhàng cầm lấy kim thêu chăm chú. Không bao lâu sau liền có một đóa hồng mai nổi lên, lại có ánh sáng vô hạn lưu động.
Hồng Ngọc nhẹ nhàng đi tới, đem áo choàng phủ lên người Âu Dương Noãn. Lại phát hiện nàng cả người lạnh lẽo.
“Tiểu thư, ngài phải chú ý thân thể, đừng để bị phong hàn!”
Âu Dương Noãn chỉ cười cười, hỏi Hồng Ngọc: “Ngươi xem đoá hồng mai này thêu thế nào?”
Hồng Ngọc cười nói: "Tay nghề của tiểu thư, tất nhiên là tốt…”
“Ta đã lâu rồi không chạm vào kim thêu. Hiện tại xem ra, ta nghề cũng không thụt lùi!”
Bàn tay Âu Dương Noãn sờ lên đóa hồng mai, ánh mắt của nàng hơi buông xuống nhìn tay mình. Hai bàn tay trong suốt nhẵn mịn, nõn nà như ngọc.
Trong lúc hoảng hốt, đầu ngón tay tựa hồ như có cái gì chảy xuống, đỏ sẫm như máu.
Hồng Ngọc sửng sốt, vội vàng nói: “Tiểu thư, ngài chảy máu rồi!”
Âu Dương Noãn nới tay mới phát hiện bản thân thế nhưng lại thất thần đến ngay cả châm cũng không rút ra.
Hồng Ngọc tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng chủ tử, nàng nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, ngài rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
Từ sau khi nói chuyện với Hương Tuyết công chúa, biểu hiện của chủ tử liền rất bất thường.
Âu Dương Noãn nâng tay, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo: “Mộ Hương Tuyết ngày hôm nay đã làm gì?”
“Tiểu thư, công chúa chỉ luôn ở trong phòng, không bước ra khỏi cửa!”
Âu Dương Noãn gật đầu, Mộ Hương Tuyết đang đợi câu trả lời của nàng. Thời gian, thực sự là quá gấp….
Phủ Thái tử.
Trong đêm yên tĩnh, Tiếu Diễn cầm một quyển tấu chương nhưng một chữ cũng không vào. Trong đầu hắn không ngừng hiện lên đôi mắt sáng như sao kia, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiếu Diễn hiện lên sự tức giận cùng thất bại.
Vì sao, hắn luôn không thể quên Âu Dương Noãn? Vì sao, nàng luôn lạnh nhạt với hắn như thế? Hắn rốt cuộc có gì kém Tiếu Trọng Hoa?
Bỗng nhiên một đôi tay mềm mại nhỏ bé, lúc này không biết sống chết đặt lên bờ vai hắn. Lửa giận trong lòng Tiếu Diễn bốc lên: “Cút ngay!”
"Điện hạ, ngài rốt cuộc là làm sao vậy?”
Lục Lăng ủy khuất thu tay lại, bộ dáng rất ủy khuất, nước mắt đảo quanh.
Tiếu Diễn quay đầu thấy nàng, sắc mặt vẫn lạnh lùng: “Ta không phải đã phân phó rồi sao? Hiện tại không được cho bất luận kẻ nào vào thư phòng!”
Người bên cạnh sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất: “Nô tài….Nô tài….”
Lục Lăng nhận được ân sủng của Thái tử, trong phủ ngay cả Lâm trắc phi cũng nể mặt nàng ba phần. Liên tiếp ba vị trắc phi bởi vì đắc tội với nàng mà bị Thái tử nghiêm khắc răn dạy. Cho nên ai dám ngăn cản nàng?
“Thần thiếp là vì lo lắng cho ngài nên mới vào đây! Thái tử, ngài làm sao vậy? Đã nhiều ngày nay cũng không tới chỗ ta….”
Nước mắt Lục Lăng càng nói càng rơi không ngừng. Nàng vốn xuất thân phong trần nên khi khóc giống như hoa lê trong mưa.
Tiếu Diễn bình thường thấy Âu Dương Noãn đều là biểu cảm đạm mạc, lúc trước đột nhiên nhìn thấy Lục Lăng với gương mặt tương tự lộ ra biểu cảm điềm đạm đáng yêu thì lập tức đã bị hấp dẫn.
Hắn cho rằng bản thân đã buông bỏ được Âu Dương Noãn. Nhưng một lần nữa trên yến hội hắn lại nhìn thấy Âu Dương Noãn, hắn liền phát hiện bản thân căn bản không có cách nào quên được. Lại nhìn Lục Lăng lại càng có vẻ kệch cỡm khiến người ta chán ghét!
