Tru Tiên

Chương 127 - Thương tâm

Lửa cháy chiếu sáng bừng cả bầu trời, chói lòa rực rỡ khắp nơi như ban ngày, ở cách xa ngoài trăm dặm, vẫn có thể nghe rõ thanh âm tiếng nổ ầm ầm.

Nấp đằng xa nhìn lại nơi hồng quang và hỏa cầu đang đan xen lẫn nhau, một nhóm người ngạc nhiên đình thân hạ xuống.

Nhóm người Phần Hương Cốc do Thượng Quan Sách dẫn đầu, theo sau là Lý Tuân, Lữ Thuận cùng mười người khác, đến đồng thời với Lục Tuyết Kỳ của Thanh Vân Môn và Pháp Tướng của Thiên Âm Tự. Họ đứng trên cổ đạo cách bên ngoài Thất Lý Đồng khoảng trăm dặm, nhìn về phía ánh sáng chớp động hỗn loạn.

Lý Tuân nhíu mày nói: "Dường như có chuyện xảy ra rồi. "

Pháp Tướng phóng mắt ra xa, trầm giọng nói, "Hỏa quang tà khí giữa trời đó, cực kỳ quỷ dị, chỉ sợ đang có yêu ma tà đạo tác quái. "

Lý Tuân quay đầu lại, nhìn về hướng Lục Tuyết Kỳ, thấy nàng vẫn lãnh đạm như chẳng có điều chi khác lạ, chẳng nói một lời, đành hướng về Thượng Quan Sách hỏi: "Thượng Quan sư thúc, bây giờ thế nào ?"

Pháp Tướng cùng mọi người cùng nhìn về phía Thượng Quan Sách, thấy ông ta đang hướng mắt về phía xa, thần tình trên mặt đột nhiên biến đổi thập phần cổ quái, tựa như kinh dị, tựa như sửng sốt.

Lúc này vừa nghe Lý Tuân hỏi đến, trông như đột ngột sực tỉnh, giật mình một cái, lập tức khôi phục thần tình lại bình thường, trầm ngâm một chút, nói, "Nếu thấy yêu ma tà đạo, chúng ta nghĩa bất dung tình, tự nhiên nên tiến lên phía trước. Sự việc bất khả chi trì, chúng ta phải nhanh đến nơi, nhìn ngọn lửa yêu dị bốc cao, chỉ sợ yêu nhân đạo hành không thấp, độc địa cao sâu. Chúng ta đến sớm chừng nào, có thể cứu được thêm nhiều nhân mạng chừng đấy."

Pháp Tướng đồng ý, "Thượng Quan sư thúc nói rất đúng. "

Thượng Quan Sách gật đầu "Như vậy, ta đi trước một bước, các người mau mau đuổi theo! "

Nói xong, không đợi người khác nói gì, tay khua lên, ánh xám chớp động, người hóa thành một đạo ánh sáng bay vút lên trời, bay thẳng về phía Thất Lý Đồng.

"Hừ! " Một tiếng hừ lạnh, từ giữa đám người phát ra, ai nấy kinh ngạc, nhận ra sắc mặt Lữ Thuận có vẻ không tự nhiên.

Lý Tuân cảm thấy ngượng ngùng, hai người này dù sao cũng là tiền bối sư trưởng của mình, không biết phải nói thế nào cho phải, bèn quay đầu đối diện Pháp Tướng và Lục Tuyết Kỳ "Chúng ta cũng đi nhanh chứ ? "

Pháp Tướng, Lục Tuyết Kỳ cùng gật đầu, đồng thời đằng không bay lên, Lý Tuân nối gót theo sau. Lữ Thuận có vẻ bất mãn, chỉ là vị trí của Thượng Quan Sách trong lòng người hiển nhiên là cao hơn y, lại thêm Lý Tuân đã nói như thế, chúng đệ tử đều lũ lượt đi theo, chỉ còn lại một mình Lữ Thuận, cuối cùng chỉ đành lầm bầm rủa vài câu rồi cũng phi thân bay lên

