Trúc Mã Là Ông Xã Hờ

Chương 4: Ký ức

Lăn lộn trên giường n lần, Ninh Ninh cũng không thể nào đi vào giấc ngủ. Trong lòng cô luôn hiện lên khung cảnh buổi tối, bờ môi anh nhẹ nhàng hôn nhẹ lên cơ thể
cô, ma sát theo làn môi cô, ánh mắt thâm tình cùng với tiếng rên nhẹ phả lên người. Ninh Ninh nhớ đến những phản ứng của cơ thể mình, tại sao cô không đẩy anh ra, hơn nữa trong lòng cô không có một tia bài xích, thậm chí còn muốn hòa theo từng hành động của anh. Suy nghĩ này trước nay
chưa từng có.

Phòng bên kia, Mạc Từ Duệ lặng lẽ uống cạn ly rượu vang, thầm nhớ về ngày xưa.

Trên sân, một cô bé mặc váy hồng công chúa đang nghịch cát. Nhận thấy anh
đang đi đến, cô hồn nhiên vỗ nhẹ tay, lén lút chùi lên làn váy của mình, sau đó đôi môi nũng nịu giương lên, giơ bàn tay ra.

“Anh Tiểu Duệ, Ninh Ninh không có nghịch cát.”

Bàn tay cô nhỏ nhắn, chũm chĩm, ánh lên những sắc bạc của cát lấp lánh. Mạc Từ Duệ cưng chiều bế ngang cô lên, khẽ véo nhẹ hai má cô, ánh cười thấp thoáng trong đôi mắt.

“Anh Tiểu Duệ, kẹo, ăn kẹo.”

Tiểu Ninh Ninh ra sức ôm chặt cổ của Mạc Tiểu Duệ, môi nhỏ lại giương cao hơn.

“Hôm qua anh hứa dẫn Ninh Ninh đi ăn gà rán, pizza, với ăn kem socola….”

Cô kể từng món đồ mình thích, tay nhỏ bé khẽ đếm. Rồi cười hì hì về
phía anh, sử dụng tuyệt chiêu, thơm nhẹ lên má anh, đôi mắt giảo hoạt
giọng nói tràn đầy xu nịnh: “Anh Tiểu Duệ, đi ăn nha, đi ăn…”

Anh thất thần một lúc, sau đó cười vang lên, tiếng cười khanh khách tràn ngập vui sướng. Bên má theo đó mà ửng hồng.

Kể từ lần đầu tiên, tiểu Ninh Ninh phát hiện anh Tiểu Duệ rất dễ dàng
mua chuộc, cô rất hay hôn nhẹ lên má anh, thành công khiến anh sững
người một lúc, sau đó vô tư đáp ứng yêu cầu của cô.

Ngày hôm sau, khi tiểu Ninh Ninh đi học nhà trẻ về, khuôn mặt tức giận mà đỏ bừng. Cô chống hai tay lên hông, bộ dáng chất vấn anh:

“Anh Tiểu Duệ sau này có chị gái xinh đẹp sao?”

“Không có, anh chỉ thích tiểu Ninh Ninh bé nhỏ thôi.”

Mạc Từ Duệ vô tâm thốt lên, câu nói khiến anh bồi hồi lúc lâu. Anh quả
thật chưa từng nghĩ tới sẽ gắn bó với một cô gái nào khác.

“Vậy anh Tiểu Duệ có mua kẹo cho các chị ấy không?”

“Sẽ không.” Anh khẽ cười. “Chỉ mua cho Ninh Ninh thôi.”


“Anh có lập gia đình không?” Cô giáo nói anh sẽ kết hôn, sẽ có bảo bảo,
rồi sẽ không mua kẹo cho Ninh Ninh nữa, cô giáo gạt người.

“Có chứ”

“Không cho. Anh vừa nói chỉ mua kẹo cho Ninh Ninh thôi mà.” Cô khóc nấc lên.

Mạc Từ Duệ vẫn không hiểu mối quan hệ logic trong hai chuyện này.

“Anh chỉ mua quà cho bảo bảo thôi sao?” tiểu Ninh Ninh vẫn khóc thét lên.

Bảo bảo? Là con anh sao. Mạc Từ Duệ sáng tỏ, thầm nảy ra một ý:

“Ninh Ninh có muốn làm gia đình của anh không? Như vậy thì anh sẽ chỉ mua kẹo cho mỗi em thôi.”

“Có, Ninh Ninh muốn.” Cô cười khanh khách. “Anh Tiểu Duệ hứa sau này sẽ
không kết hôn cùng chị gái xinh đẹp khác, thì Ninh Ninh mới làm gia đình của anh.”

Tiểu Ninh Ninh không hiểu ý nghĩa của hai chữ ‘gia đình’, trong đầu cô chỉ có kẹo và kẹo và việc ai mua cho cô ăn.

