Tiếu Trọng Hoa nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Ta đã đáp ứng quyết sẽ không quên. Nhưng chuyện nàng đáp ứng với ta, cũng không thể hủy bỏ. Mặc kệ là đến khi nào, nàng đều phải nhớ rõ!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, sau đó liền mỉm cười.
Tiếu Trọng Hoa nói xong lời này liền an tĩnh ngủ. Nàng nhìn hắn, nhớ tới bức họa của Yến vương phi. Đó thực sự là một mỹ nhân mười phân vẹn toàn a!
Mà dung mạo Tiếu Trọng Hoa, kỳ thực giống Yến vương phi nhiều hơn là Yến vương. Có ngũ quan tuấn mỹ, khi nhíu mày tức giận cũng mang theo một loại mê hoặc khiến lòng người say đắm.
Còn huynh trưởng Tiếu Trọng Quân của hắn, tuy rằng thân thể gầy yếu nhưng mặt mày lại rất giống Yến vương.
Nàng nhất thời nghĩ nghĩ, lại chăm chú nhìn hắn. Khóe miệng không tự chủ mà cong lên. Từ khi thành hôn đến nay, hắn từng chút từng chút mang đến cho nàng tư vị ngọt ấm. Cũng là người đang ngủ say này làm cho nàng cảm nhận được từng chút ôn nhu.
Lúc này Hồng Ngọc cùng mấy nha đầu hầu hạ đều đã lui xuống hết. Nàng mỉm cười, dùng ngón tay dè dặt cẩn trọng vẽ theo ngũ quan hắn.
Tiếu Trọng Hoa dường như không thoải mái, có lẽ còn chưa ngủ say. Lông mi giật giật làm nàng không nhịn được mà mỉm cười. Trong lòng thùng thùng, lại có một loại ôn nhuyễn không nói nên lời.
Nàng vẽ một vòng, không thấy hắn có phản ứng gì, lá gan cũng liền lớn hơn. Nàng kề sát vào gương mặt hắn, lông mi hắn thế nhưng cũng rất dài, lại cong cong khiến nàng muốn sờ vào. Chóp mũi cao, thẳng tắp.
Người khác đều nói Tiếu Trọng Hoa là đệ nhất mỹ nam hoàng thất. Danh hiệu này xác thực không phải hư danh. Nàng sờ sờ môi hắn, cảm thấy thực mềm mại. Nàng chủ động ghé lại gần, dè dặt cẩn trọng chạm vào môi hắn, lập tức liền bị sự mềm mại đó hấp dẫn.
Trong đầu nàng lúc này mới có chút xấu hổ, dường như làm vậy không ổn lắm.
Nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy một đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình. Âu Dương Noãn cảm thấy máu khắp cơ thể như dồn hết lên mặt. Đang muốn trốn đi, ai ngờ phía sau lưng đột nhiên căng thẳng, hai tay hắn đã giữ chặt lấy lưng nàng không cho nàng rụt xuống.
“Đây là tự nàng dâng đến cửa a!”
Hắn nhẹ giọng cười nói. Khó có lúc hắn lại ôn nhu như nước khiến nàng không tự chủ được mà trầm mê. Chỉ cảm thấy cùng hắn gắn bó khiến nàng dần dần như nghiện. Trong lúc nhất thời tay cũng dừng lại, lúc này hắn lại cầm lấy tay nàng chậm rãi vòng qua cổ hắn.
Đề nghị của Tiếu Diễn, Tiếu Trọng Hoa vừa nghe liền đã hiểu. Nhưng nhìn người trước mắt này, rõ ràng bên ngoài rất ôn nhu nhưng trong lòng lại lạnh băng.
Hắn không biết phải mất bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu tâm tư mới hâm nóng được một chút. Giết hắn cũng sẽ không bao giờ đổi cho người khác.
Đừng nói là dùng công chúa đến đổi, cho dù dùng cả giang sơn hắn tuyệt đối cũng sẽ không gật đầu.
Giang sơn dễ dàng có được nhưng nếu hắn mất đi nàng, đi đâu để tìm được một nữ nhân mà chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến hắn không tự chủ được mà muốn sủng ái như nàng?
Khối băng nhỏ trong lòng, hắn tuyệt đối không tặng cho bất luận kẻ nào.
Qua thật lâu, Tiếu Trọng Hoa đã ngủ, Âu Dương Noãn vẫn không ngủ được. Cũng không dám lăn qua lộn lại, sợ đánh thức hắn.
Lúc này Hồng Ngọc lặng lẽ tới gần, hướng Âu Dương Noãn gật gật đầu. Âu Dương Noãn hơi hơi nhíu mày, lập tức nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.
