Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 304: Ai là chi đầu hồng hạnh (1)

Phủ Thái tử.

“Thái tử phi, Chu lão thái quân cùng đại phu nhân tới. Bọn họ muốn gặp ngài!”

Chu Chỉ Quân nhíu mày, từ ghế cây tử đàn khắc hoa đứng lên: “Mời vào đi!”

Chu lão thái quân cùng đại phu nhân đi vào, mọi thứ sớm đã chuẩn bị xong. 

Mama, nha đầu trong phòng đều tránh đi, chỉ có tâm phúc của Chu Chỉ Quân ở lại hầu hạ.

Chu Chỉ Quân một thân y phục kháp kim phượng hoàng, chắc là vừa mới tỉnh ngủ nên chỉ búi một búi tóc đơn giản nhưng cũng không mất đi khí độ của Thái tử phi. 

Nàng cười nói: “Lão thái quân cùng mẫu thân hôm nay sao lại đều đến đây?”

Chu lão thái quân uống một ngụm trà, sau đó đặt chén trà trong lòng bàn tay xoay tròn. Cũng không đáp lời, có chút đăm chiêu suy nghĩ.

Trên mặt Chu đại phu nhân làm bộ khó xử. Chu Chỉ Quân liếc mắt một cái liền hỏi: “Mẫu thân có gì muốn nói, cứ nói đừng ngại!”

Chu đại phu nhân nghe nàng hỏi như vậy liền không thể không quyết tâm, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Lần này chúng ta đến còn dẫn theo một người đến gặp ngươi!”

Chu Chỉ Quân sửng sốt, lập tức nhẹ nhàng gật đầu. 

Chu đại phu nhân nhìn về phía nha đầu giữ cửa. Nha đầu kia liền hiểu ý, không bao lâu sau thì dẫn một người vào phòng.

Chu Chỉ Quân nâng mắt nhìn lên liền thấy một chút dương quang tà tà chiếu lên người một nữ tử. Bước chân nàng nhẹ nhàng, thướt tha. Trong từng bước lại tựa hồ như có ánh sáng rực rỡ trong nháy mắt sáng lên.

“Lan Chi bái kiến Thái tử phi!”

“Tiểu Chi càng ngày càng trổ mã xinh đẹp a!”

Tươi cười của Chu Chỉ Quân thoáng đọng lại. 

Chu Lan Chi là thứ nữ của phụ thân nàng. Hai tỷ muội nàng luôn không mấy thân cận. 

Mẫu thân cũng chưa từng mang theo thứ nữ này đến thăm nàng. Vừa nghĩ, trong lòng nàng lập tức nhảy lên một sự lo lắng. 

Lát sau nàng chậm rãi nói: “Tiểu Chi khó lắm mới đến thăm. Người đâu, dẫn muội muội đi thăm thú phủ Thái tử một chút!”

Chu lão thái quân nghe lãnh ý trong thanh âm liền ngẩng đầu nhìn Chu Chỉ Quân. 

Trên mặt nàng vẫn mỉm cười, trong ánh mắt không hề có chút thần sắc không vui. Vẫn xinh đẹp như vậy, tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Nhìn Chu Lan Chi được nha đầu dẫn ra ngoài, Chu lão thái quân liền khe khẽ thở dài: “Chỉ Quân, Thái tử tương lai sẽ là thiên tử. Mỹ nhân bên cạnh hắn có vô số, ân sủng cũng chỉ là sự yêu thích nhất thời. Có thể cho ngươi dựa vào lâu dài, cũng chỉ có con cái. Nhưng ngươi đã nhập phủ lâu như vậy, mà dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi!”

Khi sinh nữ nhi Chu Chỉ Quân đã bị tổn thương, vẫn chưa có thể mang thai lại. Tin tức này nàng vẫn cố gắng giấu người khác.

Nhưng rất nhiều chuyện, không phải nghĩ muốn giấu là có thể giấu được. Không nghĩ tới Chu gia lại hành động nhanh như vậy.