Ở gần nhóm đầu, Pháp Tướng và Lục Tuyết Kỳ bay ngang hàng nhau, Lý Tuân khởi hành sau họ một chút, bây giờ cũng đang đuổi theo

Hiện tại Lý Tuân cũng đã gần đuổi tới, bây giờ chỉ còn cách độ một trượng, Lục Tuyết Kỳ đột nhiên tự nói một mình "Thượng Quan sư thúc thân ảnh thật là nhanh! "

Pháp Tướng ở bên bên nàng, bị ánh kim quang của Pháp Bảo Luân Hồi Châu vây quanh, một thân nguyệt bạch tăng bào gió thổi làm lay động không ngừng, bây giờ khẽ hướng đầu về phía Lục Tuyết Kỳ, chỉ thấy nữ tử bạch y như tuyết, lạnh lùng như sương, diễm lệ như cửu thiên tiên tử trong đêm không thanh tịnh.

Y mắt sáng long lanh, khóe môi mỉm cười vẻ mặt khôi hài ý vị nhỏ giọng đáp "Phải đó! tiền bối phi thân thật nhanh... "

"Vù", tiếng gió thổi qua, Lý Tuân đã đuổi đến nơi, bay ngang vai với hai người họ. Qua một hồi nữa, Lữ Thuận cũng đuổi kịp ba người. Lúc này nhớ đến Thượng Quan Sách, đạo hạnh của y quả thật cao thâm khó dò, phía trước bốn người đã không còn thấy thân ảnh của y đâu nữa rồi

Trong Thất Lý Đồng, chiến sự diễn ra thật quyết liệt, Đại Vu Sư tuy đã mệt mỏi rã rời, nhưng dưới sự tác động của vu lực thần bí của y, thanh pháp trượng màu đen đính cốt ngọc kia vẫn tán phát ra muôn vạn đạo hồng quang rực rỡ, che phủ cả vùng sơn cốc Thất Lý Động, dưới sức tấn công mãnh liệt của đại hỏa cầu từ trên không dội xuống, vẫn miễn cưỡng chống cự

Có đến vài lần màn hồng quang rung lên kịch liệt, trông như đã bị đại hỏa cầu nện xuống tưởng chừng đã sụp đổ, nhưng Đại Vu Sư tay múa chân nhảy, làm ra những động tác quái dị, không ngờ vẫn tiếp tục chống trả. Chỉ là không có ai gần đó, bằng không thì có thể nhìn thấy tòan bộ khuôn mặt của Đại Vu Sư nhúm nhó, thất khiếu đều chảy máu, e là đã như cây cung kéo căng hết cỡ rồi

Cũng ở bên trong sơn cốc, chiến binh hai tộc Miêu và Lê đánh nhau, tình thế xem ra lại bất lợi hơn cho Miêu tộc

Đối với chiến sĩ Miêu tộc, Đại Vu Sư vốn được kính trọng như thánh thần, hiện giờ bỗng nhiên chứng kiến Đại Vu sư bị ma lực từ trời khống chế chẳng khác nào ma quỷ, lại thêm vào việc ngàn năm nay mới tái ngộ là Khuyển thần tru thiên báo điềm đại hung, nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong lòng mỗi người. Trái lại, chiến sĩ Lê tộc sĩ khí dâng cao, ánh mắt đỏ rực đầy sát khí

Quỷ Lệ ở đàng xa, nhăn mày, ai là nhân vật thần bí từ trời thi triển pháp thuật, thật là vô cùng cổ quái khác thường, đặc biệt là trong ánh lửa cháy có những tia hắc hỏa thật quỷ dị, hắn chưa từng thấy qua, ngay cả trong bộ sách Điển tích cổ xưa của Quỷ Vương Tông cũng không có ghi chép.

