Tại cục cảnh sát của thành phố G, đội trưởng Thượng Quan Đồng đang ngồi đối diện với tập hồ sơ, chống cằm trầm tư suy nghĩ,
đối với ổ mại ɖâʍ cao cấp của Hắc Hổ bang bị bọn hắn càng quét, vì chuẩn bị cũng không đầy đủ, ngoại trừ giải cứu ra được em nữ sinh bị bắt cóc, thì cũng chỉ bắt được mấy cái lâu la Hắc Hổ bang chỉ là lính canh cổng cũng không hề biết cái đách gì hết, cả cái nữ phu nhân kia, cũng bị người của Hắc Hổ bang liều mạng cứu ra thoát, bằng kinh nghiệm, nàng biết vụ án này tuyệt đối không phải là vụ án đơn giản, tuy nhiên lại khổ nỗi không có truy được manh mối gì.
Tạ Phi Thiên ơi là Tạ Phi Thiên, nếu như có ngươi ở đây thì tốt rồi. Thượng Quan Đồng trong lòng cười khổ một cái.
Cái tên Tạ Phi Thiên này, vẫn đúng là rất thần kỳ, nếu như có hắn chắc chắn sẽ moi ra một ít thông tin manh mối. Nhưng mà, Tạ Phi Thiên, ngươi đến cùng là đang ở chỗ nào?
"Thượng Quan đội trưởng, " một nữ cảnh sát vọt vào, liền cửa phòng cũng quên gõ."Cái điện thoại kia có tín hiệu rồi ạ."
" Tạ Phi Thiên mở điện thoại rồi sao?" Thượng Quan Đồng vui mừng nói.
"Vâng, mới vừa bắt được tín hiệu, ở một tiểu khu."
"Nhanh, tiểu Vương, tiểu Lý, xuất quân thôi." Thượng Quan Đồng từ chỗ ngồi nhảy lên, lao ra khỏi cục cảnh sát."Chúng ta đi trước, ngươi báo cáo với Tôn Cục."
"Đội trưởng, đi đâu vậy? Có muốn gọi thêm lính hay không?" Tiểu Vương cùng tiểu Lý theo sát phía sau Thượng Quan Đồng, một bên chạy theo, vừa sửa sang lại nón cảnh sát của mình.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, mau mau theo ta là được." Thượng Quan Đồng chạy đến gara, kéo mở cửa xe, nhảy lên, sau đó, khởi động, xe ầm một tiếng lao ra khỏi cục cảnh sát.
"Đội trưởng, ngươi từ từ một chút có gì chờ bọn em ngồi ổn định đã hic? Như người là đúng không yêu thương thuộc hạ đấy." Tiểu Lý một bên vuốt cái đầu mới vừa đụng phải vật cứng, vừa cười đùa nói.
"Câm miệng, ngồi ngay ngắn!" Thượng Quan Đồng mặt lạnh quát to, một cước đạp chân ga mạnh, BMW Ferrari tốc độ phóng mạnh hết ga.
Thậm chí ở khúc ngã rẽ tốc độ cũng không hề giảm, so với xe đua thể thao còn nhanh hơn, tiểu Vương cùng tiểu Lý mặc dù đã ngồi không biết bao nhiêu lần xe do đội trưởng này lái biết nàng lái là người ngồi phải cầu nguyện, bất quá như hôm nay liều mạng như vậy, cũng thật là hiếm thấy, mấy chổ cua quẹo, hai người bị quăng qua quăng lại sắc mặt cũng trắng bệch, cũng không còn tâm tư cùng Thượng Quan Đồng nói giỡn.
Chiếc xe của Thượng Quan Đồng một đường phóng nhanh kèm theo tiếng hú gào còi cảnh sát, như gió bay điện chớp vọt tới trước, vừa mới quẹo vào cái hẻm nhỏ, liền thấy một nhóm người đứng thành một vòng, trong vòng tròn thỉnh thoảng có tiếng gào lên đau đớn, tiếng chửi rủa truyền tới.
