Tạ Phi Thiên và Lan Hinh được xếp ngồi chiếc xe cảnh sát thứ hai, song, chú cảnh sát lớn tuổi cũng kéo mở cửa xe, lên ngồi kế bên lái xe.
Ngồi ổn định chổ, Tạ Phi Thiên ngẩng đầu liền thấy ngồi trên ghế tài xế là một nữ cảnh sát, hai tay gối ở sau gáy, nghiêng người dựa vào ghế mà ngủ, nón cảnh sát của nàng, là dùng che trước mặt, để nắng khỏi chiếu vào mặt.
Nghe được tiếng cửa xe, nữ cảnh sát mới ngồi thẳng dạy, đem nón đội lại lên đầu, thông qua kính hậu trước xe, Tạ Phi Thiên đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt và hàng lông mày, một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, sáng sủa to tròn. Chỉ mới nhìn được đôi mắt gợi tình này, cũng làm người ta đối với nữ cảnh sát ảo tưởng mộng ảo vài chuyện, nhưng đáng tiếc tấm gương quá nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn ngắn.
"Đều lên đủ rồi sao?"đôi tay thon dài của Nữ cảnh sát khoát lên trên tay lái, rất tùy ý hỏi.
"Đã đầy đủ, những người khác trực tiếp chạy về cục cảnh sát, còn chúng ta đến bệnh viện thành phố dừng một chút." cảnh sát lớn tuổi hồi đáp.
"Tình huống việc này là thế nào?"
"Bước đầu phán đoán là phạm tội, nghi phạm là kẻ khả nghi ăn cắp dữ liệu trường học, chúng ta đã bắt được..."
khi cảnh sát lớn tuổi giảng giải sự việc vụ án, nữ cảnh sát kia đã khởi động xe, kéo vang còi cảnh sát, xe đột nhiên vọt lên, quay đầu xe, hướng về cổng trường gào thét vọt ra.
"YAA.A.A....." Lan Hinh bị xe quay đầu một cái theo quán tính, xốc người sang một bên, đột nhiên ngã qua trong lòng Tạ Phi Thiên: cũng đến, đem hắn ép chặt vào một bên xe.
Tạ Phi Thiên vừa vào xe vẫn sợ Lan Hinh nên ngồi sát góc cách xa nàng, liền ngồi ở bên trái ngay cửa. Lại không nghĩ rằng Lan Hinh lại nhảy vô lòng hắn, vừa vặn ngồi ngay trong lòng hắn, này trong lòng cảm giác được một cái mềm mại thân hình, nhàn nhạt mùi thơm phái nữ, đặc biện cánh tay lại truyền lại súc cảm co dãn quá phê rồi, trong lòng hắn xác định, cánh tay của mình đang chạm vào cái gì của Lan Hinh. Tạ Phi Thiên cảm giác tâm mình lại nóng rang lên. Hôm nay là ngày gì nha, có vẻ như mấy năm qua học với Lan Hinh "Tiếp xúc gần gũi", gộp lại cũng không bằng một góc hơm nay, lẽ nào thật sự là Tạ Phi Thiên ta gặp thời rồi? Lại nghĩ tới mấy cái kia tiểu thuyết cô trò yêu nhau ahihi, Tạ Phi Thiên nhân cơ hội lần thứ hai nhìn kỹ một chút trong lồng ngực của Lan Hinh, chổ cần to thì to chổ cần thon thì thon, vóc người Linh Lung, lồi lõm có hứng thú, nếu quả thật có thể làm bạn gái của mình, đây chẳng phải là...
"Ôi..." tay bị một cái đau nhứt làm Tạ Phi Thiên từ trong mộng đẹp giật mình tỉnh lại. Hóa ra là Lan Hinh trong lúc bối rối muốn từ Tạ Phi Thiên trên người bò dậy, nhưng không ngờ lại chạm vào cách tay bị thương của hắn.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Lan Hinh cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, mặt đầy áy náy nhìn Tạ Phi Thiên, nhưng là vì chính mình mà hắn bị thương, nhưng bây giờ lại đụng vào hắn vết thương nữa. Trong lòng Lan Hinh đầy vẻ tự trách.
