Edit: Midori
Hôm nay Liên Mạn Nhi vào thành, trời trong nắng ấm. Hai chiếc xe ngựa, một trước một sau, buổi sáng ăn điểm tâm rồi xuất phát đi từ Tam Thập Lý Doanh Tử, đầu giờ tị, Liên Mạn Nhi ngồi ở trong xe đã nhìn thấy tường thành của huyện Cẩm Dương rồi.
Đi qua cửa thành là con đường rộng lớn trải cát , hai bên đường trồng hàng bạch dương cao ngất thẳng tắp. Gió thu thổi qua, lá cây liền như mưa ào ào rơi xuống. Trên con đường chồng chất lá rụng, có chỗ lá cây còn tạo thành vòng xoáy nho nhỏ. Rèm xe bị vén lên, tiểu Thất tò mò từ trong xe nhô đầu ra. Một đám lá vàng theo chiều gió thổi qua , vừa lúc dán ở trên mũi hắn.
Tiểu Thất vẫn duy trì tư thế nửa ngẩng mặt lên, chỉ có đôi mắt to không ngừng chuyển động trái phải.
Liên Mạn Nhi bị trêu chọc không nhịn được phải cười ra tiếng, nàng thò người ra bên ngoài, giơ tay lên đem mảnh lá rụng lấy xuống ném ra ngoài xe, tiểu Thất mới hì hì cười hai tiếng, lui trở về trong xe.
Nha đầu Tiểu hỉ cười đem màn xe hạ xuống.
“Tỷ, lần trước đệ cái gì cũng không nhìn, bây giờ chúng ta đi dạo ở huyện thành được không?” Tiểu Thất ngồi ở trong xe, hỏi Liên Mạn Nhi ngồi ở bên cạnh hắn.
” Phải đợi việc chính làm xong xuôi đã.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Tỷ nhất định phải mang theo Tiểu Hỉ đi rồi, còn đệ thì tỷ không biết nhé.”
Tiểu Thất nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, cũng có chút khẩn trương.
“Tỷ, sao tỷ có thể không biết chứ? Tỷ cũng phải mang theo đệ biết không?” Tiểu Thất dựa vào Liên Mạn Nhi làm nũng.
“Lời tỷ nói có thể không tính.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Nhưng đệ còn nhớ rõ lúc từ trong nhà đi ra đã nói như thế nào không?”
“Nhớ được, nhớ được.” Tiểu Thất gật đầu lia lịa, “Tỷ, tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ mỗi ngày học bài thật tốt, để cho ca ca hài lòng.”
Lần này vào thành, trừ chiếc xe bên trong có Liên Mạn Nhi, tiểu Thất cùng nha đầu Tiểu Hỉ tùy tùng của các nàng ngồi ra, thì còn có một chiếc xe khác là Liên Thủ Tín và Ngũ Lang ngồi bên trong.
Hai chiếc xe này có vòm của xe La, là gần đây nhà Liên Mạn Nhi mới đặt mua . Đánh xe chính là đứa ở trong nhà, gã sai vặt là tiểu Phúc lần này cũng đi theo . Ngồi ở chung một chiếc xe cùng Ngũ Lang và Liên Thủ Tín.
Trong nhà chỉ để lại Trương Thị và Liên Chi Nhi, nhưng mà tất cả đều đã sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, nên không cần quá lo lắng. Trong nhà và bên ngoài thì đã có quản sự Hàn Trung trông nom, ngoài ra Lỗ tiên sinh cũng có thể hỗ trợ, bên trong có vợ Hàn Trung hầu hạ. Bên kia của Liên gia Trần chưởng quỹ hiện tại hoàn toàn có thể xử lý thông suốt mọi việc, về phần chuyện vặt trong trang viên đã có đám người Đại Đầu Lực. Chỗ xưởng dưa chua cũng không cần lo. Trương Thị và Liên Chi Nhi chỉ cần mỗi ngày đến kiểm tra sổ sách là được.
Vốn là tiểu Thất cũng bị để ở nhà, nhưng chính bản thân hắn nhất định năn nỉ để được đi. Là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, bản thân lại thông minh đáng yêu, hễ là trong nhà có chuyện gì tốt, náo nhiệt, chuyện mới mẻ, luôn là không thể thiếu tiểu Thất. Cuối cùng, tất cả mọi người đều đồng ý mang Tiểu Thất vào thành với điều kiện là không thể bỏ quên bài học.