Hồng Ngọc ở bên tai nàng nói nhỏ: “Tiểu thư, Đổng trắc phi muốn đi dâng hương. Mời ngài cùng đi!”
Đổng thị?
Âu Dương Noãn ngẩn người, đối phương có một thời gian đối với nàng tránh né như rắn rết a. Thế nào hôm nay lại tốt như vậy? Cư nhiên còn mời nàng cùng đi dâng hương.
Nàng đang nghĩ nghĩ, Hồng Ngọc lại thấp giọng nói: “Có phải nên tìm một cái cớ….”
Âu Dương Noãn cười cười. Nếu làm vậy tương đương nói với Đổng thị, nàng đang sợ hãi, chưa chiến mà hàng. Nàng tất nhiên sẽ không làm loại chuyện này.
Cho nên nàng cười nói: “Nếu đã mời, vậy chắc Thế tử phi cũng được mời chứ?”
Hồng Ngọc nói: "Dạ! Thế tử phi đã chuẩn bị xong rồi!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu đã như vậy, để Phương mama lại, chờ quận vương tỉnh dậy thì báo với chàng ta cũng Đổng trắc phi ra ngoài dâng hương!”
“Dạ!”
Ra khỏi phủ, đập vào mắt Đổng thị chính là Âu Dương Noãn một thân y phục màu tím nhạt nhẹ nhàng. Âu Dương Noãn cười tiến lên hành lễ, Đổng thị cũng cười cười nói nói nâng nàng dậy: “Không cần đa lễ!”
Tôn Nhu Trữ bên cạnh cũng hơi hơi khuỵu gối. Từ sau chuyện của Di mama cùng Tuệ Quyên, Đổng thị liền đóng cửa không ra. Thật sự là một bộ dạng bởi vì tôi tớ phạm sai lầm mà nhận liên lụy.
Mà Yến vương phủ từ trên xuống dưới, tuy rằng tò mò Đổng trắc phi vì sao lại đóng cửa không ra. Nhưng lại ngại sắc mặt khó coi của các chủ tử nên không dám nói nhiều.
Đương nhiên bên dưới vẫn truyền ra không ít tiếng gió.
Nhìn Đổng thị một thân chính trang, Âu Dương Noãn không khỏi mỉm cười: “Hôm nay không phải mùng một cũng không phải mười lăm, sao trắc phi lại muốn đi bái phật?”
Trong lời nói ẩn ẩn có chứa ý châm chọc.
Đổng thị rũ mắt, môi hơi hơi cong lên ý cười: “Bái phật cũng không nhất định phải mùng một hay mười lăm. Chỉ cần muốn đi, bất cứ khi nào Phật tổ cũng sẽ không cự tuyệt!”
Âu Dương Noãn ngưng thần, nha đầu một bên sớm đã đặt một cái ghế nhỏ dưới chân. Đổng thị được nha đầu đỡ lên, dáng đi thật chậm, giống như sợi bông, phiêu phiêu không tiếng động.
Sau khi lên xe liền quay đầu lại nói: “Hôm nay chỉ mang theo đi ba xe ngựa, liền ủy khuất Noãn Nhi đi cùng ta một chiếc!”
Lần này bái phật, tổng cộng có ba chiếc xe ngựa. Xe phía trước tương đối rộng là của Đổng thị, chiếc thứ hai là của Tôn Nhu Trữ, chiếc thứ ba dành cho nhóm mama nha đầu.
Xe ngựa đã quyết định ba chiếc, Âu Dương Noãn tự nhiên muốn ngồi cùng Tôn Nhu Trữ. Nhưng nếu Đổng thị đã mở lời mà Âu Dương Noãn vẫn chọn ngồi cùng Tôn Nhu Trữ thì tự nhiên là muốn nói cho người khác nàng cùng Đổng thị có hiềm khích.
Âu Dương Noãn mỉm cười, bước lên ghế rồi lên xe ngựa.
Cửa sổ xe ngựa được phủ một lớp màn che. Ánh mặt trời qua màn xe trở nên thực ảm đạm. Ánh mắt Đổng thị trầm tĩnh, nửa điểm tiều tụy, tức giận cũng không thấy. Âu Dương Noãn bị ánh mắt như vậy nhìn, cũng không khỏi âm thầm cảm khái, gừng càng già càng cay a!
Đổng thị đầu không một sợi bạc, dùng trâm cài chim phượng hoàng. Phát tuệ buông xuống theo xe ngựa chạy mà hơi chớp lên, phát ra tiếng tinh tinh thanh thúy.
Trong xe ngựa, cũng chỉ có tiếng hít thở của Đổng thị cùng Âu Dương Noãn. Thập phần yên tĩnh tĩnh mịch.
