Edit: Nora
Beta: Tiểu Tuyền
“Con cũng cảm thấy việc này tốt.” Trương thị cũng cười nói. Đối với việc đem cháu gái nhà mẹ đẻ và khuê nữ nhà mình gả chung một thôn trấn, cùng một con phố, Trương thị cũng rất hài lòng.
“Hai hài tử này đều là đứa trẻ ngoan, chỉ là tính tình không giống nhau. Chi Nhi mềm mại nhưng ổn trọng, Thải Vân lại quá mạnh mẽ. Sau này hai tỷ muội các nàng kề cận, có chuyện gì cùng nhau thương lượng, lấy thừa bù thiếu, ngẫm lại càng làm cho người ta yên tâm.” Lý thị nói rằng.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, nghĩ rằng Lý thị nói cũng đúng. Lý thị tính tình bình thản, lại thêm tuổi đời từng trải, rất nhiều sự tình đều tương đối già dặn kinh nghiệm.
Mọi người trò chuyện hồi lâu, thấy canh giờ không còn sớm, người Trương gia nói phải về nhà, còn muốn mang Trương Thải Vân cùng về theo.
“. . . Cũng nên chuẩn bị một chút, để cho nàng tự mình làm chút thêu thùa may vá.” Trương Vương thị liền nói.
Trương thị đương nhiên tận lực giữ lại hồi lâu.
“Ở nơi này của ta, muốn làm châm tuyến gì, có ta còn có Chi Nhi tỷ của nàng cùng nhau làm cũng giống như nhau. Chúng ta đây cách trấn trên, cách huyện thành cũng gần, muốn mua vật gì cũng thuận tiện.” Trương thị liền nói.
Người Trương gia thương lượng hồi lâu, vẫn quyết định mang Trương Thải Vân trở về trước.
“. . . Qua mấy ngày nữa lại để cho nàng đến cũng giống như vậy thôi mà.” Trương Vương thị liền nói.
Trương Thải Vân mới vừa hứa hôn, có một số việc vẫn nên để người một nhà trở về cùng nhau thương lượng, quyết định.
Trương thị thấy người Trương gia kiên trì như vậy, cũng đành gật đầu đáp ứng.
“. . . Đồ cưới của Thải Vân mặc dù mọi người đã chuẩn bị, con và dượng nàng bên này cũng chuẩn bị cho nàng một phần để thêm trang. . .” tiễn người Trương gia đi ra ngoài, Trương thị còn ở bên cạnh Lý thị nhỏ tiếng căn dặn.
“Các con cho thêm trang tùy tâm ý của các con, trong nhà cũng phải chuẩn bị chu toàn cho đại nha đầu, tuyệt đối không được xử tệ với nàng.” Lý thị liền cười nói. Bây giờ, dù Trương gia trôi qua giàu có nhưng cũng chịu để cô phu nhân tặng thêm của hồi môn.
“Thải Vân tỷ, cũng không thiếu thời gian để tỷ quay lại đây. Chờ ít ngày nữa, muội bảo mẹ lại đón tỷ đến chơi.” Liên Mạn Nhi cũng nhỏ giọng dặn Trương Thải Vân.
“Nha đầu kia ở nơi này quen thuộc, sau đó từ nơi này gả đi, rồi lại mặt ở nơi này, nàng khẳng định cũng không nhớ nhà.” Trương Vương thị nghe thấy được, bắt đầu cười nói.
Một nhà Liên Mạn Nhi đưa tiễn tới cửa, nhìn xe ngựa nhà Trương gia đi xa dần, lúc này mới chậm rãi quay trở về. Liên Thủ Tín lúc nãy ở chỗ bàn tiệc theo hầu uống nhiều rượu, gương mặt có chút đỏ, liền đi vào phòng trên nằm xuống.
Nhưng hắn cũng không có đi vào giấc ngủ, mà hăng hái bừng bừng cùng nói chuyện với Trương thị.
“Đây coi như là đã định ra một đại sự, đại hỷ sự a.” Liên Thủ Tín ha hả cười nói. Trương gia và Lục gia kết thân, hắn cũng thật vui.
