Trung Học Mỹ Nữ

Chương 100: Lại thêm một lần nhé!

Hắn lấy chìa khóa mở cửa thì sao" Âu Dương Yên hạ thấp giọng thỏ thẻ bên tai Tạ Phi Thiên.


"Hắn có dùng chìa khoá cũng không mở ra được đâu, ta đã động tay chân vào ổ khóa" Tạ Phi Thiên quay đầu nói, nhìn thấy đôi môi nhỏ đỏ hồng của Âu Dương Yên, lại không nhịn được đưa mặt tới cắn môi nàng ta một cái.


"ngươi đồ đáng ghét, lúc này còn giỡn được! Người kia là bà con thân thích của ngươi thật sao?"
"Thân thích, bà con?" Tạ Phi Thiên sững sờ, à lúc nảy bước vào chỉ thuận miệng bịa truyện mà thôi, vội vã đáp:


"Đúng, là bà con xa của ta, nhưng mà bà con thân thích cũng không thể để hắn nhìn thấy dáng vẻ chúng ta bây giờ đúng không?"
"Ồ." Âu Dương Yên khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, nhanh chóng cuối đầu chui vào ngực của Tạ Phi Thiên.


Cách cửa truyền tới âm thanh mở khóa đến vài lần "Két C-k-í-t..t..t" thanh âm mà vẫn chưa mở được, tiếp theo là tiếng chửi rủa vang vọng, tiếp theo là dùng chân đạp cửa âm thanh. "Đjxmm~, mới vừa thay cửa chưa tới ba tháng, đã hỏng, má nó hàng dỏm à!"


Nghe tiếng mắng ngoài cửa của người đàn ông kèm tiếng bước chân đi xa, Âu Dương Yên ngẩng đầu nhìn Tạ Phi Thiên một chút."Ngươi thật là gian xảo."
"Ngươi thật xinh đẹp" Tạ Phi Thiên nhìn bộ dáng của Âu Dương Yên lúc này, lại sững sờ.
"Tiểu Yên, ngươi đã khỏe chưa? Còn khó chịu không?"


"Không còn khó chịu." Âu Dương Yên ôm eo Tạ Phi Thiên thật chặc, dấu đầu vào lồng ngực của hắn.
"Nhưng mà... Nhưng mà, ta... Ta lại có chút khó chịu." hông Tạ Phi Thiên hơi chuyển động, đem đồ vật cao thẳng của mình chỉa vào bụng Âu Dương Yên.


"Ngươi... Còn muốn, nữa sao?" Âu Dương Yên cảm giác được trên bụng truyền đến sức nóng kinh người của vật kia, làm nàng sợ hết hồn.
"Nhưng mà chỗ của ta, thật sự...đang rất đau."


"Xin lỗi ah, Tiểu Yên." Tạ Phi Thiên nghe được Âu Dương Yên nói đau, cũng lại ngượng ngùng, có cô gái nào lần đầu mà không đau đớn cả một ngày, cùng nam nhân khác biệt, chính mình vừa nãy có phải quá mạnh bạo? Nghĩ tới đây, Tạ Phi Thiên hất lên tấm chăn."Tiểu Yên, để cho ta xem chổ kia của ngươi thế nào rồi."


"Hừm, đồ đáng ghét, không cho phép ngươi nhìn!" Âu Dương Yên mắc cỡ đến đỏ cả mặt, tấm chăn bị xốc lên, nàng chỉ có thể rúc toàn thân nằm im một chổ, hai tay che lại ngực, lại quên giấu đi phía dưới, nhất thời khiến cho tay chân nàng luống cuống, hơn nữa Tạ Phi Thiên động tay động chân lôi kéo tách tay nàng ra, cuối cùng nàng chỉ có thể nằm im lặng, hai tay che mặt lại, bắt đầu làm búp bê, tùy ý Tạ Phi Thiên lật xem từ trên rồi xuống dưới mọi ngót ngách cơ thể nàng.


