Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 407: Chuyện làm Vương Thư phiền lòng (1)

Vương Thư chỉ về phía xa xa, nơi biển trời tương giao, nói:
"Từ khi còn bé, khi có chuyện gì không vui, thì tôi lại ngồi bên bờ biển, nghe gió, nghe sóng biển, thì tâm tình đỡ hơn rất nhiều..."
"Đúng vậy, cảnh sắc có thể tạo nên tình người."
Tôi ngồi ở bên người Vương Thư, lẳng lặng nghe.
"Ha hả, đúng vậy! Kể từ khi tôi đi học bên Trung quốc, thì có tới 10 năm tôi chưa ngồi ở chỗ này."
Vương Thư thở dài nói:
"Biển vẫn là biển, trời vẫn là trời, chỉ có tâm tình là khác biệt. Khi còn bé sự phiền não không phải là phiền não, bởi đó chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa con cái và cha mẹ. Trưởng thành mới biết được, phiền nào chân chính là kiểu, con người muốn quên cũng không thể quên !"
Tôi không nói gì, tôi không muốn cắt ngang nàng.
Một lát sau, Vương Thư tiếp tục nói:
"Tôi đã nghĩ, sẽ không tham dự vào những chuyện rối ren ở trong nhà này, nhưng khi nghĩ tới ánh mắt mong đợi của cha tôi, tôi lại không đành lòng rời đi, anh nói tôi nên làm gì bây giờ?"
"Trong nhà ai cũng có những chuyện không vui, như tranh giành gia sản, tranh giành quyền lực, ở đâu mà không có!"
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định đem chuyện tình của tôi nói cho Vương Thư nghe. Một mặt là nàng không có quan hệ gì, nói cho nàng nghe cũng không sao, hai là cũng có thể an ủi tâm hồn nàng.
"Nói tới tôi, thì tôi bị cuốn vào vòng tranh đấu của các đại gia tộc, vốn dĩ tôi không phải là người thừa kế, nhưng lại trở thành người thừa kế, vì vậy gặp phải độc thủ của những người trong chi khác."
Tôi tiếp tục nói:

"Lần này tôi tới nước R để tham gia cuộc thi giao hữu võ thuật, vậy mà một người trong gia tộc cũng tới tham dự, lại cầm chủy thủ đâm tôi, nếu như tôi không phản ứng nhanh, thì có lẽ giờ này không gặp được cô rồi!"
"A!"
Vương Thư nghe xong cực kỳ hoảng sợ nhìn tôi nói:
"Đâm ở chỗ nào? Anh không có chuyện gì chứ?"
Tôi nhìn ánh mắt quan tâm của Vương Thư, không giống như giả vờ, trong lòng không khỏi run lên, lại không phải là một khoản nợ phong lưu nữa chứ!
"Không có chuyện gì, tôi chẳng phải nói rồi hay sao, nếu như tôi không phản ứng nhanh, thì hắn đã đâm trúng tôi rồi."
Tôi cười cười nói.
"A. Vậy thì tốt!"
Vương Thư thở ra một hơi, vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, nói.
"Cô thấy tôi đấy, chuyện phiền lòng nhiều như vậy, vậy mà tôi vẫn sống vui vẻ? Mà cô vẫn chưa nói chuyện của mình đấy!"
Tôi nói.
"A, người ta muốn ám sát anh, mà anh còn cười được."
Vương Thư cười, thật lòng cười.
"Đúng vậy, bởi vậy mới nói, con người không thể sống trong phiền não, chỉ cần trong lòng vui vẻ, thì cần gì biết họ làm những gì!"

