Trung Học Mỹ Nữ

Chương 84: Đôi Uyên Ương

"Người anh em, nhưng đáng tiếc là ta còn có hai việc, ngươi không thể giúp được ta đâu" Viên hạo uể oải nói.
Nghe Viên Hạo nói như thế, Tạ Phi Thiên càng thêm hứng thú lập tức hỏi dồn hắn.
"Nói nhanh lên, nói không chừng ta có thể giúp được ngươi đấy?"


"Chuyện thứ hai ta hối hận nhất chính là: Ta học tập ba năm trung học miệt mài đèn sách, nhưng cơ hội thi đại học đều không được, Ngươi xem, ta đều tốt nghiệp sớm mẹ rồi, ngươi giúp ta thế nào đây?"
"Cái kia chuyện thứ ba là gì?"


"Chuyện thứ ba, cũng là điều ta tiếc nuối nhất, ta nói rồi, ngươi cũng không được cười ta".
Viên hạo có chút ấp a ấp úng nói: "Ta thầm yêu mến một cô gái ba năm nay, nhưng lại không dám nói với nàng ta."


"Thôi đi ba ơi... Ta còn tưởng chuyện gì to lớn, ai thời đi học lại không đơn phương, lại không thầm thương trộm nhớ cơ chứ? Ai lại không có đến ta còn có đây này?" Tạ Phi Thiên khinh thường liết nhìn tên béo.
"người anh em, ngươi cũng từng thầm thương trộm nhớ?"


"Nhiều hơn ngươi nhiều, tháng đầu nhập học, lớp mười ta thầm mến Bối Bối, giữa năm thì ta thương thêm Hồ Hồ với Thất Thất, lại đến cuối năm ta lại yêu thêm hai cái, cụ thể tên gì ta quên mất rồi, còn năm mười một..." Tạ Phi Thiên xòe bàn tay ra đếm đếm còn bộ dáng suy nghĩ, có thiếu tên nào không ta.


"Thôi đi ba..., Thiên ca à, ngươi cái này cũng gọi là thầm mến sao? Cùng lắm là nhìn thuận mắt mà thôi, quay đầu cái ngươi liền đã quên mất,


nào giống ta, ba năm rồi, ta chưa từng thay đổi người thầm yêu, ta vẫn chỉ yêu một mình nàng từ ba năm" Viên Hạo tức giận mắng chửi, cắt đứng mạch suy nghĩ người mến của Tạ Phi Thiên.
" đậu phộng, Ngươi thầm mến một người ba năm sao? Là con nào hả?"


"Tô Tiểu thơ." Viên hạo ánh mắt đột nhiên trở nên ôn nhu nhẹ nhàng.


"Ta lén lút nhìn tóc của nàng từ khi tóc dài đến khi cắt ngắn, lại từ tóc ngắn tới khi ra dài, ta lại nhìn trộm ngực nàng từ cỡ B nhìn tới khi lớn thành cỡ C, ta chờ nàng từ xuân này qua đông nọ, nhưng mà ta vẫn không dám nói với nàng một tiếng, ngươi nói ta là ngu ngốc không cơ chứ, ngươi nói có tiếc nuối không cơ chứ?"


"Cái này vậy ta giúp ngươi đi nói được không? Không phải là một câu nói thôi sao? Tô Tiểu thơ ta yêu ngươi, nói ra là xong mà?" Tạ Phi Thiên bĩu môi nói.


Trong lòng nhưng lại nghĩ tới Âu Dương Yên, nghĩ tới Lan Hinh, nghĩ tới Cổ Tiểu Nguyệt, nghĩ tới Triệu Tử Tình... Nếu ta không có hệ thống trợ giúp, liệu, liệu ta có đi tới bước này liệu ta có đủ tự tin ngự nữ nhân của mình không, nhân sinh ta sẽ như tên béo mà thôi?


"Chỉ là một câu nói thôi sao? Tô Tiểu thơ ta yêu ngươi, Tô Tiểu thơ ta yêu ngươi, Tô Tiểu thơ ta yêu ngươi..." Viên Hạo như điên lên lẫm nhẫm câu nói, ánh mắt chậm rãi biến thành mông lung, y như còn có tia chớp giật trong mắt, thần thái cũng càng ngày càng kích động, âm thanh cũng càng ngày càng lớn, cuối cùng là nổi cơn điên hò hét vang vọng " Tô Tiểu thơ ta yêu ngươi..."