Nam Cương biên thùy không ngờ lại có một nhân vật thế này, quả là thiên hạ rộng lớn, ngọa hổ tàng long không gì không có.

Quỷ Lệ quan sát thấy Đại Vu Sư đã dần dần không thể chống trọi, vừa định bay đến hỗ trợ, bỗng nhiên từ xa có nổi lên thanh âm kinh hãi, đa phần là của phụ nữ hài đồng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi lánh thân của phụ nữ và trẻ em ở vùng đầu núi phụ cận, bấy giờ đã bị một đội chiến sĩ Lê tộc phát giác, khác gì sói lang xông vào đàn cừu thật là mưa máu gió tanh

Quỷ Lệ chấn động thân hình, trong mười năm qua hắn đã chứng vô số cảnh máu chảy đầu rơi, thế nhưng chưa từng ra tay với bách tính không sức chống cự. Không hiểu vì sao, lúc bấy giờ, thanh âm thê thiết của những người phụ nữ trẻ thơ này bỗng nhiên như gươm nhọn đâm vào tâm khảm của hắn.

Thủa niên thiếu, khi Thảo Miếu thôn xảy ra thảm kịch, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, phải chăng những người thân hàng xóm của hắn cũng đã thảm tử như thế...

Tiểu Bạch đứng ở một bên, đột nhiên quay đầu lại, một cỗ huyết tinh sát khí nồng nặc, từ trên thân thể nam tử đang ở cạnh bên, chầm chậm phát tỏa ra.

Ánh mắt của hắn, đột ngột vằn lên ngầu đỏ.

Trong đám Miêu nhân, tiếng một phụ nữ kêu lên thảm thiết khi bị một chiến binh Lê tộc chém xuống, đằng sau lưng là một đứa nhỏ mặt mày cực kỳ kinh hãi, há hốc mồm rướn chân chạy trốn, mà chẳng thể la lên được một tiếng, chỉ bởi vì nhìn thấy hình dáng Quỷ Lệ lúc đó khiến nó như mắc nghẹn.

Máu huyết bắn tóe lên đầy mặt hung thủ đang cười nhe nanh đuổi theo, chỉ cần vài bước là đến ngay sau lưng đứa nhỏ, giơ cao thạch phủ sắc nhọn, trầm trọng trảm hạ.

Đứa nhỏ kiệt sức ngã vật xuống, chính ngay thời khắc tối hậu sinh mạng, chỉ còn biết há hốc tuyệt vọng.

"Bịch! " Máu huyết văng tứ tung, trong đêm đen đột nhiên lòa lên. Một thân thể cường tráng như thế đột ngột nát vụn, rời rạc rơi rớt như mưa, Quỷ Lệ đắm mình trong gió tanh biển máu, mắt đỏ rực giận dữ, hơi thở hổn hển.

Ngửa mặt, gầm vang!

Thanh âm đó thật là kỳ lạ, y như Quỷ Lệ đang tuyệt vọng gào rống, như mười năm trầm luân hắc ám bấy lâu bỗng dưng tàn lụi, vang lên đến tận trời cao.

Chúng nhân kinh khiếp!

Đứa nhỏ toàn thân phát run, nhìn trừng Quỷ Lệ nắm ma bổng đen xì đang bừng sáng trong tay, hiện lên ánh sáng tham lam kỳ dị của Phệ Huyết. Lúc đó, kinh ngạc thấy xung quanh chỗ tên chiến binh Lê tộc đang truy sát phụ nữ trẻ con, đã bị quỷ lực yêu ma tận sức xé toạc, vô số máu huyết bắn tung lên trời, giữa khoảng không như thẫm hồng lại, rơi quanh một thân ảnh tuyệt vọng điên cuồng, rồi chớp động nhanh chóng mãnh liệt, bị Quỷ Lệ từ sát phía sau cầm Phệ Huyết hút tới.