Liên Thủ Tín cười như vậy, giống như là đã uống say. Hắn cười một hồi, nói một hồi, rồi cũng ngủ.
“Bọn nhỏ đều trưởng thành, giống như là chuyện thoáng xảy ra trong chớp mắt.” Sau khi cảm giác hài lòng qua đi, Trương thị còn có chút cảm khái.
Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang thấy phu thê hai người chuyện trò đề tài như vậy, đều từ Đông phòng đi ra, tự trở về phòng của mình. Liên Mạn Nhi ngồi lên kháng, nàng có chút mệt mỏi, nhưng cũng không muốn ngủ, lúc này nếu như ngủ, đến ban đêm sẽ không ngủ được nữa.
Tiểu Khánh từ bên ngoài đi vào, bưng hai chén đường chưng tô lạc cho Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi.
Tô lạc này đã được ướp lạnh qua, ăn xong có thể giải nhiệt, lại giúp hỗ trợ tiêu thực.
“Bảo ngươi mang thức ăn sang nhà cũ, ngươi đã mang qua chưa?” Liên Mạn Nhi đang ăn tô lạc, nhớ tới một việc lại hỏi Tiểu Khánh.
“Hồi cô nương, đã sớm đưa qua.” Tiểu Khánh đáp.
“Nhà cũ bên kia, có nói lời gì không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
Ngày hôm nay Trương Thải Vân đãi tiệc rượu hứa hôn, cũng có đi mời Liên lão gia và Chu thị. Chu thị tất nhiên là không đến, Liên lão gia tới nhưng cũng trở về từ rất sớm, nói là tinh thần không được khỏe. Quy củ nhà Liên Mạn Nhi, nếu có chuyện như vậy, nhất định phải mang thức ăn sang nhà cũ cho Chu thị.
Tiểu Khánh không có trả lời ngay, tựa hồ là có chút chần chờ.
“Ngươi cứ việc nói, ta còn có cái gì không biết sao? Ngươi cũng chỉ nói ở trong phòng này cho mình ta nghe một chút, đi ra ngoài không nói ra là được.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Được ạ, để nô tỳ nói.” Tiểu Khánh nói, “. . . Lão thái thái vẫn như vậy, thấy đưa thức ăn qua thì trầm mặt. Nô tỳ đưa thức ăn rồi liền trở lại, lão thái thái gọi nô tỳ lại, hỏi rất nhiều chuyện.”
“Bà nội hỏi ngươi cái gì?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
“Hỏi rất nhiều điều, tỷ như ngoại trừ đưa qua những món này, trên bàn tiệc còn món nào nữa? Còn hỏi lo liệu tiệc rượu này tốn bao nhiêu tiền, hỏi nô tỳ có phải là lão gia ra tiền bạc không? Còn hỏi Thải Vân cô nương đưa lễ đính hôn cho Lục gia, có đúng là lão gia và thái thái cho hay không?” Tiểu Khánh thuật lại.
Thật đúng là Chu thị có thể làm được việc này. Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi trao đổi ánh mắt một cái, hai tỷ muội đều cười khổ.
“Tiểu Khánh, ngươi trả lời thế nào ?” Liên Mạn Nhi hỏi lại.
“Nô tỳ đã nói, nô tỳ chỉ biết làm việc, nào biết đâu được nhiều việc như vậy của chủ nhân. Nô tỳ còn nói, nhà Thải Vân cô nương điều kiện cũng không kém, đính hôn chuyện lớn như vậy, nhà Thải Vân cô nương cũng rất coi trọng.” Tiểu Khánh lại nói.
“Nói rất hay.” Liên Mạn Nhi gật đầu. Sở dĩ phái Tiểu Khánh mang thức ăn về nhà cũ, cũng là nhìn trúng Tiểu Khánh ăn nói lợi hại.
