Mi cong như trăng khuyết của Lâm Nguyên Hinh nhướng lên: “Muội nói cái gì?”
Âu Dương Noãn dừng một chút, chung quy vẫn không nói ra: “Ta nói là chuyện đã qua lâu như vậy, biểu tỷ vẫn còn tức giận với Thái tử sao?”
Khuôn mặt luôn luôn đoan trang của Lâm Nguyên Hinh hiện lên tia nhợt nhạt đau thương cùng khinh thường: “Tức giận? Ta cảm thấy ngay cả vì hắn mà tức giận cũng đều không đáng. Mấy ngày nay ta thờ ơ lạnh nhạt. Chỉ là cảm thấy người này càng ngày càng khiến người ta lạnh tâm!”
Âu Dương Noãn lẳng lặng nghe, Lâm Nguyên Hinh chậm rãi nói: “Loại nam nhân này không đáng được bất luận kẻ nào thật lòng đối đãi!”
Nói xong liền nhợt nhạt cười, trong nụ cười kia hiện lên sự trong trẻo nhưng cũng thực lạnh lùng: “Như Chu Chỉ Quân, nàng toàn tâm toàn ý nịnh bợ leo lên. Cuối cùng cũng rơi vào kết cục này thật sự là khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Chỉ là ta đối với hắn còn có điều muốn cầu nên không thể trở mặt thôi!”
Âu Dương Noãn cười nhẹ, môi miệng như một đóa hoa, lại mang chút ý cười châm chọc: “Hắn thật sự là người vô tình!”
Lâm Nguyên Hinh dừng một chút, trong giọng nói khó nén bi thương: “Nữ nhân đời này, lợi hại bốn chữ cuồng dại sai phó này ta xem như là đã chân chính hiểu được!”
Cuồng dại sai phó? Bốn chữ này cơ hồ châm đâm vào lòng Âu Dương Noãn.
Nàng tất nhiên sẽ nghĩ đến những việc ngốc nghếch mà bản thân làm kiếp trước.
Nhưng giờ này khắc này, cảm giác đau đớn đã sớm biến mất, chỉ còn lại sự chết lặng.
“Biểu tỷ!”
“Muội không cần khuyên ta. Chẳng qua là hôm nay nhìn thấy kết cục của Chu Chỉ Quân khiến ta bất giác nhớ lại chuyện xưa thôi. Lúc trước vì hắn ta cũng từng đau đớn tê tâm liệt phế, thống khổ dằn vặt!”
“Nhưng nay thương tâm qua, ta cũng sẽ không thương tâm nữa. Chỉ cảm thấy vì người như vậy thật không đáng. Chẳng qua chỉ là đối với chuyện cũ có chút cảm khái mà thôi!”
Dung sắc Lâm Nguyên Hinh dần lạnh nhạt xuống, tay vuốt vuốt sợi tóc bên tai: “Chẳng qua là muội từ nay về sau không cần dễ dàng tiến nhập phủ Thái tử. Nếu ta có chuyện muốn nói, có thể hẹn nơi nào đó gặp mặt!"
"Hiện tại phủ Thái tử đã khác so với trước đây, ai cũng không dám ngăn cản ta, cũng không cần phải quá cẩn thận!”
Biết biểu tỷ lo lắng chuyện ngoài ý muốn lại lần nữ phát sinh. Trong nháy mắt Âu Dương Noãn có gì đó chợt lóe qua, trong thanh âm cũng có một tia ẩn ẩn giao động: “Được!”
“Sớm trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có việc!” Lâm Nguyên Hinh vỗ vỗ tay nàng.
Âu Dương Noãn gật gật đầu. Một đường trở lại Yến vương phủ, Tiếu Trọng Hoa vẫn chưa trở về. Nàng liền không nhắc với bất kỳ ai chuyện lúc nãy, cứ theo lẽ thường cởi áo khoác tựa vào nhuyễn tháp ngủ.
Qua một canh giờ, nàng đang mơ màng ngủ liền nghe Hồng Ngọc nhẹ giọng gọi.
"Ân?" Nàng nửa mơ nửa tỉnh, hàm hồ hỏi một câu: “Chuyện gì?”
