Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 169: Âu Dương Noãn cự hôn (3)

Tiệc rượu qua nửa ngày, Tiếu Thanh Bần như đột ngột nghĩ ra ý tưởng: “Nghe nói trong thư phòng Hầu gia có một bức sơn thủy đồ năm đó lão Hầu gia tự tay vẽ. Không biết ta có vinh hạnh được thưởng thức hay không?”

Tiếu Thanh Huyền thầm nghĩ ‘ngươi không phải là muốn mượn cơ hội đi nội viện nhìn Âu Dương Noãn sao? Sao lại tìm ra lý do vụng về như vậy? Ai chẳng biết ngươi không thích thơ văn, cũng không yêu thi họa, hỏi như vậy không phải khiến người ta càng nghi ngờ sao?’.

Nghĩ như vậy hắn liền thở dài nói: “Thi họa của Lão Hầu gia, quả thật là tuyệt diệu. Không biết chúng ta có phúc được thưởng thức hay không?”

Sắc mặt Lâm Văn Long càng tái nhợt, thân thể tựa hồ như có chút không chống đỡ được. Nhưng vẫn cười nhẹ nói: “Có gì không thể? Người đâu, mau mang bức tranh kia đến đây!”

“Hầu gia không cần khách khí như vậy, chúng ta tự mình đi là được!” Tiếu Thanh Bần mặt đầy cao hứng đứng lên.

Tiếu Thanh Huyền không khỏi thở dài một hơi, cũng lập tức đứng dậy nói: “Hầu gia không cần lo lắng, chúng ta sẽ không tùy ý đi loạn đụng chạm nữ quyến đâu!”

Lâm Văn Long nhìn thoáng qua Tiếu Diễn, biểu tình có chút vi diệu. Tiếu Diễn thế nhưng cũng đứng lên nói: “Nếu đã như vậy, không bằng các vị trưởng bối cứ ở đây uống rượu. Mời Lâm công tử dẫn chúng ta đến thư phòng là được!”

Hắn tuy rằng đã quen ứng phó với những loại trường hợp như vậy nhưng trong lòng đối với Lâm Văn Uyên khí thế bức người thật sự vô cảm. Cho nên hắn cũng đứng lên, tỏ vẻ bản thân cũng muốn đi.

Lúc này, các vị thân vương đều phái người tới đưa lễ nhưng vẫn chưa trình diện. Lợi dụng lúc Hoàng trưởng tôn nói tất cả đều đứng lên: Tần vương Thế tử Tiếu Thiên Diệp, Tấn vương Thế tử Tiếu Lăng Phong, Chu vương Thế tử Tiếu Thanh Huyền, Duẫn quận vương Tiếu Thanh Bần…

Tiếu Diễn nhìn Tiếu Trọng Hoa vừa quay lại chỗ ngồi, cười nói: “Ngươi đi cùng chúng ta chứ?”

Đôi mắt đen của Tiếu Trọng Hoa xẹt qua ý cười đạm mạc, cực tĩnh sâu kín nhìn thoáng qua Lâm Văn Uyên đang ngồi, khóe môi mỏng hơi hơi nhếch: “Hoàng trưởng tôn có hứng, ta tất nhiên muốn đi!”

…..

Trong nội viện, Lâm Nguyên Hinh thân là đích nữ Trấn quốc hầu vốn nên tham dự trò chuyện với chư vị phu nhân, tiểu thư. Nhưng tất cả mọi người đều biết nàng sắp gả vào phủ Thái tử nên cũng không bắt buộc nàng nhất định phải ngồi. 

Chỉ là nàng một mình ngồi hơn một canh giờ liền cảm thấy thập phần phiền muộn, nha đầu vừa mới nói Biểu tiểu thư đến liền cao hứng đi ra ngoài đón.

