Khóe miệng Chu tiên sinh cong lên một độ cong khó phát hiện. Chậm rãi nói: “Điện hạ đừng nóng vội. Thần có một chủ ý, chẳng những có thể trừ bỏ hắn còn có thể khiến Bệ hạ cao hứng!”
Tiếu Thiên Đức nóng vội hỏi hắn có thượng sách gì.
Chu tiên sinh cười nói: “Theo ta được biết, bên trong Minh Châu nam thương còn có ba mươi vạn thạch lương thực, được chuẩn bị để dùng trong trường hợp khẩn cấp. Trước mắt các nơi thước giới kỳ cao, nếu đem lương thực quan thương này lấy ra bán một nửa, chờ sau khi thủy vận thông thuận lại hạ thấp giá thu hồi lại. Như vậy có thể kiếm được một khoản rất lớn do chênh lệch giá. Từng đó cũng đủ để sửa chữa Thái Miếu, trước mắt vừa lại có thể có lương thực bán cho người dân trong kinh đô. Vì vậy mà oán hận của dân chúng trong thành đối với triều đình cũng tự nhiên sẽ giảm đi!”
(Chữ thương ở đây có nghĩa là kho, vựa. Ta thấy chuyển qua không được thuận nên để vậy luôn)
Tiếu Thiên Đức nhíu mày nói: “Không thể, Phụ hoàng tuyệt đối không đồng ý làm như vậy. Còn nữa quan thương Minh Châu ta cũng không có quyền lực tùy ý mua bán!”
“Điện hạ, Hoàng thượng đương nhiên không đồng ý. Ngài tốt nhất là sau khi làm xong, đem Thái Miếu đã sửa chữa, lại hướng Hoàng thượng bẩm tấu. Khi đó ván đã đóng thuyền, Hoàng thượng tự nhiên sẽ không nói gì nữa. Về phần quan thương, ta tự nhiên có biện pháp làm cho quan lương kia gật đầu!”
“Nhưng vạn nhất thủy vận không sửa xong….” Tiếu Thiên Đức có chút do dự.
Chu tiên sinh cười lạnh: “Có Tiền Hải, điện hạ muốn khi nào thì khi đó sẽ sửa xong!”
Tiếu Thiên Đức khó có thể lý giải mở to mắt nhìn Chu tiên sinh. Đột nhiên nghĩ đến điểm mấu chốt, chỉ cần thủy vận có thể thư thả mười ngày nửa tháng. Kinh đô cùng tam đại doanh dù sao vẫn còn có Bắc thương, chống đỡ một thời gian chắc chắn không có vấn đề gì.
Nhưng chuyện cung cấp cho quân đội tiền phương sẽ liền phiền toái, đến lúc đó Tiếu Thiên Diệp chắc chắn sẽ lâm vào khốn cục, tốt nhất là bại trận.
Đến thời khắc quan trọng hắn lại bảo Tiền Hải khơi thông thủy vận, lại tự mình xin áp gải quân lương ra tiền tuyến rồi lại nghĩ biện pháp tiếp nhận tọa trấn năm mươi vạn đại quân của Tiếu Thiên Diệp. Nhưng vậy hết thảy liền sẽ khác.
Tiếu Thiên Đức nghĩ đến đây không khỏi phân phó người triệu Tiền Hải đến, cùng hắn đảm bảo về thời gian có thể sửa xong thủy vận mới yên lòng.
Thủy vận không thông, tồn lương cũng dần dần dùng hết, các nơi bỗng nhiên nhận được nguồn lương thực từ trên trời rớt xuống liền lập tức mừng rỡ.
Lương thực tuồn ra rất nhanh, Tiếu Thiên Đức nhìn thấy từng xe từng xe tiến vào. Nghĩ đến trái ngọt còn ở phía sau liền không quay đầu lại nữa, hắn đã muốn quên hết tất cả.
Đợi đến ngày thứ bảy, trong nam thương Minh Châu liền chỉ còn lại một ngàn thạch lương thực.