"Không sao không có sao hết, cô Lan, ngươi ngồi vững vàng chưa." Tạ Phi Thiên nhe răng trợn mắt nói.
"gô lên thắt lưng an toàn!" Phía trước nữ cảnh sát nói, thanh âm chát chúa già giặn, khiến người ta phải sợ hãi nghe lời.
Tạ Phi Thiên nhìn ngoài cửa xe gào thét đang chạy, xe này chạy quá nhanh sợ là đã đến 120 đi à nha? Cả chiếc xe cảnh sát đi trước, một hồi bây giờđã bị bỏ rơi không nhìn thấy đâu."Ngươi chạy nhanh quá đấy?"
"Ta chính là tốc độ này, thói quen. Làm sao? Chê chạy nhanh?" Nữ cảnh sát cũng không thèm quay đầu lại, xe vẫn như cũ tựa như nước chảy mây trôi ở trên đường băng băng, nếu như không phải do còi cảnh sát chói tai, Tạ Phi Thiên tin tưởng nàng sớm đã thông mông vài chiếc xe rồi.
"Ngươi này không phải là chạy quá nhanh, ngươi đây là bay lun rồi" Tạ Phi Thiên nói. Sau đó đem đầu chuyển hướng cảnh sát lớn tuổi nói."đồng chí Cảnh sát, ngươi liền để lính của ngươi lái xe như vậy? Liền đèn đỏ cũng vượt rồi kìa?"
"Khục... Khặc!" Nghe được Tạ Phi Thiên câu này, cảnh sát lớn tuổi kia đột nhiên thật giống bị sặc nước, ho khan một hồi lâu, lúc này mới quay đầu lúng túng với Tạ Phi Thiên nói: "Vị này là đội trưởng Thượng Quan Đồng của ta, nàng là lãnh đạo của ta, ta chỉ là lính của nàng."
"Ách." Tạ Phi Thiên cùng Lan Hinh cũng sững sờ lun.
"Khanh khách... Còn học được tính trách cứ người khác?"đang Lái xe Thượng Quan Đồng bật cười đắt ý."Tạ Phi Thiên bạn học này, có muốn hay không ta cho ngươi số cục trưởng để mắng vốn?"
"Thượng Quan đội trưởng, chú ý lái xe, cẩn thận vẫn là tốt nhất nha." Lan Hinh xem Tạ Phi Thiên đang lúng túng, giúp đỡ giải vây nói.
"Tạ Phi Thiên đúng không? Thân thủ không tệ ah, can đảm cẩn thận, còn rất giàu có tinh thần trọng nghĩa, rất có tố chất làm cảnh sát, ta rất yêu thích người tài như ngươi nha. Thành tích học tập thế nào?" Thượng Quan Đồng đối với lời nhắc nhở của Lan Hinh trực tiếp lơ đi, xe cảnh sát vẫn là gào thét điên cuồng.
Tạ Phi Thiên nhức đầu nhất không nguyện ý nhất chính là nói tới thành tích học tập, không biết nói sao, đành ngậm miệng lại.
"Xem ra thành tích không ra sao? Không sao đâu, ngươi chỉ cần tùy tiện thi trường cảnh sát học viện, đến lúc đó ta phụ trách đem ngươi tuyển vào cục thành phố, tới làm lính của ta, thế nào?" Thượng Quan Đồng nhìn Tạ Phi Thiên qua kính chiếu hậu nói.