Nghĩ đến đây ánh mắt nàng lẫn chút tức giận cùng châm chọc. Rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được mà đột nhiên cao giọng: “Cho nên ta vì không sinh được con trai nên các ngươi liền tìm người khác đến thay thế ta sao?”

Chu đại phu nhân không đành lòng nhìn nữ nhi mình, đành cúi đầu nói: “Ta cũng không muốn làm như vậy. Nhưng phụ thân ngươi nói, bên người Thái tử thứ không hề thiếu đó chính là nữ nhân!" 

"Nếu ngươi không thể sinh con nữa, vị trí Thái tử phi này sớm muộn gì cũng thuộc về Lâm Nguyên Hinh. So với như thế, chi bằng….”

Chu lão thái quân trầm giọng nói: "Đứa nhỏ muội muội ngươi sinh, cũng sẽ gọi ngươi một tiếng mẫu thân. Dù sao so với tìm người ngoài cũng sẽ tốt hơn!”

“Ý của ngài là nếu ta không để tiểu muội tiến phủ sinh hạ con cho Thái tử, Chu gia sẽ không bỏ qua cho ta?” Chu Chỉ Quân cười lạnh nhìn bọn họ.

“Chỉ Quân, ta không có ý này. Chỉ là phải đặt đại sự lên đầu!”

“Không có là tốt rồi!”

Trong nháy mắt hơi thở của Chu Chỉ Quân thoáng ngưng trệ. Nhưng rất nhanh đã cười rộ lên: “Ta mới là Thái tử phi đường đường chính chính trong phủ này. Bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được vị trí của ta. Cho dù người đó xuất thân từ Chu gia, cũng đều giống nhau!”

Chu lão thái quân thở dài một tiếng: “Chỉ Quân, ngươi là do một tay ta dạy dỗ. Ta bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy là vì muốn ngươi làm Thái tử phi. Tương lai là mẫu nghi thiên hạ, làm vẻ vang Chu gia. Ta làm sao có thể vô duyên vô cớ bỏ qua ngươi?”

“Lan Chi bất quá chỉ là một thứ nữ. Chẳng lẽ tình cảm ta dành cho nó có thể vượt qua được ngươi sao? Cho dù ta nghĩ muốn bỏ qua ngươi, chẳng lẽ mẫu thân thân sinh của ngươi cũng sẽ hại ngươi sao? Ngươi thật sự là đã quá đa nghi rồi!”

Bên môi Chu Chỉ Quân vốn mỉm cười liền nhanh chóng biến mất, trong mắt hiện lên tia sắc bén: “Ân đức của ngài, ta một ngày cũng không quên. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không để Lan Chi tiến phủ!”

Tự nàng có thể bối dưỡng một nữ nhân khác, vì những người đó sẽ không uy hiếp địa vị của nàng. 

Nhưng Chu Lan Chi lại không giống, nếu nó thật sự sinh hạ thứ tử thì khó để đảm bảo sẽ không có tâm tư khác.

Đến lúc đó không chừng Chu gia sẽ bỏ qua nàng mà quay sang Chu Lan Chi. 

Không ai hiểu Chu lão thái quân hơn nàng. Bề ngoài nhìn thì vô cùng từ ái nhưng thực chất là một người đã mưu túc trí. 

Sao nàng có thể để một con sói bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngược lại mình ở bên cạnh?

Chu Chỉ Quân tiếp tục nói: “Nếu ngài vẫn kiên quyết đưa nàng vào phủ, ngài cũng hiểu tính của ta rồi. Chuyện tỷ muội tương trợ giúp đỡ lẫn nhau tuyệt đối sẽ không có!" 

"Đến lúc đó ta sẽ đem những thủ đoạn mà ngài dạy cho ta áp dụng lên nàng. Nếu để đến loại cục diện như vậy, tương lai có chuyện gì xảy ra ta cũng không thể nói trước được!”

Chu lão thái quân kinh ngạc, có chút không dám tin nhìn Chu Chỉ Quân. 

