Âu Dương Noãn dùng sức hít một hơi, nháy mắt gợi lên thù mới hận cũ trong lòng, nàng cười lạnh: “Còn trong phòng ta, có không ít người của ngươi an bày các gia cụ, nói là mừng ta tân hôn nhưng tất cả đều là những thứ dơ bẩn!”
“Còn trong thức ăn nước uống của ta cũng hạ dược, thậm chí trong phủ chọn mua huân hương….Nếu không phải ta sớm có phòng bị, hiện tại ta có thể được bình an ngồi đây sao?”
“Nếu ngươi muốn mạng của ta, tất nhiên ta cũng phải tặng ngươi một chút lễ vật đáp trả!”
Khóe miệng Tôn Nhu Trữ nhẹ nhàng nhếch cao: “Nói như vậy, ta và ngươi đều như nhau. Không riêng gì ngươi hận ta, ta cũng hận thấu ngươi. Hiện tại ngươi đến nơi này, chỉ để nói với ta những lời này sao? Tiện nhân!”
Âu Dương Noãn bỗng nhiên an nhàn, mỉm cười tinh quái nói: “Ta cuối cùng vẫn muốn tận mắt nhìn kết cục của ngươi, mới có thể an tâm!”
Tôn Nhu Trữ cười lạnh: “Ngươi có gì tốt mà đắc ý? Chẳng qua cũng chỉ thiết kế vu oan cho ta!”
Bất chợt Tôn Nhu Trữ như bị kích động: “Ngươi là đồ sao chổi! Từ khi ngươi vào vương phủ, ta bắt đầu liền không có những ngày lành. Mỗi một ngày đều lo lắng sợ hãi! Ngươi là đồ tiện nhân!”
Âu Dương Noãn uyển chuyển nở nụ cười: “Đại tẩu! Ngươi tựa hồ vốn không có từ gì mới mẻ? Tiện nhân sao? Thật ra dùng để nói ngươi thì rất chính xác!”
“Chúng ta vốn là nước sông không phạm nước giếng. Nhưng cố tình ngươi lại từng bước ép sát ta, bị lạc đến kết cục ngày hôm nay, ngươi còn trách được ai?”
Tôn Nhu Trữ ngửa đầu hừ lạnh: “Ta sẽ không chết không minh bạch!”
Âu Dương Noãn bật cười: "Ngươi đang muốn nói Hoài trữ hầu phủ sẽ tìm đến ta sao?"
"Đại tẩu, ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi! Phụ mẫu thân sinh của ngươi đều đã mất, chỉ còn Nhị thúc. Ngươi sẽ không đến mức trông cậy Nhị thúc của ngươi sẽ vì ngươi mà ra mặt chứ?”
“Nghe nói trong thời điểm tranh đoạt tước vị lúc trước, đại phòng các ngươi cùng Nhị phòng cơ hồ là đánh nhau đến đầu rơi máu chảy!”
Tôn Nhu Trữ biến sắc, Hoàng đế dám xử lý nàng như vậy cũng chẳng qua là vì Hoài trữ hầu phủ đã suy tàn. Vì lúc đoạt vị Nhị thúc nàng hoàn toàn đứng về phía Tần vương.
Nếu không phải có Hoàng đế pháp ngoại khai ân, Hoài trữ hầu phủ cũng đã sớm không còn tồn tại.
Tôn Nhu Trữ nghĩ như vậy nhưng vẫn cười lạnh: “Cho dù là như thế, Âu Dương Noãn ngươi đừng tưởng rằng sau khi ta chết thì không có ai đến đối phó ngươi. Chuyện đang chờ ngươi vẫn còn ở phía sau!”
Âu Dương Noãn cười to lắc đầu, dây kết trên trâm cài liền leng keng rung động: “Ngươi thật đúng là không nhìn rõ được điều gì. Ngươi cho là ai sẽ vì ngươi mà ra mặt?"
"Thái tử phi sao? Nàng hiện tại chỉ sợ vì vết thương trên mặt mình mà hao hết tâm tư, làm sao còn thời gian lo lắng cho ngươi?”
“Ah, đúng rồi! Ngươi còn chưa biết, nàng đã bị Thái tử cấm chừng rồi! Chuyện này ngay cả phụ thân nàng cũng đều rất cảm kích. Nghe nói rất nhanh thôi thứ muội nàng sẽ nhập phủ Thái tử!”
“Ngươi nói xem, một nữ nhân đã bị gia tộc bỏ rơi thì có năng lực gì để giúp ngươi?”
Thần sắc Tôn Nhu Trữ liền đại biến, miệng lại khinh miệt nói: “Thì ra là thế!"