Tiếu Diễn tâm phiền ý loạn, vẫy tay nói: “Quên đi, nếu đã đến đây thì rót cho ta một ly rượu!”
Lục Lăng nhanh chóng lau nước mắt, thay hắn châm rượu. Tiếu Diễn nhìn cũng không thèm nhìn, một ngụm uống hết.
Được một nửa bình rượu, Tiếu Diễn đã có chút say. Lục Lăng nhìn tình hình này liền cười rộ lên, phân phó hạ nhân: “Các ngươi lui xuống trước đi, nơi này có ta là được rồi!”
Người hầu lui xuống, Lục Lăng xoay người ủy khuất tiến vào lòng Tiếu Diễn: “Điện hạ….Ngài phải yêu thương ta a…”
Nàng không tin, nữ tử quý tộc đoan trang cao quý như Âu Dương Noãn sẽ hấp dẫn hơn nữ tử phong lưu đến tận xương như mình. Nàng thật vất vả lắm mới có thể leo lên người Thái tử, sao có thể dễ dàng buông tay!
Tiếu Diễn không trả lời, hắn suy nghĩ, nghĩ tới mỗi một khắc ở cùng Âu Dương Noãn. Nàng đối với hắn vĩnh viễn chỉ có tươi cười đạm mạc, hành động khách khí có lễ.
Nhưng hắn vô luận thế nào cũng không quên được ánh mắt chán ghét của nàng. Hắn một bên nghĩ, một bên cúi đầu nhìn Lục Lăng, lại trong mơ hồ nhìn một người khác.
Hắn bắt lấy tay nàng: “Cho dù trước kia là ta có lỗi với muội, chẳng lẽ thời gian này ta nhận đau khổ còn chưa đủ sao? Muội nói cho ta, muội rốt cục muốn thế nào?”
Lục Lăng sửng sốt, không hiểu nhìn hắn.
Tiếu Diễn mắt say lờ đờ, tiếp tục thì thào: “Ta biết, muội chính là chán ghét ta! Tiếu Trọng Hoa có gì tốt? Nói cho muội biết, ta tùy lúc có thể dồn hắn vào chỗ chết!”
Nói xong hắn liền hung hăng cắn miệng Lục Lăng, dường như muốn đem nàng cắn nuốt.
Lục Lăng biết hắn xem nàng là thế thân của người khác nhưng nàng không thèm để ý. Ngược lại đối với Tiếu Diễn càng thêm ôn nhu.
Tiếu Diễn cắn cắn, đột nhiên trong men say nhìn thấy gương mặt tương tự, lửa giận liền biến mất không còn thấy tăm hơi.
Hắn liên tục hôn lên đôi mắt của nàng, nhỏ giọng nỉ non: “Noãn Nhi….ta yêu muội, ta thực sự rất yêu muội….”
Tiếu Diễn căn bản không rõ người mình ôm trong tay là ai: “Những chuyện có lỗi với muội ta cũng không có cách nào vãn hồi. Nhưng chỉ cần muội đến bên ta, ta cái gì cũng đều sẽ cho muội….”
Sáng sớm Tiếu Diễn đau đầu tỉnh lại, mơ hồ nhìn thấy Âu Dương Noãn, hắn đột nhiên có cảm giác mừng rỡ như điên. Nhưng sau khi nhìn kỹ lại liền nhíu mày.
Lục Lăng vừa muốn chồm qua liền bị hắn đẩy ra: “Được rồi. Ta còn việc cần phải xử lý, ngươi đi ra ngoài trước đi!”
Ánh mắt Lục Lăng hơi ủy khuất, vừa muốn nói thì bên ngoài đột nhiên có người bẩm báo: “Thái tử điện hạ, Yến vương phủ có tin tức truyền đến!”
Tiếu Diễn sửng sốt, lập tức phủ thêm áo rồi đứng lên. Từ trong tay người hầu tiếp nhận mật tín, vừa nhìn thoáng qua liền cười rộ lên.
Tốt lắm! Con ma ốm kia tỉnh lại thật đúng thời điểm!
Lục Lăng bên cạnh nhìn thoáng qua mật tín kia, hơi rũ mắt xuống. Tiếu Diễn lạnh lùng nhìn nàng: “Còn không lui ra!”
“Dạ!”
Lục Lăng mềm mại phủ thêm quần áo rồi rời đi. Trước khi đi nhìn thoáng qua sắc mặt Tiếu Diễn, thầm nghĩ vị Thái tử này đúng là hỷ nộ vô thường.