Đổng thị đột nhiên xoay người cười khẽ một tiếng, nói với Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi…..Trước đó, giữa chúng ta có một chút hiểu lầm!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, nàng cho rằng Đổng thị tuyệt sẽ không chủ động nhắc tới chuyện đó.
Nàng cong môi mỉm cười: “Trắc phi, ngài chiếu cố chúng ta như vậy, nào có hiểu lầm chứ?”
Đổng thị mỉm cười, bên môi dẫn theo chút tiếc hận: “Ta mười sáu tuổi đã được gả vào Yến vương phủ. Đi theo Vương gia nhiều năm như vậy, chuyện tình trong Yến vương phủ ta cũng nhìn rõ nhất!”
“Ta tin Di mama sẽ không làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy để người khác nắm được nhược điểm. Mà Tuệ Quyên cũng tuyệt đối không có lá gan dám mưu hại Thế tử. Chắc chắc sau lưng có người hãm hại bọn họ!”
Nói tới đây, giọng lại khẽ chuyển, mang theo một chút điềm nhiên: “Các nàng đều là tâm phúc của ta. Người ra tay với các nàng là chân chính muốn nhằm vào ta!”
Nói xong, mi phong hơi nhướng lên, quay đầu nhìn Âu Dương Noãn. Nhưng nàng lại tươi cười bình tĩnh, bất luận cái gì cũng không nhìn ra.
“Cho nên?” Âu Dương Noãn chỉ hỏi một câu như vậy.
Nhìn tươi cười bình tĩnh của Âu Dương Noãn, Đổng thị chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình hơi nhảy lên: “Ta cảm thấy, kẻ đứng sau lưng thiết kế bẫy hãm hại người của ta tất nhiên là có hiểu lầm với ta!”
“Nhưng ta cùng với bất luận kẻ nào cũng đều không có xung đột lợi hại. Ta chỉ hy vọng con của mình được bình an lớn lên, hy vọng Vương gia mạnh khỏe. Những cái khác ta không hy vọng xa vời!”
Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy Đổng thị nói mà có thâm ý. Nhưng lại không biết đối phương rốt cuộc muốn nói cái gì. Có lẽ Đổng thị hối hận với những gì mà mình trước kia gây nên, cho nên muốn cầu hòa?
Hiện tại cầu hòa, cũng đã mất hai mạng người, có phải là đã quá muộn hay không?
Trong lòng Âu Dương Noãn nghĩ như vậy, lại nghe Đổng thị ấm áp nói: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc gia đình hòa thuận. Ngay cả khi có hiểu lầm, nói rõ ra là tốt rồi. Căn bản không nên đem mọi chuyện đẩy đến tình cảnh không cứu vãn được. Như vậy ngược lại sẽ khiến Vương gia, Thế tử, quận vương khó xử. Noãn Nhi, ngươi nói có đúng không?”
Âu Dương Noãn khẽ cười: “Trắc phi sẽ bỏ được tính mạng của Di mama và Tuệ Quyên sao?”
Hai người kia đều chết trên tay nàng. Đổng thị có thể chịu được cục tức này sao?
Đổng thị thở dài một tiếng, vươn tay nắm lấy cổ tay Âu Dương Noãn, nhẹ giọng nói: “Noãn Nhi, chẳng qua chỉ là hạ nhân thôi. Quan trọng nhất là giữa chúng ta phải hòa thuận. Như vậy cuộc sống cũng sẽ trôi qua yên bình!”
Âu Dương Noãn đã có thể khẳng định, Đổng thị là tới cầu hòa.
Mười ngón tay của Đổng thị được bảo dưỡng tốt như bàn tay của một thiếu nữ, ánh sáng đỏ tươi trên móng tay chiếu vào mắt Âu Dương Noãn, chói lọi.
Nàng yên lặng cười cười, cúi đầu nói: “Trắc phi yên tâm, ta cũng không phải không biết làm người. Ngài đã nói gia hòa vạn sự hưng, ta tự nhiên cũng biết lấy đại sự làm trọng!”
Đây là đáp ứng rồi? Ánh mắt Đổng thị bỗng nhiên run lên, nhất thời quang ba lưu chuyển.
Nhưng lại dường như trong suốt linh động, một tia vui sướng đã không thể ức chế mà tràn ra, theo bản năng nắm chặt lấy tay Âu Dương Noãn: “Ngươi đáp ứng?”
Ánh mắt kia thoạt nhìn như vô cùng thân thiết. Âu Dương Noãn không khỏi mỉm cười: “Đương nhiên!”
Chợt sâu trong con ngươi như có ánh lửa di động.