Sau khi bảo Tiểu Khánh ra ngoài, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi hai tỷ muội bắt đầu thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Đều đã tách ra mấy năm rồi, bà nội cũng không quản được chuyện của chúng ta, bây giờ muốn chuyện gì cũng đều thăm dò như vậy, suy đoán xem chúng ta có tiền không để cho bà, cứ nghĩ rằng ta cho nhà bà ngoại chút gì.” Liên Mạn Nhi đối liên Chi Nhi nói.
“Còn không phải là phỏng đóan mẹ chúng ta chỉ chiếu cố nhà mẹ đẻ.” Liên Chi Nhi gật đầu nói.
“Hãy chờ xem, nghe Tiểu Khánh nói như vậy, bà khẳng định còn nghi ngờ lòng dạ người khác, rồi lại mắng chửi người.” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Để cho bà chửi đi thôi, dù sao chúng ta cũng không nghe được.” Liên Chi Nhi cười nói.
Liên Mạn Nhi đoán không sai, mấy ngày kế tiếp, Chu thị ở nhà cũ mượn đề tài chuyện của mình mắng một tràng dài, tuy là chỉ vào vài người nhà cũ mắng, nhưng bà ấy là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ai nghe thấy, đều biết bà đang mắng Liên Thủ Tín và Trương thị. Rất nhanh, lại có người nghe thấy, nói là hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ở trước mặt Chu thị và Liên lão gia oán giận, nói là Liên Thủ Tín toàn tâm toàn ý hướng về người ngoài, an bày tốt việc hôn nhân cho cháu ngoại gái, mà không thèm để ý cháu gái ruột.
Về phần láng giềng lân cận, Liên lão gia và nhất là Chu thị đối xử với một nhà Liên Thủ Tín như thế nào, một nhà Liên Thủ Tín lại thế nào hiếu kính Liên lão gia và Chu thị, tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt. Bởi vậy trong khoản thời gian mọi người bàn tán chuyện này cũng đều là nghiêng về một phía, nhiều lời bảo Trương thị hiền lành, nói Chu thị không biết đủ, ngang ngược.
Một nhà Liên Mạn Nhi cũng chỉ coi như cái gì cũng không biết, vì chuyện đính hôn của Trương Thải Vân mà vui mừng đến mấy ngày.
. . .
Không phụ sự chờ đợi của Liên Mạn Nhi, xác định lò treo (lò treo vịt lên nướng) cuối cùng cũng chế tạo xong. Đem lò treo an trí ổn thỏa, kế tiếp cần phải làm là thử treo vịt vào lò nướng.
Liên Mạn Nhi kiểm tra một chút các loại đồ gia vị trong nhà, phát hiện trong đó hai loại có chút thiếu hụt, liền thương lượng với Trương thị, dự định đi trấn trên mua một ít trở về.
Trên trấn Thanh Dương có tiệm tạp hóa, mỗi khi có phiên chợ còn bán các loại đồ gia vị đặc biệt trong các gánh hàng rong, bởi vậy các loại đồ gia vị cần dùng đều có thể mua đầy đủ, cũng không cần chạy đến huyện thành mới mua được.
“Ngày mai đã tới hợp chợ, cha vừa vặn mang theo vài hạ nhân mua ít gỗ, ngày mai đi kéo trở về, thiếu vật gì, ngày mai cha đều mua.” Liên Thủ Tín nghe được liền nói.
“Cha, ngày mai là hợp chợ, con cũng muốn đi xem.” Liên Mạn Nhi nói.
Mấy ngày nay luôn luôn có nhiều công chuyện, Liên Mạn Nhi đã thật lâu chưa đi đến hợp chợ trấn Thanh Dương.
“Huyện thành kia con khi nào muốn đi đều có thể đi, con còn hiếm lạ gì hợp chợ trấn trên?” Trương thị cười nói.
“Người không phải không biết chứ, con thấy chợ phiên trấn trên này cũng không hề thua kém bất kì nơi nào nha.” Liên Mạn Nhi bắt đầu cười nói.
Liên Mạn Nhi thích huyện thành phồn hoa, đồng thời cũng vẫn như trước thích phiên chợ trấn trên vừa náo nhiệt vừa thân thiết.