Âu Dương Noãn một thân y phục lụa trắng thêu hoa thược dược màu hồng, váy dài bên trong màu đỏ thẫm càng thêm nổi bật. Trên mái tóc là phượng sai có dây kết đan giọt điểm thúy, bên trên còn có một con phượng ba đuôi, thoạt nhìn so với ngày thường càng thanh lệ hơn. 

Lâm Nguyên Hinh lôi kéo tay nàng nói: “Nữ hài tử phải như vậy! Nhìn với có không khí vui vẻ, muội ngày thường đều mặc y phục màu sắc đạm mạc. Ta nói muội mặc y phục rực rỡ lại càng đẹp hơn!”

Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh, mỉm cười: “Biểu tỷ cứ lấy muội ra chọc! Tỷ một thân xuân thường bằng vải sa tanh thêu mẫu đơn này mới là đẹp nhất a!”

Lâm Nguyên Hinh hôm nay mặc xuân thường thêu mẫu đơn nhiều màu mà Lão thái quân ban tặng lần trước, bên trong mặc váy hoa văn kim trúc diệp màu xanh ngọc ấm áp. Đai lưng bên hông dùng tơ tằm thượng hạng kết những bông hoa thủy tinh thắt lại, thoạt nhìn mỹ mạo đoan trang lại thêm nét quyến rũ vô cùng. 

Lâm Nguyên Hinh nghe Âu Dương Noãn nói vậy, trong lòng không khỏi buồn bực: “Không thể đi ra ngoài, xinh đẹp thì cũng có ích gì chứ?”

Âu Dương Noãn cười nói: "Ai nói không thể ra? Đại cửu mẫu mời gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành đến biểu diễn, ta đang muốn mời biểu tỷ cùng đến xem đây!”

Hai mắt Lâm Nguyên Hinh sáng ngời: “Thật sao?”

Âu Dương Noãn gật gật đầu: “Lão thái quân nói nội viện đều là các phu nhân tiểu thư. Mọi người cũng muốn tỷ đi ra gặp mặt một chút!”

Lâm Nguyên Hinh đỏ mặt, gặp mặt là giả, muốn mượn cơ hội này trêu chọc nàng mới là thật. Chính nàng cũng đang cảm thấy quá phiền muộn nên liền gật đầu nói: “Được!”

Ra khỏi viện, hai người đi đến cầu gỗ giữa hồ sen, Lâm Nguyên Hinh phân phó nha đầu lui ra rồi mới cười lôi kéo tay Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi, hắn rốt cuộc đã nói chuyện gì với muội?”

Âu Dương Noãn biết nàng đang nói chính là Lâm Chi Nhiễm, thầm nghĩ Lâm Nguyên Hinh quả nhiên vẫn hoài nghi. Nhưng trên mặt lại cố tình làm ra vẻ nghi hoặc: “Ai là hắn?”

Lâm Nguyên Hinh ‘ai nha’ một tiếng rồi cười: “Muội đừng giả ngốc, ta đang nói đại ca!”

Âu Dương Noãn thản nhiên nhướng mày: “Biểu ca sao? Huynh ấy cố ý phân phó ta mấy câu để ta nói với tỷ!”

Lâm Nguyên Hinh sửng sốt: "Nói cái gì?"

Âu Dương Noãn khẽ cười nói: "Biểu ca nói sau khi gả đi, nếu Hoàng trưởng tôn khi dễ tỷ, tỷ có thể trở về….nói với chúng ta. Cho dù hắn có là Hoàng trưởng tôn nhưng Hầu phủ chúng ta cũng không phải loại người có thể khi dễ a…”

Lời còn chưa nói xong, Lâm Nguyên Hinh đã nũng nịu quát: “Đừng nói lung tung, hắn sẽ không khi dễ ta!”

“Oh! Biểu tỷ đau lòng sao? Ta đây chưa nói gì a!” Âu Dương Noãn tựa tiếu phi tiếu nhìn Lâm Nguyên Hinh khiến mặt đối phương thoắt đỏ hồng lên.

