Trung Học Mỹ Nữ

Chương 47: Nữ nhân ngu ngốc

Nghe được tiếng rống của Sở Á Nam, mọi người đang vây quanh nàng dần dần tản ra hết không ai dám đứng lại xem, có náo nhiệt tự nhiên mọi người đều thích xem, thế nhưng nhưng không người nào nguyện ý bị lây phiền phức.


nghe tới thì rất sảng khoái rất đã nha, có thể là tất cả người ở đây đều biết, nếu muốn lấy được số tiền kia về nhà, thì lại rất khó khăn, trước đây cũng có nhiều tên may mắn cực kì, thắng một lần có chục triệu, nhưng là cầm tiền đi về nhà, trên đường, liền bị tông xe va chạm, giựt túi hoặc trộm mất, nói chung chính là không thể an toàn về nhà.


Kết quả là, tiền không còn, người còn phải vào nhập viện, bị người ta đánh sưng mặt sưng mũi, đến mẹ cũng phải ngồi nữa ngày mới nhìn ra là con mình.


Ngươi nói thắng vài triệu thôi còn bị như vậy, hiện tại cô bé này một hơi thắng tới gần hai mươi triệu, này liền chắc chắc sẽ có chuyện, rất có thể đứng gần nàng ta sẽ bị tai bay vạ gió, vì lẽ đó không người nào nguyện ý đứng gần cùng Sở Á Nam lỡ bị hiểu lầm là chung một nhóm thì không ổn rồi, không có miếng mà bị có tiếng, quá là oan uổn rồi.


Người vây xem đều tản ra hết, một người đàn ông trung niên mang vài tên bảo vệ xông tới, đoàn người thấy vậy giải tán nhanh hơn.
"Xem đi, hai người này sắp phải gặp xui xẻo rồi, xem ra là ông chủ trung tâm này cũng nóng mặt, trực tiếp muốn phái người đánh đuổi ra."


"Không phải sao? Tùy tiện biện lý do tội ăn gian chơi bẩn, đánh cho một trận xong đuổi ra ngoài, quá hợp lý luôn."
"Hai người này cũng quá choáng váng ngu ngốc, có kỹ thuật như vậy, cũng không biết kiềm chế một chút, ngươi một ngày làm vài triệu ít ít thôi, nhẹn nhàn trót lọt, ta làm nhiều lần."


Phòng chơi game bên trong tạm thời đều dừng lại việc chơi game, ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ tập đến hai người Sở Á Nam cùng Tạ Phi Thiên.


Người đàn ông trung niên vệ sĩ đồ đen hai cánh tay to rắn chắc như quái vật thể hình, vài người đang tản ra bị vướng vào cánh tay đó đều lảo đảo muốn ngã sấp mặt.


Tạ Phi Thiên cũng nhìn ra cái này, thầm giật mình, người này sức lực thật lớn, không biết cùng mình Lý Tiểu Long dị năng có so nổi không? Ta có phải là nên tìm dị năng một người khác để đấu không?


Người đàn ông đi tới máy bắn cá của Sở Á Nam, liếc mắt nhìn số tiền của Sở Ái Nam trên màn hình, sau đó quan sát trên dưới dòm ngó cái máy, xem ra là muốn tìm chứng cứ gian lận.


Nhưng là hắn rõ ràng thất vọng rồi, cuối cùng, hai tay hắn nắm cái máy, đột nhiên hét to một tiếng: "ah" đem máy kia lắc qua lắc lại, máy va chạm với sàn nhà kêu lốp bốp.


Cái kia to lớn máy bắn cá nhưng lại bị người đàn ông này lắc lắc một cách mạnh bạo, ai nấy đều hoảng sợ không biết mình có thể nhích lên một xíu không. trong lòng mọi người, đều sợ hãi không ngớt, có mấy tên nhát gan đều đã bắt đầu mặt bốc lên mồ hôi trán.


"Ta muốn chơi tiếp!" Sở Á Nam nhìn thấy người đàn ông kia thả ra máy bắn cá, nàng lạnh lùng lại nói.
"Điếc không sợ súng mà!" Có người lẫn đâu đó trong đám người nói ra.


Nhưng là làm mọi người mở rộng tầm mắt là, người đàn ông trung niên kia nhìn Sở Á Nam cùng Tạ Phi Thiên một chút, cũng không có xuất hiện cái gì bạo lực, huyết tanh mưa máu, trái lại là rất lễ phép nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, ngươi thắng số tiền quá lớn, xin theo chúng ta lên trên lầu để đổi ra được không?"


"Đi thì đi!" "Chúng ta tại sao phải đi?" Sở Á Nam cùng Tạ Phi Thiên âm thanh đồng thời vang lên, nhưng lại hai nghĩa trái đồng.
"Sở Á Nam, ngươi không thể đi với bọn hắn lên trên lầu!" Tạ Phi Thiên lôi kéo tay Sở Á Nam khuyên nhủ.


"Thật không biết xấu hổ, dĩ nhiên muốn kéo người ta lên trên lầu, lên trên lầu, đây còn không phải là tùy ý các ngươi muốn làm gì làm?"
"Không chừng còn muốn bị soát người cởi quần áo xỉ nhục xxx? Kẻ ngu si mới đi theo ngươi."
."..."
Một bên khác có vài người nghị luận nói.


Nhưng âm thanh truyền đến tai mọi người, đương nhiên cũng bao quát cả tai của Sở Á Nam cùng người đàn ông trung niên.
"Ai ở bên kia nói bậy bạ gì đấy, cẩn thận ta lột da các ngươiđá ra ngoài!" người đàn ông trung niên hướng về phía truyền ra giọng nói cả giận quát lớn.


