Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 527: Ẩn tình

Edit: Huong Duong Không đợi Trương thị và Liên Mạn Nhi nói gì thì Hà thị đã hít một hơi, vỗ bắp đùi rồi bắt đầu càm ràm

“………..Nó là cái đồ sao chổi, ai cũng không thể lấy được cái gì từ tay nó. Trong lòng nó cũng chưa từng có Nhị lang, nó từ đầu tới cuối chỉ chăm chăm vơ vét tiền cho nhà mẹ đẻ nó. …………………..”

Liên Mạn Nhi và Trương thị liếc nhau một cái, trong lòng cũng hiểu rõ, đây là Hà thị đang nói tới Triệu Tú Nga. Nói Triệu Tú Nga kiếm tiền, tại sao Triệu Tú Nga có thể vơ vét tiền? Liên Thủ Nghĩa bọn họ chẳng lẽ không vơ vét sao? Nghe Hà thị mở miệng nói vơ vét, cho dù năm nay bọn họ không bị bỏ tù, thì sớm hay muộn chuyện này cũng sẽ bị phanh phui.

“Nhà lão Triệu là người có lỗi, trong vấn đề hạt giống là nhà bọn họ đưa ra chủ ý, thế mà khi xảy ra chuyện thì bọn ta bị chịu tội, nhà lão lại không có chuyện gì. Nếu như không phải là chúng ta may mắn có người hỗ trợ mới được thả ra, vì vậy bọn họ phải vào thế chỗ a.”

“Hai người nhà lão Triệu bị định tội gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Hà thị.

“Thẩm cũng không rõ ràng lắm, nghe lão cô con nói, chắc cũng phải chịu tội lưu vong quá.” Hà thị trả lời.

Nhà lão Triệu và Liên Thủ Nghĩa, mấy người này đấu đá nhau mấy lần, có thắng có thua, nhóm người Liên Thủ Nghĩa cũng chỉ hơi chiếm được chút thượng phong. Vậy mà lần này, nhà lão Triệu đã thua hoàn toàn. Ác nhân cần có ác nhân trị, người mạnh còn có người khác mạnh hơn? Liên Mạn Nhi đều lười quan tâm những chuyện này.

“Vợ Nhị lang không có trở lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trương thị nhiệt tình hỏi han.

“Cái đồ sao chổi ấy, lão cô thật vất vả mới đem chúng ta ra ngoài được, thế mà nó dám thủ thỉ đòi Nhị lang tìm cách thả hai người nhà lão Triệu ra, còn nói cái gì mà nếu không làm cho cha nó với ca nó được thả ra thì chúng ta không xong với nó, muốn cá chết lưới rách hay là thả người ra……….. Bọn ta cũng không thèm để ý nó, có lão cô, lão Trịnh gia những người này ở đó, thì Triệu gia nhà nó cũng không gây ra được chuyện gì.” Hà thị nói đến đây liền bày ra bộ dáng ưỡn ngực, ngẩng đầu, hiển nhiên những lời phía sau này là học cách nói của Liên Thủ Nghĩa.

“ Vậy Tú Nga tẩu giờ đang ở đâu ạ?” Liên Mạn Nhi tiếp tục hỏi.

“Ai biết. Ngày đó vừa vội vừa sợ. Ra khỏi thành đã không thấy nó đâu rồi, nó còn ném lại đứa nhỏ.” Hà thị liền nói.

Cha con Triệu Văn Tài đã bị định tội rồi, Triệu Tú Nga cũng chưa trở về, không biết đã đi đâu. Con người của Triệu Tú Nga với cái tính cách ấy thì thật đúng là một mối họa. Không trách được Liên lão gia tử trở lại vất vả vội vàng tìm tới cửa nhà nàng. Không trách được những ngày qua Liên lão gia tử lại quản thượng phòng nghiêm ngặt như vậy. Thấy Liên Mạn Nhi cau mày, Hà thị ngược lại phẩy phẩy tay.