Chợt nghe có người ở sau lưng trào phúng cười nhạo: “Hừ, làm sao một thiên kim tiểu thư lại nghị luận sau lưng như vậy? Thực sự là muốn gả đến phát điên rồi, cũng không sợ bị người khác nghe thấy lại chê cười các ngươi không có gia giáo sao?” 

Từng câu, từng câu châm biếm sắc nhọn rơi vào tai hai người: “Còn chưa gả qua liền đã nghĩ mình là chính phi của Hoàng trưởng tôn sao? Sau lưng nghị luận về nam nhân, đúng là không biết xấu hổ!” 

Hai người quay đầu nhìn lại, hóa ra là Lâm Nguyên Nhu mang theo nha hoàn đứng cách đó không xa. Nàng ta áo ngắn phía ngoài thêu hoa hồng đối xứng, phía trong mặc váy dài màu hồng phấn vẽ sơn thủy. Trên đầu là trâm cài hồng phỉ hình giọt châu, trâm vân chân trân đang thịnh hành. 

Nàng ta đang ngưng mắt nhìn hai người, trong mắt là sự trào phúng cùng khinh thường, giọng điệu mang theo sự châm chọc không hề che dấu.

Lâm Nguyên Nhu xa xa đi tới, nhìn thấy Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Nhu sóng vai đứng. Một người minh diễm chiếu, một người ôn nhu thân thiết. Một người rực rỡ như mặt trời mọc, một người lại sáng tỏ như hạo nguyệt hừng đông. Cố tình hai người lại tình cảm tốt như thế, luôn như hình với bóng, sao có thể không khiến Lâm Nguyên Nhu tức giận, cho nên mới không chút do dự mà châm chọc.

“Nhu biểu tỷ!” Âu Dương Noãn đem hờn giận trong lòng ẩn sâu tận đáy, hóa thành nụ cười.

“Tỷ tỷ? Âu Dương Noãn, ngươi không cần giả mù sa mưa. Ta là nữ nhi duy nhất của phụ mẫu ta, từ khi nào lại nhảy ra một muội muội như ngươi chứ?” 

Lâm Nguyên Nhu vẫn không chút lưu tình nào mà nói tiếp: “Ngươi tốt nhất nên thức thời, sớm rời khỏi Hầu phủ chúng ta một chút. Nếu không, đừng trách ta không khách khí!”

Lời vừa nói xong, cũng không chút che dấu vẻ hèn mọn trong mắt. Kiếp trước Lâm Nguyên Nhu cũng không thích nàng, Âu Dương Noãn rất rõ điểm này. Nhưng kiếp này lại càng ghét hơn, nàng biết mình càng nổi bật khiến người khác chú ý càng khiến Lâm Nguyên Nhu kỵ hận. Có lẽ trong mắt nàng ta, Âu Dương Noãn vốn thấp hơn một bậc, tốt nhất là nàng phải bị vùi trong bụi đất nàng ta mới vừa lòng.

“Ngươi nói ta cái gì cũng đều thôi, ta cũng không thèm so đo với ngươi. Nhưng ngươi không có tư cách đuổi Noãn Nhi đi. Trấn quốc Hầu phủ này cũng không phải của ngươi!” Lâm Nguyên Hinh tiến lên trước vài bước, hai mắt híp lại, từng chữ nói ra nghiễm nhiên là tư thái bảo vệ Âu Dương Noãn.

“Ngươi…” Thái độ cùng giọng điệu của Lâm Nguyên Hinh chưa từng cường ngạnh như thế. Lâm Nguyên Nhu giống như bị giật mình, đầu tiên là ngây ngốc sửng sốt, sau đó sắc mặt liền trắng bệch. Thẹn quá hóa giận tiến lên đẩy mạnh Lâm Nguyên Nhu: “Đừng chắn ta!”