"Âu Dương Noãn, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ngươi! Ngươi quả là nữ nhân giả dối, độc ác! Các ngươi trong cung ngoài cung liên thủ muốn dồn ta vào chỗ chết!”
“Nếu không phải ngươi quá mức ương ngạnh, Tôn gia lại từng lâm trận phản chiến thì cũng không đến mức lạc đến kết cục này!"
"Mỗi người ai cũng có tính toán lợi hại, ngươi xem hôm nay trên đại điện có ai dám thật sự nói giúp cho ngươi?”
“Ngay cả Dung quận chúa, chẳng qua cũng chỉ nói vài câu cho xong. Ngươi nghĩ rằng nàng thật tâm giúp ngươi sao?”
Âu Dương Noãn thanh âm thản nhiên mà lạnh lẽo. Nhìn Tôn Nhu Trữ mặt trắng bệch, hoàn toàn không còn chút huyết sắc.
Tôn Nhu Trữ suy sụp ngã xuống đất, còn cố gắng chút khí lực nói: “Ngươi thật sự là rất ngoan độc!”
“Khi ngươi nói ta cũng không nghĩ lại những chuyện mà mình đã làm! Nếu không phải do ngươi hại ta trước, ta làm gì phải phí tâm tư như vậy?”
“Lúc trước ta đã từng nói qua với ngươi, Hạ Lan Đồ thật sự là ân nhân cứu mạng của ta, cho nên ta sẽ không bán đứng các ngươi. Nhưng ngươi lại một mực không tin, lại còn liên thủ với Thái tử phi hạ độc thủ ta!”
Tôn Nhu Trữ im lặng, sau đó chậm rãi nói: “Ta không phải không tin! Ta chỉ là….”
“Chỉ là ngươi nghe người ta châm ngòi, luôn luôn lo lắng đề phòng ta. Có phải không?” Âu Dương Noãn cười nhẹ.
“Người nào? Người đừng nói bậy!” Tôn Nhu Trữ theo bản năng phản bác.
Âu Dương Noãn bình tĩnh nhìn đối phương: “Tự trong lòng ngươi biết, cần gì phải lừa mình dối người?”
Đằng sau những chuyện này, tất nhiên là có người châm ngòi, mượn cơ hội ngư ông đắc lợi.
Chính là người này, chỉ sợ không phải là Thái tử phi a!
Tôn Nhu Trữ không trả lời.
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu nói: “Ta vẫn không rõ, người như Hạ Lan Đồ, làm sao có thể yêu thương ngươi?”
“Sau đó hắn nói cho ta biết, là ngươi trong lúc hắn bất lực đã cho hắn sự ấm áp. Mà ngươi lúc đầu cũng không phải nữ nhân như thế!”
“Ta không biết ngươi đến tột cùng là vì sao lại biến thành dạng này? Ta chỉ biết nếu những hành động sở tác sở vi của ngươi bị hắn biết được, hắn nhất định sẽ rất thất vọng!”
Tôn Nhu Trữ sửng sốt, ánh mắt vốn dữ tợn phẫn hận dần bình ổn. Nàng lắc lắc đầu, tay mềm nhẹ cố vuốt ve ngọc bội bên hông, nhẹ giọng nói: “Hắn là thật lòng với ta. Cho dù ta phạm sai lầm lớn như thế nào, hắn có tức giận nhưng cũng rất nhanh sẽ quên đi!”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Hắn đối với ngươi là một tấm chân tình nhưng ngươi lại từng bước lợi dụng hắn. Nam nhân thật lòng tới đâu cũng có hạn, sẽ không để ngươi tùy ý phung phí!”
Tôn Nhu Trữ nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười đơn thuần mà tha thiết. Vẻ mặt cũng dần trầm tĩnh, chậm rãi nói: “Ta ngay cả có hại hết người trong thiên hạ nhưng tâm tư đối với hắn không hề có nửa điểm giả dối. Vì an toàn của hắn, cho dù có phải chết ta cũng cam tâm tình nguyện!”
“Ngươi đã biết chuyện của chúng ta, nếu ta để ngươi sống, một ngày nào đó lỡ ngươi tiết lộ ra ngoài. Ta vốn sống như một cái xác không hồn, có chết thế nào cũng không sao!”
“Nhưng còn hắn, tình cảnh của hắn hiện đã thập phần gian nan. Ta quyết không thể để hắn phải nhận thêm chỉ trích. Cho nên, ngươi nhất định phải chết!”
