Sau khi gặp Cửu hoàng tử Cao Xương, Âu Dương Noãn luôn cảm thấy là lạ. Lại không thể nói rõ được lạ chỗ nào. Dường như đã từng thấy qua nhưng lại không có ấn tượng.
Chẳng qua là nàng cũng chỉ băn khoăn trong chốc lát rồi lập tức liền quăng sau đầu. Người ta ở tận Cao Xương xa xôi, nàng sao có thể gặp được?
Không chỉ là nàng, ngay cả Âu Dương Tước cũng không chút ấn tượng. Khi nhìn thấy vị Cửu hoàng tử này hắn còn đi lên kính rượu.
Kết quả là bị Cửu hoàng tử dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nửa ngày. Nhìn đến mức hắn cảm thấy có phải là bản thân từng làm chuyện gì đắc tội với đối phương hay không?
Chuyện này thật sự là rất cổ quái.
Yến hội kết thúc, Âu Dương Noãn cũng không để chuyện này trong lòng.
Bởi vì lo cho tiệc sinh thần của Hoàng đế, thân thể Đại công chúa không được thoải mái. Âu Dương Noãn liền chuẩn bị lễ vật đến phủ Đại công chúa.
Điểm này, thật ra không có ai nói gì. Dù sao Âu Dương Noãn cũng là nghĩa nữ của Đại công chúa. Mẫu thân bị bệnh, nữ nhi đi thăm cũng là điều hiển nhiên.
Chỉ là nàng đi lại gần gũi với Đại công chúa, đối với Yến vương phủ cũng chỉ như dệt hoa trên gấm mà thôi.
Tôn Nhu Trữ nghe nói Âu Dương Noãn muốn đi, liền sớm cũng mang lễ vật đến nhưng lại không ghi bái thiếp.
Âu Dương Noãn nhìn, bất giác mỉm cười. Liền đem những lễ vật của Tôn Nhu Trữ ghi bái thiếp lễ vật của Thế tử phi rồi cùng mang đến phủ Đại công chúa.
Kinh đô lớn như vậy, nhưng Hoàng thân quốc thích, tam công cửu khanh cũng là ở một chỗ. Cách nhau cũng không mấy xa, xe ngựa Yến vương phủ rời đi không bao lâu thì cũng đã đến.
Âu Dương Noãn mặc y phục thiển tử, lộ ra cổ áo tuyết trắng bên trong. Bên trên có đính đá quý ở viền cổ. Ngoại trừ những thứ đó ra mặc dù không có trang sức nhiều nhưng phỉ thúy xanh biếc trên tay cũng là thứ vô giá. Lại càng khiến người nàng như liễu, phi thường thanh lệ.
Đại công chúa ngồi trên sạp, thấy nàng vào liền nở nụ cười. Nói với Đào cô cô bên cạnh: “Vẫn nghe người ta nói Trọng Hoa yêu vợ như mạng, ta vốn còn không tin. Hiện tại ngươi nhìn xem, khí sắc rất tốt. Người cũng mập ra một chút!”
Âu Dương Noãn cười cười: “Dạ! Có thể thấy trượng phu mà mẫu thân chọn cho con quả không sai!”
Nàng cũng không quản có bọn nha đầu xung quanh, tay vòng qua ôm lấy cánh tay Đại công chúa, cao hứng nói: “Đã lâu không gặp mẫu thân. Lần trước ở yến hội người nhiều, cũng chưa kịp nói mấy câu!”
Đào cô cô ở bên cạnh cười nói: "Quận chúa đã lập gia đình, nhưng nô tỳ thấy ngược lại còn hoạt bát hơn trước đây rất nhiều. Dường như vẫn là một tiểu hài tử!”
Âu Dương Noãn nghe xong, cũng không giận mà còn cười: “Đào cô cô đừng chê cười ta a! Ta chỉ là thấy mẫu thân nên cao hứng thôi!”
Đại công chúa bị nàng chọc cười, lại vẫy vẫy tay với bọn nha đầu: “Các ngươi lui xuống trước đi!”
Sau đó liền quay qua thân thiết hỏi nàng: “Ở Yến vương phủ, mọi chuyện vẫn tốt chứ?”
Ý tứ của Đại công chúa rất rõ ràng, là cảm thấy Âu Dương Noãn gả qua đã hơn nửa năm. Rất nhiều chuyện vốn chìm dưới nước gì đó hẳn cũng đã nổi lên, cho nên mới hỏi ra những lời này.
Yến vương phủ đối với nàng được không, mà không phải là Tiếu Trọng Hoa đối với nàng có tốt không. Trong đó tất có chú ý.
“Mọi người đều rất tốt!”
Âu Dương Noãn cười cười, trả lời Đại công chúa như những gì nói với Lão thái quân.
Nhưng Đại công chúa lại không như Lão thái quân có thể dễ dàng qua mắt. Bà thở dài nói: “Ta chỉ là muốn biết, có ai làm khó dễ con hay không?”
“Mẫu thân yên tâm, nữ nhi có thể đối phó được!”
Âu Dương Noãn khác với nữ tử bình thường khác, những cô nương bình thường khi được về nhà mẹ đẻ thường sẽ hướng mẫu thân sự khó xử của một thê tử. Mượn cơ hội tố khổ, cằn nhằn giải tỏa. Mặc dù mẫu thân không thể giúp được nhưng luôn có thể lắng nghe.
