Đại Hoàng nằm dài trên đất, ánh mắt lim dim, đuôi thì nhịp nhàng ngoe ngoảy lên xuống. Còn Tiểu Hôi thì nằm trên mình Đại Hoàng, đôi mắt sáng rực đang nhìn lên khuôn mặt tiều tụy của Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm trừng mắt nhìn lại, không chút khách khí: "Ngươi nhìn cái quái gì?"
Tiểu Hôi tự nhiên không thể đáp lời cùng Trương Tiểu Phàm, chỉ kêu lên hai tiếng "khẹt khẹt", trên gương mặt khỉ của nó, thấy chủ nhân bị thương mà không chút lo lắng, có phần giống như vui mừng khi thấy người khác gặp nạn vậy.
Trương Tiểu Phàm trong lòng thấy phiền, bực bội bảo: "Đi, đi, đi, đi qua bên kia đi!"
Lúc đó liền có tiếng chân bước đến cửa, Trương Tiểu Phàm dĩ nhiên nghe được, cười nói: "Lục sư huynh, huynh sao lại đưa cơm đến sớm thế... ..."
Thanh âm hắn đột nhiên ngưng lại, chỉ thấy thân hình béo lùn của Điền Bất Dịch từ từ tiến vào từ cửa phòng. Trương Tiểu Phàm giật mình kinh sợ, hồi sớm này Tô Như chỉ bảo hắn yên tâm dưỡng thương còn các vị sư huynh hắn, bao gồm cả Điền Linh Nhi cũng chỉ thăm hắn có một lần, thời gian còn lại là do Đỗ Tất Thư mang cơm ba cử cho hắn, căn bản hắn không nghĩ tới chuyện Điền Bất Dịch đột nhiên lại xuất hiện.
Hắn ở trên giường đang sửng sốt thì hốt nhiên tỉnh ngộ, liền lập tức leo xuống giường làm đại lễ, Điền Bất Dịch tâm tư nặng nề, sắc mặt luôn biến đổi, khoát tay bảo: "Bỏ đi."
Trương Tiểu Phàm đáp một tiếng rồi đứng dậy, nhìn Điền Bất Dịch đến ngồi bên cạnh bàn, mà ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Điền Bất Dịch nhìn tên đồ đệ mình như muốn dò xét lại, song nhìn cách nào đi nữa cũng không thấy hắn giống một kẻ tài năng tiềm ẩn so với người bình thường thì hình như còn kém chút, thế nhưng...
Điền Bất Dịch lắc đầu, thở dài: "Lão thất, con qua đây ngồi."
Trương Tiểu Phàm sửng sốt thêm lần nữa, Điền Bất Dịch vốn chưa từng đối xử với hắn như vậy thế mà hôm nay lại hòa nhã vô cùng, hắn cũng không dám tin vào những gì hắn nghe được.
Điền Bất Dịch ngồi đợi nhưng chỉ thấy Trương Tiểu Phàm thần sắc sửng sốt không rõ rệt lại hoàn toàn không chút phản ứng nào, trong lòng lão liền phát giận: "Có cần phải đợi ta mời ngươi ngồi không?"
Lão mắng một cậu, đầy đủ khí thế, Trương Tiểu Phàm liền cảm nhận được cái oai nghiêm thường ngày của lão nên lập tức phản ứng, bước qua ngồi đối diện với lão.
Điền Bất Dịch nhìn bộ dạng hắn mà thấy bức tức không nhịn được lại nhìn thêm lần nữa rồi cười khổ một tiếng đoạn lắc đầu hỏi: "Con thấy thân thể thế nào?"
Trương Tiểu Phàm cung cung kính kính đáp: "Hồi bẩm sư phụ, sau khi trở về từ Thông Thiên Phong cho đến nay, nhờ sư phụ sư nương cứu trị và các vị sư huynh chăm nom, thương thế con đã đỡ nhiều rồi."
Điền Bất Dịch nhìn hắn, nhẹ nhàng bảo: "Thất mạch hội võ đã xong cả tháng nay rồi, thương thế con cũng hồi phục không ít, ta có mấy lời nay muốn hỏi con."
Trong lòng Trương Tiểu Phàm như có vật gì đè nặng, cảm giác như cuối cùng thì chuyện mà hắn sợ rốt cuộc cũng đến rồi, song hiện tại trước mắt chỉ còn nước đáp rằng: "Dạ, xin sư phụ cứ nói."
Điền Bất Dịch từ từ nói: "Thanh hắc côn của con từ đâu mà có vậy?"