Ánh đèn sáng trắng chiếu xuống, một thân thể trắng nỏn còn trắng hơn cả tuyết không một chút tỳ vết, phần cổ mảnh khảnh, thon gầy phần vai, ngực phát dục tốt căng tròn no đầy, càng làm cho nổi bật lên phần bụng bóng mượt phẳng lỳ.


Trơn nhẵn thu hẹp ở khúc eo, tới phần hai bên mông lại phình ra, sau đó từ bắp đùi trở xuống lại thon thả dần xuống, lúc này Âu Dương Yên tư thế nằm cực kỳ giống một cái nữ thần, trắng noãn, tinh khiết không mang nhiễm một chút nào khói lửa nhân gian, ngây thơ và trong sáng.


Tạ Phi Thiên thừa nhận, hắn xem đến cả ngây dại. Có câu nói "dưới đèn xem mỹ nhân", "càng xem càng động tâm", Tạ Phi Thiên bây giờ đối với câu nói này là đúng mười phần, ước gì hắn có thể nhìn ngắm thân thể này ba ngày ba đêm, tri kỷ ah!


"Nhìn đủ chưa? Nhanh đắp chăn cho ta." Âu Dương Yên thấy Tạ Phi Thiên cả nửa ngày cũnc không có động tĩnh, lén lút từ khe hở ngót tay nhìn ra xem hắn đang làm gì,
thấy Tạ Phi Thiên khuôn mặt như si ngốc, nhìn thân thể nàng mê mang, nghĩ đến hắn như vậy là do nhìn thấy mình, trong lòng nàng ngọt ngào không ít.


"Không có, không có, ta sao có thể xem đủ chứ? Chính là nhìn ngắm ngươi cả đời, ta cũng ngắm không đã" Tạ Phi Thiên phản ứng lại, cúi người xuống, đặt một nụ hôn vào bụng Âu Dương Yên, một bên thì thào nói.


"Đi, không cần dùng mấy lời miệng lưỡi ấy dụ dỗ ta, nghe nói bọn con trai các ngươi đều như vậy, chời khi ta đã già, trở nên tàn phai, ngươi sẽ nhìn ta cũng không muốn lấy đâu ra mà ngắm cơ chứ."


"Sẽ không đâu, tuyệt đối sẽ không như vậy, ngươi làm sao mà già cơ chứ, ở trong lòng ta, ngươi mãi mãi là Tiểu Yên xinh đẹp nhất, ngươi có biết không? Ta hiện tại đã đem dáng hình của ngươi khảm tại trong đầu nơi sâu xa nhất rồi, còn bỏ thêm mật mã bảo vệ là, mãi mãi cũng không quên ngươi ah."


"Ngươi lừa con nít không bằng!" Âu Dương Yên gắt giọng, nhưng trong lòng lại là vui vẻ không ngớt, không có nữ nhân không thích được nam nhân ca ngợi, đặc biệt là nam nhân mình thích.


"Tiểu Yên, đến, để ta nhìn kỹ một chút chỗ ấy sao rồi." Tạ Phi Thiên vuốt nhẹ cách tay từ trên khuôn mặt của nàng chạy dọc xuống bên dưới, một bên còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàn sờ kích thích, Âu Dương Yên thân thể trơn bóng mềm mượt, vuốt đã đến cái bên dưới, dùng thêm tý lực xoa xoa.


"Đồ đáng ghét, đã nói không được nhìn mà." Âu Dương Yên trong miệng thì mắng, nhưng thuận theo Tạ Phi Thiên tách ra hai chân đang kẹp chặt.
Bằng phẳng bụng dưới, phía dưới sinh trưởng lưa thưa cách rừng non, cứ như thanh xuân mơn mỡn vừa mới bắt đầu với bọn chúng.