Nhưng Âu Dương Noãn lại cảm thấy, chuyện nhà chồng không cần phải nói với nhà mẹ đẻ. Bởi vì nói cũng không giúp được gì, ngược lại còn khiến trong lòng mẫu thân không thoải mái. Tương lai đối với Yến vương phủ cũng dễ sinh ra hiềm khích.
Làm vậy chẳng phải là nàng yếu thế mà bởi vì nàng cho rằng bản thân có thể tự giải quyết được.
Tương lai nếu gặp chuyện khó khăn, Đại công chúa tự nhiên sẽ vì nàng ra mặt. Nếu luôn than thở, đến khi đến thời điểm cần sự giúp đỡ cũng liền sẽ giảm đi rất nhiều.
Đại công chúa nhìn thần sắc Âu Dương Noãn, cảm thấy không có gì khác biệt mới thoáng kiên định yên tâm.
Sau đó hơi hơi đè thấp âm thanh nói: “Vị kế mẫu kia của con nghe nói nửa đêm thức giấc, không biết là gặp phải quỷ gì sợ tới mức chết khiếp. Dường như chỉ còn lại chút hơi tàn!”
“Phụ thân con mắt thấy thê tử sắp đi liền khẩn cấp tìm người ra ngoài làm mai sự. Xem ra là muốn cưới kế thất, chuyện này con có biết không?”
Người Âu Dương gia, đại khái chính là như thế.
Trong lòng Âu Dương Noãn hiểu được, cho dù Âu Dương gia như thế nào thì trong mắt người ngoài thì chính là nhà mẹ đẻ nàng.
Mặc kệ người Âu Dương gia ích kỷ ác độc ra sao thì trong mắt người ngoài Âu Dương Trì cũng đều là phụ thân của nàng, Lý thị là tổ mẫu của nàng.
Tuy rằng nàng hiện tại là Vĩnh An quận chúa nhưng cũng sẽ có người không quên xuất thân ban đầu của nàng.
Đại công chúa là muốn nhắc nhở, đừng xem quá mức thể hiện Âu Dương Trì là người ngoài khiến bọn họ chê cười.
Kỳ thực Âu Dương Noãn lại cảm thấy không sao cả. Lâm thị nửa sống nửa chết, ngày cũng như đêm phải chịu ốm đau bệnh tật cùng khủng hoảng tinh thần tra tấn. Chết sớm cũng xem như là một sự giải thoát.
Mà trong lòng Lý thị cũng chỉ có địa vị quyền lực. Còn về phần vị phụ thân kia….thấy mỹ nhân liền cũng liền quên mất họ của mình là gì.
Âu Dương gia đối với nàng đã không còn chút tình cảm nào, nàng cần gì phải quản họ làm gì?
Cho dù muốn cưới hay làm gì nàng cũng không nghĩ ngăn cản. Chỉ cần đừng nháo đến nơi nàng, từ nay về sau nàng coi như không có những người này.
Đại công chúa nhìn sắc mặt bình thản của Âu Dương Noãn, cũng không có chút để ý nào thì không khỏi lắc đầu. Ngược lại nói: “Biểu tỷ con không qua bao lâu nữa là sẽ sinh lần thứ hai rồi. Con cũng nên quan tâm nhiều hơn mới phải!”
Ánh mắt Đại công chúa không dấu vết nhìn thoáng qua bụng Âu Dương Noãn. Trong lòng thoáng dâng lên sự lo lắng. Nha đầu này gả qua đã hơn nửa năm, sao vẫn chưa có chút tin tức gì?
Người ngoài nói vào sẽ cảm thấy không xuôi tai, liền ngay cả Đại công chúa cũng hơi cảm thấy lo lắng. Nếu do thân thể Âu Dương Noãn quá mức hư hàn, không thể sinh được đứa nhỏ thì sao đây?
Nhưng rồi bà lại ngẫm lại, cảm thấy Âu Dương Noãn dù sao cũng vẫn còn trẻ, về sau còn nhiều cơ hội. Nhưng mà dù là Quận vương phi, nhất định cũng phải có con trai địa vị mới vững chắc.
Âu Dương Noãn cười cười: "Cái này cũng không phải cứ sốt ruột là được!”
Nàng cũng không nói chuyện mình có khả năng cả đời sẽ không thể có con nói cho Đại công chúa.
Nếu nói, chỉ sợ Đại công chúa lại nhảy dựng lên. Một nữ tử không thể sinh con, ở nhà chồng phải sinh tồn như thế nào?
Đại công chúa không nhận thấy cảm xúc khác thường nơi khóe mắt Âu Dương Noãn, lại thở dài: “Nếu con có thể lây chút may mắn từ biểu tỷ con, cũng hoài thai thì tốt rồi!”
Âu Dương Noãn không đành lòng làm cho bà thất vọng liền cười nói: “Con đã đi Trữ quốc am cầu. Sư thái nói con nhiều phúc, tương lai nhất định sẽ có rất nhiều đứa nhỏ. Mẫu thân không cần lo lắng!”
Đại công chúa gật gật đầu: “Như vậy mới tốt! Như vậy mới tốt a!”