Lẽ nào tiểu tử này bị người ta vây quanh đánh? Thượng Quan Đồng cả kinh. Chính mình cũng không hiểu rõ tại sao vừa thấy được có dị thường liền nghĩ đến Tạ Phi Thiên. Xe cảnh sát rít gào lên xông tới đoàn người, sợ đến tè những người vây xem kia dồn dập tránh lui, có người thậm chí té ngã ở ven đường.
Đáng đời, ai biểu các ngươi chỉ biết vây xem! Thượng Quan Đồng ở trong lòng mắng.
"Có biết lái xe không vậy má? Cảnh sát thì hay lắm à? Ngươi có gan đem ta đâm chết luôn đi?" Một người đầu trọc đại hán hét lên.
Thượng Quan Đồng im lặng với người đàn ông kia một chút, thầm nghĩ hiện tại không có thời gian tính toán chuyện với ngươi, trực tiếp chen vào trong đám người đi tới.
Tiểu Vương cùng tiểu Lý cũng nhanh nhảy xuống xe, tách ra mọi người, hướng về trong vòng tròn người chen vào.
Thượng Quan Đồng chen vào vòng vây, chỉ thấy hai cái tên đang quyền đấm cước đá một người thanh niên bận đồ bảo vệ.
mà người bảo vệ kia trong lồng ngực, ôm thật chặt một cái túi công văn.
Nhìn thấy không phải Tạ Phi Thiên, Thượng Quan Đồng không khỏi cảm thấy thất vọng. Nhìn chu vi những người vây xem coi kịch vui, không khỏi hỏa từ trong lòng dâng lên.
Mẹ nó, hiện tại đám người này nói dân trí thấp lại tự ái, này tinh thần trọng nghĩa có thể nói là chó tha mẹ rồi, trơ mắt nhìn hai người bắt nạt một người, lại không có người nào tiến lên ngăn lại.
Thượng Quan Đồng vài bước vọt tới, từ phía sau lưng nắm chặt lấy vai một người trong đó, dùng sức kéo lại, tay phải theo sát một cái đấm thẳng đầy lực, nện ở trên mặt thanh niên kia.
"Con mẹ nó, ai dám quản chuyện không đâu, dám đụng ta Hắc Hổ bang..." An Tử bị Thượng Quan Đồng bất thình lình một quyền đánh vào mặt khá choáng, một bên dùng sức ổn định thân thể, một bên mắng to.
Đợi hắn quay đầu lại, thấy rõ Thượng Quan Đồng một thân bận cảnh phục, nửa câu nói sau không dám hó hé, xoay người dạt chân liền chạy.
Còn dám chạy? Thượng Quan Đồng vài bước đuổi tới, Lăng Không một cước bổ nhanh mạnh, đem An Tử đá ngã lăn xuống đất, Thượng Quan Đồng tiếp theo phi gối đè lên, kéo mạnh ngón tay An Tử, đem tay của hắn vịn ra phía sau, từ dây lưng của nàng lấy ra còng số tám, "Két" một tiếng cùm lại rồi.
Bên kia, tiểu Vương cùng tiểu Lý cũng đem tên còn lại côn đồ cắc ké kia cho cùm lại rồi. Thượng Quan Đồng cầm trên tay An Tử đưa đến cho tiểu Vương trong tay, còn nàng đi tới, đỡ dậy thanh niên bảo an bị đánh đến sưng mặt sưng vù.
Quần chúng vây xem mắt thấy Thượng Quan Đồng ba người tích tắc đã đem mấy tên hung thần bắt lại, không nhịn được bắt đầu bàn tán chửi rủa.
"Còn dám đừng ở chỗ này ồn ào?, có này sức lực, vừa nãy các ngươi liền ra bắt hai tên côn đồ này!" Thượng Quan Đồng lạnh lùng nói, để mọi người lần cảm giác thật mất mặt, Ương ương tản đi.
"Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?" Thượng Quan Đồng nhìn thanh niên bảo an bị đánh mặt mũi xưng phù, ân cần hỏi han.
"Cảm ơn đồng chí cảnh sát, ta không có chuyện gì đâu." Tiểu bảo an mang theo giọng nói đậm chất địa phương đặt trưng vùng ven biển.