Có Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang dạy bảo, tư thục bên kia trở nên có chút có cũng được mà không có cũng không sao. Chỉ là, nếu không có việc gì lớn, Tiểu Thất vẫn kiên trì mỗi ngày đều lên trên đó học.
Cỗ xe tiến vào thành, xe của Liên Mạn Nhi thì đi phía trước còn xe của Ngũ Lang thì ở phía sau, đi được một đoạn đường thì xe quẹo vào một cái hẻm nhỏ. Cuối cùng ngừng lại ở trước một cửa nách.
Gã sai vặt Tiểu phúc liền nhanh chóng xuống xe đi gõ cửa, hắn vừa tới trước cửa, thì cửa nách kia liền từ bên trong đẩy ra. Một nam tử trung niên quần áo chỉnh tề từ phía trong đi ra ngoài, cùng với Tiểu phúc cùng nhau đem cửa nách mở rộng ra, hai cỗ xe la liền một trước một sau vào cửa nách.
Vừa qua cửa nách liền tiến vào một cái viện vô cùng rộng rãi. Xe la dừng lại ở trong sân. Tiểu Hỉ đã nhảy xuống xe, sau đó mới lại đem Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất dìu xuống xe .
Ngũ Lang và Liên Thủ Tín cũng xuống xe.
“Tứ lão gia, Đại gia, Nhị cô nương, Nhị gia. . . . . .” nam tử trung niên kia nhanh chóng hướng mấy người họ vái chào, trong miệng chào hỏi ân cần.
” Lưu môi giới, không cần khách sáo như thế.” Ngũ Lang liền nói.
Người nọ vẫn còn hành lễ, ngẩng đầu lên,mặt nhưng lại đỏ, tuổi lớn khoản ba mươi lăm ba mươi sáu, gương mặt luôn luôn tươi cười.
Người này tên là Lưu Phúc Thuận, là người môi giới nổi danh trong huyện thành này, cũng có chút giao tình với cha con Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng. Nhà Liên Mạn Nhi muốn ở huyện thành đặt mua sản nghiệp, liền nhờ hắn. Lúc trước, Ngũ Lang và Liên Thủ Tín đã từng tới huyện thành mấy lần, nên cũng quen thân với môi giới họ Lưu này.
“Mạn Nhi, muội xem một chút, chỗ này có được hay không?” Ngũ Lang liền nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi liền bắt đầu đánh giá mọi nơi.
Đây là một tòa nhà có hậu viện và cửa hàng ở phía trước được người môi giới họ Lưu tìm giúp ở huyện thành, mặt tiền của cửa hàng ở giữa bốn gian phòng khác nhau đối diện đường cái phía trước, phía sau mặt tiền của ngôi nhà là một cái sân rộng. Viện này được một bức tường ngăn thành hai phần, ở trong viện không có nhà giữa chỉ có sương phòng hai bên phân biệt là nhà kho, phòng bếp, ngoài ra còn có chuồng ngựa, ở dưới nhà kho còn có thêm một cái hầm. Rồi đến hậu viện, một mình đến xem thì đây chính là một ngôi nhà hoàn chỉnh, chính phòng có bốn gian, hai bên trái phải có ba gian, đằng sau còn có cổng sau nối thẳng với hẻm nhỏ bên ngoài.
Chỗ Liên Mạn Nhi đứng bây giờ chính là trung viện.
Nhà nàng nhờ người môi giới họ Lưu ở huyện thành tìm một tòa nhà có mặt tiền cửa hàng, đây là một chỗ người môi giới họ Lưu tìm giúp, Ngũ Lang cùng Liên Thủ Tín đã đến xem qua, rất là vừa ý, bây giờ mang theo Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, là để cho Liên Mạn Nhi xem lại. Nếu như ngay cả Mạn Nhi cũng vừa ý nhà cửa chỗ này, như vậy hôm nay có thể đem cái chuyện mua bán này quyết định rồi.
Đầu tiên Liên Mạn Nhi ở trong viện nhìn một vòng, sau đó đi phía trước mặt tiền cửa hàng nhìn. Phía trước cửa hàng chính là phố Quảng Mạo, mặt tiền cửa hàng ở phía nam của phố. Phố Quảng Mạo nằm ở nơi có dân cư đông đúc của huyện thành, mặt tiền cửa hàng này vốn là cửa hàng tạp hóa, bởi vì chủ cửa hàng có việc phải về quê, cho nên vội vã bán đi.