Bà nói xong, trong ánh mắt thế nhưng lại xuất hiện tia lệ quang. Âu Dương Noãn nhớ tới nữ nhi của Đại công chúa, trong lòng cũng khổ sở thay bà.
Một nữ nhân nếu không sinh được đứa nhỏ cũng liền thôi, sinh được rồi lại không bảo vệ được, đó mới là điều bất hạnh, đau đớn.
Tuy rằng Đại công chúa quyền cao chức trọng nhưng những người khác lại đều chê cười sau lưng bà. Nói số bà khắc chồng khắc con, ngay cả một đứa nhỏ an ủi cũng không có.
Hơn nữa tính tình lại cao ngạo, người người đều cảm thấy bà tương lai nhất định sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Ai ngờ bà lại phá lệ thỉnh cầu Hoàng đế sắc phong Âu Dương Noãn làm quận chúa, cũng không hoảng mù mắt mọi người.
Đào cô cô nhận thấy không khí thương cảm liền vội vàng nói: “Công chúa nói chuyện này làm gì? Quận chúa tuổi vẫn còn trẻ, qua vài năm nữa nhất định sẽ có tin vui! Vẫn nên nói đến những chuyện vui đi!”
“Nô tỳ nghe nói nhiều ngày qua trong kinh đô đều sôi trào. Các đại gia tộc đều tranh nhau mời hai vị quý nhân Cao Xương quốc đến làm khách. Đều lấy chuyện có thể mời được họ đến làm vinh dự a!”
“Công chúa xem, có phải phủ chúng ta cũng mời người đến náo nhiệt một phen?”
Mặt mày Đại công chúa giãn ra, mỉm cười: “Nói cái gì mà mới khách quý? Còn không phải là vì muốn thấy phong thái của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao?”
“Kỳ thực ta thấy thì so với Noãn Nhi cũng không xinh đẹp hơn bao nhiêu. Chẳng qua cũng chỉ là thấy mới mẻ mà thôi!”
Sắc mặt Đào cô cô vui mừng: “Công chúa nói phải. Quận chúa của chúng ta nhân phẩm, mỹ mạo đều xuất chúng. Vị công chúa Cao Xương quốc kia cũng chỉ là do mới lạ mà thôi!”
Âu Dương Noãn nghe vậy thì không khỏi cong cong khóe miệng. Quả thật nàng cùng Dung quận chúa là song bích kinh đô.
Bên ngoài ai cũng đều biết Vĩnh An quận chúa đoan chính, cẩn thận. Mạo thắng tây tử, kỹ thuật thư pháp tuyệt không thua bất kỳ nam nhân nào.
Kỳ thực, vang danh như vậy lại rất khó sống. Trên đời này chẳng phải người người đều nhìn trúng đại mỹ nhân. Dung mạo xuất chúng hơn nàng chưa chắc là không có. Đáng tiếc khuôn mặt xinh đẹp thường thường phải đi đôi với xuất thân, địa vị.
Có không ít nữ tử trăm phương nghìn kế muốn lộ diện nhưng ai ai cũng phải cất nhắc.
Năm đó nếu không phải có một câu ‘Noãn Nhi có thể xứng đứng cùng Dung quận chúa’ của Đại công chúa thì thanh danh song bích này cũng không vang xa đến vậy.
Đúng là cũng bắt đầu từ lúc đó, các quý tộc trong kinh đô, đệ tử quan lại đều âm thầm ngưỡng mộ nàng. Những nam tử thường tìm cơ hội được đứng từ xa ngắm nhìn dung mạo nàng một lần, thật sự là không ít.
Nhưng Âu Dương Noãn đoán rằng, bọn họ đều hiểu chính xác tính cách của nàng. Chỉ sợ cũng không ai dám đến xu nịnh bởi vì quá ư sợ hãi.
Trên đời a, còn rất nhiều nữ tử mặt như hoa đào nhưng tâm địa lại như rắn rết. Âu Dương Noãn thầm đồng ý nam nhân thường nghĩ nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp thì liền có một tâm địa ôn nhu lương thiện.
Thật đáng buồn cười! Càng là đóa hoa mảnh mai thì càng phải trải qua hàn sương. Nếu không phải tâm tính kiên cường, ai có thể trải qua gian khổ phong sương?
Đơn giản như Dung quận chúa, dung mạo nàng xác thực là có một không hai trong kinh đô.
Nhưng cũng vì vậy mà vô tình nhận lấy vô số sự ghen tị ganh ghét. Nếu không có Thái Hậu làm chỗ dựa, nàng sao có thể thoải mái sống đến bây giờ?
Đang miên man suy nghĩ, lại nghe Đại công chúa nói: “Buổi tối đừng về, ở lại cùng ta đi. Chúng ta cùng trò chuyện!”
Âu Dương Noãn định thần lại: “Tối hôm nay Đổng trắc phi nhận bái thiếp của phủ Võ quốc công, nói là muốn dẫn chúng con đi dự tiệc. Con vẫn luôn mãi chối từ, nhưng Đổng trắc phi lại nói đã đáp ứng với người ta rồi, không đi thì thật sự là thất lễ. Ngày mai con lại đến!”
Đại công chúa nhướng mày:”Đổng trắc phi? Không phải nói gần đây thân thể không được thoải mái sao? Mấy yến hội gần đây cũng không tới tham gia a!”