Người ngoài đều thấy hắn rất sủng ái nàng nhưng thực tế hắn chỉ xem nàng là một kẻ thế thân. Dựa vào người này, còn không bằng Lâm trắc phi….
Nghĩ đến đây nàng liền cấp tốc phân phó nha đầu bên ngoài: “Đi, đến Mặc hà trai!”
Yến vương phủ.
Tiếu Trọng Quân tỉnh lại, sáng sớm Tiếu Trọng Hoa đã liền đi thăm. Lúc Âu Dương Noãn biết được tin tức này liền không nói gì.
Lúc này, cố tình lại là thời điểm quan trọng. Tiếu Trọng Quân, nàng còn nghĩ rằng đối phương cả đời cũng không thể tỉnh lại.
Nàng cho rằng Đổng thị chết, phong hào của Tiếu Trọng Quân cũng bị phế bỏ. Thậm chí hoàng đế còn hạ chỉ biếm hắn thành thứ dân, loại đả kích liên tiếp này hắn nhất định không thể thừa nhận. Nhưng liên tục qua hai ngày bên kia đều im ắng, không truyền tới dù chỉ một câu.
Trong sự yên tĩnh đó, Âu Dương Noãn cảm thấy có một loại bất an. Nếu Tiếu Trọng Quân làm ồn nàng còn cảm thấy chuyện này có thể cứu vãn được. Nhưng hắn lại bình tĩnh như vậy, ngược lại không phải là chuyện tốt.
Theo tính cách của Tiếu Trọng Quân không thể phát tiết thì chính là trong lòng oán hận. Loại oán hận này sẽ mang tới hậu quả đáng sợ.
Nhưng dù sao hắn cũng là con thân sinh của Yến vương, cho dù chỉ là con thứ nhưng cũng sẽ không thay đổi được địa vị của hắn trong lòng Yến vương cùng Tiếu Trọng Hoa.
Nhất là Tiếu Trọng Hoa, bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, hắn xem vị huynh trưởng này là người mà mình kính trọng nhất. Hắn không mở miệng, ai dám đuổi Tiếu Trọng Quân đi?
Nếu để nàng lựa chọn, giữ lại một khối u ác tính không biết khi nào phát tác, thật sự là rất nguy hiểm.
Nhưng…nếu có một ngày có người nói với nàng, Tước Nhi không phải đệ đệ ruột của nàng mà là con của người có thù giết mẫu thân nàng thì nàng sẽ thế nào đây? Chỉ sợ nàng sẽ suy sụp, hiện tại nàng có thể hiểu được tâm tình của Tiếu Trọng Hoa.
"Hồng Ngọc, vừa rồi ngươi nói Tiếu Trọng Quân rõ ràng biết đã xảy ra chuyện gì, lại còn nói không có quan hệ đến Thế tử?”
“Dạ! Bên An Khang viện truyền đến tin tức nói hắn mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng tiếp Thế tử ẩm trà còn những chuyện khác vẫn như bình thường!”
“Oh? Hiện tại hắn đã có thể đứng dậy sao?”
“Đúng vậy! Thái y nói hắn đã khôi phục không ít, có thể xuống giường đi lại!”
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu. Chuyện này a, thật sự là khó khăn.
Nàng một bên nghĩ, một bên suy tư tính khả năng làm cho Tiếu Trọng Quân đến Giang Nam tĩnh dưỡng. Kinh đô là nơi thị phi, sớm hay muộn cũng sẽ rất nguy hiểm. Nếu là lý do dưỡng bệnh, Tiếu Trọng Hoa biết cũng sẽ đồng ý.
“Thế tử hiện đang ở đâu?”
Xương Bồ nhíu nhíu mày nói: “Thế tử đi thăm đại công tử!”
Từ sau khi Tiếu Trọng Quân không còn phong hào liền được xưng hô là đại công tử.
“Nô tỳ nghe nói, hiện tại tính tình đại công tử tốt lắm. Không bao giờ đánh chửi hạ nhân nữa, đối đãi với Thế tử chúng ta cũng là huynh hữu đệ cung, thực khách khí a!”
Âu Dương Noãn nhíu mày, không sợ hắn càn quấy, chỉ sợ hắn khách khách khí khí a! Không biết trong lòng Tiếu Trọng Quân đang có chủ ý gì?
Hồng Ngọc hiển nhiên cũng cảm thấy không thích hợp: “Tiểu thư, có muốn nô tỳ phái người theo dõi?”