“Vậy anh hứa đi.” Đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, cô bịu môi, khẩu khí đe dọa anh nhất định phải làm theo.

“Anh hứa.”

Khẽ bẹo vào má cô, anh cười cười nhìn hành động khoa tay, khoa chân của cô
đòi anh bế. Tiểu Ninh Ninh ra vẻ hài lòng nhìn động tác của anh, gật gật đầu.

“Đóng dấu.”

Theo lời nói, cô khẽ hôn nhẹ lên má anh.

“A, Ninh Ninh này, nhỡ sau này các chị gái xinh đẹp cũng đóng dấu trên mặt anh thì sao? Chỗ này, chỗ này…”

Anh chỉ vào những chỗ khác trên mặt.

“Không cho phép.” Tiểu Ninh Ninh giận dữ hét lên: “Em đóng dấu hết.”

Nói rồi, cô bĩu môi thơm lên má trái, má phải, trán anh.

“Chỗ này?” Cô chỉ vào chóp mũi anh.

Mạc Từ Duệ khẽ gật đầu.


Ngay tức khắc, đôi môi nhỏ nhắn hôn nhẹ lên mũi anh.

“Chỗ này.” Anh chỉ vào môi mình, khẽ gật gật gợi ý cho cô, thầm cười tinh ranh.

Một cỗ ấm áp bao phủ lấy môi anh, có vị ngọt nhẹ của kẹo sữa, lại có sự mềm mại,thanh mát. Anh lén lút liếm nhẹ lấy môi cô, sau đó gậm chặt lấy,
khẽ mút…

Có lẽ từ lúc đó anh đã bắt đầu để ý cô. Anh
khó chịu khi thấy cô cũng thơm Thẩm ba, Thẩm mẹ, thậm chí muốn lôi kéo
cô đi khi thấy cô làm nũng với anh cả, anh hai của anh. Anh quan tâm cô
còn hơn cả em gái Mạc Đình. Anh không muốn cô gọi anh là ‘anh ba’ như
hai anh trai, trong thâm tâm anh không bao giờ muốn là anh trai cô.

“Ninh Ninh.”

“Dạ.” Cô vừa gậm chiếc kẹo mút trái cây, vừa ôm chặt anh.

“Nếu sau này anh Tiểu Duệ không mua kẹo cho em nữa thì sao…?”

“Không.. muốn.” Mặt tiểu Ninh Ninh đã mếu máo “Anh..hứa..hức..rồi..mà.”

“Ừm, em đã đóng dấu lên mặt anh rồi, mà lại đóng dấu lên mặt người khác nữa thì không tính rồi.” Mạc Từ Duệ khẽ thở dài.

“Em chỉ đóng dấu ba, mẹ với anh cả, anh hai thôi.” Cô thì thầm biện bạch.

“Đấy”. Anh chỉ điểm. “Em cũng thấy, Thẩm mẹ đã có Thẩm ba hôn, hai anh trai của anh cũng có chị gái xinh đẹp ôm hôn rồi. ”

Mạc Từ Duệ tiếp tục nhắc: “Họ cũng đã đóng dấu với nhau rồi. Chẳng phải em là người phá vỡ lời hứa của họ sao?”

“Nhưng….” Tiểu Ninh Ninh giương môi lên. Cô rất muốn hôn ba mẹ chúc ngủ ngon a.

“Ngoan.” Mạc Từ Duệ xoa nhẹ đầu cô, thành công khiến cho mái tóc suôn mượt của
cô xù lên. “Sau này chỉ đóng dấu một mình anh Tiểu Duệ thôi. Anh sẽ mua
kẹo ngon cho em.”

Nhắc tới kẹo, mắt cô sáng rực lên, gật mạnh đầu, hứa chắc nịch.

Cô bây giờ vẫn hay làm nũng anh, nhưng tuyệt nhiên không ôm hôn anh nữa.

--- ------ ---------

Trong một căn phòng khác, bóng người áo đen ngồi ghế đang nhàn nhã uống rượu, đôi tay liên tục gõ nhẹ lên bàn theo nhịp điệu.

“Tổng giám đốc ảnh chụp đã có.” Một bóng người khác xuất hiện, cung kính trình bày.

“Thế nào?” Giọng nói có phần kiêu ngạo, lại có chút trào phúng.

“Thẩm Ninh Ninh quả thực đã đến khách sạn làm ầm một trận. Sau đó, Mạc Từ Duệ tức giận kéo cô ta về.” Người kia lại tiếp tục trình bày, vừa cẩn thận
đặt tập ảnh lên trên bàn.

Nhìn người váy đỏ kiêu sa
trong ảnh, người áo đen ngồi ghế cười đắc ý, uống cạn ly rượu. Cứ đà
này, mối quan hệ giữa Thẩm gia và Mạc gia chắc chắn sẽ rạn nứt. Đúng là
một người đàn bà ngu xuẩn.