Lâm Nguyên Hinh vốn đang đứng mé bên cầu, bởi vì không kịp đề phòng nên thân mình lảo đảo, tay theo bản năng nắm lấy lan can. Nhưng lại chụp hụt, cả người mất đà liền rơi xuống. Âu Dương Noãn nhanh tay xông lên bắt kịp tay nàng: “Biểu tỷ!”

Lâm Nguyên Nhu hoảng sợ, hiển nhiên thật không ngờ Lâm Nguyên Hinh lại dễ dàng bị ngã như vậy, nhất thời sợ đến ngây dại.

Âu Dương Noãn quay đầu lớn tiếng nói: "Còn không mau tiến lên giúp đỡ!” 

Nàng dùng hết toàn lực muốn kéo Lâm Nguyên Hinh lên. Nhưng nháy mắt thoáng thấy bờ bên kia có một đám người đã phát hiện hết thảy mọi chuyện phát sinh bên này. Người đi đầu kia….chính là Hoàng trưởng tôn Tiếu Diễn. 

Trong lòng Âu Dương Noãn khẽ chuyển, cố ý hạ giọng nói: “Mau buông tay!”

Lâm Nguyên Hinh đang muốn giữ chặt tay Âu Dương Noãn để đi lên, lại đột nhiên cảm thấy khí lực trên tay đối phương buông lỏng. ‘Bùm’ một tiếng, nàng liền rơi xuống hồ, trong lòng nhất thời kinh hoàng luống cuống, nước hồ lạnh lẽo lập tức trào vào mũi miệng. Lâm Nguyên Hinh kịch liệt ho khan, cơ hồ như muốn rút hết hô hấp, thân mình chậm rãi chìm xuống hồ. Đang lúc nàng cố tự cường trấn định, nháy mắt muốn bơi nổi lên thì liền có một đôi tay hữu lực gắt gao ôm trụ lấy nàng cùng nổi lên.

“Lâm tiểu thư! Lâm Nguyên Hinh!....” Có người vỗ nhẹ vào hai má nàng, sốt ruột kêu lên.

Lâm Nguyên Hinh chậm rãi mở mắt, cố gắng cười cười với nam tử trước mắt: “Ta không sao…”

Nhưng ánh mắt của nàng không hề dừng lại trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Tiếu Diễn mà ngược lại nhìn Âu Dương Noãn bên cạnh. Lâm Nguyên Hinh đột nhiên hiểu được, vừa rồi vì sao Âu Dương Noãn lại muốn buông tay.

Thân mình Lâm Nguyên Hinh lạnh run, Tiếu Diễn liền cởi áo choàng của mình bao lấy nàng. Sắc mặt Âu Dương Noãn trắng bệch, nắm lấy tay Lâm Nguyên Hinh nói: “Biểu tỷ, đều tại ta không tốt. Nếu sức của ta lớn hơn một chút…”

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tiếu Diễn đảo qua khuôn mặt tái nhợt của Lâm Nguyên Hinh, trong mắt hiện lên tia thương tiếc. Hắn lại nhìn đến Âu Dương Noãn bên cạnh, tựa hồ có chút giật mình.

Lâm Nguyên Hinh vốn không có chuyện gì, bởi vì nàng biết bơi: “Ta không sao…” Sắc mặt tuy rằng tái nhợt nhưng cũng hiểu được dụng ý của Âu Dương Noãn.

Lâm Chi Nhiễm vội vàng đuổi tới, bỗng nhiên giận tái mặt lớn tiếng quát Lâm Nguyên Nhu: “Ngươi thật quá đáng, thế nhưng cư nhiên dám đẩy chính muội muội của mình xuống hồ!”

Tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn Lâm Nguyên Nhu, bọn họ từ xa xa thấy có hai vị thiên kim nên vì kiêng kị mà chỉ có thể đứng ở bờ bên kia, chờ sau khi các nàng rời đi mới qua cầu. Nhưng không ngờ lại có thể tận mắt chứng kiến Lâm Nguyên Nhu đẩy Lâm Nguyên Hinh xuống hồ. Thiên hạ thế nhưng lại có vị thiên kim điêu ngoa như vậy, thật sự là đáng chê cười.   