Tim Trương Tiểu Phàm nhảy mạnh một cái, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Điền Bất Dịch, chỉ thấy lão nhìn thẳng vào hắn, gương mặt hơi căng ra nhưng không có sắc gì khác, ánh mắt sáng lòe, thần quang lấp lánh, không giận mà oai.
Trong một giây đó, có biết bao nhiêu là ý niệm thoáng hiện trong lòng hắn nên nhất thời không nói nên lời, sắc mặt Điền Bất Dịch từ từ chìm xuống, khó coi vô cùng, lão trầm giọng thúc: "Con nói đi!"
Trương Tiểu Phàm bị lão hối thúc, mồi hôi ra đầy trán trong tích tắc. Hắn tuy hiểu biết không bao nhiêu, nhưng chuyện xảy ra nhiều năm trước tại u cốc, phệ huyết châu và thanh hắc bổng kỳ dị đấu nhau kịch liệt rồi sau đó hợp làm một, cổ quái quá đi, lại còn hung hiểm vô cùng, hơn nữa còn có khả năng thu hút tinh huyết. Ngày thường nghe các sư huynh nói chuyện thì hắn biết những việc đó chánh đạo không thể chấp nhận được, nếu như để Điền Bất Dịch biết sự thật thì chỉ sợ hậu quả không thể nào lường.
Hơn nữa, sâu thẳm trong lòng hắn luôn luôn có một chuyện lúc nào cũng úy kị, nhất là từ khi hắn biết Phổ Trí hòa thượng là một trong tứ đại thần tăng của Thiên Âm Tự, nghĩ đến chuyện lão hòa thượng truyền thụ cho hắn khẩu quyết... ...
Trong khoảng thời gian đó, hắn hạ quyết tâm rằng bất luận thế nào cũng không thể nói ra chuyện Phổ Trí, dù chỉ một chút liên hệ cũng không thể nào nói ra.
Điền Bất Dịch nhìn hắn trừng trừng.
Trương Tiểu Phàm dưới ánh mắt bức người như thế, đứng lên rồi quỳ xuống.
"Sư phụ!"
Điền Bất Dịch cau mày, hừ một tiếng, lạnh lùng: "Nói."
Trương Tiểu Phàm cúi đầu xuống, từ từ nói: "Thanh hắc bổng đó là do đệ tử nhặt được từ nhiều năm trước trong lúc đi vào u cốc phía sau núi cùng với sư tỷ."
Điền Bất Dịch hơi run run, nghĩ lại, hai năm trước quả nhiên có chuyện đó, Điền Linh Nhi đi vào u cốc thì tự nhiên bị hôn mê, Tô Như đi dò xét thì không thấy nơi đó có gì khác lạ, sau đó chính bản thân lão cũng đi xem vẫn không thấy gì khác, chuyện đó khiến ai nấy đều mê hồ nhưng theo ngày tháng cũng dần trôi vào lãng quên, bây giờ ngẫm lại, quá nửa là có liên quan đến cây hắc bổng này rồi.
Nhưng thanh hắc bổng không ai sai sử được cùng chuyện Điền Linh Nhi hôn mê có thể cho thấy đó là một vật hung sát, nếu như vậy thì Trương Tiểu Phàm làm sao có khả năng thu dụng mà dùng được chứ? Điền Bất Dịch nghĩ đến đây thì nghi vấn trong lòng càng thêm nhiều, lão trầm giọng: "Con làm thế nào mà lấy được hắc bổng?"
Trương Tiểu Phàm không dám ngẩng đầu lên, sợ bị Điền Bất Dịch nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn. Hắn vốn không phải là kẻ khéo léo biến trá nên lúc này bồn chồn không yên, nghĩ cách nào cũng không nghĩ ra một giải thích hợp lý nào cả.
Điền Bất Dịch nhìn hắn trù trừ thì làm sao mà lão không hiểu chuyện chứ, lão liền quát lớn: "Nói."
Trương Tiểu Phàm bị lão quát như vậy thì mồ hôi liền chảy dầm dề, tâm thần rối loạn, không dám dối trá, nghĩ một lượt về sự tình hôm đó đặng kể ra nhưng lời sắp ra khỏi miệng thì liền giấu lại chuyện liên quan đến phệ huyết châu mà chỉ kể chuyện xảy ra tại u cốc.
