"Thanh Thanh, ở trường học như thế nào?" Một cái nam nhân đeo kính mạ vàng hỏi.
"Cha. Rất tốt ạ. kỳ này con còn là người dẫn đầu trong số sinh viên được học bổng! Cha định thưởng cho con cái gì đây?" Mạnh Thanh Thanh có chút đắc ý nói
"Thưởng cái gì? Ha hả. lại đòi công lao rồi đây. con muốn cái gì bây giờ? Mua cho con một chiếc xe được không?"
Nam nhân chính là cha của Mạnh Thanh Thanh. Mạnh Xuvẻn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Xe? Người ta không thích, có xe rồi còn mua xe làm gì nữa? Với lại mấy ngày nay con trở về đều không gặp ông. không biết ông đi đâu mà bận bịu như vậy!" Mạnh Thanh Thanh tới.
"Thanh Thanh, con cũng biết, ông vẫn coi cha là một đứa nhỏ công ty của Mạnh gia lớn. đều đặt toàn bộ ở trên người của ông, đôi khi đúng là thân bất do kỷ!" Manh Xuvẻn thở dài nói:
"Thanh Thanh, nghe nói con ở trường học cũng lập một công ty vi tính. như vậy cũng có thể cảm nhận được nỗi khổ này!"
"Đâu phải. một công ty nhỏ sao có thể so sánh với một công ty lớn được chứ? Hiện giờ. Rất nhiều tập đoàn đẳng cấp thế giới chủ tịch và tổng giám đốc đều là hai người, rất nhiều chuyện chủ tịch sẽ không làm. Chỉ khi nào có quyết định trọng đại mới tham gia. nhưng việc khác đều do tổng giám đốc phụ trách." Mạnh Thanh Thanh có chút tức giận nói:
"Tập đoàn Ánh Rạng Đông chính là một ví dụ. ở bên ngoài sớm đã nghe đồn ở phía sau tổng giám đốc Triệu Quản Sinh còn có một chủ tịch, cha thấy người ta đấy. gia nghiệp lớn như vậy còn để cho người khác xử lý được. tại sao chúng ta lại không!"
"Thanh Thanh, đây chẳng phải là làm của hồi môn cho con hay sao!" Mạnh Xuyên xấu hổ nói
"Làm của hồi mồn? Hừ. đừng cho là con không biết. Cha chính cảm giác buôn bán. thích cái cảm giác được thành công!"
Mạnh Thanh Thanh không lưu tình chút nào chọc thủng cách nghĩ thực dụng của Mạnh Xuyên.
"Khụ khụ!"
Mạnh lão gia tử Mạnh Như Tùng ho khan hai tiếng thay con mình giải vây, nói sang chuyện khác:
"Thanh Thanh, cháu có bạn trai hay chưa?
Mạnh Thanh Thanh nghe xong mặt đỏ lên. lắc đầu nói: "Ông, tại sao ông vội gả cháu gái của mình ra ngoài như vậy, cháu gái của ông không phải cho là ai cũng thích đâu!"
Mạnh Như Tùng cười nói: "Sao có thể chứ! ông chẳng phải là muốn ôm chắt hay sao!"
Nhưng trong lòng lại nghĩ. ài vẫn Tính cách này, ông không phải là sợ không ai lấy cháu, mà lại sợ như em gái của mình.
"Ông, cháu còn nhỏ. sao có thể sinh em bé được chứ" Mạnh Thanh Thanh đỏ mặt nói.
"Cái thời điểm bằng cháu. bà cháu đã có bố cháu rồi cháu còn nhỏ nữa sao?" Mạnh Như Tùng khoát tay nói:
"Thanh Thanh, lần này trở về. ông muốn nói với cháu một mối hôn sự. đã đặt trước được rồi cũng là một trong Lục đại thế gia chúng ta. võ công giỏi. tuổi còn rất trẻ. ông đã đặt trước mối hôn nhân này rồi!"
"Cái gì? ! Ông nói cái gì? Đính hôn?" Mạnh Thanh Thanh trong giây lát có cảm giác trong lòng chấn động, bật thốt lên cự tuyệt nói:
"Cháu không cưới xin gì cả! Cháu...có người yêu rồi!"
Mạnh Thanh Thanh nói những lời này, cũng không hiểu nồi quan hệ với nam nhân kia thế nào nữa, hiện tại không khói không cảm thấy hận hắn, nhưng cũng thường xuyên thấy nhớ hắn, lâu như vậy không gặp, không biết hắn chạy đi nơi nào?