"Đi thôi, đi thôi, nhanh lên cho ta đổi tiền." Sở Á Nam lời kia vừa nói ra, lại gây nên mọi người xung quanh một trận thổn thức.
Thì ra là "Kẻ ngu ngốc có nhiều may mắn" cái này lời nói quả là không sai, thì ra cô gái trông xinh đẹp, nhưng lại là một cái người ngu ngốc ah.


"Sở Á Nam!" Tạ Phi Thiên lạnh giọng quát lên, hy vọng nàng có thể thay đổi chủ ý.
"Ngươi sợ bọn họ nhưg ta thì không sợ! Ngày hôm nay ta nhất định phải cầm được tiền của ta trở về." Sở Á Nam bỏ ra tay Tạ Phi Thiên, lại hiên ngang dẫn đầu đi lên lầu.


Người đàn ông trung niên hướng về mấy tên bảo vệ khác nháy mắt ra dấu, cũng theo lên lầu.
"Ngươi..." Tạ Phi Thiên tức không chịu được, mẹ nó, thực sự là không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.


Sớm biết Sở Á Nam này vì tiền liền như thế điếc không sợ súng, dù nói thế nào ta cũng sẽ không giúp ngươi thắng nhiều vậy rồi.
Nhưng là tức thì tức, Tạ Phi Thiên nhìn bóng lưng Sở Á Nam muốn biến mất ở hành lang, hắn thở dài, đi theo.


Người đàn ông trung niên đem Sở Á Nam cùng Tạ Phi Thiên đến một gian phòng to lớn, bên trong có bảy tám cái màn hình, phía dưới tình hình đều được ở đâu ghi hình lại, xem ra đây là phòng quản lí.


"Tiểu thư, ngươi trước tiên ngồi chờ một chút, ta gọi điện thoại hỏi Vũ ca một chút. " Người đàn ông trung niên vẫn là rất lễ phép nói, liền cả Tạ Phi Thiên đều không cách nào nhìn ra hắn có nói dối không.


"Ồ." Sở Á Nam tùy ý đáp một tiếng, nhưng chuyển hướng về Tạ Phi Thiên lôi tay hắn, hỏi: "Ngươi làm sao cũng cùng ta lên đây? Ngươi không sợ sao?"
"Sợ, làm sao không sợ được? Nhưng ta là sợ ngươi bị ức hϊế͙p͙" Tạ Phi Thiên bộ dáng tức giận.


"Ngươi vì sao lại sợ ta bị ức hϊế͙p͙ hả?" Sở Á Nam bộ dáng vui vẻ hỏi.
"Ngươi không phải là đã nói làm bạn gái của ta sao? Ngươi không phải là muốn lật lọng không chịu chứ?" Tạ Phi Thiên hạ thấp giọng, giả vờ uy hϊế͙p͙ nói.


"Ta chính là thích chơi xấu, ngươi làm gì được ta?" Sở Á Nam mặt mày cau lại nói.
"Ta... Ta..." Tạ Phi Thiên "Ta" nửa ngày, cũng không biết nói sao, nàng ta chơi xấu không chịu làm bạn gái hắn, giờ nói gì chứ?
"Ngươi tại sao còn chưa đi?" Sở Á Nam vẫn như cũ nghiêm mặt hỏi.


Tạ Phi Thiên cũng không biết trong lòng nàng đến cùng đang nghĩ cái gì.
"Ta suy nghĩ thông suốt rồi, thật vất vả mới thắng một lần, ta cuối cùng cũng phải cầm lấy tiền của ta mới được." Tạ Phi Thiên thỏa mái tự vào sofa nói.


Hai tên bảo vệ lườm hắn một cái, thấy người đàn ông trung niên không có gì biểu thị gì, nên bọn hắn cũng là làm bộ không nhìn thấy gì hết.
"Thiếu gia, tiểu thư lại thắng." đàn ông trung niên bấm số, nói vào điện thoại.


"Ta không phải đã nói rồi sao? Thắng liền trả tiền cho nàng đi. Làm sao còn hỏi? Có thấy phiền hay không ah? Ta đang bận đây này." Một thanh âm từ trong loa truyền ra, đàn ông trung niên cười khổ đưa điện thoại ra xa, xem ra rất là bị mắng rất là to.


"Ah... Vũ ca, ah... Ta sắp không chịu nổi nữa rồi, ta sắp ra rồi ah." Một thanh âm cao vút giọng nữ từ trong loa điện thoại truyền ra, nghe được âm thanh này ở đây tất cả mọi người mặt đều đen lại.
"Vũ ca?" người đàn ông trung niên dò xét hỏi một tiếng.
"Ngươi cái
mẹ


... đến cuối cùng là có chuyện gì nữa? Hả?"
"Tiểu thư thắng hai mươi triệu." Người đàn ông trung niên cau mày nói.
"Đều nói rồi, thắng liền trả tiền để nàng rời đi. Khoan khoan, ngươi nói cái gì? Thắng bao nhiêu? Hai mươi triệu?"
"Vâng."


"Làm sao có khả năng đó? Một cái máy bắn cá mà để ăn đến hai mươi triệu các ngươi làm ăn kiểu gì đấy."
"Vũ ca, có thể là máy bản thân nó tự trục trặc, ta đã kiểm tra qua, máy chưa từng bị người ta gian lận chơi xấu."
"Chờ tý, ta lập tức qua ngay!"