Không quá vài ngày, tiền tuyến truyền đến sớ khẩn bảo nam thương lập tức chuyển đến tiền tuyến mười vạn thạch quân lương.
Tiếu Thiên Đức nhìn thấy có ý sai người áp chế sớ khẩn. Trong mắt hắn, Tiếu Diễn là lửa xa, Tiếu Thiên Diệp là cận ưu.
Cho nên quan trọng trước mắt là phải trừ bỏ Tiếu Thiên Diệp mới có thể có tâm lực đi đối phó với Tiếu Diễn.
Trong hoàng cung Tiếu Khâm Hào đang phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên một gã tướng lãnh vội vã tiến vào nói: “Hoàng thượng, không tốt rồi. Trong tam đại doanh xảy ra nhiễu loạn. Binh sĩ bất ngờ làm phản, một bộ hạ của thần ở trong quân ngũ liều chết chạy ra đại doanh, vừa đem tin tức đến bộ binh!”
Tiếu Khâm Hào kinh hãi hỏi: “Bất ngờ làm phản? Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Tướng lãnh hồi đáp: “Nói là không có lương thực để ăn, bọn lính đã vây quanh đại trướng. Phan tướng quân trong quân doanh đã bị người thừa dịp loạn giết, tình thế quân doanh cũng thập phần nguy cấp. Hiện tại thị vệ trong hoàng cung bất quá chỉ có ngàn người, mà tam đại doanh có năm vạn. Xin Hoàng thượng khẩn trương điều binh bình loạn!”
Tiếu Khâm Hào tức giận nói: “Bình loạn cái gì? Nói năng hồ đồ. Sao lại không có lương thực? Nhanh chóng truyền lệnh xuống dưới, mở nam thương lấy lương thực!”
Lúc này, Lâm Văn Uyên bước nhanh vào, sắc mặt hoảng loạn: “Bệ hạ, lương thực nam thương vi thần đã đến xem qua, tất cả đều đã lên mốc! Không thể ăn được a!”
Lương thực đang tốt đẹp để ở nam thương sao có thể bị nấm mốc? Tiếu Khâm Hào lập tức ý thức được trong đó có điểm không thích hợp. Trong thanh âm bất tri bất giác để lộ ra tia lạnh lẽo: “Vậy mở bắc thương!”
“Tuân chỉ!” Tướng lãnh kia vội vàng lên tiếng trả lời.
Lâm Văn Uyên nhìn Tiếu Khâm Hào, trong thanh âm dẫn theo áp lực: “Bệ hạ, thần cuối cùng vẫn cảm thấy mọi chuyện đều có chút gì đó không thích hợp…”
Tiếu Khâm Hào đa mưu túc trí, hắn lại làm sao có thể không nhận thấy được hết thảy đều không đúng.
Chỉ là hắn bị thắng lợi rất dễ dàng này quấn lấy, hơn nữa sau khi Hoàng Hậu chết lại càng khiến hắn xác nhận Tiếu Diễn đã không còn lực xoay người.
Nhưng hiện tại hắn cảm thấy, hết thảy đều không đơn giản như những gì hắn nghĩ.
Tiếu Khâm Hào nhanh chóng hành động, triệu vài tướng quân cực tín nhiệm đến tam đại doanh, an bài bọn họ ổn định nhân mã. Mất công sức rất lớn mới miễn cưỡng khống chế cục diện.
Đúng lúc này lại truyền đến tin tức toàn bộ bắc thương đã trống không.
Tiếu Khâm Hào không thể tin được, thứ trưởng tử của mình thế nhưng lại ngu xuẩn đến mức bán lương thực trong bắc thương, đây chính là đang chặt đứt đường lui của bọn họ a.
Tiếu Khâm Hào lập tức hạ lệnh giam giữ Tiếu Thiên Đức, rất nhanh tấu chương như hoa tuyết ào ào đến trước mặt Tiếu Khâm Hào.