Thật là không chịu trách nhiệm cái gì cả, vậy mà còn nói là sẽ phụ trách mình, giờ lại biến mất làm bà cô này tìm không thấy! Mạnh Thanh Thanh một trận phẫn hận.
"Cháu chẳng phải nói là chưa có bạn trai hay sao?" Mạnh Như Tùng hỏi.
"Bạn trai Thì chưa có, nhưng cháu yêu người đó. người đó cũng Thích cháu, chẳng qua là chúng cháu chưa nói với nhau mà thôi!" Mạnh Thanh Thanh nói.
"Thật không?" Mạnh Như Tùng hỏi:
"Thế nhưng ông lại muốn giới thiệu cho cháu người thanh niên này, hắn rất tốt!"
"Cha chúng ta đừng nói tới chuyện này sớm như vậy. dù sao Thanh Thanh còn nhỏ."
Mạnh Xuyên từ trong đáy lòng cũng phản đối chuyện ép duyên này. Năm xưa hắn cũng bị Mạnh Như Tùng ép lấy một lão bà không thích, qua nhiều năm như vậy, vẫn không có tình cảm gì đáng nói nên có một tiểu lão bà ở bên ngoài, Mạnh Thanh Thanh cũng biết chuyện này, chỉ là mắt nhắm mắt mở không nói mà thôi
Hiện tại Mạnh Xuyên nghe thấy con gái mình có người yêu, thì không muốn cha mình can thiệp vào nữa. nếu không thì con gái mình lại gặp phải thảm ngộ như mình không chừng.
"Đúng vậy, ông, thời đại này là thời đại yêu thương tự do rồi! Mạnh Thanh Thanh nói.
"Yêu thương tự do? Vậy được rồi, chuyện này hãy nói sau đi! Nhưng mà chúng ta phải nói trước, cháu rể của ông phải là loại nam nhân đỉnh thiên lập địa, cháu mà mang một người vô dụng trở về. là ông đuổi hắn ra ngoài!" Mạnh Như Tùng bất đắc dĩ nói.
Vô dụng? Mạnh Thanh Thanh sửng sốt, sau đó lại suy nghĩ tới nam nhân kia. không thấy hẳn vô dụng chút nào. nên cảm Thấy có chút buồn cười, xem ra ông mình đã lo lắng quá rồi!
"Ông, chúng ta cứ quyết định như vậy!" Manh Thanh Thanh sợ ông mình đồi ý, vội vã chặn đường rút lui.
Mạnh Như Tùng trở về phòng luyện công. Mạnh Xuyên gọi con gái mình lại. nhẹ giọng hỏi:
"Con ngoan, nhân phẩm của tiểu tử này Thế nào? Ngày nào đó đem về ra mắt cha một chút. nếu như vượt qua cửa của cha, thì cửa của ông cũng sẽ qua thôi!"
"Tốt! Tốt! Cả đời của ông chưa từng gạt cháu bao giờ!" Manh Như Tùng gật đầu nói.
"Cha nói thật chứ? Người không tán thành chuyện con phải thành thân với thế gia đệ tử hay sao?" Mạnh Thanh Thanh vui mừng hỏi
"Ha hả. Thanh Thanh, cha và mẹ ngươi kết hợp vốn chính là một sai lầm. Những năm gần đây. mẹ con tập trung kinh doanh, hai chúng ta gặp mặt càng ít. không có tình cảm gì đáng nói cả! Loại cảm giác này Thật không tốt!" Manh Xuyên lắc đầu nói:"Cho nên cha không hi vọng con gái của mình giống như mình!"
"Cha thật tốt quá!"Mạnh Thanh Thanh vui vẻ ôm lấy cái cổ của Mạnh Xuyên hôn một cái ở trên mặt của hắn.
"Ha ha ha ha! Thanh Thanh, cha hôm nay thực cao hứng!" Mạnh Xuyên cười nói:
"Con vẫn chưa nói cho cha biết, nhân phẩm của tiểu tử kia như thế nào?""Hắn a. là người tốt!"
Mạnh Thanh Thanh nghĩ một đằng nói một nẻo. nói hắn là người tốt thì cũng không sai Thế nhưng chuyện hắn cưỡng gian bản tiểu Thư tính như thế nào!