Toàn bộ chiến trường, đều kinh ngạc ngừng cả lại, nhìn về nhân vật tựa như ma quỷ ấy, trông cực kỳ khủng khiếp.

Phệ Huyết Châu càng lúc càng sáng chói, thúc giục một cảm giác băng lãnh quen thuộc liên tục lưu chuyển trong thân thể, lúc này mê mải hấp thu toàn bộ sô tinh huyết đó liền như vừa tái sinh, yêu lực đại thịnh, ánh hồng quang kỳ dị càng lúc càng sáng rực, phản chiếu trong ánh mắt Quỷ Lệ, y như quỷ hỏa.

Tiểu Bạch đứng ở xa xa, kinh kinh nhìn thân ảnh ấy dần dần biến thành một bóng người huyết tinh điên cuồng, liền quay phắt lại, chẳng dám nhìn tiếp, trong đêm sâu gió tanh mưa máu, nàng nghẹn thở dài.

Dục vọng đã tiêu tan từ lâu, tiếng lòng chôn sâu trong thâm tâm, tên tiểu tử bướng bỉnh khi xưa từng xuất hiện một lần rồi biến mất lại một lần nữa hiện ra.

Hắn rống lớn!

Thiên địa ứng hòa.

Trên trời lửa cháy, mặt đất màn hồng quang cũng đều run sợ.

Trong ánh huyết quang đó, phảng phất như như có tiếng cười hung ác của cõi u minh.

Một bước, tiến tới...

Mùi máu tanh xông nồng nặc phạm vi chung quanh, vô số kẻ tứ tán chạy trốn, không hiểu tại sao vị cứu tinh của mình lại đột nhiên biến thành ác ma.

Chỉ là, chỉ là, mùi máu tươi quyến rũ ở trước mặt làm cho kẻ đó cuồng dại như say rượu không có cách gì khống chế, hắn hô hấp nặng nề, hơi thở hổn hển, trong cơn điên cuồng, phải chăng chứa cả nỗi thống khổ ?

Phải chăng vì cuồng trí mà cô độc...

Hay là vì cô độc mà cuồng trí...

Phệ Huyết Châu nằm trong tay, cùng với hắn tương tri tương ý, không chia không rời, chỉ là ánh hồng quang lấp lánh kia dường như đang diễu cợt thế nhân.

Trầm luân đa, trầm luân đa!

Vạn vật như kiến cỏ!

Nhân sanh vốn cô độc.

Trảo thủ chộp lấy, máu rơi từng giọt từ mấy đầu ngón tay, đứa nhỏ câm bặt dưới chưởng đó, run rẩy nhưng không thể động đậy, chỉ chăm chăm nhìn màn hồng quang, che cả bầu trời, như thế, chính là giờ khắc chờ chết.

...

Trương! Tiểu! Phàm

Từ trời, mấy thanh âm đột nhiên truyền tới, như trảm băng phạt tuyết, như tiếng phượng giữa trời, chứa đầy nộ ý, lại cũng tràn đầy thương tâm

Lục Tuyết Kỳ bạch y như tuyết, từ trong ánh huyết quang phá không bay đến, tay nắm Thiên Gia thoắt nhiên tuốt vỏ, lam quang chiếu sáng, ánh sáng phản chiếu dung nhan nàng, ánh mắt nàng, nỗi phẫn nộ và thương hoài của nàng

Hồng quang nổi lên, nghênh diện trực tiếp, tiếng nổ sấm sét, trong chớp mắt chu vi mười trượng đất đá đều rạn nứt, những con sông gần đó vốn dĩ đã nhuộm một màu máu giờ đây bị hút lên cao, cháy đỏ một phía chân trời.

Trong mưa máu, từ xa Đại vu sư đã bắt đầu không thể chống nổi, màn hồng quang từ từ yếu dần, đại hỏa cầu bắt đầu xuyên qua màn hồng, đập vào nền đất của Thất Lý Đồng, lửa cháy phừng phừng, kinh hoàng như địa ngục trần gian.