Lâm Nguyên Nhu nhìn thấy trên cầu nháy mắt có rất nhiều hoàng tôn hậu duệ quý tộc, đường huynh thế nhưng lại trừng mắt nhìn mình, sớm đã sợ tới mức lạnh run, lúng túng không phát ra được âm thanh.

“Ta….ta không phải cố ý!” Lâm Nguyên Nhu không nghĩ tới bản thân vẫn luôn duy trì hình tượng đoan trang hiền dịu trước mặt mọi người hoàn toàn mất hết. Nhất thời mắt đỏ tai hồng, trong lòng âm thầm mắng Âu Dương Noãn chết tiệt. Nếu không phải nó không nắm chắc Lâm Nguyên Hinh thì cũng sẽ không lâm vào cục diện này!

“Không, chuyện này không nên trách tỷ tỷ…” Sắc mặt Lâm Nguyên Hinh hơi hơi hồng, khuôn mặt còn vương nước, dưới ánh mặt trời lại càng sáng lóng lánh, dưới mái tóc như mây lại càng nổi bật. Trong nháy mắt đem sự thanh lệ của Âu Dương Noãn cùng sự xinh đẹp của Lâm Nguyên Nhu đều đè ép xuống, “Không liên quan đến Nhu tỷ tỷ, là do ta không chú ý nên mới không cẩn thận rơi xuống hồ!”

Tiếu Thanh Bần giật mình: “Nhưng…vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng…”

“Thật sự không liên quan đến Nhu tỷ tỷ, là tự ta không cẩn thận!” Lâm Nguyên Hinh ôn nhu nói xong liền cúi đầu xuống thật sâu.

Tiếu Diễn hơi hơi kinh ngạc nhìn Lâm Nguyên Hinh, không nghĩ rằng nàng chẳng những không mượn cơ hội cáo trạng, đã vậy còn thay Lâm Nguyên Nhu che dấu. Nàng thế nhưng lại là nữ tử rộng lượng như vậy, trong nhất thời mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Lâm Nguyên Nhu.

“Biểu ca, ta đưa biểu tỷ đi thay xiêm y!” Âu Dương Noãn lên tiếng, phá vỡ thế giằng co.

Lâm Chi Nhiễm gật gật đầu, nói: “Mau đi đi!” Nói xong liền lạnh lùng nhìn Lâm Nguyên Nhu, nàng ta sợ hãi, giống như có mũi nhọn sau lưng, cũng nhanh chóng rời đi.

Âu Dương Noãn đỡ lấy Lâm Nguyên Hinh đi qua mọi người, Lâm Nguyên Hinh nửa dựa vào người nàng, bộ dáng vẫn có chút khiếp nhược, lại càng tăng thêm vài phần yếu đuối.

Sóng mắt Tiếu Thiên Diệp lưu chuyển, khoé miệng cười nhạt, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra chút tà khí, cười thầm nói: “Thật đúng là một chút cơ hội cũng không bỏ qua a!”

Khi hắn nói những lời này Âu Dương Noãn đã không chớp mắt đi ngang qua. Khi đi qua Tiếu Trọng Hoa, nàng mỉm cười nói: “Thỉnh quận vương nhường đường một chút!”

Trên mặt Tiếu Trọng Hoa dẫn theo vài phần ý cười không rõ, kim tuyến thêu hoa văn rực rỡ trên cẩm y đẹp đẽ kia lại càng phát sáng rực rỡ. Lúc nàng đi qua, hắn hơi hơi nghiêng thân mình, mi gian phong kinh vân đạm, đôi mắt kia so với liệt hoả còn nóng hơn, chỉ một cái liếc mắt đã liền thấm nhuần hết thảy.