“Thái tử phi không còn….” Hồng Ngọc không nói hết nhưng ý tứ trong đó Âu Dương Noãn vừa nghe liền hiểu.
“Uh…” Âu Dương Noãn đứng dậy vuốt vuốt y phục.
Hồng Ngọc vì nàng vấn tóc, vẻ mặt cổ quái: “Còn có một chuyện, Hồ mama tâm phúc bên cạnh Thái tử phi cũng đã chết….”
“Hồ mama?”
Âu Dương Noãn tay cầm lược đang chải tóc liền dừng lại, khẽ cau mày: “Nói chi tiết xem!”
“Nghe nói là khi biết Thái tử phi không còn, bà ta liền lao đầu vào cột trụ, lấy thân tuẫn chủ!”
Hồng Ngọc miệng nói nhưng tay vẫn không nhàn rỗi, thuần thục vãn kế cho nàng: “Chờ khi phát hiện, người đã sớm ngừng thở!”
Âu Dương Noãn cong môi cười lạnh, làm sao dễ dàng tuẫn thân như vậy? Chuyện này đương nhiên là không hề đơn giản.
“Tiểu thư, y phục trắng đã chuẩn bị xong!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, đứng dậy mặc xiêm y. Xong xuôi mới mang theo Hồng Ngọc cùng Xương Bồ đi ra phòng khách.
Vừa mới đến phòng khách đã thấy Đổng thị cùng Tôn Nhu Trữ.
Đây cũng là lần chạm mặt Tôn Nhu Trữ đầu tiên sau lần trước, đối phương đã không còn bộ dáng khí thế bức người như ngày xưa nữa.
Nhưng cũng không thập phần nhu hòa, chính là thản nhiên, nhìn không ra nỗi lòng.
Âu Dương Noãn cũng không trông cậy đối phương có thể trong một đêm liền thay đổi. Cho nên cũng không để trong lòng.
Đổng thị nói: “Thái tử phi đi, chúng ta đều nên đi tiễn mới phải!”
Bà cùng Tôn Nhu Trữ cũng đều một thân y phục trắng thuần.
Âu Dương Noãn gật gật đầu, liền hỏi: “Trong cung đã nhận được tin tức chưa?”
Sắc mặt Đổng thị nặng nề: “Tin tức hẳn là đã truyền vào cung. Chỉ không biết Bệ hạ nói như thế nào?”
Nói xong liền liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn hỏi những lời này đương nhiên là biết đương nhiên là biết Hoàng cung đã sớm nhận được tin tức trước Yến vương phủ.
Điều nàng chân chính muốn biết là thái độ của Hoàng đế. Bởi vì thái độ của ông trực tiếp quyết định tang lễ này sẽ làm như thế nào, là dạng lễ nghi gì và có bao nhiêu nghi thức tế lễ.
Tôn Nhu Trữ chậm rãi nói: “Nếu đã không nói, chúng ta vẫn nên đến phủ Thái tử trước. Nếu đến chậm, mất cấp bậc lễ nghĩa sẽ không tốt lắm!”
Cứ như vậy, không còn cách nào khác mọi người đều lên xe ngựa của mình hướng đến phủ Thái tử.
Dọc theo đường đi không ngừng có xe ngựa đi phía trước bọn họ, phương hướng đều là phủ Thái tử.
Xem ra các gia tộc đều đã nhận được tin tức nên đều vội đến chịu tang. Kỳ thật cũng đều chuẩn bị rất tốt, bởi vì tất cả xe ngựa đều dùng tố sắc.
Đến phủ Thái tử, từ cửa lớn, phiến phiến đại khai, hiếu bằng, lâu bài sớm đã thôn lập. Quản sự hạ nhân đều mặc đồ tang, ra ra vào vào bận rộn vội vàng.
Thấy xe ngựa Yến vương phủ, lập tức có quản sự đi lên đón. Kêu mama dẫn đường đưa các nàng vào nội viện. Còn chưa vào sân, Âu Dương Noãn liền nghe được tiếng khóc phô thiên cái địa.
“Mọi người mau vào đây!” Nghênh đón các nàng là Lâm Nguyên Hinh.