Trong biển lửa, hồng lam kích động dữ dội nhưng lập tức phân khai, Bạch y nữ tử từ từ hạ lạc, trên mặt nàng không còn chút huyết sắc.

Trước mặt nàng, chính là kẻ hơi thở chậm chạp, bị hung quang lửa máu vây quanh, tay cầm Phệ Huyết Bổng...

Lửa bỏng, lay động tà áo phấp phới. Trong ánh lửa, thân thể nàng run lên khe khẽ...

Chỉ có bàn tay nắm chặt Thiên Gia là vận hết sức giữ yên bất động...

Một thanh âm sắc bén nổi lên. Pháp Tướng, Lý Tuân hai người từ từ hạ xuống, hạ đến bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, chỉ là trong đám người này không có ai thấy mấy thân ảnh thượng thừa đó. Chúng nhân đều chú mục về phía trước vào thân ảnh ma quái của Quỷ Lệ, toàn thân nhuốm đầy máu, thần sắc trên khuôn mặt thập phần hung ác, những người có quan hệ giao tình trước đó với y đều không tránh khỏi kinh ngạc. Lý Tuân thì không đến nỗi, nhưng trong ánh mắt Pháp Tướng chứa đựng một vẻ thống khổ khó đè nén, thân hình cũng khẽ run lên, nhỏ giọng niệm Phật.

"Ngươi, ngươi... " thần sắc Lục Tuyết Kỳ lúc này, căn bản không thể nào duy trì dáng vẽ lãnh đạm cố hữu, giờ đây pha trộn thương tâm và phẫn nộ, ngay phút này đây, nàng nhất thời cũng chẳng thể nào nói nên lời.

Lý Tuân đứng bên cạnh, chăm chú nhìn sắc mặt Lục Tuyết Kỳ. Y cũng là nhân vật thông minh, tất nhiên không cho rằng thần sắc Lục Tuyết Kỳ như vậy chỉ là vì phẫn hận không mà thôi.

"Trương Tiểu Phàm! " Lý Tuân quát lớn, thần sắc nghiêm trọng giận dữ, lớn tiếng "Nam Cuơng Tộc nhân ở đây, vốn không có qua lại với Trung thổ, ngươi với bọn họ cũng có cừu hận gì cớ sao lại lấy việc giết người bừa bãi làm vui thế kia? "

Quỷ Lệ trông thấy thân ảnh của Lục Tuyết Kỳ, tựa hồ cũng nhất thời chấn động.

Chìm giữa đạo hồng quang bao trùm toàn thân của Phệ Huyết Châu, hắn chậm chạp nhìn ra bốn phía. Miêu, Lê nhị tộc kịch chiến hồi lâu, cả hai vốn dĩ thù sâu như bể, phen này quyết đấu một trận sinh tử, hạ thủ tuyệt bất dung tình, trên đất tử thi đầy rẫy, đa số không dám nhìn vào, chết thật thê thảm, và hơn thế nữa, trong số dân địa phương bị chiến sĩ Lê tộc truy sát có cả nữ nhân và trẻ em của Miêu tộc, thời khắc này cũng tử thương la liệt.

Lê tộc và Miêu tộc có thù bất cộng đái thiên, ngay cả đàn bà và trẻ em cũng tuyệt bất dong tình, cảnh tượng thảm thương, lại thêm lửa cháy bừng bừng nóng ngun ngun quanh vùng tạo thành cảnh tượng địa ngục trần gian.

Quỷ Lệ như bị máu huyết nhấn chìm, thời khắc này, bất kể trong mắt ai, hắn cũng chính là hung thủ gây nên tất cả.

Hắn giống như một ma vương khát máu, hung hăng đứng trên đồ trường bi thảm này.

Khát máu mà tà ác, tàn bạo mà phong cuồng.