Vừa mới bắt đầu, suy nghĩ của Tôn Nhu Trữ đắm chìm trong những ngày ngọt ngào khi xưa. Dưới ánh hoàng hôn ráng đỏ, giống như một đóa hồng kiều diễm nở rộ.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của nàng liền thay đổi, sâu kín thở dài: “Huống chi, ngươi có trượng phu sủng ái. Tiếu Trọng Hoa đối với ngươi rất tốt, tốt đến mức ta muốn nổi điên vì ghen tị!”
“Ngươi có biết không? Ngoại trừ Hạ Lan Đồ, ta cái gì cũng không có! Ta không thể mất đi hắn. Ngay cả khi ngươi có hướng ta cam đoan một trăm một nghìn lần, ta cũng không thể phiêu lưu mạo hiểm!”
Nói tới đây Tôn Nhu Trữ đột nhiên nhìn Âu Dương Noãn: “Ngươi có biết Tiếu Trọng Quân dạng người gì không? Hắn là một người điên, một kẻ điên thực sự!”
Âu Dương Noãn không nói gì, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trên đời này không có ai là ngươi ngoan độc chân chính. Mỗi người đều có lập trường cùng hoàn cảnh của mình.
Nàng có thể hiểu được nhưng lại không thể tha thứ.
Tôn Nhu Trữ nhẹ nhàng nở nụ cười, giờ phút này dung sắc nàng quá mức thống khổ khiến khuôn mặt nàng mang theo sự âm u chưa từng có: “Ngươi cái gì cũng đều có, còn ta lại chỉ có hai bàn tay trắng. Vì sao? Dựa vào cái gì?”
“Chẳng lẽ trời sinh xuất thân của ta thấp hèn hơn ngươi? Ngươi chỉ là nữ nhi của một Lại Bộ Thị Lang nho nhỏ, vì sao ngươi lại có được hết thảy? Vì sao? Ngươi nói cho ta biết đi! Vì sao ông trời lại bất công như vậy?”
Bất công sao?
Kiếp trước, khi chết đi nàng cũng từng cảm thấy vô cùng phẫn hận. Bởi vì nàng chưa từng hại qua bất luận kẻ nào nhưng ông trời lại bắt nàng chịu đựng sự đau đớn thống khổ.
Trùng sinh lại một đời, nàng mỗi bước đi đều phải cẩn thận cân nhắc. Nói chuyện với mỗi người đều phải dụng tâm cẩn thận.
Hiện tại những thứ nàng có đều là do nàng tự cố gắng đạt được, cũng không phải là việc tốt từ trên trời rơi xuống.
Nhưng ngược lại, Tôn Nhu Trữ thầm nghĩ muốn bảo vệ nam nhân mà mình yêu thương, không tiếc thương tổn đến tính mạng của người khác. Người như vậy, có tư cách hỏi vì sao sao?
Tôn Nhu Trữ vẫn còn thì thào tự hỏi, trong tay gắt gao nắm chặt ngọc bội kia. Giống như là muốn bóp nát nó.
Thật lâu sau mới điên cuồng cười thành tiếng, si ngốc nói: “Đáng tiếc trước khi chết ta lại không thể được nhìn thấy hắn!”
Chớp mắt trong lòng Âu Dương Noãn xẹt qua tia không đành lòng. Nhưng rất nhanh nàng lại kiên cường tâm định, nói từng chữ: “Sẽ không, các ngươi còn có cơ hội để gặp mặt!”
Khuôn mặt Tôn Nhu Trữ đều là nước mắt, thân mình kịch liệt run rẩy: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Âu Dương Noãn chậm rãi nở nụ cười, trong ánh mắt đã có tia ôn hòa thản nhiên: “Nếu hôm nay ngươi thừa nhận bản thân đối với hắn chỉ là lợi dụng, như vậy ngươi nhất định liền sẽ chết. Nhưng ngược lại….”
Nàng nói được một nửa đột nhiên cao giọng gọi người bên ngoài tiến vào.
An cô cô cùng mấy tên thái giám cuống quít đi vào phòng. Nhưng kỳ quái hơn là phía sau còn có một thái giám tay nâng thánh chỉ cùng vào.
Âu Dương Noãn nhìn chằm chằm Tôn Nhu Trữ, sau một lúc lâu mới hờ hững nhìn vị thái giám nâng thánh chỉ, lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có: “Lương công công đã đến. Một khi đã như vậy, mời ngài tuyên thánh chỉ!”
Trên mặt Tôn Nhu Trữ lộ ra thần sắc nghi hoặc. Nàng không rõ, nếu đã phải xử tử, vì sao còn có thánh chỉ?