Sẽ không tốt nếu Âu Dương Noãn nói với Đại công chúa Đổng thị là bị nàng làm cho tức giận đến ngã bệnh. Nên chỉ cười cười nói: “Có lẽ phong hàn mới khỏi, cũng nghĩ muốn đi tham gia chút náo nhiệt!”
“Lúc Đổng trắc phi sinh bệnh, Lão thái quân cùng Đại phu nhân phủ Võ quốc công có đến thăm hai lần. Thịnh tình của người ta, cũng không tốt nếu mãi từ chối!”
Đại công chúa gật gật đầu, lại nói với Đào cô cô: “Đem y phục lần trước ta giữ lại mang ra đi!”
Đào cô cô vui vui mừng mừng đi vào. Chỉ chốc lát sau liền bê ra một cái khay. Bên trên là một bộ y phục màu hồng đào.
Âu Dương Noãn bật cười: “Mẫu thân, ta cái gì cũng có. Ngài sao phải phí công như vậy?”
Đại công chúa khẽ cười: "Mỗi lần nhìn thấy con, vẫn luôn mặc những y phục trắng thuần đơn giản, cũng không có túi hương ngọc bội làm điểm nhấn. Trên đầu cũng ít có tuệ sai châu ngọc hoa lệ, lại càng đừng nói đến hoa tươi!”
“Bỏ qua những thứ này, ai không biết thì đoán không ra thân phận của con. Bộ y phục này ta vốn làm cho bản thân. Nhưng sau khi làm xong mới phát hiện màu sắc có chút tươi trẻ cho nên liền giữ lại cho con!”
“Không phải nói là muốn đi dự tiệc sao? Mặc cái này đi, miễn cho bọn tiểu nhân lại coi thường con!”
Ánh mắt Âu Dương Noãn lướt qua y phục. Màu sắc này từ trước đến nay Đại công chúa chạm cũng chưa từng chạm đến. Nói ra thì cũng để nàng yên tâm mà thôi.
Nàng không khỏi cảm động: “Mẫu thân, màu sắc này có phải quá mức tươi trẻ, diễm lệ? Con cũng đã có trượng phu a!”
"Nha đầu ngốc. Con nhìn nha đầu Kha Dung kia đi! Không phải mỗi lần nàng ra ngoài đều diễm quang tứ phía sao? Còn sợ người khác không nhớ nàng là Dung quận chúa nữa kìa. Còn con lúc nào cũng chỉ đơn giản. Chẳng lẽ muốn người ta nói nữ nhi của ta thua kém người khác? Mau mặc vào ta xem!”
Đã nói như vậy, nếu nàng lại từ chối thì đúng là không hay. Âu Dương Noãn mỉm cười đứng dậy đi vào phòng, lại bước ra sau tấm bình phong khảm thọ tự kính tâm. Hồng Ngọc liền giúp nàng thay y phục.
Sau khi đi ra mới phát hiện là kiểu dáng đang được ưa chuộng hiện nay. Tay áo rộng hơn so với y phục bình thường. Chắc là Đại công chúa đã mời tú nương tốt nhất trong cung làm cho nàng.
Một thân xiêm y này màu sắc vốn có chút diễm lệ. Nhưng lại rất đối xứng với làn da trắng ngần của Âu Dương Noãn. Thắt lưng cũng may vừa vặn, hoàn toàn thích hợp.
Đại công chúa quan sát nửa ngày mới gật gật đầu nói: “Bình thường mỗi lần gặp con đều cảm thấy có chút tái nhợt. Hiện tại được xiêm y này bù đắp, khí sắc cũng tốt hơn nhiều!”
Đại công chúa bình thường cũng không khen ai. Hôm nay nói như vậy có thể thấy được là xiêm y này thực sự tốt.
......
Đêm nay, khi Âu Dương Noãn đến phủ Võ quốc công, dĩ nhiên cũng đã muộn. Chẳng qua là cũng không ai nói gì.
Tiếu Trọng Hoa bị Yến vương triệu đi thương nghị chút chuyện cho nên không thể cùng đi. Âu Dương Noãn cũng liền chuẩn bị rồi lên xe ngựa rời đi.
Yến hội tổ chức ngoài trời. Trọng thần triều đình mang theo nữ quyến cùng đi.
Chỉ thấy trong viện kim bích huy hoàng, nến đỏ cao chiếu, thiên tạo lưu kim, hoa mai khinh liễu.
Nô tỳ mang thức ăn, rượu nối đuôi nhau đi vào không ngừng, y phục cũng mới mẻ. Thật sự là một cảnh trí xa hoa, Võ quốc công phủ thế nhưng lại phú quý như vậy!
Âu Dương Noãn vốn định lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình. Ai ngờ vừa bước vào liền mang tới nhiều ánh mắt khác nhau của mọi người.
Âu Dương Noãn thở dài, bộ y phục này thật sự là quá mức chói mắt. Chỉ sợ Dung quận chúa lại nghĩ nàng muốn đoạt đi sự nổi bật của đối phương.
Chẳng qua là…cũng không sao. Dù sao nàng đã không còn là Âu Dương Noãn luôn phải cẩn thận dè dặt, khắp nơi kiêng dè lúc trước.
Ai dám nói gì khi y phục của Minh quận vương phi rất diễm lệ? Cũng không phải là kẻ điên a!