Nhưng mà, có lẽ chôn sâu tận cùng lại là một tia tuyệt vọng.

Luồng dương khí thuần hòa bị đè nén lại, tựa như bị yêu lực của Phệ Huyết Châu áp chế không có cách nào vận chuyển như bình thường, cho đến lúc này mới vừa được phóng xuất từng chút từng chút một, làm cho luồng khí băng lạnh ngăn chặn trong thâm tâm của hắn từ từ tiêu tán.

Chỉ là hắn hốt nhiên cười thảm, như là hắn chẳng muốn tỉnh lại vậy.

Xuyên qua màn lửa phừng phừng cháy, ánh mắt thương tâm của bạch y nữ tử xuyên qua mọi cách trở thế gian có khiến được lòng ai đó cảm động?

Nàng từ từ nâng tay cầm kiếm, quang sắc Thiên Gia như thu thủy.

"Trương, Tiểu, Phàm ? "

Thanh âm u u, cách một màn lửa hực hực cháy, từ từ truyền lại. Nàng cắn đến dập cả môi, mắt lệ tuôn rơi.

Lệ thủy hòa huyết châu, từng giọt nhỏ xuống chuôi kiếm Thiên gia, lặng lẽ, rơi xuống mặt đất, trở thành huyết thủy.

Là ai, là tim ai đau đớn...

"A a a! "

Quỷ Lệ ngửa mặt lên trời hống lớn, trong biển máu lửa, tâm hắn tuy thuần khiết, nhưng trí đã thật sự điên cuồng

Đoạn liễu ư! Đoạn liễu ư!

Nhất đao đoạn tuyệt với quá khứ ư!

Hắn cười hung ác trong ánh lửa, lấy sự điên cuồng mà che lấp bi thương. Phệ Huyết Châu tỏa ra muôn vàn huyết quang, hô ứng với chủ nhân, hướng về phía đám người chính nghĩa nhất nhất xông tới.

Có người, ở nơi xa, khe khẽ thở dài, thế nhưng ruốt cuộc, chẳng ai có thể nghe được.

Bóng dáng tuyệt vọng ấy, phảng phất man mác như xưa, người trong chính đạo nhao nhao giận dữ hò nhau giới bị, phản chiếu vào đôi mắt trong sáng của Lục Tuyế Kỳ, là bóng dáng ấy.

Nàng mấp máy môi, thì thầm tự vấn, cái người nổi phong cuồng.... là hắn ư...

"Trương Tiểu Phàm " thanh âm của nàng chẳng ai có thể nghe được, lặng lẽ, lần thứ ba, hét khan

Sau đó, nàng cầm kiếm xông lên, bạch y như tuyết, như đoá bách hợp trong lửa, tuy tiều tuỵ mà vẫn mỹ lệ như thế

Keng!

Thanh âm sắc lạnh vang lên, Thiên Gia thần kiếm vạn ánh hào quang, che cả bầu trời, hồng quang sáng loáng của Phệ Huyết Châu hệt như quỷ mị trong ánh lam quang chợt ẩn chợt hiện, dù rằng lam quang cực thịnh, cũng không thể nào hoàn toàn áp chế

"Bang", trên không một ngọn lửa khổng lồ rơi xuống, hai thân ảnh phân khai lại tái hợp lần nữa, tại nơi địa ngục trần gian này, hai người, cuối cùng đã quyết chiến với nhau

Mặc dù, trong ánh lửa, hai thân ảnh đều có vẻ thê lương thế nào

A Hợp Đài vẫn chưa hoàn hồn lại, vốn dĩ sự việc đang tiến hành rất thuận lợi, không ngờ lại xảy ra biến cố, tại Thất Lý Đồng diễn ra quái sự tiếp nối quái sự, các nhân vật lạ lùng thi nhau xuất hiện, chẳng những thế, tất cả đều là người tu đạo, trong số họ có một cao thủ mà đến gã cũng phải kinh sợ.