Hàng hóa trong tiệm tạp hóa đã thanh lý hết, chỉ còn lại có một ít quầy hàng trống trơn.
Liên Mạn Nhi lên lầu hai, mở cửa sổ sát đường ra, nhìn thấy vùng lân cận phòng ốc dày đặc, đường phố bốn phương thông suốt, trên đường dòng người lui tới không ngừng, lại hỏi qua người môi giới họ Lưu, nói là gần đây cũng không có tiệm tạp hóa nào, trong lòng Liên Mạn Nhi đã nguyện ý đến bảy tám phần.
Nhưng nàng không có lập tức tỏ thái độ, mà từ trên lầu đi xuống, liền đến xem hậu viện. Thấy trong nhà bố cục có trật tự, lại nhìn mái hiên, sau đó liền đi vào trong nhà nhìn nóc nhà, xà nhà các loại…, đều là những vật liệu tốt, hơn nữa lại không quá cũ, lúc này Liên Mạn Nhi mới âm thầm gật đầu.
Người môi giới họ Lưu kia biết Liên Mạn Nhi có thể quyết định vì vậy hắn hết sức ân cần, hỏi một đáp mười.
“. . . . . . Giá để hàng, quầy cũng đã có sẵn , lập tức là có thể khai trương cửa hàng . Bàn trong nhà này, tất cả đều làm bằng gỗ tốt, đây cũng là kiểu đang lưu hành ở huyện thành. Chỉ cần đem hành lý tới là có thể ở. . . . . . . Chủ nhân cũ nói cái này để tặng, không lấy tiền.”
Liên Mạn Nhi liền lại từ trong nhà đi ra ngoài, đi qua nhà giữa cùng Tây Sương phòng ở giữa cửa tròn. Đi tới sau nhà. Phía sau nhà này là một vườn hoa nho nhỏ, trồng mấy cây mai vàng, còn có thêm hai cây đào. Phía sau bức tường có cổng tò vò bằng gạch xanh, trên đó gắng hai miếng cửa gỗ bị khóa thật chặt.
“. . . . . . mai vàng này mùa đông nở hoa, đúng lúc có thể ngắm, cùng mùi thơm của hoa khác vẫn là một loại ý vị. . . . . . . Cây đào đã có thể kết quả rồi, sang năm sẽ có quả đào để ăn. Đây cũng không phải là đào lông, là Đại mật đào.”
Người môi giới họ Lưu giới thiệu xong mai vàng cùng cây đào trong hoa viên, lại từ bên hông lấy ra cái chìa khóa. Đem khóa của cửa sau mở ra, để cho Liên Mạn Nhi nhìn. Bên ngoài cửa này là một con hẻm trồng hàng liễu ngay ngắn,hai bên đều là những gia đình trung – thượng đẳng.
Lại nhìn trong trong ngoài ngoài viện một lần, Liên Mạn Nhi trong lòng liền có chú ý, hướng Ngũ Lang gật đầu.
Ngũ lang hội ý. Biết Liên Mạn Nhi cũng vừa ý nhà cửa nơi này.
Cả tòa nhà này cùng với phòng ốc có toàn bộ hai mươi ba gian , phía trước cửa hàng phía sau hậu viện, cũng chính là phù hợp với yêu cầu mà cả nhà đã thương lượng ra.
Gia nghiệp của nhà Liên Mạn Nhi mở rộng, Ngũ Lang hôm nay lại là tú tài, cần thường xuyên đến huyện thành, ở huyện thành đặt mua một căn nhà đã là chuyện phải làm. Với lại, sau này thời điểm lui tới phủ thành, ở huyện thành có một chỗ ở như vậy, cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Hơn nữa. Các nàng cũng cần một cửa hàng mặt tiền và một cái nhà kho.
Trên mặt hàng điền trang sản xuất của nhà Liên Mạn Nhi, cần tiêu thụ đi đến các nơi, mặc dù ở Tam Thập Lý Doanh Tử cũng có rất nhiều người tới cửa mua, nhưng nếu như ở huyện thành mở ra cửa hiệu mặt tiền, như vậy phạm vi ảnh hưởng của sản xuất trong điền trang của các nàng sẽ tăng lên rất nhiều.