Thủy vận đương nhiên đến nay vẫn chưa sửa xong, mà quân lương khuyết thiếu ở tiền tuyến chống đỡ đã hơn mười ngày.
Nay đã là thời điểm mấu chốt, nếu năm ngày nữa không có lương thực Tiếu Thiên Diệp cũng không còn cách nào chống đỡ nổi.
Ngay thời khắc quan trọng nhất, Tiếu Khâm Hào nghĩ tới Bình Thành nơi có sản lượng lương thực lớn nhất Đại Lịch.
Nơi đó cách Thương Châu không xa, nếu đi đường bộ, mười ngày hẳn có thể tới kịp.
Tiếu Khâm Hào lập tức phái tín sử, nói Tiếu Thiên Diệp cố gắng chống đỡ mười ngày, cần phải đợi được đến lúc lương thực ở Bình Thành vận chuyển đến.
Trong đợt biến cố này những người ban đầu theo phái Thái tử đều rục rịch. Mà Yến vương phủ cùng phủ Đại công chúa lại một mực yên tĩnh.
Tiếu Khâm Hào lập tức phái người nghiêm mật giám thị hai người kia. Đồng thời phái Lâm Văn Uyên lập tức tới Bình Thành thu lương!
Bình Thành.
Hạ đại lão gia Hạ Thuận Quân năm nay khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt có một đoạn râu, xương cốt thân mình vẫn thập phần võ vàng, đôi mắt lộ ra sự không khéo của thương nhân.
Nghĩa tử của hắn Hạ Gia Thịnh đang đứng bên cạnh, sắc mặt nghiêm túc.
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói: "Năm mươi vạn lượng bạc, đổi lấy một trăm vạn thạch lương thực. Giá đó đã là hợp lý, không biết Hạ lão gia còn có gì không hài lòng sao?”
Hạ Thuận Quân nói: “Cái này…..không phải vấn đề tiền bạc. Chính là một trăm vạn thạch lương thực, ta đã sớm nói qua trong kho của Hạ gia chỉ có ba mươi vạn thạch. Không phải không nghĩ bán, thật sự là…..”
Hạ Gia Thịnh chậm rãi nói: “Thật sự là hữu tâm vô lực!”
Lý do thoái thác mấy ngày nay đều như vậy. Tiếu Trọng Hoa mỉn cười nói: “Ba ngày sau tất sẽ có người đến mua lương. Đến lúc đó đừng nói là năm mươi vạn lượng, chỉ sợ quý phủ không muốn cũng buộc phải trưng dụng!”
"Ngươi nói cái gì?" Hạ Thuận Quân không dám tin nói.
Trong đại sảnh đột nhiên vang lên một đạo thanh âm lanh lảnh: “Phụ thân, hắn nói đúng. Chiến sự tiền phương đang căng thẳng, thủy vận lại không thông. Nếu quan phủ hiện tại hướng chúng ta chinh lương, phụ thân vẫn có thể không cho sao? Rõ ràng là có lương thực mà không giao ra, nhất định sẽ rơi đầu!”
Hạ Vũ Nhiên bước nhanh đến.
Hạ đại lão gia cả kinh, thầm nghĩ nhi tử này thế nhưng lại giúp đỡ người ngoài nói chuyện. Lập tức đứng dậy: “Nói hươu nói vượn cái gì hả? Ta thật sự không có một trăm vạn thạch lương thực!”
Hạ Vũ Nhiên lắc đầu, đang muốn khuyên bảo Tiếu Trọng Hoa lại mỉm cười: “Nói như vậy, ta sẽ không miễn cưỡng các ngươi nữa!”
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài, hoàn toàn không hề do dự lưu luyến.
Hạ Thuận Quân bị hành động của hắn khiến cho ngây ngẩn cả người. Vốn ông ta là một thương nhân, trong ngôn ngữ thương nhân một tháng qua hắn mãi lấy cớ không có đủ lương thực chẳng qua là vì muốn nâng giá lên mà thôi.