"Còn nói không có chuyện gì, ngươi xem mắt ngươi đều không mở ra được kìa?" Thượng Quan Đồng nhìn hai mắt tiểu bảo an đều bị đánh thành gấu mèo còn ra vẻ sính anh hùng, vừa tức giận vừa buồn cười.
"Ta thật sự không có chuyện gì, điểm ấy tổn thương, hai ngày nữa là tốt à." Tiểu bảo an đưa tay lau khóe miệng chảy ra dòng máu, ưỡn ngực nói.
"Bọn họ tại sao đánh ngươi à? Cướp túi xách của ngươi sao?"
"Đây không phải túi xách ta, đây là đồ bên trong tiểu khu ta bảo vệ. hai tên tiểu tặc kia ở tiểu khu bọn ta nện xe trộm túi, ta đương nhiên muốn đem đồ vật cho đoạt lại."
Nghe được câu này, Thượng Quan Đồng không khỏi nổi lòng tôn kính, một cái tiểu khu bảo an, lương bao nhiêu một tháng, nhưng có thể có trách nhiệm với công việc như thế xem ra được mấy người.
Này tiểu khu có cái bảo vệ như vậy, cái kia thật đúng là may mắn.
"Ngươi là bảo vệ của tiểu khu Bạc Phúc hoa viên?"
"Vâng, ta chính là bảo vệ ở đó!" Tiểu bảo an tự hào nói.
"Ngươi tên là gì?"
"Ta gọi Đinh Nhị Bảo."
"Được rồi, Nhị Bảo, chúng ta vừa vặn đi tiểu khu ngươi có chút việc, chúng ta cùng đi đi."
"Nhị bảo, ngươi hôm nay làm việc có thấy hay không kẻ khả nghi tiến vào tiểu khu hả?" Thượng Quan Đồng dò hỏi.
"Không có, ban ngày không phải ca của ta, ta trực ca đêm, lúc này bắt đầu đi làm, duy nhất nhìn thấy khả nghi chính là hai cái trộm túi kia."
"Nhị Bảo, đem túi đưa cho chúng ta đi, chúng ta giúp ngươi giao cho người mất của."
"Không, túi là đồ ở tiểu khu, ta chính mình sẽ giao cho người mất của." Nhị bảo nghe được Thượng Quan Đồng muốn lấy túi trong lồng ngực của hắn, rất là đề phòng nhìn nàng một cái.
"Nhị Bảo, ta là cảnh sát, sẽ không chôm túi xách của ngươi." Thượng Quan Đồng thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười, người này thiệt là ngốc, ngay cả mình cũng hoài nghi.
"Không, ta chính mình sẽ giao cho người mất của." Nhị bảo kiên trì nói.
"Vậy ngươi làm sao trao trả cho người mất của?"
"Ta đem nó thả lại trong xe, người mất của tự nhiên sẽ thấy." Nhị Bảo hùng hồn nói.
Nhìn thấy Nhị Bảo chấp nhất thực hiện vậy, Thượng Quan Đồng cũng không tốt nói tiếp cái gì? Vẫn theo nhị bảo, nhìn hắn chân thấp chân cao đem cái túi công văn kia đưa đến một chiếc xe audi màu đen bị đập bể cửa sổ xe thả túi vào bên trong.
"Đằng" trong nhà để xe Tạ Phi Thiên hai mắt khép hờ vẫn không có phản ứng đột nhiên mở mắt ra ngồi dậy.
"Phi Thiên, ngươi có thể tỉnh rồi sao, ngươi đều muốn đem ta cho hù chết. Huhu hic hic..." Một bên Âu Dương Yên khóc lóc nhào tới, ôm chặt lấy cổ Tạ Phi Thiên cái cổ, run rẩy song môi của nàng ở trên mặt hắn để lại một chuỗi vết ướt.
Hello sau hơn 5 tháng drop có lẽ sẽ trở lại nhưng sẽ hơi chậm chạp nhưng tái ngộ là vui rồi he