Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 297: Chỉ là hai con ruồi mà thôi

Trong suy nghĩ của Trang Phỉ Phỉ, người thiếu niên trước mắt này tuy rằng có rất nhiều bí mật, lúc ở Vân Châu còn làm cho nhiều lão đại phải khom lưng trước hắn, nhưng dù sao những chuyện đó cũng chỉ là chuyện xảy ra ở thành phố Vân Châu nho nhỏ mà thôi.

Nhưng hiện giờ là ở nước ngoài, hơn nữa đây còn là một buổi lễ quan trọng, có quy cách rất cao của ngành giải trí, nếu thật sự là hắn lén vào, nhẹ thì trực tiếp sẽ bị đuổi ra ngoài, nặng thì có khả năng sẽ bị đưa tới đồn cảnh sát.

Nói cho cùng thì hai người ở trước mắt này đều không phải loại người lương thiện gì cả!

Vừa nghĩ đến đây, không đợi Diệp Trần mở miệng thừa nhận, Trang Phỉ Phỉ cắn răng nói:

"Là ta dẫn hắn vào đây!"

Trương Xương Dân và Kim Triết Tú nghe nói như thế, không khỏi liếc nhau một cái, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì mừng rỡ.

Kim Triết Tú cố ý tỏ ra vẻ mặt đau lòng:

"Tiểu thư Phỉ Phỉ, vậy là cô không đúng rồi! Cô được mời làm khách quý thì chắc là hiểu rõ, một tấm thiệp mời cũng chỉ có một người mới có thể đi vào! Nếu như cô thật muốn dẫn người đi vào, vậy cứ việc nói với chúng ta nha, một tấm thiệp mời đối với chúng ta mà nói, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi? Thế nhưng cô lại tùy tiện dẫn theo người vào, chuyện này cũng không hợp với phép tắc a!"

Trương Xương Dân cũng theo đó nở ra nụ cười đắc ý nói:

"Không sai! Lén lút đi vào thì cũng thôi đi, thế mà còn dám càn rỡ như thế, tôi rất nghi ngờ ngươi có mưu đồ làm loạn, xem ra tôi chỉ có thể thông báo cho bảo vệ tới điều tra cậu ta một chút!"

Trang Phỉ Phỉ lập tức càng thêm lo lắng, "Đừng đừng! Trương quản sự, chuyện này là tôi không đúng, không có quan hệ gì với bạn của tôi, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho hắn lần này đi!"

Trương Xương Dân và Kim Triết Tú chính là muốn câu nói này của Trang Phỉ Phỉ, hai người không khỏi liếc nhau nhìn nhau một cái, trên mặt thi nhau hiện ra nụ cười như ý, "Tiểu thư Phỉ Phỉ đã cầu tình, vậy thì nể mặt cô chuyện này chúng ta sẽ không nhắc đến nữa." Trương Xương Dân nâng cao bụng lớn, khoát tay áo nói.

Trang Phỉ Phỉ lập tức mừng rỡ, đang muốn hướng hai người nói lời cảm tạ.

Không nghĩ tới, Kim Triết Tú lại nói thêm:

"Tuy nhiên, tiểu thư Phỉ Phỉ, cái chuyện kịch bản này...hắc hắc!"

Trong nháy mắt vẻ mặt Trang Phỉ Phỉ hơi đổi, biết hai người này là chuẩn bị lấy chuyện này đến ép buộc nàng phải đi vào khuôn khổ.

Thế nhưng, thời gian cô ta lăn lộn ở trong ngành giải trí này lâu như vậy, tự nhiên có biện pháp ứng đối với quy tắc ngầm, cùng lắm thì cũng chỉ bị đụng chạm một tý, để cho bọn chúng chiếm chút món lời nhỏ thì khẳng định không thể tránh được.

"Được!"

Trang Phỉ Phỉ cắn răng một cái, đang muốn đi với hai người trở về phòng VIP.

Diệp Trần ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, thấy Trang Phỉ Phỉ thế mà sẵn sàng vì mình mà không tiếc lấy thân nuôi hổ, lông mày cũng không thể không hơi nhíu lại, cảm thấy ngoài ý muốn.

Đến mức độ này rồi hắn tự nhiên không có khả năng lại không đứng ra.

Huống chi, dù gì Diệp Trần hắn, cũng không có bất luận chuyện nào mà phải cần tới nữ nhân đi bảo vệ hắn!

Mắt thấy Trang Phỉ Phỉ chuẩn bị đi theo hai người trở về phòng VIP, Diệp Trần trực tiếp khẽ vươn tay bắt lấy cổ tay trắng ngần của cô ta, sau đó đưa cô ta kéo về phía sau mình, lắc đầu nói:

"Thật sự là một cô gái ngốc a!"

"Cậu..."

Trang Phỉ Phỉ nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức tủi thân muốn khóc, chính mình muốn giải vây cho hắn, hắn vậy mà còn chửi mình như thế.

Mà Trương Xương Dân và Kim Triết Tú thấy thế, lập tức hoàn toàn phát hỏa, "Tiểu tử! Ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

"Ta nể mặt tiểu thư Phỉ Phỉ, nên mới không so đo với ngươi, ngươi có tin ta gọi bảo vệ tới hay không..."

Trương Xương Dân còn chưa nói xong.

"Ồn ào!"

Diệp Trần nhàn nhạt mở miệng, đồng thời tiện tay vung lên.

Ầm! Ầm!