Âu Dương Noãn gật gật đầu, giới thiệu Đổng thị cùng Thế tử phi.
Mọi người thi lễ rồi Lâm Nguyên Hinh mới thản nhiên nói: “Vừa rồi thái giám ban chỉ vừa mới đi. Bệ hạ tự mình khẩu dụ: thục hiếu khoan dung, nội các đại học sĩ vì Thái tử phi biểu tấu tang nghi. Cũng bảo tổng quản phủ nội vụ dẫn dắt năm mươi danh thân binh vì Thái tử phi mặc tang phục túc trực bên linh cữu!”
Âu Dương Noãn nghe xong lời này liền gật gật đầu.
Tiếu Khâm Võ quả nhiên là một Hoàng đế nhân từ. Thái tử phi qua đời lại dùng tang nghi như vậy, đã là một đặc ân rất lớn.
Lâm Nguyên Hinh tự mình dẫn các nàng vào nội thất.
Chu Chỉ Quân nằm trên giường lớn khắc hoa cúc La Hán, mang theo quan nghi của Thái tử phi, mặc địch y sắc đỏ thẫm. Biểu tình an tường, thần sắc ôn hòa, giống như đang ngủ.
Trên đỉnh đầu để một trản đèn chong, Chu lão thái quân cùng mấy người đại phu nhân Chu gia đều đã đến. Đại phu nhân hiển nhiên là thương tâm quá độ, cả người đều khóc đến mất cả dáng vẻ.
Đứng bên cạnh là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, một thân y phục trắng. Trong tay còn đang dắt một tiểu cô nương ba bốn tuổi. Xem ra là nữ nhi của Chu Chỉ Quân.
Chu lão thái quân nhìn thấy Lâm Nguyên Hinh mang người tiến vào thì bên môi hiện ra tia cười lạnh, nhưng vẫn đứng lên nghênh đón: “Đổng trắc phi!”
“Lão thái quân không cần đa lễ, ta đến đưa tiễn Thái tử phi!”
Đổng thị nâng Chu lão thái quân dậy, trên mặt tràn đầy bi thương, vỗ vỗ tay an ủi.
“Lão thái quân, ngài hãy nén bi thương!” Tôn Nhu Trữ nhẹ giọng: “Người cũng đã đi rồi, sức khỏe ngài mới là quan trọng!”
Khóe miệng Chu lão thái quân hấp háy, nước mắt lại rơi xuống.
Nha đầu một bên cũng đong đầy nước mắt: “Lão thái quân, ngài từ lúc nhận được tin liền vẫn khóc cho đến bây giờ….Cần phải chú ý thân thể!”
Mọi người cũng đồng loạt an ủi Chu lão thái quân, bà liên tục thở dài: “Là cháu gái này của ta không có phúc khí a….”
Vừa nói vừa có chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Lâm Nguyên Hinh. Lâm Nguyên Hinh lại cúi đầu, không chú ý tới.
Đại phu nhân vừa nghe liền khóc càng lợi hại hơn. Một bên khóc, một bên nức nở nói: “Cái gì mà không có phúc? Nữ nhi của ta mới là Thái tử phi chân chính, kẻ nào không có lương tâm hạ độc nó nhất định sẽ bị ông trời báo ứng!”
Không biết vì sao, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Nguyên Hinh. Trên mặt hoặc là hai mặt nhìn nhau hoặc là có chút suy nghĩ, hoặc là kinh ngạc…...
Không khí trong phòng nhất thời trở nên có chút quỷ dị. Biểu tình của Đổng thị cũng là kinh ngạc, nhìn Chu đại phu nhân đang đau thương liền nửa ngày không nói gì.
Giờ phút này, trên mặt Lâm Nguyên Hinh xẹt qua tia khó xử. Âu Dương Noãn nhíu mày, Thái tử phi đột nhiên bị ngộ hại, người hạ thủ lại là Lâm Văn Uyên. Người bên ngoài nhìn vào kiểu nào cũng thấy có liên quan đến Lâm Nguyên Hinh.
Chu đại phu nhân nói lời này là có pha thâm ý, nhưng vào lúc này lại nói những lời như vậy thật có chút không biết phải trái.