Chỉ có điều những nhân vật phía dưới kia, lại cũng hết sức kỳ lạ, nói chưa được mấy câu, là đánh nhau loạn cả lên, không thèm liếc nhìn đến gã.

A Hợp Đài tập trung chú mục, cũng không thể nào để ý đến biết bao nhiêu sự cố xảy ra trước mặt, hơn nữa từ khi gã xuất sơn đến giờ, những lời nói lãnh đạm của ma vương vẫn cứ văng vẳng bên tai: " Chỉ cần ngươi lấy về thánh khi Cốt Ngọc của Lê tộc chúng ta, và đoạt lấy Thánh khí khắc trượng của miêu tộc, vậy thì sức mạnh của Miêu tộc sẽ được hoán đổi cho Lê tộc mình, không thể nghịch chuyển "

Gã hít vào sâu, một lần nữa tập trung tinh thần về phía Đại Vu sư lúc này vẫn đang ngoan cố chống cự, rống 1 tiếng lớn, gã đang ở trong mây, đột nhiên dang rộng hai tay, chốc lát máu đã từ mười đầu mười bốn đầu ngón tay phụt ra bốn phía, trong lúc đó, hắc hỏa của vô số đại hỏa cầu đồng thời đại thịnh, ào ào xuyên mấy tầng mây hướng về phía đại vu sư rơi xuống.

Màn hồng quang yếu ớt cuối cùng cũng không chống cự nổi sự công kích không ngừng của hắc hoả hoả cầu, chỉ trong chốc lát đã biến mất không tăm không tích.

Ngay tức thời, cả vùng Thất Lý Đồng đều chìm trong biển lửa, Đại Vu Sư khan hơi hú lên một tràng rồi bất lực ngã ra đất.

A Hợp Đài vui mừng khôn xiết, từ trên không vui mừng nhảy xuống, đưa mắt về phía Đại Vu sư ở trên đài cao.

Đại vu sư gắng gượng dựa vào hắc trượng đứng dậy, rít lên "Ngươi, ngươi điên rồi, cớ gì lại cầu đến yêu thú... "

A Hợp Đài chẳng đợi Đại vu sư nói hết, một chân đạp lên lão đầu vốn đã mất hết sức lực, đồng thời cướp ngay lấy hắc trượng, chăm chú nhìn kỹ đầu gậy, quả nhiên chính là Cốt Ngọc thánh khí mà Lê tộc trên dưới không ngừng tìm kiếm suốt 200 năm nay

"Ha ha ha ha... "

Gã mười phần đắc ý, không cần nói nhiều, chắc chắn sẽ ngay lập tức một trận dồn đại địch tâm phúc mấy trăm năm của Lê tộc vào tử địa, khóe mắt bỗng lóe lên một tia sáng, nhìn xuống dưới núi chỗ mấy kẻ ngoại tộc có vài người làm cho người ta phải để tâm chú ý đến, chuẩn bị khởi thân bay đến.

A Hợp Đài thất kinh trong lòng, nhất thời quyết định không xen vào, đằng nào thì sau trận chiến hôm nay, Đại Vu Sư dưới yêu lực của ma vương, hiện tại đã là phế nhân, đối với Lê tộc không còn chút nguy hiểm

Dự định của gã lập tức thay đổi, ôm lấy hắc trượng trước ngực, mồm niệm bí hiểm thần chú, tức khắc nơi hỏa quang rơi xuống, vây quanh lấy gã, lập tức bay vút lên trời bốc cháy ngùn ngụt trên không, đột nhiên mất tích không tung tích

Chỉ là bên dưới, Thất Lý Đồng tựa như địa ngục, lại thêm một lão nhân ốm yếu ở trên đài cao, tuyệt vọng kêu rên bằng một giọng yếu ớt, gắng sức gào "Yêu thú! Đó là yêu thú! Làm sao ngươi dám... "