Hắn nhìn thấy hắc bổng thì hiếu kỳ nhất thời đến xem, kết quả là bị hắc bổng hút lấy tinh huyết (kỳ thật là phệ huyết châu), cảm giác ghê tởm như muốn thổ ra, sau đó thì hắn ngất đi, trong lúc hôn mê, có cảm giác là hắc bổng đem tinh huyết của hắn hút vào chứa trong thân bổng.
Hắn nói xong vẫn chưa dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn Điền Bất Dịch một cái, Điền Bất Dịch cau mày suy nghĩ: "Nhìn tên tiểu đồ đệ không giống nói láo, hơn nữa dị năng pháp bảo này hắn quyết không thể nào tự tạo nên được. Pháp bảo kỳ dị như vầy lão bình sanh cũng chỉ mới nghe lần đầu, nếu như có vật nào tương tự như thanh hắc bổng thì chỉ có một vật đại hung của ma giáo thuộc ngàn năm trước là "Phệ Huyết Châu" mà thôi.
Nhưng rõ ràng là hắc bổng và phệ huyết châu không đồng dạng.
Điền Bất Dịch đứng lên, đi đi lại lại trong phòng, trầm ngâm cả nửa ngày rồi quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Phàm bảo: "Con đứng lên trước đi."
Trương Tiểu Phàm thấp giọng đáp lời rồi đứng lên, đầu vẫn cúi xuống đứng yên một bên.
"Nếu tính ra như vậy thì pháp bảo đó cùng con huyết khí tương thông, là vật huyết luyện... ..."
Trương Tiểu Phàm lạ lùng: "Sư phụ, cái gì là đồ huyết luyện vậy?"
Điền Bất Dịch run người một cái rồi như bực bội nói: "Con không biết chuyện thì ta nói con cứ nghe đi."
Trương Tiểu Phàm lập tức cúi đầu, thấp giọng: "Dạ."
Điền Bất Dịch nhìn hắn: "Xem ra thì hắc bổng là dị bảo chưa xuất thế, chỉ là nhìn con bất quá tu luyện đến cảnh giới thứ tư của Thái Cực Huyền Thanh Đạo, Ngọc Thanh Cảnh thì làm sao thu dụng... ..."
Trương Tiểu Phàm mặt hơi biến sắc.
Điền Bất Dịch từ từ tiếp: "Hôm đó tại Thông Thiên Phong, ta đã hỏi con rồi, hôm nay lại hỏi nữa, cuối cùng thì ai đã dạy riêng cho con pháp quyết tu luyện vậy?"
Trương Tiểu Phàm toàn thân rung động, hắn tự biết chuyện hắc bổng vô danh kia đã phiền hà lắm rồi nay lại thêm chuyện tự tu tập pháp quyết nữa thì không biết là sẽ bị trừng phạt như thế nào, chỉ sợ không cách nào tưởng tượng nổi.
Chính trong phút giây đó, hắn thấy phảng phất trước mắt là hình bóng của Điền Linh Nhi: hình ảnh hồi nhỏ cùng nhau lên núi chặt trúc, đêm tối bên ánh đèn một dung nhan ôn nhu mỹ lệ, nào ngày trước ánh mắt trêu ghẹo rượt đuổi nhau nơi Đại Trúc Phong, phảng phất trong ký ức hắn còn mùi thơm nhàn nhạt nơi thân thể vị sư tỷ mỹ miều, mọi cảnh đều hiện rõ ràng trong khoảnh khắc.
Từng chút từng chút, hiện qua trong đầu!
Hắn lại quỳ xuống, rập đầu xuống đật thật mạnh, rồi không nói một lời nào cả.
Hắn quỳ mọp trên đất không chút động đậy, trên thân thể gầy mòn vì mới hồi phục có mấy phần kiên cường, song cũng không thiếu phần thê lương.
Điền Bất Dịch trầm ngâm nhìn hắn, mãi cả nửa buổi mới thở ra một hơi dài rồi nói: "Con đứng lên đi, theo ta qua bên Thông Thiên Phong, chỉ là con có còn mạng trở về hay không thì phải coi tạo hóa của con ra sao.
※ ※ ※
Mây trắng bao phủ, tiên khí quấn quanh, quả thật là một nơi tiên cảnh yên tĩnh tốt lành giống như trong giấc mơ của con người vậy.
Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong, Ngọc Thanh Điện.
Các vị thủ toạ của bảy chi phái Thanh Vân Môn đang ở đó, ánh mắt đều nhìn vào gã thiếu niên đang quì dưới điện.