Mama bên cạnh thập phần tinh ý, thấy không khí không đúng liền lập tức nói: “Các vị vẫn là nên ra bên ngoài ngồi trước, thiết nghĩ chúng ta không nên quấy rầy an tịnh của Thái tử phi!”
Đổng thị gật gật đầu, lại an ủi Chu lão thái quân vài câu rồi liền mang Âu Dương Noãn cùng Tôn Nhu Trữ ra khỏi nội thất.
Ngoài phòng khách, sớm đã ngồi không ít khách nhân đến phúng viếng.
Đổng thị một đường tinh tế hỏi Lâm Nguyên Hinh: “Để mấy ngày? Ngày nào phát tang? Ngày khâm thiên giam trạch đã có chưa?”
“Nhân thủ có đủ hay không? Còn cần thêm bớt cái gì không?”
“Nếu có gì cần hỗ trợ cứ đến Yến vương phủ!”
Lâm Nguyên Hinh đâu vào đấy trả lời: “Bởi vì thời tiết nóng bức, vốn muốn để bảy bảy bốn chín ngày nhưng nay nhiều lắm chỉ để được mười ngày. Ngày phát tang còn phải chờ!”
“Bởi vì Bệ hạ ra ý chỉ văn võ bá quan đều phải đến phúng viếng cho nên Thái tử điện hạ phân phó dọn sẵn các viện chính cùng hoa viên. Nhân thủ cũng đều đã chuẩn bị tốt, hẳn là không có vấn đề gì!”
Những người trong phòng khách nhìn thấy Đổng thị đến thì đều đứng lên hành lễ, trên mặt tươi cười đều ấm áp mà thân thiết.
Âu Dương Noãn không khỏi âm thầm giật mình, thân phận của Đổng thị thua xa Đại công chúa cao quý.
Nhưng hiện tại, so với công chúa hoàng gia thân phận cao quý thì vị trắc phi xuất thân thấp lại rất ít khi xuất môn của Yến vương phủ này lại rất được mọi người tôn kính.
Ý niệm trong đầu vừa lóe lên, nàng liền đã nghe thấy ai đó thở dài: “Thái tử phi tuổi trẻ mỹ mạo, lại có tài tình. Đáng tiếc….đáng tiếc chưa thể trở thành Hoàng Hậu mà cứ như vậy chết đi!”
Trong lòng Âu Dương Noãn tự động bỏ qua những lời này.
Bởi vì trước khi đi Âu Dương Noãn cũng không nhìn đến những thứ mà Đổng thị chuẩn bị tế lễ.
Chờ lúc quản sự mang chúng đến, đem danh mục giao lên mới phát hiện bên trong bao gồm trư dương tế phẩm, vàng bạc, đoạn bạch màu tăng, vàng mã chúc hương. Ước chừng có một trăm nâng.
Âu Dương Noãn nhìn danh mục không khỏi kinh ngạc vạn phần. Từ lúc báo tang của Thái tử phi đến nay cũng chỉ mới hai canh giờ. Vậy mà mọi thứ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, xong xuôi, vừa hợp hoàn cảnh lại hợp thân phận.
Thủ đoạn như vậy chính nàng liền thua xa không theo kịp. Xem ra vị Đổng thị này thật sự là người không thể khinh thường.
Đúng lúc này, lại nghe thấy bên ngoài có người hô, Bệ hạ có chỉ.
Âu Dương Noãn sửng sốt, cùng Lâm Nguyên Hinh liếc nhìn nhau một cái. Theo mọi người đi ra phòng khách rồi quỳ xuống tiếp chỉ.
Thái giám tuyên chỉ đọc to: “Bệ hạ có lệnh, bách quan trong kinh thành phục trảm suy mười ngày. Sau mặc y phục trắng trăm ngày. Văn võ bá quan ngoài thành y phục trắng ba ngày, dân chúng y phục trắng ba ngày. Kinh thành cấm chém giết gia súc bốn mươi chín ngày, bên ngoài cấm ba ngày!”