Lúc này mới thấy cháu gái mình đã không còn là tiểu nha đầu lúc nào cũng theo bên mình nữa.

Kỳ thật Chu Chỉ Quân nói đúng, Chu lão thái quân thật sự có tính toán nâng đỡ Chu Lan Chi. Đến lúc thích hợp sẽ để nàng thay thế Chu Chỉ Quân. 

Dù sao đối với Chu gia mà nói thì ai làm hoàng hậu cũng đều như nhau, chỉ cần người đó mang họ Chu.

Nhưng bà không nghĩ tới Chu Chỉ Quân đã sớm nhìn thấu tâm tư mình. Chu lão thái quân lắc lắc đầu, đứng lên chậm rãi nói: “Ta chỉ nói như vậy thôi. Nếu Chỉ Quân không muốn thì chuyện này cứ gác lại trước đi!”

Chu Chỉ Quân cười lạnh, cũng không cần nhiều lời nữa.

Sau khi tiễn bước khách nhân, Chu Chỉ Quân một mình trở lại nội thất, cầm lấy gương đồng. 

Trong gương đồng, đôi mắt vẫn đen sáng như vậy. Chỉ là ở phủ Thái tử lâu ngày, mài quang hoa tẫn ảm, lại thêm một chút ánh sáng dã tâm.

Trong gương đồng tinh xảo, bóng người cũng mơ hồ nhưng lại không che được phẫn hận lưu động trong đôi mắt. 

Dịch gương đồng lại gần, kéo bóng dáng mơ hồ kia lại gần thêm một chút.

Nàng, dù sao cũng đã là mẫu thân của một đứa nhỏ, tuổi cũng đã không hề trẻ nữa. 

Mà nữ tử mỹ mạo trong phủ Thái tử lại nhiều như sao trên trời, còn nàng sớm đã không phải là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi nữa.

Chu Chỉ Quân cười, nàng nâng tay nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc. Tay kia vẫn cầm lấy gương đồng, nữ tử trong gương cũng đang cười ẩn ý. 

Đôi môi hé mở, đúng là đang cười. Nhưng lại là cười lạnh, mang theo ác ý, dụng tâm kín đáo.

Thái tử phi, sau đó là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.

Chu Chỉ Quân cơ hồ đã thấy vinh quang đứng trên vạn người.

Một nữ nhân, mong ước cả đời cũng chẳng qua chỉ là một lần kỳ ngộ như vậy. Nàng không thể buông tay.

Bất luận là người Chu gia, hay là Lâm Nguyên Hinh. Thậm chí cả nữ nhân trong lòng Tiếu Diễn kia nữa. Người nào cản trở nàng, liền không thể không chết.

....

Yến vương phủ.

Một tháng này, tuy rằng vẫn còn có chút không quen nhưng Âu Dương Noãn vẫn cố gắng buộc mình phải từ từ quen thuộc với cách phải làm một Quận vương phi. 

Trải qua nhiều chuyện mới mẻ như vậy khiến nàng rất đau đầu. Nhất là gân đây nàng cảm thấy ánh mắt của Thế tử phi Tôn Nhu Trữ thật sự là quá mức kỳ quái.

Giống như rõ ràng là có gì đó rất lạ nhưng mỗi lần nàng nhìn qua lại không tìm thấy một dấu vết gì, không khỏi khiến nàng phải lưu tâm.

Chính là mặc kệ trước hay vẫn là sau khi xuất giá, nàng vẫn phải quan tâm đến rất nhiều chuyện. Có lẽ vận mệnh của nàng vốn như vậy.

Đang suy nghĩ đột nhiên Tiếu Trọng Hoa đè tay nàng lại nói: “Đèn hơi tối, đổi lại cái khác sáng hơn rồi hãy đọc!”

Âu Dương Noãn thế này mới phát hiện sách trong tay hơn nửa canh giờ cũng không lật qua trang mới. 

Nàng hoàn hồn, gật gật đầu với Tiếu Trọng Hoa.