"Tô Tiểu thơ, ta yêu ngươi! Tô Tiểu thơ, ta yêu ngươi! Tô... Tiểu... Thơ, ta... Yêu... Ngươi!" Viên Hạo bao nhiêu năm ấp ủ trong lòng không dám nói, ngày hôm nay dựa vào men bia rốt cục gào thét ra hết nổi lòng.


Một câu hét thỏa hết nổi lòng, tên Béo nước mắt nước mũi tè le, sau đó liền ôm bả vai Tạ Phi Thiên gào gào khóc.
"Ầm", cửa phòng đột nhiên bị người đẩy mạnh ra, Tên Béo đang khóc hăng say, nghe có người lại mở cửa xem chuyện cười của hắn, há mồm liền mắng chửi:


"Ai vậy, đậu mé, không có mắt à, không thấy trong này có người à? Cút!"
Tạ Phi Thiên ngẩng đầu nhìn về cửa, vừa nhìn, sợ hết hồn, đẩy đẩy mập mạp nói:
"Tên Béo, người này không thể cút được."


"Không thể cút? Lão Tử đập đập nát mông hắn xem thử có cút không!" Tên Béo lau nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn về cửa nói.


Tô... Tô... Tiểu Thơ?" Tên Béo thật sự là sững sờ rồi, dùng sức xoa xoa hai mắt, vẫn là không thể tin được đứng ngay ở cửa chính là Tô Tiểu thơ."Thiên ca, nàng thực sự là tiểu Thơ?"
"Đúng, tên Béo, mau đi tới đi?" Tạ Phi Thiên dùng sức đẩy tên Béo một cái.


"Ngươi kêu ai cút?" Tô Tiểu thơ hai mắt trừng lên lưng tròng nhìn Viên hạo.
"Ta... Ta không biết là nàng, ta ta xin lỗi." Tên Béo gãi gãi đầu của mình, lúng túng không biết nên nói cái gì.


"Vào đi thôi, vào đi thôi, đứng ở ngay cửa ra vào to tiếng, muốn người ta cười chế giễu sao." sau lưng Tô Tiểu Thơ lại vang lên tiếng một người, rồi đem nàng đẩy vào.
"Lớp trưởng đại nhân, ngươi... Ngươi cũng tới sao." Nhìn thấy còn có Âu Dương Yên, tên Béo càn khẩn trương hơn.


"Lão sư kêu bọn ta đi kiếm hai người, gọi các ngươi mau mau trở về, mới vừa bước vào, liền nghe được tiếng khóc kêu gào."
Âu Dương Yên bước vào phòng."Nơi này chỉ có hai người các ngươi sao?"


"Chỉ hai chúng ta." Tạ Phi Thiên đáp, sau đó kéo Âu Dương Yên sang một bên, cho tên Béo một khoảng không gian riêng tư.
"Tiểu Thơ, ta... Ta thật sự không cố ý." Tên Béo thấy Tô Tiểu thơ nhìn mình, hắn liền cuối người lom lom, bắt đầu lắp ba lắp bắp giải thích.


"Ngươi có ý gì đây? Không phải cố ý? Lẽ nào những lời ngươi mới vừa nói, đều là giả dối?" Tô Tiểu thơ hai mắt đỏ bừng nhìn tên Béo.
"Ngươi căn bản là không có thích ta?"


"Không, không, ta không phải ý này, ý của ta là, ta không phải cố ý nói ra lời kia cho ngươi nghe, ta... Ta chỉ là do buồn bực trong lòng ba năm nay rồi, không kiềm hãm được hét ra mà thôi." Tên Béo cuối đầu nói.


"Ngươi là đồ đáng ghét!" Tô Tiểu thơ đột nhiên đánh tới, một đôi đôi bàn tay trắng như phấn đập vào ngực tên béo, dẫn động tới cánh tay bị thương của tên Béo, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt, nhưng rồi lại không dám hé răng, cũng không dám lùi lại.