“Sao phải sợ nó, nó còn có thể làm gì được sao? Nó giờ không còn là con dâu Liên gia nữa, là cái đồ bỏ chồng. Cái đồ lẳng lơ như nó thì chả làm được tích sự gì đâu.” Hà thị vừa nói như vậy vừa nhếch mép, “Chỉ khổ thân ta đây bị nó hãm hại tới khổ sở, nha đầu kia bị nó ném lại cho ta. Ôi trời ơi, con nhóc đó khóc như ma kêu quỷ gọi vậy, khóc suốt cả ngày lẫn đêm, khiến cho một bà già như ta đây cũng muốn khóc luôn rồi.”

Liên Mạn Nhi và Trương thị không còn lời nào để nói. Nhị Nữu Nữu chưa đầy một tuổi, trong nhà có Chu thị chắc chắn sẽ không chăm sóc, Cổ thị và Tưởng thị cũng sẽ không, chỉ có Hà thị là có thể chăm sóc mà thôi. Mà bây giờ Hà thị lại chạy tới đây ngồi không muốn đi, vậy ai chăm sóc Nhị Nữu Nữu đây? Nhị lang, Tứ lang, Lục lang, Liên Nha Nhi đều là người có thể chăm sóc được cho đứa nhỏ kia sao?

“Ta đây cũng làm mẹ chồng người ta, cũng có hai đứa con dâu, thế mà mẹ chồng như ta đây lại không có được một ngày hưởng phúc, lại còn phải gánh tội gánh nợ. Tứ thẩm bọn nhỏ, muội đã nhìn thấy vợ Tam lang chưa nhỉ? Tẩu nói cho muội biết, vợ Tam lang ấy so với vợ Nhị lang còn kinh khủng hơn kìa.” Đã lâu rồi không có ai tán gẫu cùng với Hà thị, Trương thị tính tình ôn hòa, vì thế nàng liền kể lể với Trương thị. Cứ như vậy một lúc lâu liền không nhắc tới chuyện qua đây làm việc nữa.

“Không phải là để cho Tam lang ở rể sao? Thế mà tẩu lại còn muốn so sánh với Vương gia người ta?” Trương thị mặc dù tính tình ôn hòa nhưng cũng không nhìn nổi Hà thị như thế liền hỏi.

“Ở rể cũng là do tẩu sinh đúng không? Mà tẩu cũng chính đáng là bà bà của Vương Thất.” Hà thị lý lẽ hùng hồn nói, “Bình thường không đến thăm tẩu, tẩu nhịn. Nhưng khi bọn tẩu gặp chuyện, nó một lần cũng không thèm đến xem. Rồi lại còn giữ chân Tam lang, không cho Tam lang tới thăm bọn tẩu.”

“Tam lang ở rể, nhà tẩu không phải là đòi bao nhiêu sính lễ của người ta, lại còn đòi một trăm lượng bạc của người ta sao. Đổi lại, nhà tẩu có làm được như họ không? Muội nghe người ta nói, mỗi lần tẩu tới cửa tiệm nhà lão Vương, người ta đều giữ tẩu lại ăn cơm.” Trương thị lại nói, “Mà không phải vợ Tam lang lại có thai sao? Vậy mà tẩu còn muốn nó phải đi thăm các người.”

Đối với chuyện Vương Thất và Tam lang không đi đại lao thăm nguời, nhà Liên Mạn Nhi cũng đã ngồi phân tích rồi. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa phạm tội, còn chọc cho bao nhiêu người ở Thái Thương tức giận. Nhà Vương Thất là nhà làm ăn, người ta cũng muốn tránh bị ảnh hưởng. Còn chưa nói Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa bị tội tham ô, nếu như hộ thương nhân lớn như Vương Thất gia có dính líu liên quan tới họ thì đây chính là dê vào miệng cọp. Nhà lão Vương có thiếu Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cái gì, tại sao phải đem cuộc sống của nhà người ta dính vào đó? Rồi mới nói nếu Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa làm việc đoan chính thì không sao, đáng tiếc bọn họ lại không như vậy.