Hiện tại thấy Tiếu Trọng Hoa dễ dàng tức giận bỏ qua như vậy trong lòng lập tức nổi lên nghi ngờ. Ông ta nhanh chóng liếc mắt, nghĩa tử Hạ Gia Thịnh lập tức nói: “Chậm đã!”
Tiếu Trọng Hoa ngay cả đầu cũng không quay lại, bước nhanh ra ngoài. Lúc này Hạ Thuận Quân mới liên thanh nói: “Được! Được! Ta bán cho ngươi, một trăm vạn thạch thì một trăm vạn thạch!”
Tiếu Trọng Hoa thế này mới ngừng bước, quay đầu nhìn Hạ Thuận Quân cười nói: “Được, một lời đã định!”
Hạ Thuận Quân vốn nghĩ một trăm vạn thạch lương thực là Hoàng trưởng tôn chuyển đến tiền tuyến tiếp tế.
Kỳ thật ông ta căn bản không thèm để ý lương thực là ai sử dụng, chỉ cần trả tiền là tốt rồi. Cho nên ông ta còn nói riêng muốn phái người vận chuyển lương thực ra ngoài.
Nhưng Tiếu Trọng Hoa lại cự tuyệt, điều làm người ta khó tin hơn là hắn ở kho lương ngoài thành của Hạ gia châm một mồi lửa.
Đảo mắt một trăm vạn thạch lương thực trong liệt hỏa hừng hực cứ thế hóa thành tro.
Ánh lửa tận trời, chiếu sáng toàn bộ Bình Thành.
Người ngoài không biết nội tình, chỉ nghĩ kho của Hạ gia bị phóng hỏa. Lại không biết hết thảy đều có người đang âm thầm khống chế.
......
Lâm Nguyên Hinh vẫn luôn mê man, thân thể nàng suy yếu. Nhìn thấy một bóng người mơ hồ ngồi ở đầu giường, cố hết sức thì thào nói: “Ai vậy?”
Âu Dương Noãn nhất thời kinh hỉ, vội vàng nói: "Là muội, biểu tỷ! Tỷ có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
Lâm Nguyên Hinh hơi hơi động đậy, giãy dụa muốn ngồi dậy.
Hồng Ngọc nhanh chóng bước lên giúp đỡ. Âu Dương Noãn liền lấy cái gối dựa đặt sau lưng rồi lại thay nàng đắp lại chăn.
Lâm Nguyên Hinh mất máu nhiều, môi mặt đều trắng bệch, hơi run run hỏi: “Muội vẫn luôn ở đây?”
Hồng Ngọc hai mắt đẫm lệ sụt sịt nói: “Tiểu thư không chịu rời đi, thức trắng đêm. Còn nói người ở đây không biết nông sâu, sợ không chu đáo!”
Lâm Nguyên Hinh gật đầu, cảm động trong mắt cơ hồ như muốn tràn ra. Nhưng lại không dám rơi lệ.
Âu Dương Noãn liền đem ngọc như ý ra: “Biểu tỷ người xem, đây là Hoàng trưởng tôn phái người từ Thương Châu đưa tới. Hắn nói tỷ hãy tĩnh dưỡng, đừng suy nghĩ bậy bạ, hắn rất nhanh sẽ đến đón tỷ!”
Lâm Nguyên Hinh cười lắc lắc đầu: “Muội không cần gạt ta. Thứ này là do Minh quận vương mang tới, cũng không phải của Tiếu Diễn!”
Đôi mắt Âu Dương Noãn đỏ lên, yết hầu nghẹn lại, nhất thời không biết nói gì.
Đúng lúc này, Hồng Ngọc kinh hô một tiếng, chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Tiểu thư, kia là cái gì?”
Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh đồng thời đều nhìn ra ngoài, phía đông nam Bình Thành có một cột khói đen nồng đậm bốc lên, khoảng không bên trên dường như bị thiêu đỏ.