"Viên hạo, ngươi là tên khốn, ta đợi ngươi những ba năm, ngươi nói ngươi không thích tóc dài, ta liền cắt tóc ngắn, ngươi lại nói ngươi yêu tóc dài, ta lại vì ngươi lại cố gắng thoa gội nhanh lên tóc dài, nhưng mà ngươi cứ như một khúc gỗ, ta đều nghĩ là ngươi không thích ta, ô ô...


Ngươi cái tên Viên hạo chết bầm, ngươi tại sao không nói sớm với ta? Tại sao? Hại ta đợi ngươi ba năm, ba năm, ngươi biết không? Ô ô..." Tô Tiểu thơ ôm eo Viên Hạo, oa oa khóc lóc kể lể.
"Tiểu Thơ, đều là tại ta, chỉ tại ta nhát gan, kỳ thực ba năm nay, ta từng giây từng phút đều nghĩ tới ngươi.


ngươi xem, ngươi xem, cái này vòng ta đều mua hai năm rồi đấy, tuy nhiên lại vẫn chưa dám đưa cho ngươi." Tên Béo lục lọi trong túi rồi móc ra một vật, nhìn thấy vật này, Tạ Phi Thiên suýt chút nữa hét lên " Tên béo chết tiệt, "lộn cái bàn" à."


Cái gì mà vòng tay mua hai năm? Không phải là vòng hắn mới tặng tên béo sao? Mập mạp này lại vừa cầm liền tặng người khác, còn nói là vật định ước chứng minh tình yêu từ lâu what?


Mẹ nó, bình thường luôn nghĩ tên này rất thành thật, không nghĩ tới nói xạo cũng quá xá đi chứ, còn nói là nhát gan, giờ cái mỏ bô bô kìa.


Khinh bỉ ngươi, có gái là không coi huynh đệ ra gì! Tạ Phi Thiên trong lòng hung hăng chửi tên Béo một phen, bất quá hắn chắc chắc là bây giờ không tới phá chuyện của hắn rồi.


nhìn tên Béo ba năm đơn phương rốt cục bây giờ lại có dấu hiệu có thể nở hoa kết trái, trong lòng hắn ngoại trừ vui mừng, còn lại chính là cảm động.
"Làm sao? Làm sao ngươi lại mua đầu sói hả? Quái đáng sợ đi." Tô Tiểu thơ nhìn trên tay chiếc vòng hỏi.


"Tiểu thơ, ta là muốn tặng con sói này với ý nghĩa tình cảm của ta, luôn như con sói tru lên vào đêm trăng, như tình cảm của ta dành cho nàng. cô độc hướng về mặt trăng dùng có bao nhiên năm tháng dùng là khó khăn trắc trở, lòng ta vẫn không thay đổi,


Định mệnh, Tên Béo, ta phục ngươi rồi! Cúng bái ngươi ah, tình thánh ah! Nghe được mập mạp giải thích, Tạ Phi Thiên nhịn cười muốn ngất luôn.
Vuốt vuốt túi sờ vào vòng tay đầu sói còn lại, Tạ Phi Thiên bắt đầu cân nhắc có phải là cũng nên tìm người tặng đi không.


"Tạ Phi Thiên, bọn họ... Tình cảm thật cảm động, đôi uyên ương ah?" Âu Dương Yên đứng một bên lau nước mắt, bồ khóc bồ cười nói.
"Đi thôi, chúng ta để không gian riêng tư này nhường cho bọn họ." Tạ Phi Thiên kéo Âu Dương Yên một cái.


"Tên Béo, các ngươi trước tiên trò chuyện đi, ta cùng lớp trưởng đại nhân đi tìm người tiếp." Tạ Phi Thiên nhìn về tên Béo cáo từ một tiếng, lôi kéo Âu Dương Yên rút ra khỏi phòng, cũng giúp bọn họ đóng cửa lại.


"Tạ Phi Thiên, sao ngươi dẫn ta đi chứ?" Thấy Tạ Phi Thiên lôi kéo mình xuống lầu, Âu Dương Yên hỏi.
"Ngươi xem người ta một đôi sao bao nhiêu lâu mới có thể ngồi bên nhau giải tỏa nổi lòng, ngươi thật nhẫn tâm đi làm một cái kì đà cảng mũi sao? Chúng ta đi ra ngoài hóng mát một chút rồi trở về."