Tạ Phi Thiên ôm Cổ Tiểu Nguyệt đang bị hôn mê vào trong lòng, khà khà cảm giác "Hưởng thụ" thật là phê nha.
Còn Thượng Quan Đồng đem một chiếc xe cảnh sát đưa bọn hắn vào, tốc độ vọt lên tới 120km/h, má ơi, cuối cùng đã rõ cái gì được gọi là cảm giác nhanh vờ lờ, người gian hồ hay nói là tốc độ bàn thờ a, cứu mạng.
Xe cảnh sát mới đứng ở cổng bệnh viện thành phố, thì đã có nhân viên y tế đẩy giường kéo vọt ra, Tạ Phi Thiên trợ giúp đem Cổ Tiểu Nguyệt đặt lên giường đẩy cứu hộ, hắn cùng Thượng Quan Đồng hộ tống theo tới tận cửa phòng cấp cứu mới dừng lại vì bị ngăn cản ở ngoài.
"Thượng Quan Đồng... Đội trưởng, Cổ Tiểu Nguyệt nàng rốt cuộc là bệnh gì vậy? Quá đáng sợ, nguy hiểm vậy" Tạ Phi Thiên vốn là định gọi thẳng "Thượng Quan Đồng", có thể do lúc nảy nhìn thấy nàng thân thể ướt nhẹp lộ cảnh quan hắn hoảng trong lòng tăng thêm "Đội trưởng" hai chữ.
"Gọi ta Thượng Quan Đồng đi, ngươi cũng không phải lính của ta, đội trưởng gì chứ?" Thượng Quan Đồng cảm giác được Tạ Phi Thiên gọi có chút là lạ.thản nhiên nói:
"Tiểu Nguyệt trong đầu nàng có một khối u, thỉnh thoảng sẽ tái phát, vì lẽ đó trên người thường lúc nào cũng mang theo thuốc"
"Vậy sao không làm phẫu thuật, lấy ra, tuy rằng chi phí cao, nhưng dù sao cũng tốt hơn thường xuyên lo lắng đề phòng, mà lại quá nguy hiểm?"
Nghe nói như thế, Thượng Quan Đồng nhìn Tạ Phi Thiên một cái, cười cười nói: "Ngươi cho rằng nàng không đủ khả năng bỏ tiền ra chữa trị? Được rồi, không nói nữa, có nói ngươi cũng không hiểu. Là do kỹ thuật y khoa hiện tại cũng không thể lấy ra đó ngươi biết không."
Thượng Quan Đồng vừa nói, một bên lấy tay bóp bóp đồ trên người mình, quần áo cảnh sát của nàng chảy xuống từng dòng từng dòng nước rào rào.
Tạ Phi Thiên nhìn một chút trên người mình, đầu tóc ngắn hiện tại khô rồi, quần áo thể thao chuyên dùng hút mồ hôi, cũng đã hơi khô rồi, chỉ là giày của hắn còn ẩm ướt có chút khó chịu.
Nhưng còn Thượng Quan Đồng lại khác, tóc thì ngắn nên cũng đỡ, nhưng còn đồng phục cảnh sát thì khác, vừa nãy sốt ruột không chú ý tới, lúc này mới để ý tới từ khi vào đây vô số ánh mặt lén lút nhìn vào nàng, cũng còn may là nàng đang mặc đồng phục cảnh sát cái này có lực chấp nhϊế͙p͙, không ai dám nhìn chằm chằm vào thân thể nàng.
"Thượng Quan Đồng, nếu không có gì, ngươi đi về trước thay quần áo đi? Nơi này có ta nhìn là được rồi." Tạ Phi Thiên khuyên nhủ.
"Không có chuyện gì, là tốt rồi." Thượng Quan Đồng đáp, nhưng đâu đó một luồn gió thổi tới, đã là tháng ba, sắp tới mùa hè mùa của sự oi bức, nhưng bây giờ lại không có ánh mặt trời thời tiết vẫn còn có chút mát, Thượng Quan Đồng ngẩn đầu, nhảy mũi một cái: "Ha xì".