Trần Cảnh Duệ khẽ nhếch môi mỏng. Âu Dương Noãn nhìn mà chẳng phân biệt được đó rốt cuộc là cười lạnh hay vẫn là sự khách sáo?
Ngồi ở vị trí khách quý chính là vị Hương Tuyết công chúa Cao Xương. Vừa thấy Âu Dương Noãn bước vào, hàng lông mày không khỏi khẽ nhếch lên.
Xinh đẹp như Giang Nam đầu xuân, bộ dạng thướt tha yêu kiều, mỉm cười nhăn mặt đều khiến người ta hồn phiêu phách lạc, trong khoảng khắc liền điên đảo cả đời.
Hương Tuyết khẽ nói với Mộ Hiên Viên: “Cửu ca, ánh trắng của huynh đến kìa!”
Cửu hoàng tử nhíu mày nhưng cũng không nâng mắt lên nhìn Âu Dương Noãn.
Võ quốc công lại rất hào sảng cười nói: “Minh quận vương phi thật sự là càng ngày càng xinh đẹp. Khó trách! Khó trách a!”
Ông ta nói khó trách, nhưng lại không biết là khó trách cái gì?
Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười đáp lễ, liền ngồi bên cạnh Đổng thị. Tôn Nhu Trữ ghé lại gần nói nhỏ: “Ngươi đã tới chậm a! Chúng ta tới đã được một lúc rồi!”
Âu Dương Noãn cười cười: "Ta là từ phủ công chúa tới nên có hơi trễ một chút!”
Từ khi nàng tiến vào, nhất thời mọi người đều châu đầu ghé tai. Tiếng thì thầm khe khẽ từ bốn phía vang lên, độ lớn lại cũng vừa đủ để Âu Dương Noãn nghe thấy.
“Đều nói Vĩnh An quận chúa xưa nay thanh lệ hơn người. Hôm nay ăn mặc như vậy, thật sự là rất diễm lệ a! Nhưng lại cũng có thêm sự phong tình. Chậc, chậc…Minh quận vương đúng là có diễm phúc!”
“Ngươi xem, trên người nàng đang mặc cái gì a? Màu sắc này thật mĩ lệ!”
Trần lão thái quân Võ quốc công phủ mở to hai mắt, nói với người chung quanh: “Khó trách lại đẹp như vậy! Đó là phù dung cười a!”
Một câu này nói ra, mọi người đều kinh ngạc không dám tin. Ánh mắt không chút lưu tình nào hướng Âu Dương Noãn, có ghen ghét lại cũng có sự hâm mộ.
Phù dung cười, nghe đồn một vị sủng phi của Hoàng đế tiền triều trong một lần nhuộm vải đã đem một khúc vải trắng không được nhuộm tốt đặt bên ngoài để qua đêm. Ti bạch bởi vì dính những cánh hoa đào, thế nhưng lại có màu hồng đào tự nhiên như những cánh hoa đào.
Người ngoài thập phần hâm mộ nên liền ào ào noi theo. Nhưng cho dù vô luận thế nào cũng không thể ra được màu sắc tự nhiên. Bởi vì lần đó ngàn vạn cánh hoa đào được gió vô tình thổi tới lạc xuống khúc vải bị vốn bị nhuộm không tốt.
Về sau màu hồng đào được nhuộm từ hoa đào này liền được xưng là ‘Phù dung cười’.
Tục truyền nói năm đó chỉ có cung nữ thân cận bên cạnh vị sủng phi kia là biết phương pháp điều chế.
Sau khi tiền triều diệt vong, cung nữ này cũng lưu lạc đến dân gian. Vì thế Phù dung cười liền biến mất trong kinh đô.
Nhưng đêm nay, cũng là hơn mấy mươi năm lần đầu tiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Âu Dương Noãn cũng không để ý nghị luận của mọi người. Mặc kệ là Phù dung cười hay là cái gì, cũng có quan hệ gì đâu? Trong mắt nàng, đây chính là một mảnh tâm ý của Đại công chúa.
Trên yến hội bắt đầu ăn uống linh đình, rượu tới uống liên tục. Dung quận chúa ý cười vừa đủ, tao nhã mà tự nhiên nhìn xung quanh.
Trong đôi mắt hình như có một đốm lửa sáng ngời, nàng nhẹ nhàng giơ tay, một bên tự nhiên có người cao giọng nói: “Thượng diễn!”
Yến hội từ trước đều như vậy, đều là mời ghánh hát về hát hí khúc. Diễn đi diễn lại bất quá cũng chỉ có mấy vở.
Âu Dương Noãn nhìn liền cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng trong ánh mắt Dung quận chúa lại có một loại ánh sáng kỳ quái, thực có chút không bình thường.
Trần Cảnh Duệ tà liễu liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn, ánh mắt kia như mắt chim ưng lành lạnh. Càng muốn che đậy vẻ u ám lại càng ẩn ẩn lệ quang khiến Âu Dương Noãn mơ hồ cảm thấy có một loại hàn khí đang xâm nhập trong cơ thể.
Người này, đã lâu rồi không gặp. Âu Dương Noãn cơ hồ cũng đã quên mất sự tồn tại của hắn. Hiện tại nhìn thấy mới nhớ tới nàng và hắn trong quá khứ từng có hiềm khích.