Lương công công thật cẩn thận mở thánh chỉ ra, cao giọng đọc to: “Thế tử phi Yến vương phủ Tôn thị chọc giận Thái tổ, gây tổn hại vật tế tổ. Phạt năm mươi trượng khiển trách!”
Năm mươi trượng không nhẹ cũng không nặng, quan trọng là phải xem độ mạnh yếu của người đánh.
Mà tất cả mọi người ở đây đều biết, Hoàng đế hạ ý chỉ như vậy, cái mạng nhỏ của Tôn Nhu Trữ này liền có thể được giữ lại.
Huyết sắc trên mặt Tôn Nhu Trữ lập tức vọt lên đỉnh đầu, mang theo thần sắc không dám tin nhìn về phía Lương công công.
Đối phương lại cười nói: “Tôn thị, ngươi cần phải cám ơn Minh quận vương phi. Là nàng cầu Đại công chúa ở trước mặt Bệ hạ thay người cầu tình, ngươi mới có thể được miễn tội chết!”
An cô cô cùng bọn thái giám khác hai mặt nhìn nhau, chưa bao giờ gặp qua đạo thánh chỉ nào đã ban mà có thể thu hồi.
Âu Dương Noãn cười cười.
Lúc ấy ở trên ngự điện nói phải xử trảm là quan hiến tế, cũng không phải là Hoàng thượng a!
Hoàng thượng chỉ nói lôi xuống mà thôi, nhưng điều đó cũng chứng minh Tiếu Khâm Võ đã do dự.
Vị Hoàng đế này, vẫn không phải là một người tàn khốc.
An cô cô vội vàng mở trói cho Tôn Nhu Trữ, sau đó xoay người cười nói: “Minh quận vương phi! Nơi này bẩn thỉu, ngài vẫn nên ra ngoài trước đi!”
Âu Dương Noãn chậm rãi đi tới trước mặt Tôn Nhu Trữ vẫn nằm trên đất. Bước chân cũng không tạm dừng, cứ thế lướt qua.
Âu Dương Noãn đi tới cửa, một trận gió thổi qua, làn váy của nàng liền nhẹ bay bay.
Tôn Nhu Trữ chấn động, nhìn bóng dáng đối phương, lẳng lặng hỏi: “Vì sao lại cứu ta?”
Cánh tay An cô cô đang nắm lấy Tôn Nhu Trữ nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi.
Âu Dương Noãn cũng dừng lại, không quay đầu, trầm ngâm một lát rồi chỉ nói: “Ngươi nói xem!”
Tôn Nhu Trữ cười lạnh: “Ngươi sẽ không tự nhiên làm việc tốt. Thi ân tất muốn vọng báo. Mặc kệ mục đích của ngươi là gì, ta nói cho ngươi biết ta tuyệt đối sẽ không làm theo ý ngươi!”
Âu Dương Noãn quay đầu lại nhìn Tôn Nhu Trữ, lúc này trông nàng ta dung nhan tiều tụy. Cả người cũng đều như già đi mười tuổi. Trong đôi mắt kia tràn đầy thương tích.
“Tùy ngươi!”
Nói xong Âu Dương Noãn liền kiên quyết xoay người rời đi. Thân ảnh khinh phiêu không nhiễm bụi trần.
Trong phòng Tôn Nhu Trữ ngồi ngơ ngác.
Nàng rốt cuộc đã biết là bản thân đã quá kinh thường đối phương. Thủ đoạn như vậy, nàng có thể đối phó được sao?
Từ Hoàng cung trở về trời đã khuya. Âu Dương Noãn trở lại Hạ tâm đường, thay xiêm y thoải mái.
Nàng nhấp một ngụm hoa hồng lộ mà Hồng Ngọc dâng lên, nghe Phương mama một bên oán giận nói: “Tiểu thư cũng thật là! Độc phụ kia ngài cứu làm gì? Ngài cũng quá mềm lòng rồi!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, đột nhiên bật cười. Hoa hồng lộ vừa nuốt xuống lập tức nồng trụ khiến nàng ho mạnh.
Phương mama cùng Hồng Ngọc tay chân luống cuống nhận lấy chén trà trong tay nàng.
Còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tiếu Trọng Hoa vọt từ bên ngoài tiến vào. Không để ý Âu Dương Noãn đang xua tay liền vỗ vỗ lưng nàng, vội la lên: “Làm sao vậy? Sao lại ho khan lợi hại như vậy?”
Ho một lúc lâu cũng không thấy dừng, gấp đến độ Tiếu Trọng Hoa quay đầu kêu: “Mau đi truyền Thái y!”
"Đừng đi!”