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, nàng không muốn để Yến vương và Tiếu Trọng Hoa cảm thấy nàng đang giám thị Tiếu Trọng Quân. Truyền ra ngoài người khác sẽ nghĩ rằng nàng không dung nổi một đại ca con thứ bệnh tật này.
Nghĩ đến đây, nàng đứng lên nói: “Thế tử cũng đang ở đó, ta cũng nên đi thăm đại ca một chuyến mới phải!”
Tiếu Trọng Quân bệnh nặng mới khỏi, người em dâu là nàng đến thăm, cũng không có gì kỳ quái. Vừa vặn Tiếu Trọng Hoa cũng ở đó, nàng muốn nhìn xem Tiếu Trọng Quân rốt cuộc muốn làm gì!
Đường vốn không xa nhưng vì Âu Dương Noãn đang có thai nên Hồng Ngọc liền phân phó người chuẩn bị nhuyễn kiệu. Hồng Ngọc cùng Xương Bồ đi theo cùng vào viện Tiếu Trọng Quân.
Âu Dương Noãn xuống kiệu, nha đầu An khang viện thấy người đến là nàng liền lập tức tươi cười: “Thế tử phi xin đợi một lát, nô tỳ vào bẩm báo ngay!”
Âu Dương Noãn mỉm cười, nói: "Không cần! Ta đi vào luôn được rồi!”
Đúng lúc này rèm đột nhiên được xốc lên, một nha đầu xinh đẹp từ bên trong đi ra. Nàng nhìn Âu Dương Noãn, hành lễ: “Thế tử phi! Mời vào!”
Nha đầu kia tuy rằng ngoài mặt rất trấn định nhưng Âu Dương Noãn lại cảm thấy ánh mắt người này có chút không đúng. Nàng nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Nha đầu kia thấy ánh mắt của Âu Dương Noãn đột nhiên hướng đến mình liền có chút chột dạ, vội vàng cúi đầu.
Trong lòng Âu Dương Noãn cảm thấy kỳ quái: “Ngươi là ai? Vì sao ta chưa bao giờ gặp qua?”
Nha đầu kia ngẩng đầu, cười nói: "Nô tỳ là người mới tới, gọi Tiểu Đào. Thế tử phi chưa từng thấy qua là vì nô tỳ đều ở trong viện này hầu hạ đại công tử, chưa từng ra ngoài!”
Tiểu Đào?
Từ sau khi phát sinh chuyện đó nàng liền an bài đem người trong An khang viện đều đổi mới. Đại đa số đều là lựa chọn những nha đầu thông minh lanh lợi từ bên ngoài vào. Nói vậy Tiểu Đào này cũng là mới tiến phủ nhiều nhất là hai tháng.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua dung mạo của nàng, thầm nghĩ nha đầu bên cạnh Tiếu Trọng Quân từng người từng người đều có dung mạo nổi bật. Hay là nàng cũng là một nha đầu thu phòng?
Vừa nghĩ đến đây nàng lại lập tức cảm thấy không có khả năng. Tiếu Trọng Quân vừa mới tỉnh lại mấy ngày, sao có loại tâm tư này!
Nhưng nha đầu kia lại có chỗ cổ quái khó nói nên lời. Âu Dương Noãn gật đầu cười nhẹ, về sau nhất định phải cho người điều tra chi tiết nha đầu kia.
Nàng bước vào phòng, đã thấy Tiếu Trọng Hoa và Tiếu Trọng Quân đang ngồi đánh cờ.
Âu Dương Noãn kêu một tiếng: "Đại ca!”
Trong tay Tiếu Trọng Quân đang cầm một quân cờ, không biết đang suy nghĩ cái gì, bộ dáng gần như là nhập thần. Thanh âm Âu Dương Noãn mềm nhẹ, hắn không nghe thấy.
Tiếu Trọng Hoa nhìn thấy tình hình này liền rõ ràng gọi lại một tiếng: “Đại ca! Noãn Nhi đến!”
Vừa nghe thanh âm này toàn thân Tiếu Trọng Quân run mạnh lên. Giống như là phát hoảng, quân cờ trong tay lạch bạch một tiếng rơi xuống bàn cờ. Hắn quay đầu nhìn Âu Dương Noãn, trên mặt hiện lên một loại thần sắc kỳ quái.
Âu Dương Noãn có cảm giác nàng cảm thấy Tiếu Trọng Quân vừa rồi căn bản không giống như đang suy xét nước cờ tiếp theo nên đi thế nào mà là đang nghĩ một cái gì đó khiến hắn khó có thể tự kiềm chế.