“Cái đấy không nói.” Hà thị thấy thái độ Trương thị như vậy lại nói, “Lúc bọn tẩu được thả ra, không có chuyện gì nữa rồi, thì cũng không thể liên lụy nhà họ được. Tẩu đã nghĩ, nếu tẩu ở Thái Thương cũng tốt, vợ Tam lang không phải là muốn sinh đẻ ư, tẩu ở đó cũng có thể trong con cho tụi nó. Mẹ Vương Thất, cả đời chỉ sinh được con gái thì làm sao mà chăm sóc được tiểu tử? Bà ta chỉ chăm được nha đầu thôi, không chăm nổi tiểu tử…….. Vương Thất là cái đồ đanh đá chua ngoa, nó lại còn bảo mẹ nó cho người đuổi tẩu ra ngoài……”

Liên Mạn Nhi nghe thế, nhìn bộ dạng bi phẫn của Hà thị, thiếu chút nữa thì bật cười. Hóa ra là còn có chuyện như vậy. Hà thị thế nhưng lại nghĩ tới việc tới ở nhà Vương gia, lại còn muốn bày ra bộ dạng bà bà. Bị Vương gia đuổi ra, nhất định là đã nói lời không hay ho gì.

“Nhị bá mẫu, chỉ có một mình người đi thôi sao? Nhị bá có đi không?” Liên Mạn Nhi cố nín cười, hỏi.

“Nhị bá cháu cũng có đi.” Hà thị còn nghiêm trang đáp lại,” Nhị bá của cháu thương lượng với bọn ta là không muốn trở lại, nhà lão Vương có xe ngựa, có phòng trọ lớn như vậy, chỉ cần cho bọn ta một chỗ nhỏ cũng đủ để bọn ta sống a. Chúng ta đã quen sống ở Thái Thương rồi.”

Thì ra không chỉ có Hà thị, Liên Thủ Nghĩa cũng đi, cả nhà bọn họ đều mơ tưởng muốn sống dựa vào nhà lão Vương người ta. Nhà lão Vương làm chủ là Vương Thất, còn có nương của Vương Thất, theo tin đồn là người rất có chủ kiến, cũng là nữ nhân đanh đá, không đuổi bọn họ ra ngoài mới là lạ.

Sau khi ra khỏi tù, trước khi bọn họ quay về Tam Thập lý doanh tử, xem ra còn có một đoạn tai vạ và câu chuyện của riêng mình, chỉ là những con đường khác đều không thể thực hiện được, nên cuối cùng đành phải cùng Liên lão gia tử quay về Tam Thập lý doanh tử.

“Vợ Nhị lang đã lạc mất, mà Anh Tử cũng thế, mọi người không đi tìm sao?” Trương thị hỏi.

“Tìm gì mà tìm, ai cũng đều gấp gáp, bận rộn, sợ hãi mà ra khỏi thành, vợ Nhị lang khẳng định là có nơi để nương tựa rồi.” Hà thị liền nói.

“Anh tử cũng có chỗ nương tựa sao?” Liên Mạn Nhi cũng hỏi.

Sở dĩ nàng không vội đuổi Hà thị đi là vì Liên Mạn Nhi muốn hỏi thăm cẩn thận một chút. Dù sao trước kia cũng chỉ là nghe lời đồn đãi được truyền từ Thái Thương tới, mà ngày đó Liên lão gia tử lại cố tình nói mơ hồ không rõ, tránh nặng tìm nhẹ. Nếu muốn biết chân tướng thì chỉ có thể hỏi Hà thị.

“Nó thì có nơi nào chứ.” Hà thị bĩu môi, cố ý vụng trộm liếc ra ngoài một cái rồi mới lên tiếng, “Ta nói cho mọi người biết, cái này cũng là ta suy đoán thôi. Anh Tử hẳn là bị nhà Đại bá bỏ rơi…….”