“Đi, vậy con hãy đi dạo đi.” Trương thị gật đầu đáp ứng.
Ngày thứ hai, sau khi Liên Mạn Nhi ăn xong điểm tâm, lại ở nhà làm thêu thùa, lúc này mới mang theo Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh, ngồi xe hướng trấn trên đi tới. Liên Thủ Tín cũng dẫn theo người ngồi xe cùng đi. Họp chợ đều có quy luật, người bán hàng nào đi sớm hơn thì sớm một chút chiếm được vị trí tốt, sớm một chút khai trương, mà người cần mua đồ cũng không cần gấp như vậy, chờ họp chợ nhiều người thêm chút nữa, khi đó người bán hàng này nọ đều đã đến toàn bộ.
Đến nơi họp chợ, Liên Mạn Nhi xuống xe ngựa, có Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh cùng đi, lại có Liên Thủ Tín mang theo đứa ở theo bên người, một đường đi dạo. Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh nếu như không phải theo Liên Mạn Nhi đi dạo thì không thể tùy tiện đi ra ngoài, hai người tiểu nha đầu thấy toàn cảnh chợ phiên náo nhiệt đều rất thích thú.
Liên Mạn Nhi chọn lựa mua vài thứ, cuối cùng lại đến chỗ hàng rong mua một ít gia vị, chọn mua thêm mấy thứ hương liệu. Sau khi, đoàn người từ chợ phiên đi ra, liền đi về phía Đông, nơi này có một cái ngõ nhỏ, nối thẳng đến bờ sông, đây là nơi chuyên buôn bán vật liệu gỗ ở mỗi lần có phiên chợ.
“Nhà kia chính là nơi cha định mua gỗ.” Đi vào ngõ nhỏ, Liên Thủ Tín đi phía trước mặt chỉ chỉ rồi nói.
Liên Mạn Nhi nhìn sang phương hướng Liên Thủ Tín chỉ, hai cha con nàng đều sửng sốt. Ở phía trước cách đó không xa, Liên lão gia đang đứng ở phía trước một đống vật liệu gỗ nói chuyện với chủ sạp.
“Sao ông nội lại đến đây một mình?” Liên Mạn Nhi lẩm bẩm.
Nhìn thấy Liên lão gia, Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi đều vội vàng đi tới, chào hỏi Liên lão gia.
“Cha, người đến đây có việc gì sao?” Liên Thủ Tín thân thiết hỏi, “Thân thể người xương cốt không sao chứ?”
“Ông nội, sao người lại tới đây một mình, sao không dẫn người theo?” Liên Mạn Nhi cũng hỏi.
“Thân thể của ta đã hoàn toàn khỏe mạnh, cũng không có việc gì, nên tùy tiện đi ngao du, liền đi tới nơi này. Không muốn đến chợ phiên nên cũng không cho bọn họ theo.” Liên lão gia xoay đầu lại, hiền hoà nói, đồng thời trả lời vấn đề hai người Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi.
“Lão tứ, Mạn Nhi, các con tới đây làm gì?” Liên lão gia lại hỏi.
“Cha, chúng con muốn mua chút gỗ.” Liên Thủ Tín đúng sự thật đáp, lại hỏi, “Cha, người tới đây muốn mua vật gì? Muốn mua gì a?”
“Không có gì, không muốn mua gì.” Liên lão gia khoát tay nói.
“Lão gia, ánh mắt của người thật tinh tường. Gỗ của ta ở chợ phiên này cũng là số một số hai. Người chớ ngại đắt, ta xem người là thành tâm muốn mua, ta cũng không nói thách với lão nhân người.” Chủ sạp kia nhìn Liên lão gia, rồi lại nhìn Liên Thủ Tín một cái, mở miệng nói.
Nói thách, đây là thổ ngữ ở Thập Tam Lí Doanh Tử này, ý tứ đại khái là báo cáo láo giá cao.
“Cha, cha muốn mua một ít gỗ sao?” Liên Thủ Tín chợt nghe ra một chút ít ý tứ, hỏi.