Đạo huyền chân nhân nhìn Trương Tiểu Phàm đang quì tại đó, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh hai đứa trẻ con ấy được cứu đem lên núi năm năm về trước, bạch vân thương cẩu, thế sự lưu chuyển, tựa như trong chớp mắt, bọn chúng đều đã trưởng thành.
Trong thâm tâm ông khe khẽ thở dài, ánh mắt dời khỏi Trưong Tiểu Phàm, quay sang các vị thủ toạ nói:" Chư vị, đối với chuyện Trương Tiểu Phàm nói lúc nãy, ý kiến các vị thế nào?"
Mọi người trầm ngâm, lát sau, chợt thanh âm của Thương Tùng Đạo Nhân vang lên, nói một cách kiên quyết: "Lời nói của gã ấy, quyết không tin được."
Trương Tiểu Phàm đang quì trên mặt đất thân hình run lên, vẫn không ngẩng đầu lên.
Đạo Huyền Chân Nhân nhiu nhíu đôi mày, nói "Thương Tùng sư đệ sao lại khẳng định như vây?"
Thương Tùng Đạo Nhân nhìn Trương Tiểu Phàm một cái, nói "Huyết luyện chi pháp, âm tà ác độc, trừ phi được ma giáo yêu nhân chỉ điểm, hắn thế nào có được kiến thức pháp lực đến mức luyện thành pháp bảo như vậy, bởi vậy người này nhất định là gian tế của ma giáo, không thể tha tính mạng hắn được:
Thương Tùng đạo nhân vốn chấp chưởng việc hình phạt của Thanh Vân Môn, quyền cao chức trọng, lời ăn tiếng nói kiên quyết cương ngạnh, Trương Tiểu Phàm nghe thấy, trên mặt cắt không còn hạt máu, tựa hồ như nghẹt thở.
Mọi người không ai nói gì, Điền Bất Dịch mặt vẫn trầm ngâm, thong thả nói: " Nếu hắn quả thực lao tâm khổ tứ trà trộn vào Thanh Vân Môn chúng ta như lời ngươii nói, lẽ nào có thể cố ý thi triển pháp bảo ngay dưới mắt của mọi người?"
Thưong Tùng Đạo Nhân hừm một tiếng nói: "Ma giáo yêu nhân, vốn dĩ hành vì khó đoán, tâm tư không lường được, làm ra chút ít sự việc cổ quái cũng không có gì là lạ."
Điền Bất Dịch tức giận nói: "Ngươi há có thể dựa vào sự nguỵ biện ấy, cường từ đoạt lý?"
Thương Tùng Đạo Nhân lành lạnh nói: "Ta cường từ đoạt lý? Xin hỏi Điền sư đệ, huyết luyện chi pháp ấy, người nào trong chính đạo có được?"
Điền Bất Dịch tắc tịt, sắc mặt bừng đỏ, lúc này ai cũng trông thấy, Điền Bất Dịch đã xuống phía dưới đứng bên cạnh đồ nhì của ông ta, trong lúc còn đang lung túng, chợt một thanh âm lạnh lẽo truyền đến, nghe ra thì là thủ toạ Tiểu Trúc Phong Thuỷ Nguyệt Đại Sư: "Xin hỏi Thương Tùng sư huynh, huynh luôn miệng nói Huyết Luyện Chi Pháp âm tà ác độc, xin hỏi một câu, nó âm tà như thế nào, ác độc như thế nào?"
Thương Tùng Đạo Nhân há miệng muốn nói, chợt lại bị chặn họng, chỉ nói được: "Ma giáo yêu thuật, cần gì phải nhiểu lời?"
Thuỷ Nguyệt lạnh lẽo nói "Như đã nói, Thương Tùng sư huynh không biết chút gì về Huyết Luyện Chi Pháp, thế nào lại cho là phép ấy âm tà ác độc, lại đòi tru sát gã thiếu niên ấy?
Thương Tùng Đạo Nhân nhìn Thuỷ Nguyệt Đại Sư, ánh mắt sang rực, khí thế bức nhân, nói "Ta, Thuỷ Nguyệt sư muội, người có ý gì vậy?"
Thuỷ Nguyệt Đại Sư lạnh nhạt đáp "Chư vị sư huynh, vấn đề ở đây, điểm thứ nhất ta không biết gì nhiều về Huyết Luyện Chi Pháp, tuy đã nghe nói tới nhưng phần nhiều là suy đoán, nếu vạn nhất cái gọi là Huyết Luyện Chi Pháp sau này quả thật có sự dối trá, chúng ta há không giết nhầm người tốt sao? Điểm thứ hai gã thiếu niên này chỉ mói 16 tuổi, thân thế lai lịch vốn rõ ràng minh bạch, cứ khăng khăng nói hắn là người trong ma giáo, chỉ sợ không hợp lý thôi.