Những chuyện đó có thể chờ Tiếu Trọng Hoa xuất môn rồi hẵng suy nghĩ. Lúc này vẫn là nên cùng hắn trò chuyện nhiều hơn. 

Thời gian nàng ở chung với hắn vẫn là quá ngắn, thế cho nên mỗi lần ở cùng hắn nàng vẫn hơi hơi khẩn trương.

Những đôi phu thê khác cũng vậy sao? Hay là nàng còn chưa quen ở cùng với một nam nhân trong thời gian dài?

“Ngày mai cũng ra ngoài sao?” Âu Dương Noãn tìm kiếm đề tài.

Tiếu Trọng Hoa thấp giọng nói: “Sáng mai nghỉ ngơi, qua ngọ mới ra ngoài!”

“Tước Nhi có gửi thư cho ta, Nam Chiếu…..” Âu Dương Noãn chậm rãi nói.

“Không sao!” 

Tiếu Trọng Hoa mỉm cười, cánh tay kéo cả người Âu Dương Noãn lại gần hơn, cúi đầu nhìn nàng. Dường như là muốn từ trên mặt nàng tìm kiếm gì đó.

“Sao vậy?” 

Âu Dương Noãn bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên. Nàng hơi hơi nghiêng đầu nhưng không giãy dụa.

“Nàng là lo lắng cho Tước Nhi hay vẫn là lo lắng cho người khác?” 

Tiếu Trọng Hoa hỏi một câu, mày hơi nhướng lên. Bạc môi cong lên một độ cong hoàn mĩ, trong đôi mắt sâu thẳm kia hiện lên chút vi uẩn khiến Âu Dương Noãn có chút mê man.

“Nếu Nam Chiếu đột nhiên tấn công Đại Lịch, chàng sẽ bị phái đi biên cương!” Âu Dương Noãn nói không chút suy nghĩ.

“Sẽ không!” 

Tay Tiếu Trọng Hoa nhẹ nhàng dùng sức, kéo nàng ngồi lên người mình, thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Nàng không phải lo lắng cho người khác, mà là không hy vọng ta rời kinh đô sao?”

Âu Dương Noãn sửng sốt, mặt hơi hơi đỏ: “Bệ hạ sẽ không để chàng an nhàn lâu như vậy!” 

Nói xong nàng không tự chủ được mà ngả về sau một chút.

Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng chằm chằm, trong giọng nói mang theo sự giảo hoạt, lại tựa hồ mang theo ý tại ngôn ngoại: “Thành thân đã lâu, nàng vẫn cảm thấy xa lạ như vậy. Là lỗi của ta!”

Âu Dương Noãn lúc này mới hiểu Tiếu Trọng Hoa nói không hề sai. 

Thành thân đã lâu vậy mà nàng vẫn có cảm giác không quen khi ở gần hắn. 

Mỗi lần hắn ngẫu nhiên áp sát một chút nàng liền sẽ khẩn trương. Hoặc nói là, thẹn thùng. 

Chỉ là, loại thẹn thùng này đối với phu thê thì đúng là có chút kỳ quái.

Tiếu Trọng Hoa đột nhiên vươn tay, vuốt ve hai má Âu Dương Noãn, thanh âm có chút khàn khàn: “Không cần cảm thấy có lỗi. Đây cũng không phải chuyện gì lớn lao, ta và nàng đều cần thời gian thích ứng. So với nàng, ta cũng không tốt hơn bao nhiêu!”

Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy hô hấp nóng rực của hắn phả lên môi nàng. Như là cánh bướm khẽ phất qua bông hoa khiến nàng không thể ức chế có chút run rẩy.

Môi Tiếu Trọng Hoa dừng lại trên chóp mũi nàng, cọ tới cọ lui như là vui đùa. 

Đôi mắt thoáng cúi xuống khiến người ta không thấy rõ quang mang lóe lên trong đó: “Ta sẽ chờ. Bất luận là bao lâu!”

Âu Dương Noãn được trấn an, nàng buộc thân mình thả lỏng một chút. 