“A” Trương thị sợ hết hồn “Anh Tử lại bị đại bá mẫu bọn nhỏ hại?”

Xem ra thù hận và hình tượng ác độc của Cổ thị đã cắm rễ thật sâu trong lòng Trương thị rồi.

“Hại hay không thì tẩu không nhìn thấy”, mạng người là chuyện lớn, cho nên Hà thị cũng rất cẩn thận, “nhưng khẳng định là cố ý vứt bỏ đấy.”

Hà Thị đã cho là như vậy, xem ra chuyện này tám chín phần mười là sự thật. Con người Cổ thị này, trong lúc nghèo khổ khó khăn như vậy mà còn có thể thừa dịp “loạn” để ném Anh Tử ra ngoài được, quả nhiên là một nhân vật lợi hại.

“Nhà lão đại ra tay ngoan độc, tâm nhãn nặng.” Hà thị lại nói, “Trước kia lúc nào cũng ra vẻ. Hiện tại ra cái bộ dạng gì? Trong nhà bị những chuyện này, đều là do nàng ta gây ra. Mấy ngày qua, bà nội bọn nhỏ bắt nàng ta xuống chuồng heo ở, phòng ở cũng không cho nàng bước chân vào. Vợ Kế Tổ khó khăn lắm mới mang thai, nhưng ở trong đại lao cũng bị hành hạ đến mất luôn.”

“Vợ Kế Tổ mang thai rồi?” Trương thị ngạc nhiên.

“Mang thai rồi, được khoảng ba bốn tháng rồi, nói là con trai.” Hà thị liền đáp.

Ba bốn tháng thì làm sao có thể nhìn ra nam hay nữ hay không, cái này Liên Mạn Nhi không rõ ràng lắm, chẳng qua nàng suy nghĩ một chút, ngày đó nhìn mặt Tưởng thị có bộ dạng không một chút máu hóa ra là bởi vì như vậy.

“Nghiệp chướng………” Trương thị than thở.

“Tứ thẩm này, trong nhà hiện tại cũng chỉ có tẩu có thân thể tốt. Tẩu có khí lực, mà cũng có khả năng làm việc. Dù sao trong xưởng này cũng cần phải có người làm, vừa hay tẩu lại có thể làm được việc này. Nếu muội thấy ta không làm được việc gì thì có thể cho tẩu nhóm lửa cũng được, được không?” Hà thị nhìn thấy vẻ mặt không đành lòng của Trương thị liền nhân cơ hội mà nói, “Tiền công thì muội cứ xem xét mà trả, mà không, không trả tiền thì tẩu cũng vẫn cứ làm việc cho muội, chỉ cần muội cung cấp cho tẩu ba…… Không, hai bữa cũng được. Tẩu không kén chọn, có gì thì ăn đấy. Cứ giống như hai mẹ con Diệp Nhi là được rồi.”

Ở nhà không có việc gì để làm, chỉ có thể làm việc nhà, mà đi ra ngoài có thể thông khí, lại còn có thể tán gẫu với các phụ nữ trong thôn, lại bỗng nhiên có hai bữa cơm ngon để ăn, Hà thị vô cùng nguyện ý, thậm chí không có tiền công cũng rất vui vẻ. Hà Thị vui lòng, nhưng Liên Mạn Nhi và Trương thị cũng không vui lòng.

“Nhị bá mẫu, người chân tay khỏe mạnh, những việc vặt kia cũng không cần người phải làm. Chúng cháu sao dám thuê người, người không phải vội về nhà sao?” Liên Mạn Nhi hạ lệnh trục khách.

Hà thị lại không muốn đi. Hai bên đang giằng co thì Liên Diệp Nhi mang vẻ mặt lo lắng chạy vào.

“Tứ thẩm, Mạn Nhi tỷ, không xong rồi. Ông nội, ông nội bị người ta khiêng trở về rồi…..”