Huyện thành nhân khẩu nhiều, buôn bán càng thêm phát đạt. Giao thông lại tiện lợi. Ở huyện thành mở cửa hiệu mặt tiền, sẽ tiến thêm một bước mở rộng tiếng tăm Điền Trang sản xuất của nhà mình, lại thuận tiện cung cấp cho người mua, như vậy lượng tiêu thụ tự nhiên sẽ tăng thêm.
Mà huyện thành Cẩm Dương, chỉ là bước đầu tiên các nàng từ trong Tam Thập Lý Doanh Tử bán hàng ra bên ngoài. Sau này, mượn bước đầu tiên này, mượn bậc thang thứ nhất này, việc sản xuất tiêu thụ của các nàng càng có thể mở rộng hơn, càng xa hơn nữa.
Dù sao, khi đem chuyện tiêu thụ bắt đầu phát triển , mới có thể đem sản xuất thô sơ bên trên chuyển đổi thành lưu thông tiền tệ, từ đó đạt tới mục đích giàu có.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi đều vừa ý ngôi nhà này, Tiểu Thất dĩ nhiên không có ý kiến, như vậy chuyện kế tiếp tương đối thuận lợi. Người môi giới họ Lưu rất nhanh đã mời chủ nhân cũ tới , lại mời hàng xóm hai bên để làm chứng, lúc này mới viết khế ước mua bán nhà.
Loại mua bán nhà này cùng với mua bán đất đai tương tự. Một loại là lén giao dịch, không thông qua huyện nha, như vậy có thể tiết kiệm được không ít thuế Ngân. Nhưng nếu như chọn dùng loại phương pháp này tiến hành mua bán nhà, giống khế ước mua bán thông thường, cũng chính là khế ước mua bán nhà bên trên chỉ viết rõ ràng tên người bán nhà, cùng với chữ kí của người môi giới và nhân chứng, tên họ của người mua nhà cũng không xuất hiện ở trên tờ khế ước.
Mà ở niên đại này, khế ước mua bán nhà là tài liệu duy nhất chứng minh bất động sản. Phương thức mua bán nhà này, bất kỳ người nào giữ khế ước mua bán nhà, chính là chủ nhân của ngôi nhà đó. Bởi vậy khi khế ước mua bán nhà mất đi nhà cũng đổi chủ, hơn nữa còn có những hoạt động lừa gạt xuất hiện.
Liên Mạn Nhi đã sớm nghe Ngô gia Hưng nói chuyện về phương diện này, vì vậy, tất cả đất đai nhà các nàng mua bán đều chọn dùng một loại phương thức khác có bảo đảm , cũng chính là phương thức chính quy. Mua bán nhà, dĩ nhiên cũng phải như thế.
Cách thức mua bán nhà này, đầu tiên là phải đi huyện nha mua khế ước bán nhà đã được quan phủ đóng một dấu thống nhất, sau đó, hai bên mua bán điền vào khế ước, người làm chứng của hai bên và người môi giới ký, tiếp đó, đem khế ước ký tên xong đưa đến huyện nha, nộp thuế ngân theo quy định. Như thế, thủ tục sang tên nhà đang lập hồ sơ ở quan phủ, sau này, cho dù khế ước mua bán nhà có mất, hoặc là xuất hiện tranh cãi gì, thì chỉ cần giở hồ sơ tài liệu huyện nha lập ra bổ sung khế ước mua bán nhà, thì tất cả tranh cãi, cũng theo như nội dung trong hồ sơ đã lập để giải quyết.
Người môi giới họ Lưu chuẩn bị rất đầy đủ, sáng sớm liền từ huyện nha mua khế ước, toàn bộ phía trước cửa hàng phía sau hậu viện, bao gồm tất cả các chuyện bố trí bên trong, tổng cộng cần đến một trăm hai mươi lượng bạc. Rất nhanh tất cả liền kí xong khế ước mua bán, Liên Mạn Nhi ở bên này trả tiền , ngoại trừ giá tiền là một trăm hai mươi lượng bạc ra còn có sáu lượng bạc thuế Ngân, thì số bạc còn lại sẽ giao cho chủ cũ, tiền thuế năm lượng năm tiền còn lại là giao cho người môi giới họ Lưu, vì người môi giới họ Lưu chịu trách nhiệm đi nha môn, giao nộp tiền thuế, đem thủ tục sang tên vào hồ sơ, cuối cùng lại đem khế ước có con dấu của nha môn cầm về.
Khế ước này, chính là khế ước mua bán nhà của nhà mới, đương nhiên là do Liên Mạn Nhi cẩn thận cất giữ.