Vừa nghĩ đến đó, ánh mắt nàng lướt qua nữ quyến, ngoài ý muốn thấy được Trần Lan Hinh khuôn mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh Dung quận chúa.
Người này cũng dường như sắp mơ hồ khỏi tâm trí nàng. Âu Dương Noãn có chút kinh ngạc.
Tôn Nhu Trữ thuận theo ánh mắt Âu Dương Noãn nhìn qua, mỉm cười nói: “Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Nhưng vị Trần tiểu thư này hiện đã ở nhà mẹ đẻ hơn hai tháng cũng không chịu về nhà chồng!”
“Nghe nói phu quân của nàng rất yêu thích mỹ nhân. Thị thiếp trong nhà cũng hơn mười người, có quản cũng không quản được, mắng cũng mắng không xong!”
“Nàng lại liên tục sinh hai nữ nhi, ở nhà chồng lại càng không được sủng ái. Liền dứt khoát trốn về nhà mẹ đẻ. Dù sao đại ca nàng cũng rất được thánh thượng trọng dụng, người nhà chồng cũng không dám đến mang nàng về!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, ánh mắt ngoài ý muốn cùng Trần Lan Hinh đối diện nhau. Ánh mắt đối phương liền nhảy lên, lập tức chuyển đi, bộ dáng cực kỳ chán ghét.
Âu Dương Noãn cong môi lên. Yến hội này cũng đều là những gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp.
Nghĩ như vậy nàng lại ngẫu nhiên nâng ánh mắt lên. Lại thấy ánh mắt tò mò của Hương Tuyết công chúa đang hướng nàng nhìn qua.
Âu Dương Noãn liền mỉm cười, mặt đối phương lập tức đỏ lên, chuyển hướng nhìn lên đài.
Tiếng chiêng trống đàn sáo chói tai liền vang lên. Vừa bắt đầu liền đã khai xướng.
Âu Dương Noãn nghe xong hai câu, cũng chỉ nghĩ là vở diễn tài tử giai nhân nên cũng liền không mấy để ý. Chỉ cùng Tôn Nhu Trữ nói chuyện.
Đúng lúc này trên đài đột nhiên xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, không biết là ai, đột nhiên ‘ai nha’ một tiếng ngạc nhiên: “Nữ tử này nhìn có chút quen mắt a!”
Người nọ lại làm bộ mở to hai mắt cẩn thận nhìn. Giống như là phát hiện được một châu lục mới, hưng phấn nói: “Thực sự là rất quen mắt a! Hình như là đã gặp ở đâu đó rồi!”
Dưới đài đều là quan to quý nhân, mỹ nhân đều đã nhìn quen mắt. Con hát trên đài tuy rằng mỹ mạo nhưng trong mắt những người này thì còn chưa đạt tới mức kinh diễm.
Chỉ là đột nhiên nghe ai đó than lên như vậy nên ánh mắt cũng không tự chủ được mà quét tới quét lui trên người con hát kia.
Con hát này đúng là có thể khiến cho người ta xôn xao, từng cử động mỉm cười nhíu mày, giơ tay nhấc chân đều phá lệ sinh động. Đem bóng dáng tiểu thư quan lại diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Âu Dương Noãn vốn cũng không để ý, Tôn Nhu Trữ lại khá chú ý, ghé tai nàng nói nhỏ: “Đây là làm sao vậy? Chỉ là một con hát mà thôi, chẳng lẽ đến mức khuynh quốc khuynh thành kinh động lòng người?”
Âu Dương Noãn tùy ý nâng mắt nhìn lại, vũ đài phủ Võ quốc công bố trí thập phần xa hoa. Không dùng đèn mà dùng hơn mười khỏa minh châu cực lớn chiếu sáng. Ánh sáng rực rỡ lấp lánh lưu chuyển bảy màu.
Đến khi chiếu sáng mặt con hát, mang đến từng trận cảm giác quen thuộc.
Chén rượu trong tay Âu Dương Noãn hơi hơi siết chặt lại, mắt cũng hơi hơi nhíu lại.
Bên dưới sớm đã có người tinh tế nói nhỏ: “Con hát này nhìn rất quen mắt. Có phải rất giống người kia hay không?”
“Khi gánh hát vào phủ, ta nhìn thoáng qua, thực sự rất giống!”
Âu Dương Noãn thấy rõ vô cùng…..từng đoạn ngắn trong trí nhớ luôn luôn mơ hồ. giống như chuỗi hạt châu bị đứt. Nay liền trùng khớp với con hát trước mắt.
Thì ra là thế!
Nàng tinh tế nhưng thần nghe ca từ trong bài diễn. Dĩ nhiên là tiết mục quen thuộc, một tiểu thư quan gia xinh đẹp đem lòng yêu thương một thiếu niên. Cũng là một thiếu niên tuấn mỹ nhưng lại xuất thân từ thương hộ.
Tiểu thư này trăm phương nghìn kế muốn được gả cho hắn. Nhưng sau khi gả đi lại bởi vì trượng phu nhiều năm làm ăn bên ngoài, quá mức tĩnh mịch cô đơn nên liền lén lút qua lại với người khác rồi sinh được một đứa con….
Tiết mục này đúng thật là rất quen thuộc, rõ ràng là đang nói đến Âu Dương Khả. Mà điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là ngay cả diện mạo của con hát cũng có ba phần tương tự Âu Dương Khả.