Tạ Phi Thiên từng thấy Lan Hinh khối bụi cỏ rừng rậm này, đó là rậm rạp rừng cây lâu năm, mặn mà chính mùi, nghĩ đến Âu Dương Yên chỉ như cái trẻ con non nớt vừa mới bước vào đời, đã bị mình tàn phá, Tạ Phi Thiên trong lòng dâng lên một trận thương tiếc, âm thầm nói:


Tiểu Yên, ta nhất định sẽ không để cho ngươi hối hận, ta sẽ đối tốt với ngươi, tốt cả cuộc đời này.
Tầm mắt dời từ khu rừng non xuống phía dưới một tý chính là khe rãnh tư mật, bây giờ đã có chút sưng đỏ.


Bây giờ nhất định là rất đau hả? Tạ Phi Thiên thương tiếc dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ở phía trên xoa xoa vỗ về, hy vọng có thể khiến nó dễ chịu hơn.


"Phi Thiên, ngươi xem thì xem, ngươi đừng... lộn xộn mà, ngứa quá... Nhột quá." Âu Dương Yên run rẩy một trận, hai chân muốn khép lại, lại phát hiện bị Tạ Phi Thiên gác hai chân, không khép lại được ah.
"Đau không? Tiểu Yên?"
"Có chút."
"Bây giờ thì thế nào?"


"Đã tốt hơn một chút rồi, nhưng mà Phi Thiên, ngươi đừng có sờ nữa... có được hay không? Ta ngứa... Ngứa chết ta rồi." Âu Dương Yên cảm giác được trong cơ thể mình lại sắp có một dòng thanh tuyền muốn chảy ra, khẩn trương nói.


"Không được, ta muốn xoa dịu cho nó." Tạ Phi Thiên cảm giác được trên tay dính một ít chất lỏng, làm cho cử động của Tạ Phi Thiên ngày càng trơn trượt, loại này cảm giác để hắn yêu thích không buông tay được.


"Đồ đáng ghét, ngươi đụng đến ta, ta cũng động tới ngươi này." Âu Dương Yên đột nhiên phấn khởi, mắc cỡ đỏ mặt đưa tay bắt tới huynh đệ của Tạ Phi Thiên, tay nhỏ nhẹ nhàng chơi đùa.


"Tiểu Yên, ngươi không nên cử động như vậy nha?" Tạ Phi Thiên bị từng luồng từng luồng nhanh xóc lên khuôn mặt muốn rơi lệ luôn rồi.
"Không ta không buông đấy!"
"Vậy chúng ta làm tiếp một lần, có được không nào?"
"Ừm."


Như sói đó nhào tới, khói lửa lại nổi lên, lại một hồi đại chiến không ngừng.
Một phen đại chiến, hai người đều mệt đến rã rời, cuối cùng ôm nhau thỏa mãn ngủ thϊế͙p͙ đi.


Khi Tạ Phi Thiên lần thứ hai mở mắt tỉnh dậy, trong lòng hắn bỗng nhiên cả kinh, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng.
Hôm nay là chiều thứ tư, sắp tới giờ xổ số, hắn mua vé số có thể trúng hay không cũng là, quan hệ đến "Dạ Chi huyễn" sống còn.
Mấy giờ rồi hả? Ngàn vạn cũng đừng bỏ lỡ.


Tạ Phi Thiên trong lòng âm thầm gấp gáp, nhưng mà trên người hắn đồ vật có thể xem giờ lúc hôn mê đã bị trấn lột hết rồi.


Đúng rồi, sao lại quên chứ. Tạ Phi Thiên nhớ tới bên trong chiếc Audi ngoài cửa, bên trong còn có một cái điện thoại, chính mình đã dùng nó gửi tin nhắn cho Thượng Quan Đồng với Lan Hinh còn gì.
" Điện Tử Khống Chế."


"Keng, Điện Tử Khống Chế mở ra, tự động tìm tòi thiết bị điện tử trong phạm vi... Tự động dò phát hiện... Ô tô... Điện thoại di động..."