"Tạ Phi Thiên thành tích đúng là không tốt, nhưng cái thi đậu tốt nghiệp vẫn là được, đến lúc đó Thượng Quan đội trưởng nhớ lời hôm nay nhé. Tạ Phi Thiên, còn không mau cảm ơn đội trưởng?" Lan Hinh giành nói, lấy Tạ Phi Thiên biểu hiện bây giờ, nếu như sau khi ra ngoài có thể đi vào cục cảnh sát thành phố, cũng coi như là sự nghiệp thành công, Lan Hinh là thấy mừng cho hắn.
Tạ Phi Thiên lại là lần đầu tiên nghe được Lan Hinh nói tốt cho mình, cảm kích nhìn Lan Hinh, nhưng vẫn là cự tuyệt: "Không được, mẹ ta sẽ không để ta làm cảnh sát. Hơn nữa, ta cũng sẽ không làm lính người như ngươi."
"A, vẫn rất chí khí mà!" Thượng Quan Đồng cười nói.
"Phi Thiên, ngươi..." Lan Hinh tức giận, nghiêng đầu trợn mắt nhìn Tạ Phi Thiên. Liền bình thường "Tạ Phi Thiên" đều đổi thành"Phi Thiên", mà nàng vẫn còn không hay biết.
"Cảm ơn ngươi, cô giáo, ta trước kia là không muốn học tập, vì lẽ đó thành tích mới sẽ như thế thấp kém. Ở đây, ta ngay ở trước mặt Thượng Quan cảnh sát cam đoan với ngươi, ta sau đó ta nhất định học tập cho thật giỏi, thi được một cái thành tích tốt." Tạ Phi Thiên nghe được "Phi Thiên" xưng hô, trong lòng nóng lên, thề thốt bảo đảm nói.
"Ha ha, không nghĩ tới hôm nay còn
Phát hiện một cặp cô trò tốt Con mắt nghịch ngợm của thượng Quan Đồng chớp chớp, rồi nói tiếp: "Phi Thiên, nói cho ngươi biết bí mật, cô giáo Lan của ngươi nhưng là rất quan tâm ngươi nha, ngàn vạn không được để nàng thất vọng a, bằng không nàng tất nhiên sẽ tổn thương lắm đó nghe."
Thượng Quan Đồng gọi "Phi Thiên" là học điệu bộ vừa nãy của Lan Hinh nói, khiến cho khuôn mặ Lan Hinh không dễ chiệu. Chính mình mới vừa mới gọi như vậy sao?
"Được rồi,bệnh viện thành phố đã đến. Lão Ngô, ngươi cùng bọn họ vào, nói bác sĩ nhanh lên một chút, nói chúng ta nhóm đang phá án, mà hai người này là nhân chứng, để bọn họ làm cửa sau nhanh nhanh, đừng để cho chúng ta đợi lâu." Thượng Quan Đồng mắt liếc trên xe thời gian. "Mẹ kiếp, đi một đoạn ngắn, mà đã sáu phút."
Nghe nói như thế, Tạ Phi Thiên đang cởi dây an toàn xém nữa bật ngửa. Thảo cái gì, ngươi sáu phút tới đây còn chê chậm, người khác chỉ sợ là đi 15 phút cũng đừng nghĩ tới đây.
Nhớ tới đôi mắt của Thượng Quan Đồng, đi tới đầu xe Tạ Phi Thiên quay đầu lại hướng về trong xe nhìn, Thượng Quan Đồng đoan trang tú lệ bên trong lại lộ ra một tia Tinh ranh cổ quái mặt nở nụ cười. Lại là một mỹ nữ, Tạ Phi Thiên không nhịn được trong lòng than thở một tiếng. Lan Hinh là điển hình cho tài trí sắc đẹp, mà Thượng Quan Đồng tóc ngắn lại có một phen phong thái đặc biệt phóng đãng già giặn, làm cho nam nhân không tự chủ trong lòng nổi lên ý nghĩ muốn đem nàng chinh phục đặc ở phía dưới "phạch....v.vvc".
Ủng hộ ta nha kim phíếu tlt hay like cũng được nha.