Lúc xuống đài, con hát kia không biết là cố ý hay vẫn là vô tình, ở trên đài bước hụt một bước, lảo đảo đứng không vững liền rơi xuống đài. Lúc đứng dậy còn khập khiễng bước đi, mọi người nhìn thấy đều che miệng lại cười. Có người còn lặng lẽ nhìn Âu Dương Noãn.
Âu Dương Khả vốn ở Giang Nam, trời cao Hoàng đế ở xa. Chuyện cũng không có lan truyền rộng.
Nhưng cố tình người Tô gia hiện tại lại đến kinh đô làm ăn buôn bán nên cũng có không ít địch nhân. Từ từ người biết đến những chuyện đó cũng nhiều hơn.
Nhưng sau khi biết, lại vì Âu Dương Noãn dù sao cũng là Vĩnh An quận chúa. Hơn nữa hiện còn là Minh quận vương phi, ai dám ở trước mặt nàng nhắc tới chuyện này?
Duy chỉ có Võ quốc công phủ, trước kết thù kết oán chuyện của Trần Lan Hinh. Sau lại có Dung quận chúa bị ép gả, hai người kia đều hận thấu Âu Dương Noãn.
Nghe nói gánh hát này là Dung quận chúa mời đến. Xem ra đây chính là muốn nhục nhã Âu Dương Noãn.
Ở trong mắt mọi người, tuy rằng không biết nội tình nhưng lại cũng cảm thấy đều là mỹ nhân, có chút tranh đấu là điều không thể tránh khỏi. Nhìn cảnh này cũng đều vụng trộm mỉm cười.
Lúc này Dung quận chúa vui vẻ nói với các phu nhân bên cạnh: “Haizzzz, người nhà kia cũng thật sự là điên rồi. Dù thế nào cũng không nên đem nữ nhi gả cho một thương hộ a! Quả thực là mất hết thể diện!”
Dĩ nhiên liền có người hùa vào: “Còn không phải sao? Người tìm chỗ cao mà đi, nước chảy chỗ trũng. Để đổi lấy tiền đồ mà bán cả nữ nhi của mình, loại chuyện này ở kinh thành cũng không phải chuyện lạ!"
"Nhưng người ta đều là đem nữ nhi hướng tới chỗ cao a! Thế nào nhà này lại gả nữ nhi cho một thương hộ hạ lưu như vậy?”
Tôn Nhu Trữ lại không mấy quen thuộc những tình huống như thế này nhưng hiện tại cũng hiểu được tất cả. Nàng lo lắng nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn bên cạnh.
Như vậy cũng không tính buông tha, Trần Lan Hinh nhấp một ngụm trà, phảng phất như vô tình nói: “Ta nghe nói, lúc ấy nhà kia mang sính lễ đầy cả một viện. Nhưng đến lúc cưới, của hồi môn chỉ có ba mươi hai rương. Ngay cả non nửa sân cũng chưa được. Đây không phải đã thực quá rõ ràng rồi sao? Là nhìn trúng nhà người ta phú hào bậc nhất Giang Nam. Quả nhiên là mất hết thể diện! Haizzz, ngay cả ta cũng đều cảm thấy ngượng ngùng thay!”
Dung quận chúa che dấu nét cười: “Muội muội ngốc, nói vậy ngươi cũng liền tin a! Ta còn nghe nói, năm đó nhà kia còn vì tiết kiệm tiền nhưng lại sĩ diện nên đồ cưới của đại nữ nhi, có hơn nửa là sính lễ của nhị nữ nhi. Trái phải đổi tay, vẫn là người ta kiếm được a!”
“Đúng vậy nha! Như vậy mới gọi là tỷ muội tình thâm!” Trần Lan Hinh cười bỡn cợt.
“Nữ nhi của nhà này đúng là đặc sắc a! Khôn khéo rất khôn khéo, ngu dốt cũng rất ngu dốt. Muội muội quá mức ngu dốt, bị người ta tính kế còn không biết. Tỷ tỷ kia mới là người chân chính khôn khéo, tìm được một mối hôn sự tốt a!”
Những lời này vô cùng ác độc. Âu Dương Noãn hơi hơi nhướng mày lên, cười lạnh.
Lúc trước khi Âu Dương Khả xuất giá, Tô gia mang sính lễ đến. Thực tế hơn phân nửa là vì muốn Âu Dương Trì tiếp tục nâng đỡ.
Mà Âu Dương Trì lại bởi vì không muốn nhìn thấy người con rể này, càng không muốn về sau gặp lại Âu Dương Khả nên đã đem mọi việc giao cho Lý Nguyệt Nga. Có thể nói những đồ cưới này tất nhiên là những thứ quý trọng.
Còn về phần lúc nàng xuất giá, Âu Dương Trì không dám chậm trễ. Tất cả mọi thứ đều là tốt nhất, nhưng Đại công chúa còn ngại chưa đủ tốt cho nên đã thêm vào không biết bao nhiêu. Cứ như vậy, tất nhiên là rất hoành tráng.
Cho nên theo những lời mà Dung quận chúa nói, rõ ràng là muốn nhục nhã nàng là người giả dối.