Hai người Trương Xương Dân và Kim Triết Tú, lập tức giống như diều đứt dây, trực tiếp ngã bay ra ngoài, ngay sau đó làm cho bàn ghế ở xa xa bị đập tan!

Mọi người không biết là có chuyện gì đã xảy ra, lập tức thi nhau kinh hô một tiếng, chạy loạn khắp nơi né tránh sang một bên, đồng thời bắt đầu nghị luận sôi nổi, "A, đây không phải là Trương quản sự của công ty giải trí SY sao?"

"Còn có người kia, hình như là đạo diễn Kim Triết Tú!"

"Người nào có lá gan lớn như vậy, thế mà ngay cả hai người bọn họ cũng dám đánh!"

...

Động tĩnh bên này không nhỏ, rất nhanh dẫn tới sự chú ý của mọi người, cũng nhốn nháo đi tới vây xem.

Trang Phỉ Phỉ thấy cảnh này, lập tức vẻ mặt khiếp sợ che lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hiển nhiên cũng không nghĩ tới thực lực của Diệp Trần lại mạnh mẽ như thế, thậm chí cô còn chưa nhìn thấy cái tên này xuất thủ như thế nào, mà hai người Trương Xương Dân và Kim Triết Tú đã bay ra ngoài.

Liên tưởng đến lần trước tại nhà hàng Tô thị ở Vân Châu, Trần Tu Minh cũng là cái kiểu này, không hiểu như thế nào đã bị phế đi một cái chân.

Ngay lập tức Trang Phỉ Phỉ kinh ngạc sợ hãi nhìn qua thiếu niên trước mắt này, phát hiện cái tên này càng ngày càng trở nên thần bí.

Thế nhưng ngay sau đó, lại hết sức lo lắng, Trương Xương Dân và Kim Triết Tú cũng không phải nhân vật tầm thường, Diệp Trần ở trước mặt mọi người đánh hai người bọn họ, chỉ sợ việc này sẽ rất khó giải quyết!

Trang Phỉ Phỉ càng nghĩ càng thấy lo lắng.

Ào ào ào!

Ở bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chân dồn dập của, chẳng mấy chốc đã có một nhóm người to lớn đeo kính đen mặc quần áo âu phục màu đen xếp hàng vây quanh.

Trang Phỉ Phỉ lập tức cuống lên, lôi kéo cánh tay Diệp Trần, vội vàng nói:

"Chạy mau!"

Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn rất bình tĩnh ngồi ở trên ghế, cô ta kéo đi vậy mà không thể kéo được.

Trang Phỉ Phỉ cực kỳ sốt ruột, "Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt! Đi mau lên!"

Nhưng mà, Diệp Trần vẫn giống như người không việc gì, thản nhiên nói:

"Chẳng qua chỉ là đập hai con ruồi mà thôi, vì sao phải đi?"

Hai mắt Trang Phỉ Phỉ lập tức trừng một cái, "Hai con ruồi? Hai người bọn họ đều là nhân vật có tên tuổi lớn ở ngành giải trí của Cao Ly quốc! Anh đánh bọn họ thì lần này chọc phải phiền phức lớn rồi có biết hay không?"

Trong khi hai người đang nói chuyện, Trương Xương Dân và Kim Triết Tú đã chật vật không chịu nổi từ dưới đất bò dậy, tức giận nổi trận lôi đình.

Trương Xương Dân chỉ vào Diệp Trần, đối với nhân viên đội bảo vệ đang lao tới quát:

"Nhanh! Bắt tiểu tử này lại cho ta! Lại dám đánh lão tử, lão tử hôm nay muốn giết chết hắn!"

Buổi lễ long trọng ngày hôm nay, là do công ty SY chủ trì, mà người làm chủ chính là Trương Xương Dân.

Những người bảo vệ kia, nghe thấy lời của Trương Xương Dân, hiển nhiên như là nghe được thánh chỉ, lập tức thi nhau lao về phía Diệp Trần.

Diệp Trần khẽ chau mày, nếu như giết chết toàn bộ những người này, động tĩnh không khỏi quá lớn, nếu là trực tiếp lách mình rời đi, ngược lại lại ra vẻ mình sợ bọn họ.

Đang ở trong sự do dự, bỗng nhiên có một giọng quát lanh lảnh dễ nghe xen lẫn một chút uy nghiêm của một cô gái đột nhiên vang lên ở bên ngoài đám người vây xem.

"Người nào dám gây sự ở chỗ này?"

Nghe được giọng nói này, thần niệm Diệp Trần khẽ động, đã biết chủ nhân của giọng nói này là ai, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, bàn tay đã giơ lên được một nửa để chuẩn bị xuất thủ, lại chậm rãi thả xuống, khôi phụ vẻ mặt thản nhiên trước đó.

Mà sau khi giọng nói lanh lảnh dễ nghe kia rơi xuống, đám người lập tức chủ động nhường ra một con đường.

Một khí thế rất mạnh, rất ra dáng nữ vương, vẻ đẹp đủ lấn át toàn bộ các minh tinh, ngôi sao xinh đẹp ở đây, đang từ từ đi vào.

Người tới không phải là ai khác mà chính là người được Diệp Trần cứu ở ven đường ba ngày trước, Lý Trí Nghiên!

P/S: Chẹp bây giờ dừng lại để dịch truyện Hệ Thống Chưởng Môn hay dịch tiếp đây trời...phân vân quá đi...