"Xem ngươi kìa, cảm lạnh rồi, như vầy đi, ngươi đi theo ta." Tạ Phi Thiên kéo tay Thượng Quan Đồng, xoay người kéo nàng đi.
"Ngươi định kéo ta đi đâu?"
"Đi theo ta liền biết."
"Tạ Phi Thiên, ngươi đưa ta đến nhà vệ sinh làm gì?... Ngươi ngươi làm sao cũng đi vào, đây là nhà vệ sinh nữ mà, ngươi không thấy sao?" Nhìn Tạ Phi Thiên đem cửa chính của nhà vệ sinh đóng lại, Thượng Quan Đồng có chút bối rối kêu lên.
"Nơi này không có ai, ngươi đừng có lớn tiếng ồn ào như vậy có được hay không?" Tạ Phi Thiên thấp giọng nói, trai tráng như hắn, bị người ta nhìn thấy thập thò trong nhà vệ sinh nữ, còn không đem lên công an phường a."Ta giúp ngươi đem quần áo đi hong khô."
"Làm sao làm?" Thượng Quan Đồng bốn phía liếc nhìn, không hiểu hỏi.
"Ngươi đi vào bên trong, cởi quần áo ra đưa cho ta, ta tự có biện pháp hong khô." Tạ Phi Thiên chỉ chỉ vào phòng tollet nhỏ.
"Cởi quần áo ra á?" Thượng Quan Đồng há to miệng.
"Ngươi không phải là sợ ta nhìn lén ngươi đùa nghịch dê xồm ngươi chứ? Ngươi là cảnh sát nha, ta nào dám à?" Tạ Phi Thiên cười nói.
"Hừ, ai sợ ngươi." Thượng Quan Đồng ngoài miệng nói không sợ, nhưng chỉ trong lòng nàng biết, quả thật có chút căng thẳng.
Nữ nhân bất luận là mạnh mẻ cỡ nào, thành công cỡ nào thì rốt cục cũng là phụ nữ, trong lòng đều có tâm lý thẹn thùng sợ hãi trước đàn ông a.
Tiến vào phòng, Thượng Quan Đồng "Ầm" một tiếng đem cửa đóng lại, cài chốt kĩ càng, trong lòng nóng bỏng cũng nhẹ nhàng hơn một tý.
Cái kia quần áo ướt sũng dính chặt vào người xác thực rất khó chịu, hơn nữa nhiệt độ cũng k phải ấm áp, bản thân nàng cũng không muốn mặc thế này lâu thêm xíu nào nữa.
"Ngươi mau đưa quần áo ra đây?" Tạ Phi Thiên thúc giục.
Ngoài phòng vệ sinh cửa lớn mặt dù hắn đã đóng cửa lại, nhưng lại không thể khóa, nhưng là không thể ở lâu chắc chắn có người tới.
"Ừ, " Thượng Quan Đồng đáp, cởi áo trên người xuống, lấy tay vắt một cái, "Ào ào" chảy xuống đầy nước."Ầy, cho ngươi này."
Tạ Phi Thiên ngẩng đầu, liền thấy từ trên cửa kia duỗi ra một đoạn tay trắng nỏn tự ngó sen, trên tay cầm là một cái áo cảnh sát.
Nghĩ đến cách tay trắng nỏn kia, kỳ thực chính là một tảng nhỏ nhô ra của tảng băng trôi phần hấp dẫn chính là phía sau.
Tạ Phi Thiên tâm liền "Ầm ầm" chấn loạn, một cánh cửa, phía sau liền có mỹ nữ tuyệt sắc, hơn nữa là để trần a, ngẫm lại cũng làm người ta tâm thần điên đảo.
"móa, ngươi đang nghĩ cái gì đây?" Tạ Phi Thiên thu hồi suy nghĩ của mình, cầm lấy áo, dùng sức vắt thêm lần nữa" Ta đem đồ của ngươi tới ngay chổ máy sấy tay một chút là khô, ngươi mau cỡi quần ra."