Đồng ý mới là lạ. Nếu có thể tùy tiện tin tưởng người khác thì nàng sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Đổng thị hiện thời cầu hòa, Âu Dương Noãn cảm thấy bà ta chỉ là đang đổi sách lược mà thôi. Chẳng qua là mặc kệ Đổng thị có chủ ý gì, nàng cũng sẽ không sợ hãi.
Đổng thị chăm chú nhìn nàng hồi lâu, sau đó mỉm cười: “Noãn Nhi thật sự là người khoan dung độ lượng!”
Âu Dương Noãn rút tay ra, kính cẩn cười nói: “Ngài mới là người khoan dung độ lượng!”
Nha đầu thân cận nhất bị ép chết, còn có thể ngồi đây cùng đối phương nói chuyện phiếm. Âu Dương Noãn thật đúng là không thể không bội phục.
Xe ngựa chạy tời phía nam đường cái, lại đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng kêu: “Đi lấy nước! Đi lấy nước! Mau dập lửa!”
Thanh âm từ xa lại gần, xe ngựa bỗng chốc dừng lại. Âu Dương Noãn xốc rèm cửa sổ lên, Xương Bồ từ sau xe ngựa động tác rất nhanh chạy đến trước mặt Âu Dương Noãn: “Tiểu thư, phía trước cách đó không xa có một đám cháy!”
Xương Bồ là nha đầu cái gì cũng không hiểu, nhưng Âu Dương Noãn chỉ nhìn thoáng qua liền phán đoán đó là dịch quán.
Dịch quán nằm trên phía nam đường cái, có hơn mười tòa nhà với đầy đủ các phòng ốc lớn nhỏ. Vẻ ngoài hoa lệ nguy nga, bên trọng rộng rãi thoáng mát, nhiều năm qua thường được sử dụng để tiếp đón sứ thần của các nước.
Không bao lâu sau, phương hướng dịch quán đã thấy ánh lửa bốc đến tận trời. Tiếng người ồn ào, ngọn lửa như thủy triều hướng từ dịch quán kéo dài, lửa cháy cuồn cuộn, khói đặc khiến người đứng gần không thể mở mắt được.
Âu Dương Noãn nhìn đám người đang vây quanh thì nhíu mày, quay đầu nói với Đổng thị: “Trắc phi, phía trước có cháy, chỉ sợ hiện tại cửa thành nam đều đã đóng lại. Chúng ta có nên đổi hướng đi không?”
Sắc mặt Đổng thị cũng có vẻ rất kinh ngạc: “Lửa cháy rất lớn sao?”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua hướng dịch quán, đã thấy Kinh triệu doãn vội vàng chạy tới cứu hỏa. Không ít dân chúng cũng mang theo thùng nước chạy tới trợ giúp.
Nhưng lửa cháy rất lớn, giữa ban ngày như vậy cư nhiên có thể thiêu hồng đám mây trên trời. Chỉ sợ bằng những người này không thể dập được lửa. Tiếp tục ở lại còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Sắc mặt Đổng thị lộ vẻ sầu lo: “Hương Tuyết công chúa chắc là còn ở trong dịch quán. Có nên phái người đến hỏi không?”
Hương Tuyết công chúa?
Âu Dương Noãn ngẩn ra, lập tức nhàn nhạt nói: “Trắc phi, hiện tại dưới tình huống như vậy nếu chúng ta phái người qua thì không ổn lắm. Lửa lớn như vậy, nhất định sẽ có người bị thương!”
Âu Dương Noãn nói những lời này vốn định không quản Đổng thị có kiên trì hay không cũng sẽ quay đầu xe ngựa lại. Nhưng kỳ quái là Đổng thị cũng không kiên trì mà chỉ nói: “Vậy ngươi cứ làm chủ đi!”
Một khi đã như vậy Âu Dương Noãn cũng không khách khí, phân phó xa phu lập tức quay đầu xe ngựa lại. Hơn nữa còn cho người mời Tôn Nhu Trữ cùng ngồi xe ngựa phía trước.
Đợi khi Tôn Nhu Trữ tới, sắc mặt đã rất khó coi: “Sao lại thế này? Phía trước sao lại vô duyên vô cớ bị cháy?”
Hiện tại không phải là lúc nói đến chuyện này, Âu Dương Noãn ngắt lời: “Trở về rồi nói sau!”
Tôn Nhu Trữ gật gật đầu.
Xa phu lập tức quay lại phương hướng lúc đến. Đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Âu Dương Noãn quay đầu nhìn lại, là Cửu hoàng tử Cao Xương Mộ Hiên Viên. Hắn chạy phía trước, trong lòng còn ôm một nữ tử. Chờ hắn nhảy xuống ngựa liền ôm người đó hướng xe ngựa đi tới.