Thuơng Tùng Đạo Nhân nhíu mắt lại, trong kẽ mắt lộ ra một tia sang sắc nhọn, nói "Thuỷ Nguyệt sư muội tại sao hôm nay lại khác mọi khí, cứ nhất mực bênh vực cho gã thiếu niên này, quả thật khiến người ta không hiểu nổi?"
Trên khuôn mặt tao nhã của Thuỷ Nguyệt thoáng có ý nổi giận, tức khắp đáp lời "Ta đây chỉ bàn luận công việc, quyết không giống một số người, thấy không có được nhân tài như của chi phái khác, ghen ghét sợ uy hiếp địa vị bản thân, rồi dựa vào chuyện nhỏ đuổi cùng giết tuyệt, chẳng chút nhân tính!"
Nếu luận về miệng lưỡi sắc bén, sáu người đàn ông trong số bảy người ngồi đây, tuyệt không có một ai có thể hơn được Thuỷ Nguyệt Đại Sư, Thương Tùng Đạo Nhân chạm nọc sắc mặt trắng bệch, lập tức đứng phắt dậy.
Đạo Huyền Chân Nhân liền vội vàng nói chen vào "Được rồi đựoc rồi, nói thì cứ nói tại sao lại sinh sự với nhau, ngồi xuống, ngồi xuống."
Thương Tùng Đạo Nhân không dám không tuân theo lời nói của chưởng môn, chỉ ngậm đắng nuốt cay ngồi về chỗ cũ, bên kia Thuỷ Nguyệt, mặt vẫn như không có chuyện gì, đường đường chính chính ngồi trên ghế của mình.
Đạo huyền chân nhân lắc lắc đầu, chuyển hướng sang những người khác nói "Chư vị, ý các vị thế nào?"
Các vị thủ toạ các chi phái trầm ngâm một hồi, Tăng Thúc Thường thủ toạ Phong Hồi Phong nói trước: "Chưởng môn, đệ thấy Thuỷ Nguyệt sư muội nói có lý. Gã thiếu niên này lai lịch trong sạch, sau khi nhập môn lại không hề hạ sơn, chỉ sợ đúng là cơ duyên xảo hợp mà có được bảo vật này, nói đi nói lại đó là phúc của Thanh Vân chúng ta."
Đạo Huyền Chân nhân vuốt râu khe khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn sang Thiên Vân Đạo Nhân thủ toạ Lach Hà Phong, Thiên Vân ngập ngừng nhìn Thương Tùng, nói "Việc này, đệ đồng ý với cách làm của Thương Tùng sư huynh."
Thương Tùng Đạo nhân có được một đồng minh, nhìn sang Thiên Vân Đạo Nhân gật gật đầu.
Sau cùng chỉ còn lại mối mình Thương Chính Luơng thủ toạ của Triểu Dương Phong, ông ta hết nhìn bọn Điền Bất Dịch, rồi lại nhìn Thương Tùng Đạo Nhân và Thiên Vân Đạo Nhân, cuối cùng dư quang nơi khoé mặt lại kỹ lưỡng nhìn Đạo Huyền Chân Nhân một cái, trầm ngâm một chút, rồi nói: "Đệ thấy Thuỷ Nguyệt sư tỷ nói có lý."
Điền Bất Dịch khuôn mặt dãn ra, Thương Tùng đạo nhân hừm một tiếng, Đạo Huyền Chân Nhân lập tức gật đầu nói: "Mọi người đã nói cả rồi, vậy ta không khách khí nữa,", nói đến đây, ông ta quay ra phía trước nói vói Trương Tiểu Phàm vẫn đang quì dưới đất, "Tiểu Phàm, con đứng đậy đi thôi."
Trương Tiểu Phàm thân hình rúng động, ngẩng đầu lên nhìn khắp các vị sư trưởng, từ từ đứng lên.
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn thật lâu vào hai mắt hắn, tựa như muốn hắn nhìn thấy sự trong sạch, sau đó nói với các vị thủ toạ "Chư vị, kì thật ta cũng cho rằng Trương Tiểu Phàm không giống với người trong ma giáo. Cây thiết côn này tuy có khí hung sát thê nhưng chỉ là ẩn chứa bên trong, tịnh không giống vói hung vật của ma giáo mà bọn chúng ta đã thấy trước đây, sát khí đằng đằng, hung tướng lộ hết ra ngoài ...."