Âu Dương Noãn lướt mắt nhìn xung quanh, trên mặt mọi người hoặc là trào phúng hoặc là sợ hãi. Cây lớn lại gây vạ, phía sau Dung quận chúa là Võ quốc công phủ. Còn phía sau Võ quốc công phủ?
Trên án kỷ không biết từ khi nào lại bay đến một con bướm đêm. Chậm chậm đậu trên tay Âu Dương Noãn, đầu ngón tay tiếp xúc nhưng có thể cảm nhận được gân cốt cùng huyết mạch của nó.
Trong đầu Âu Dương Noãn đột nhiên vang lên từ ‘rục rịch’, thật sự là rất có ý tứ. Nhóm người này, không biết ai mới là kẻ buồn cười nhất. Cố tình còn muốn noi theo thằng hề, kẻ tiểu nhân. Thực sự là không thú vị.
Diễn xong rồi, con hát kia một thân y phục diễm lệ vẫn chưa thay. Nàng chân thành thuận dĩ, đi đến chính giữa chờ ban thưởng.
Âu Dương Noãn bỗng nhiên đứng dậy, dọa mọi người nhảy dựng. Ngay cả Đổng thị mặt mày luôn luôn mỉm cười ngồi nhìn cũng đều nhẹ nhảy lên một chút.
Mọi người đều nghi hoặc có phải Âu Dương Noãn đã thực sự bị chọc giận?
Nhưng nàng lại chỉ mỉm cười, trong tươi cười như có xuân phong vô hạn: “Đại tẩu, ngồi mãi cũng buồn. Chúng ta vào hoa viên dạo một chút!”
Nói xong nàng nâng mắt nhìn về phía Dung quận chúa: “Quận chúa sẽ không để ý chứ?”
Sắc mặt Dung quận chúa có chút rét run, hiển nhiên thật không ngờ bản thân chỉ như đánh một quyền vào vải bông.
Nếu Âu Dương Noãn trước mặt mọi người thẹn quá thành giận thì sẽ thua. Nhưng cố tình nàng lại dường như chẳng có việc gì. Như vậy trong mắt người khác ngược lại chính mình như trò cười.
Cũng không thèm để ý đến ánh mắt mọi người chung quanh, Âu Dương Noãn lôi kéo Tôn Nhu Trữ đang mờ mịt rời khỏi yến hội.
Lúc này đã trễ, trời có chút lạnh. Thiên tinh nguyệt hoa nở, trong hoa viên mọi thứ đều được bao phủ dưới ánh trăng ôn nhu. Gió nhẹ nhàng thổi, Âu Dương Noãn hít sâu một hơi.
Đã đi rất xa nhưng vẫn có âm thanh xướng ca truyền đến đứt quãng. Âu Dương Noãn đi đến bên cạnh hồ nước, nhìn sóng nước lay động mỉm cười nói: “Có gì muốn nói thì nói đi!”
“Haizzz, bọn họ thật sự là to gan lớn mật. Dám nhục nhã ngươi trước mặt nhiều người. Bọn họ cũng không ngẫm lại xem, ngươi hiện tại là thân phận gì?”
Âu Dương Noãn cười lạnh. Thân phận sao? Nàng có thân phận gì cũng không đáng lo. Bởi vì sau lưng những người này là Tiếu Diễn. Thật sự đúng là một nam nhân âm hồn bất tán.
Đúng lúc này lại nghe được thanh âm cười khẩy của một nữ tử: “Ai nha, đây không phải là Vĩnh An quận chúa sao? Vì sao không ngồi trong yến hội mà lại chạy ra đây?”
Âu Dương Noãn giương mắt nhìn lại, là Trần Lan Hinh cùng với vài nha đầu. Âu Dương Noãn cười cười: “Hóa ra là ngươi. Đã lâu không gặp!”
Ngón tay Trần Lan Hinh cầm khăn lụa trong tay nhẹ nhàng phẩy phẩy, nhàn nhạt cười: “Đúng vậy, rất lâu rồi. Mà ta mặc kệ là ở nơi nào vẫn một khắc chưa từng quên ngươi a!”
“Ak, đúng rồi! Còn có muội muội Âu Dương Khả của ngươi nữa. Ta thấy con hát kia có mấy phần tương tự nàng. Vừa rồi không cẩn thận còn bị té ngã, có chút đáng thương nha!”
Nha đầu bên cạnh Trần Lan Hinh nghe vậy thì liền lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa. Còn lại thì là sợ hãi cúi đầu.
Tôn Nhu Trữ cau chặt mày lại. Âu Dương Noãn là thân phận gì? Trần Lan Hinh này chỉ là tiểu thư nhà quốc công, lại còn gả cho một phu gia không ra gì.
Còn không biết trời cao đất dày chạy tới đây diễu võ dương oai vì đố kỵ. Nữ nhân này đúng là quá mức ngu xuẩn, quả thực là không biết sống chết!
Đúng lúc này, Âu Dương Noãn cười hỏi: “Lan Hinh tỷ tỷ, trước đây xuất thân của ngươi cũng được xem như là tốt hơn ta. Nhưng ngươi có biết vì sao Minh quận vương lúc trước chướng mắt ngươi không?”
Trần Lan Hinh không đoán được Âu Dương Noãn sẽ đột ngột hỏi một câu như vậy, nhất thời đứng ngây ngốc tại chỗ.