“Đại ca, có phải huynh có tâm sự gì không?”
Tiếu Trọng Hoa đã sớm lưu ý đến thần sắc của Tiếu Trọng Quân trước cả Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tiếu Trọng Quân, chỉ cảm thấy sắc mặt của hắn thoạt nhìn càng thêm mâu thuẫn.
Tiếu Trọng Quân hình như muốn nói gì đó nhưng đúng lúc này Tiểu Đào đột nhiên lên tiếng: “Đại công tử, đến giờ uống thuốc rồi!”
Tiếu Trọng Quân nghe giọng nói của Tiểu Đào, biểu cảm phức tạp trong nháy mắt đã biến mất. Trên mặt trở nên tĩnh mịch, hắn lạnh lùng nói: “Uống thuốc cái gì? Không thấy ta đang chơi cờ sao?”
Âu Dương Noãn chú ý tới, tiểu Đào tựa hồ như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng, vì sao? Vì sao Tiểu Đào thấy Tiếu Trọng Quân khôi phục lại bình thường liền lộ ra bộ dáng thở dài nhẹ nhõm?
Âu Dương Noãn nhìn nhìn sắc mặt Tiếu Trọng Quân. Trên người hắn ẩn ẩn lộ ra mùi thuốc, nhưng khí sắc không tồi, xem ra đã tốt lên không ít. Chỉ là phía dưới ánh mắt có chút thẫm màu, chắc là tối qua ngủ không được ngon.
Âu Dương Noãn ôn nhu nói: "Đại ca, thương thế của huynh đã tốt hơn chưa?”
Tiếu Trọng Quân theo bản năng sờ sờ miệng vết thương: “Đa tạ đệ muội quan tâm, đã không sao rồi!”
Ngữ khí cực kỳ ôn hòa, Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy hắn từ trước tới giờ chưa từng đối với nàng khách khí như vậy. Nàng vốn cho rằng, qua chuyện của Đổng thị, bọn họ xem như là đã triệt để trở mặt.
Hiện tại Tiếu Trọng Quân đã biết Đổng thị chính là mẫu thân của mình, hơn nữa cũng biết Đổng thị là vì hắn nên mới rơi đài. Thậm chí còn phải trả giá một tính mạng.
Nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, Âu Dương Noãn cơ hồ nghĩ Đổng thị và hắn hoàn toàn không có vấn đề gì.
Âu Dương Noãn muốn mượn cơ hội thử một chút nhưng có mặt Tiếu Trọng Hoa lại không tiện mở miệng. Nàng không muốn làm cho Tiếu Trọng Hoa nghĩ rằng nàng đang hoài nghi huynh trưởng của chàng.
Tiếu Trọng Hoa nhìn Tiếu Trọng Quân có chút không yên lòng, nhớ lại khi Tiếu Trọng Quân vừa tỉnh liền truy vấn chuyện của Đổng thị. Nghĩ rằng chắc là vẫn còn đang khổ sở vì chuyện này!
Tiếu Trọng Hoa đè thấp thanh âm: “Đại ca, ta biết huynh nhất định là vì chuyện của Đổng thị mà mất hứng. Nhưng huynh phải nghĩ, bà ta làm ra chuyện này cũng là vì quan tâm huynh. Nếu huynh có gì tổn thương, những chuyện nàng làm đều uổng phí. Huynh ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà khổ sở, ưu tư tổn hại thân thể. Không đáng!”
Thần sắc Tiếu Trọng Quân chấn động, theo bản năng nói: “Nhưng hiện tại ta chỉ còn hai bàn tay trắng!”
Tiếu Trọng Hoa lắc lắc đầu, sâu trong đáy mắt có thể thấy rõ được sự trịnh trọng: “Đại ca, không sao! Huynh còn có ta và phụ vương, chúng ta vĩnh viễn đều là người thân của huynh!”
Mấy câu đó của Tiếu Trọng Hoa tuyệt đối là xuất phát từ thật tâm. Đặc biệt khi Đổng thị là người hại chết mẫu thân hắn nhưng ở trước mặt Tiếu Trọng Quân, hắn một câu cũng chưa từng nói qua.
Âu Dương Noãn tin nếu là một người khác thì chắc chắn sẽ cảm động. Nhưng nàng thấy mặt Tiếu Trọng Quân lại trở nên vô cùng trắng bệch.
Trong đó, rốt cuộc là có nguyên nhân gì?