Tạ Phi Thiên lui về trong sân biệt thự, quay người nhất chân, đá cánh cổng đóng lại.
làm sao bây giờ? Tạ Phi Thiên đầu đang cấp tốc suy nghĩ kế sách, con mắt đảo bốn phía đánh giá xung quanh, muốn tìm một kế thoát thân.
Sao khi loại bỏ từng phương án, ánh mắt của hắn nhắm ngay chiếc audi của Chu Vạn Phú lúc nảy chạy vào.
"hệ thống mau, Điện Tử Khống Chế." Tạ Phi Thiên mở ra công năng Điện Tử Khống Chế.
"Keng, Điện Tử Khống Chế công năng khởi động, xin mời lựa chọn khống chế module... Điện thoại di động, máy vi tính, ô tô, hay..."
Tạ Phi Thiên không còn thời gian nghe hệ thống nói hết trực tiếp lựa chọn ô tô, lại từ trong mấy chiếc ôtô quanh biệt thự, lựa chọn trước mắt chiếc audi của Chu Vạn Phú.
"Keng, Điện Tử Khống Chế thành công, có tác dụng trong thời gian hạn định là ba mươi phút, Dị Năng Điểm tiêu hao là 5 điểm." Nghe được âm thanh này của hệ thống, Tạ Phi Thiên bước nhanh về phía chiếc audi màu đen.
"Tiểu Yên, ngươi biết lái xe không?" Tạ Phi Thiên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hắn có thể khống chế động cơ, phanh, gia tốc gì gì đó, thế nhưng, quan trọng là hắn không biết lái xe, nghĩ đến loại xe này cũng chưa đến mức hiện đại có thể tự động lái nha.
"Ta không biết lái." Âu Dương Yên nghĩ đến lúc nãy nàng đổ oan cho Tạ Phi Thiên không khỏi trong lòng cảm thấy ấy nấy, khép hờ hai mắt không dám nhìn thẳng Tạ Phi Thiên, nhưng miệng lại nhanh chóng trả lời, bỡi trước cổng kia đứng cả mấy chục tên Hắc y nhân, cũng làm cho nàng đoán được tình thế nguy cấp.
"Hắn biết lái không nhỉ?" Tạ Phi Thiên nghĩ tới hiện giờ mình đang nắm năng lực phục chế của Lý Tiểu Long, hắn võ thuật giỏi như vậy, lái xe chắc biết chứ hở?
"Ầm" Tạ Phi Thiên kéo một cái mở cửa xe, đem Âu Dương Yên bỏ vào chổ ghế phụ, sau đó hắn lên ghế tài xế, lái.
Âu Dương Yên tuy rằng rất nghi ngờ tại sao xe này không khóa cửa lại, nhưng thấy tình thế nguy cấp, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lôi kéo cái chăn đang quấn mình, sau đó phối hợp buộc chặt đai an toàn."Phi Thiên, ngươi biết lái xe không?"
"Chắc là biết?" Tạ Phi Thiên hắn cũng không thể xác định được có lái được hay không.
Ngồi vào ổn định trên ghế ngẫm nghĩ một chút, phát hiện đối với lái xe hắn cũng cảm thấy có chút quen thuộc, lúc này mới trong lòng hơi ổn định thở phào.
"Ô..." Audi đột nhiên không ai động tay chân vào lại tự khởi động, làm Âu Dương Yên sợ hết hồn, xe này cửa xe không có khóa, có thể nói là người chủ sơ ý bất cẩn, nhưng mà ô tô không có chìa khoá lại tự khởi động, vậy thì tuyệt đối không đúng lẽ thường rồi, rất kì quái.
trong ngày thường thấy ba ba lái xe hay theo nàng biết thì, muốn khởi động xe cần có chìa khóa.
"Phi Thiên, xe này là của ngươi hay sao?"
"Tiểu Yên, lúc này ngươi đừng hỏi, để ta suy nghĩ một chút xem làm sao để lái đây?" Tạ Phi Thiên hai tay cầm tay lái, bộ dáng đâm chiêu suy nghĩ thật nghiêm túc.