"Há " Thượng Quan Đồng đồng ý, trước tiên cởi giầy cùng vớ chân, từ dưới cửa đá ra Tạ Phi Thiên cầm lấy, vắt khô vớ chân, sẽ đem giầy bên kia để một bên chuẩn bị hong khô.
Liền thấy từ trên cửa lại đưa ra quần của nàng. Tạ Phi Thiên tiếp nhận quần, không nhịn được từ khe trống nhìn một chút, trắng như tuyết đôi chân nhỏ, lộ ra một chút thân thể, ở trên nữa, trên nữa chính là bắp đùi rồi tiếc thật, nhưng mới tới đây mũi của hắn đã ướt ướt máu đã sắp ra rồi ah.
"Có còn đồ gì hay không?" Tạ Phi Thiên đem quần tới máy sấy tay, buột miệng hỏi.
"Không có... Không cần nữa, ta vắt vắt là được rồi." Thượng Quan Đồng nhìn trên người mìn còn sót lại hai cái Tiểu Nội Y, mặt hồng lên đáp lại.
"Há, " Tạ Phi Thiên cũng sực nhớ tới Thượng Quan Đồng trên người chỉ còn lại "Quần áo" đúng là không thích hợp đem ra đưa hắn.
Bên trong truyền đến nhè nhẹ tiếng vắt nước, tiếp theo thì có vài giọt nước rơi ra "Cộc cộc cộc..." trên mặt đất.
ở dưới chân trắng của Thượng Quan tung toé nước rơi ra, cái này là cái gì đây chứ? Nịt ngực hay là Tiểu Nội y?
Tạ Phi Thiên không nhịn được lại bắt đầu nghĩ lung tung, nghĩ tới Thượng Quan Đồng thỏa thân đứng bên trong, hai tay cầm nội y vắt nước.
Có phải là... Mẹ nó, thật sự không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa huynh đệ liền thức giấc, Tạ Phi Thiên đau khổ thở dài, cuộc sống mà.
Tạ Phi Thiên ép mình không nghĩ bậy lo hong khô quần áo, Thượng Quan Đồng đứng ở bên trong, nhất thời không gian trong nhà vệ sinh yên tĩnh lại, khung cảnh thật là lãng mạn nam ở ngoài hong quần áo, nữ bên trong vắt "đồ" ôi yên bình biết bao cuộc sống bình dị mà đạm bạc trôi qua không màn hết thảy. ( ta chém gì thế này..-_-)
"Tùng tùng tùng" bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, trong nhà vệ sinh hai người sợ hãi đến đơ người, sững sờ nghe cái kia tiếng gõ cửa mà tim thót cả lên.
Có lẽ là vì không nghe thấy tiếng trả lời, cửa "Kẹt kẹt" một tiếng đã bị đẩy ra, một người phụ nữ mập mạp ăn mặc hoa hòe vọt vào.
"Ây..." Tạ Phi Thiên cầm trên tay là quần áo của Thượng Quan Đồng, bị đơ người đứng sững sờ.
Người phụ nữ kia cũng không nghĩ tới trong nhà vệ sinh là có đàn ông, nhất thời cũng sửng sốt, hướng về sau lùi lại mấy bước, nhưng cuối cùng vì mắc quá mà dừng lại.
"Ta đi nhờ cái liền đi." Người phụ nữ kia vội vả vọt vào một phòng vệ sinh, vừa đóng cửa lại, có tiếng "Sột sột soạt soạt" âm thanh cởi áo, sau đó chính là một trận tiếng nước chảy như bàn sơn hải đảo, như nguyệt khóc thần sầu, như thác nước... Ôi má, đi tiểu mà ghê vậy.
Nghe được tiếng nước như vòi phun này, Tạ Phi Thiên hỏng mất tâm cảnh luôn. Bà ta rốt cục chứa bao nhiêu nước a?
Ta Tạ Phi Thiên âu sắc vì chồng hắn mặc niệm! Cố gắng chịu đựng kiếp này!...