Tiếu Trọng Hoa liền nhân cơ hội ôm nàng vào ngực, tay nắm lấy thắt lưng nàng. 

Âu Dương Noãn nhất thời không thể động đậy, hai bên tai đều nóng lên.

Nàng cúi đầu, đem má nóng vùi vào lòng hắn: “Ta….sẽ cố gắng học cách để làm một thê tử!”

Tiếu Trọng Hoa không nói gì, chỉ nhìn nàng cười. Đột nhiên đổi đề tài: “Tiếu Thiên Diệp đã hoàn toàn khống chế Nam Chiếu!”

“Hắn muốn làm Hoàng đế?” Âu Dương Noãn sửng sốt.

"Không chỉ như vậy!” Tiếu Trọng Hoa cúi đầu cười, môi dán bên tai nàng nhỏ nhẹ nói.

Còn công bố mưu tính mà Tiếu Thiên Diệp không muốn cho ai biết: “Noãn Nhi, chẳng lẽ nàng còn không biết, mục đích cuối cùng của hắn là gì?”

“Mục đích cuối cùng?”

Động tác trên tay của hắn không có ngừng, đem mặt nàng áp sát lại tinh tế hôn khắp mặt. 

Ánh mắt Âu Dương Noãn đã bắt đầu có chút hoảng hốt, nhưng vẫn còn cố gắng duy trì thanh tỉnh: “Chiếm được Nam Chiếu vẫn còn chưa đủ sao?”

“Dã tâm của hắn không chỉ có mình Nam Chiếu!” 

Giấu đi ý cười nơi đáy mắt, thấy thần sắc nàng càng lúc càng mê hoặc. Đôi mắt Tiếu Trọng Hoa lóe ra ánh sáng, ngữ điệu lạnh nhạt nhưng ẩn ẩn áp lực dục vọng: “Ta nghĩ, hắn còn muốn nàng!”

Cả người Âu Dương Noãn chấn động, không tự chủ được mà rũ mắt xuống. Lông mi như vũ điệp long sí, Sâu trong đáy mắt xẹt qua chút u ám.

Nàng bất đắc dĩ nhẹ nhàng hít sâu: “Chàng thật đúng là cái gì cũng đều tính đến!”

Sau đó nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, nhìn vào đôi mắt sáng không thua gì ánh nến của Tiếu Trọng Hoa. 

Khi nàng cong môi cười liền có chút cô đơn lại có sự quyến rũ không nói thành lời: “Ta sao lại quên, chàng là người tính toán không lộ chút sơ hở?”

Tiếu Trọng Hoa cũng không thèm để ý, chỉ vuốt vuốt những sợi tóc vương nơi cổ nàng. 

Khi cần cổ trắng nõn thon dài hiện lên trước mắt, hắn liền không chút khách khí đem lời lẽ cực nóng ấn xuống. 

Tay hắn cũng rất phối hợp, thong thả hạ xuống, môi hắn dọc theo đường cong kia vừa hôn vừa cắn.

“Nghe qua, thì như là nàng đang cảm thấy phu quân của mình thực âm hiểm….” 

Âm cuối kia mơ hồ không rõ, nghe qua cũng tựa hồ như mang theo ý cười.

Âu Dương Noãn muốn lên tiếng lại bị hắn dùng miệng ngăn lại khiến nàng một chữ cũng không nói ra được.

Đáy lòng Tiếu Trọng Hoa khẽ mỉm cười. 

Nam nhân Tiếu gia đều có cùng một bản tính, đối với những thứ mà mình muốn đều sẽ có một loại chấp niệm không chiếm được thì sẽ không bỏ qua.

Mặc kệ là Tiếu Diễn, Tiếu Thiên Diệp hay là Tiếu Trọng Hoa hắn, đều giống nhau. 

Điểm khác biệt chính là cách mà mỗi người ngụy trang bản tính đó. Mà hắn, luôn luôn đem sự chấp nhất đáng sợ trong bản tính che dấu rất tốt.