"Cái gì? Suy nghĩ một chút làm sao để lái?" Âu Dương Yên sợ hết hồn, có người biết lái xe mà như vậy sao? Nàng vừa định khuyên Tạ Phi Thiên xuống xe tìm cách khác, thì cánh cổng "Oanh" một tiếng bị đám hắc y nhân mạnh mẽ phá tan rồi, mấy chục tên hắc y nhân bộ dáng đi chém lộn mà tuôn vào.
"Ô..." Cơ hồ là đồng thời, chiếc Audi màu đen đột nhiên rít gào hướng về cổng mà lao ra.
"Mau tránh ra!" Những tên Hắc y nhân kia vẫn đúng là lính tinh nhuệ phản ứng nhanh nhẹn, dồn dập nhảy sang một bên tránh né.
"Răng rắc" Audi mặc dù phóng ra ngoài cổng, nhưng mà kính chiếu hậu lại quệt một cái lên trụ cổng làm mất mẹ nó cái kính chiếu hậu xem bị lõm một mảng.
Sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo lao ra đường, hướng về ngoài hẻm đường lớn phóng ra.
"Ha ha, tiểu tử này không biết lái xe!"
"Đuổi theo, ngày hôm nay tuyệt đối không thể để cho tên tiểu tử này chạy thoát." Lục Hào hét lớn.
"Hào ca, ngươi xem tên tiểu tử này lái xe kìa, bây giờ để hắn chạy trước năm phút, chúng ta phút thứ sáu đuổi theo vẫn còn dư, ha ha ha..." Một tên đàn em cười như điên nói.
Xác thực, Tạ Phi Thiên lái chiếc Audi mà giống như là con ốc sên say rượu vậy, không chỉ là chậm mà còn lạng tới lạng lui loạn chà loạn choạng, đem mấy người trên đường sợ đến hết hồn toàn bộ tắp vào lề để đường cho mình hắn chạy.
"Phi Thiên, ngươi cuối cùng có biết lái xe hay không đó?" Âu Dương Yên ngồi ghế cạnh tài xế, cũng sợ hãi hồn vía lên mây, đó giờ chưa bao giờ ngồi xe oto mà ghê đến thế này?
"Biết lái biết lái mà, là do lâu rồi chưa có đụng lại, có chút mới lạ mà thôi, làm quen một chút cảm giác là được à" Tạ Phi Thiên hai tay cầm tay lái cứng ngắt, trên mặt mồ hôi hột lớn như hạt đậu cuồn cuộn không ngừng tuông rơi.
Âu Dương Yên nghe Tạ Phi Thiên trả lời, trong lòng mới hơi hơi yên ổn chút, nghĩ thầm ngươi biết lái là tốt rồi.
Nhưng mà nếu như nàng biết Tạ Phi Thiên nói câu "Rất lâu chưa đụng lại" chính là lâu tới mấy chục năm, chỉ sợ nàng liền mở cửa phóng xuống đường rồi.
Tạ Phi Thiên lúc này xác thực cảm thấy rất mới lạ, mấy chục năm trước ô tô, với ô tô hiện tại, thật sự không giống nhau xíu nào, hiện tại tuy rằng tay lái vẫn là hình tròn, nhưng mà độ bén nhạy so với mấy chục năm trước độ bén nhạy cao hơn rất nhiều, cái này cũng là lý do mà xe hắn lạng qua lạng lại như người say.
"Phi Thiên, không được rôig, bọn họ đuổi theo tới rồi." Âu Dương Yên nhìn phía sau là chiếc mười sáu chổ gào thét mà tới, cả kinh kêu lên.
Lấy Tạ Phi Thiên tốc độ hiện tại, phỏng chừng không tới hai phút, liền đụng.
"Tiểu tử, ngoan ngoãn đỗ xe đầu hàng đi? tốc độ ngươi như vậy, Lão Tử một cái đạp ga cũng có thể bỏ xa ngươi. Ha ha..." chiếc mười sáu chổ đã đuổi tới sát ở phía sau cái mông, nhưng bởi trong ngõ đường quá hẹp, Tạ Phi Thiên lái xe lại chiếm hết đường còn lạng lạng, không thể vượt mặt mà chặn đầu hắn lại.