Thương Tùng Đạo Nhân nghe thấy không ổn, không dằn được kêu lên một tiếng: "Chưởng môn sư huynh, ma giáo yêu nhân hung hiểm ác độc, thà rằng giết nhầm, chứ không thể thả được!"
Đạo Huyền Chân Nhân biến sắc, nhìn hắn một cái, quát mắng "Thương Tùng sư đệ, đệ có biết đệ đang nói cái gì không?"
Thương Tùng tự biết mình lỡ lời, cúi đầu không nói.
Đạo Huyền Chân Nhân sắc mặt nghiêm nghị, thế nhưng sắc giọng hơi trầm xuống, từ từ nói "Thương Tùng sư đệ, đệ chấp chưởng việc xử phạt trong môn phái chúng ta đã trên hai trăm năm, công chính liêm minh, vi huynh thập phần khâm phục. Thế nhưng ta thấy mấy chục năm gần đây, lệ khí ngày càng nặng, sát khí ngày càng nhiều, khiến vi huynh trong tim vô cùng lo âu, buồn phiền, đệ có biết không?"
Thương Tùng đạo nhân khẽ đáp: "Dạ, sư huynh"
Đạo Huyền Chân Nhân oai nghiêm nói: "Thà giết nhầm không tha, đó là hành vi của những kẻ trong ma giáo, Thanh Vân Môn ta vốn ở chính đạo, luôn quang minh chính đại, nếu gặp sự việc khó khăn thì thà tha, chứ quyết không giết nhầm, nếu không chúng ta chẳng có gì khác biệt so với người trong ma giáo? Thương Tùng sư đệ, đệ đạo hạnh tuy sâu, nhưng vẫn phải ngầm tu đạo nghĩa, tham ngộ đạo pháp."
Thương Tùng Đạo Nhân một tay dựng lên, nói "Đa tạ sư huynh chỉ điểm, Thương Tùng xin nghe"
Đạo Huyền Chân Nhân sắc mặt dãn ra, nói tiếp: "Đệ biết là tốt rồi." Nói rồi quay sang nhìn mọi người, tất cả mọi người cùng nói "Xin chưởng môn sư huynh làm chủ cho"
Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, nói vói Trương Tiểu Phàm "Con đã nghe hết chưa?"
Trưong Tiểu Phàm trong lòng cảm động, vôi vàng đáp "Dạ, đa tạ, đa tạ chư vị sư thúc, sư bá", nói rồi quay sang Điền Bất Dịch, trong giọng nói có pha chút nghẹn ngào, nói: "Đa tạ sư phụ."
Điền Bất Dịch xua xua tay, vẫn không nói câu nào.
Đạo Huyền Chân Nhân cầm lấy cây gậy ngắn màu đen trên bàn uống trà bên cạnh tay mình lên, quăng cho Trương Tiểu Phàm, khẽ cười nói: "Trên đời này phi ngươi không ai khu dụng được, người lấy lại đi."
Trương Tiểu Phàm vươn tay bắt lấy cây gậy, ngay sau khi vào tay lập tức cảm thấy hơi thở lạnh lẽo và quen thuộc lại trỗi dậy, chạy khắp toàn thân, tựa như là tính thông linh có một nỗi vui sướng vô tả. Hắn cúi rạp xuống hành lễ vói Đạo Huyền Chân Nhân "Đa tạ chưởng môn sư bá."
Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cưòi, vỗ tay ba cái, từ phía sau điện lập tức có một đạo đồng chạy lại, Đạo Huyền Chân Nhân dặn bảo mấy câu, đạo đồng gật đầu dạ một tiếng, chạy biến đi, chẳng bao lâu sau dẫn ba người nữa tới. Trương Tiểu Phàm nhìn ra, tức thì nhận ra đó là: Tề Hạo và Tăng Thư Thư đang chạy đến trước mặt, Tăng Thư Thư thừa dịp cha hắn là Tăng Thúc Thường không chú ý, nhanh như cắt hướng sang Trương Tiểu Phàm làm mặt nhát ma một cái. Chạy đằng sau cùng, là một nữ lang quả thật xinh đẹp, lạnh lùng, chính là Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc Phong.
Ba người này cộng thêm Trương Tiểu Phàm, là bốn danh đệ tử của Thanh Vân Môn Thất Mạch Hội Võ kỳ này.