Tôi gật đầu nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà người kai là cha tôi, tôi không thể không để ý được!" Vương Thư cau mày, tay trái vô thức cẽ lên trên cát, một lát sau nói: "Người còn lại là cậu tôi, sao hắn có thể làm những chuyện như vậy được chứ!"
Trải qua sự tự thuật của Vương Thư, tôi cũng biết được đại khái sự tình.
Hóa ra cha của Vương Thư là Vương Đông Lâm, năm xưa tu nghiệp tiến sĩ ở nước R, gặp mẹ của nàng là Trạch Tỉnh Nhã Tử, hai người nhất kiến chung tình.
Vương Đông Lâm ở lại nước R gây dựng sự nghiệp, với đầu óc thông minh và tinh thần quật cường, cũng ở nơi tha hương lập nên sự nghiệp của mình. Con gái nước R sau khi lấy chồng, cũng phải đổi sang họ chồng, cho nên đổi sang một cái tên tiếng Hoa, gọi là Vương Nhã. Tuy nói Vương nhã không còn quan hệ gì với nhà mẹ đẻ, nhưng mà Vương Đông Lâm rất coi trọng những tình cảm họ hàng thân thích, lúc bình thường luôn chiếu cố người cậu, (em vợ) của mình.
Vương Đông Lâm thấy em vợ mình là Trạch Tỉnh Đằng Nhị không có việc làm, đem hắn vào công ty của mình, coi hắn là người thân cận, chuyện gì cũng giao cho người em vợ này, ngay cả những văn kiện trọng yếu của cũng giao cho hắn. Càng về sau, chỉ cần là văn kiện giấy tờ do hắn đưa ra, Vương Đông Lâm không cần nhìn cũng ký.
Cho đến vài ngày trước đó, Vương Đông Lâm bởi vì lao lực quá độ mà ngã bệnh, với lại tuổi tác của hắn cũng không còn trẻ gì nữa, năm đó tới nước R đã hơn 30 tuổi, giờ cũng đã là hơn 50 rồi!
Mà Trạch Tỉnh Đằng Nhị mỗi ngày đều vào thăm bệnh, mang theo một số văn kiện giấy tờ, Vương Đông Lâm cũng rất yên tâm, trực tiếp ký.
Nhưng mà trước khi Vương Thư trở lại nước R một tuần, Trạch Tỉnh Đằng Nhị lại tuyên bố với bên ngoài, Vương Đông Lâm đã đem công ty giao cho hắn quản lý! Hơn nữa trong cuộc họp báo còn lấy danh nghĩa là chủ tịch công ty!
Vương Đông Lâm xem tin tức này vừa sợ vừa giận, lập tức tìm Trạch Tỉnh Đằng Nhị chất vận, không nghĩ tới Trạch Tỉnh Đằng Nhị lại đem ra một văn bản do chính Vương Đông Lâm ký!
Trong cổ phần của công ty, Vương Đông Lâm có 55 % cổ phần, trong đó 20% là của Vương Thư, còn lại 30% bị Trạch Tỉnh Đằng Nhị lừa ký chuyển giao cho hắn!
Mà như vậy Trạch Tỉnh Đằng Nhị biến thành cổ đông lớn nhất của công ty, nắm toàn quyền không chế.
Vương Đông Lâm giờ phút này hối hận cũng không còn được nữa, quả thực tức giận tới cực điểm, uổng mình bình thường tín nhiệm hắn như vậy, xem ra hắn đã sớm có dị tâm, dựa vào sự tín nhiệm của mình để đoạt quyền khống chế công ty!
Rất may là trong công ty còn có 25% cổ phần của Vương Thư, chỉ cần Vương Thư không ký, thì nó vẫn thuộc về nàng. Nhưng mà hiện giờ Trạch Tỉnh Đằng Nhị đã nắm quyền khống chế công ty, muốn đoạt lại từ trong tay hắn thì rất khó.
Thứ nhất, người ta là đại cổ đông lớn nhất, thứ hai, là người bên dưới có quan hệ rất tốt với Trạch Tỉnh Đằng Nhị, chỉ cần hắn sai, thì sẽ là thiên lôi chỉ đâu đánh đó!
Vương Đông Lâm quýnh lên, bệnh lại càng nặng thêm mấy phần, người càng lúc càng gầy. Vương Nhã mặc dù cũng tức giận em trai của mình vô tình vô nghĩa, nhưng mà nàng chỉ là một phụ nữ, cũng không có cách nào được.
Mắt thấy Vương Đông Lâm càng lúc càng nặng thêm, nên mới gọi con gái về, để xem có phương pháp nào không.