Mọi người cảm tạ ân rồi đứng lên. Thái giám tuyên chỉ lại nói với Lâm Nguyên Hinh: “Lâm trắc phi, Bệ hạ sau khi nghe nói chuyện này liền thập phần bi thương, mệnh chúng ta chuyển cáo đến ngài. Tuy nói là lúc quốc nghiệp đãi hưng, tang sự của Thái tử phi vốn không nên làm quá lớn!"
"Nhưng Thái tử điện hạ tự mình tiến cung cầu xin ân điển, Bệ hạ liền quyết định dựa theo lễ tiết quốc tang. Hiện tại phủ Thái tử không có nữ chủ nhân, ngài cần phải mệt nhọc nhiều một chút!”
Âu Dương Noãn nghe đến đó, ánh mắt không khỏi lạnh xuống. Hóa ra là Thái tử đến cầu được đạo ý chỉ thứ hai này….
Nàng mỉm cười, người này đúng là biết diễn trò.
Mặc kệ Chu Chỉ Quân chết là do ai, nhưng cùng Tiếu Diễn hắn đều không thoát khỏi can hệ.
Hắn thế nhưng lại có thể làm đường hoàng như vậy, giống như rất thâm tình. Thật sự là khiến người ta cảm thấy châm chọc.
“Được rồi! Công công hãy chuyển cáo đến Bệ hạ, ta nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực!” Lâm Nguyên Hinh gật đầu.
Tiễn bước thái giám tuyên chỉ, Âu Dương Noãn thấp giọng dặn nha đầu bên cạnh: “Lâm trắc phi đang có bầu, các ngươi hãy chú ý nhiều thêm một chút. Đừng để chủ tử các ngươi quá mệt nhọc!”
“Dạ, nô tỳ hiểu!”
Đúng lúc này, một nha đầu tiến lên bẩm báo: “Quận vương phi, Đại công chúa đã đến. Thái tử điện hạ cũng đi cùng, mời ngài qua đó!”
Âu Dương Noãn, Lâm Nguyên Hinh vẻ mặt kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Lâm Nguyên Hinh hướng Âu Dương Noãn nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Âu Dương Noãn mỉm cười, nói với Đổng thị một tiếng rồi liền theo nha đầu kia rời đi.
Các nàng một đường đến phòng mà Tiếu Diễn dùng để tiếp đãi khách nhân quan trọng đi đến.
Đại công chúa quả thực ngồi ngoài đại sảnh, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm. Tiếu Diễn một bên sắc mặt cũng lặng như nước, lạnh như băng.
Âu Dương Noãn tuy rằng không biết bọn họ vừa rồi đang nói cái gì nhưng gặp nhau, nói chuyện cũng không thực thoải mái.
Thấy Âu Dương Noãn tiến vào, đại công chúa nhất thời ngừng lại. Hướng Âu Dương Noãn nói: “Noãn Nhi, vừa khéo con tới. Nghe nói Đổng trắc phi cũng tới, là thật sao?”
Âu Dương Noãn mỉm cười trả lời: “Dạ, Đổng trắc phi đang ở ngay phòng khách sau hậu viện! Vừa rồi các phu nhân còn nhắc tới mẫu thân, con còn nói người sẽ lập tức tới!”
“Uh, con đi cùng ta đi!”
Đại công chúa đứng lên, liếc mắt nhìn Tiếu Diễn: “Hôm nay ngươi đi ra đi, hiện tại quý phủ ngươi nhiều người như vậy, chuyện đó sau này rồi nói!”
Tiếu Diễn nghe xong, gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn Âu Dương Noãn: “Cô cô, xin cho ta nói với Vĩnh An mấy câu!”
Đại công chúa mạnh quay đầu, lạnh lùng nhìn Tiếu Diễn. Ánh mắt kia dường như là đang nhìn người điên.
Âu Dương Noãn rũ mắt xuống, che đi cười lạnh nơi đáy mắt.
Nên đến luôn sẽ đến, loại tính cách này của Tiếu Diễn, không chiếm được, tay sẽ không bỏ qua.
Đại công chúa chậm rãi phun ra một hơi: “Noãn Nhi, ta ở bên ngoài chờ con. Đừng trì hoãn lâu!”
“Dạ, mẫu thân!”
Nhìn đại công chúa đi ra ngoài, Âu Dương Noãn một lần nữa điều chỉnh hô hấp.