Âu Dương Noãn cười đủ, một tay vội vàng kéo lấy Tiếu Trọng Hoa, cổ họng hơi khàn khàn nói: “Chỉ là bị sặc một chút thôi! Không sao! Không sao!”
Tiếu Trọng Hoa khom người vuốt vuốt lưng nàng như dỗ dành tiểu hài tử: “Đừng ngang bướng! Vẫn nên mời Thái y đến xem một chút….”
Âu Dương Noãn dứt cơn ho mới cười nói: “Ta không muốn bị người ta chê cười đâu!”
Nói xong, nàng hướng Phương mama gật đầu. Phương mama cùng Hồng Ngọc vội vàng thi lễ rồi lui ra ngoài.
Tiếu Trọng Hoa không hề chớp mắt nhìn lại nàng.
Sau một lúc lâu mới thở dài một hơi, ôm chặt lấy vai của nàng, cằm gác lên đầu nàng thì thào nói: “Thật sự là khiến cho người ta lo lắng!”
“Có gì phải lo lắng? Ta không phải vẫn rất tốt sao?”
Âu Dương Noãn thản nhiên cười, trong đôi mắt có một loại tinh quang sáng lạn. Tay dừng một chút, rốt cục vẫn hưởng ứng vỗ vỗ nhẹ trên lưng hắn.
Tiếu Trọng Hoa thuận thế đem nàng gắt gao ôm vào lòng.
“Nàng hôm nay, thật sự là khiến ta lo lắng….”
Tiếu Trọng Hoa còn chưa nói xong, Âu Dương Noãn đã vươn tay che môi hắn lại.
Những ngón tay mềm mại khiến hắn có chút hỗn độn. Đầu ngón tay như trân bảo quấn quanh ngón tay hắn.
Trên môi là nụ cười quyến rũ lòng ngươi. Nháy mắt hắn đang sững sờ, đã chậm rãi thoát khỏi vòng ôm của hắn: “Sao? Chàng mất hứng? Là bởi vì ta muốn giết Tôn Nhu Trữ?”
Tiếu Trọng Hoa thở dài.
Nàng muốn làm thế nào hắn tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nếu để cục tức này tích tụ lâu, nàng sẽ bị nghẹn đến phát bệnh.
Âu Dương Noãn nhìn thật sâu vào mắt hắn, hai mắt thanh lệ có nhiếp hồn sắc bén.
Nhưng lại cũng mềm mại như tiểu hài tử. Hai thái cực phức tạp không rõ cùng giao nhau liền thành một điều bí ẩn.
Hắn nhìn nàng hơi cười cười, ánh mắt cực sáng ngời: “Ta cũng từng nghĩ đến nàng muốn giết Tôn Nhu Trữ. Nhưng sau ta lại nghe nói nàng đi cầu đại công chúa ra mặt. Khi đó ta biết nàng ta sẽ không chết!”
Nói xong hắn liền vươn tay muốn đỡ lấy thắt lưng nàng. Nhưng Âu Dương Noãn lại nhẹ nhàng tránh đi khiến tay hắn vươn vào không trung.
Hắn cũng không hề tức giận, chỉ nhìn nàng nở nụ cười: “Vì sao?”
“Ta không được lâm thời thay đổi chủ ý sao?” Âu Dương Noãn xích chân đứng trên mặt đất.
Tiếu Trọng Hoa không tự chủ được mà cúi đầu, thấy một đôi chân trần cùng những ngón chân bóng loáng thì không khỏi nhíu mày nói: “Thói quen xấu này sao mãi vẫn không sửa?”
Nói xong liền bế ngang nàng lên. Âu Dương Noãn không kịp phòng bị lập tức tiến vào lòng hắn. Cơ hồ nửa nằm trong lòng hắn.
Âu Dương Noãn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt hút hồn của hắn, thoạt nhìn có chút tức giận.
Búi tóc của Âu Dương Noãn đã được tháo ra, chỉ mang theo đóa biển thệ bạch lan, trân châu trơn bóng càng khiến khuôn mặt đỏ bừng của nàng lúc này nổi bật hơn.
Tiếu Trọng Hoa thuận thế đặt nàng xuống tháp mỹ nhân. Nàng bỗng dưng cứng đờ, tay hắn đã sớm gắt gao nắm lấy thắt lưng nàng, thấp giọng hỏi: “Vì sao?....”
Âu Dương Noãn chớp chớp mắt: “Không nói cho chàng biết!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn ánh mắt của nàng, trong ý nghĩ đột nhiên có một ý niệm lóe lên.
Hắn theo bản năng bật thốt lên: “Hay là điều nàng muốn là Kim ngô vệ trong tay Hạ Lan Đồ?”