"Hào ca, có muốn đâm hắn từ phía sau không?"
"Không được, xe này chính là của Chu cục trưởng, đụng hư chúng ta không thể giao phó cho người ta, chờ lát nữa lên đại lộ, chạy tới phía trước chặn hắn lại." Lục Hào nhìn Tạ Phi Thiên lái xe, cũng không khỏi cười khoái chí, liền tay nghề lái xe như này, hắn dám bò lên ghế tài cũng là gan lớn như bò rồi.
Chiếc audi mà đen cuối cùng cũng chậm rãi bò ra khỏi cái hẻm nhỏ, tiến vào đại lộ đường to rộng. To lớn con đường nhưng khi chiếc audi màu đen của Tạ Phi Thiên lao lên gia nhập làng đường, thì lập tức gây nên một trận hỗn loạn trên đường, tiếng phanh gấp vang lên liên hồi, tiếng chửi rủa không dứt bên tai.
"Nhanh nhanh, sắp đuổi kịp rồi!" Lục Hào ở trên xe mười sáu chổ la thét lên ầm ĩ.
"Két... Oanh", chiếc mười sáu chổ cũng tại thời khắc mấu chốt này đột nhiên chết máy rồi.
"Chuyện gì xảy ra vậy, sao lại dừng?" Lục Hào nhìn về tên đàn em đang lái xe rống to.
"Hào ca, không... Không...em không biết." tên đàn em luống cuống tay chân bắt đầu đề máy nhưng, "Cộc cộc pằng... Cộc cộc pằng..." Nhưng mà xe không có một điểm phản ứng muốn nổ máy.
"......" phía sau hai chiếc xe mười sáu chổ khác cũng dừng lại, một bên bóp còi, một bên có người ló đầu hỏi:
"Hào ca, sao lại dừng lại? Chuyện gì xảy ra hả?"
"Xe chết máy rồi! Mẹ nó, xe như cứt!" Lái xe tên đàn em buồn bực ló đầu ra hồi đáp.
"Xe chết máy, mọi người trước sang bên này đi? Chúng ta đuổi tiếp."
"Nhanh, nhanh xuống, dời xe!" Lục Hào phản ứng lại, nhanh bắt mọi người đổi qua xe kia.
"Hào ca, đừng nóng vội, xem tên tiểu tử này lái xe, không thể thoát được chúng ta." trên chiếc xe thứ hai Ngưu Siêu kéo mở cửa xe, tiếp Lục Hào bước vào, sau đó gia tốc, hướng về Tạ Phi Thiên audi đuổi theo.
"Ha ha, các ngươi xem, tiểu tử này không phải là vẫn còn ở trước mặt đó sao?" Ngưu Siêu nhìn phía trước cách đó không xa là chiếc xe audi màu đen đang xiêu vẹo tiến lên, ha ha cười như điên nói.
"Thiên tử, các ngươi từ bên trái, chúng ta từ bên phải, chen chết tiểu tử này." Lục Hào hướng về chiếc mười sáu chổ còn lại gầm thét ra lệnh.
"Phi Thiên, bọn họ lại đuổi tới nữa rồi kìa." Âu Dương Yên vẫn đang chú ý truy binh phía sau, nhìn thấy hai chiếc định tách ra hai bên chen lấn bọn hon, nàng gấp đến độ hét lớn.
"Yên tâm, chúng ta chạy nhanh hơn bọn họ, bọn họ không đuổi kịp đâu" Tạ Phi Thiên hiện tại rốt cuộc tìm được một ít cảm giác lái xe, âm thanh nghe tới cũng không sốt sắng như vừa rồi.
Chúng ta chạy nhanh hơn bọn họ? Âu Dương Yên nghe tới đây đầu đầy mồ hôi, liền tốc độ này, chạy xe đạp còn nhanh hơn, còn nói nhanh hơn bọn họ? Trong lòng nàng muốn chửi thề, má nó lão nương đang rất nóng bức trong người, không phải tình thế nguy cấp, đã đè ngươi ra hϊế͙p͙, nhanh nhanh cái quần què....