Tác giả: Luna Huang
Hơn giữa trưa, Diệp Nghêu mới trở ra nói: "Chúng ta trở về." nói xong hắn leo lên ngựa.
Hình Trùng Xuyên cười hì hì nói nhỏ với Khương Văn: "Có cần ta đổi chỗ giúp ngươi gần tứ tiểu thư hơn không? Đại nhân không để ngươi cùng tam tiểu thư thân cận nhưng sẽ để tứ tiểu thư cho ngươi a."
Khương Văn nghe vậy cũng có chút kích động nhưng vẫn lựa chọn nén xuống. Khuôn mặt cứng đờ lạnh như băng của hắn cũng không hề thay đổi biểu tình. Không nói một lời leo lên ngựa của bản thân không nhìn Hình Trùng Xuyên lấy một lần.
Hình Trùng Xuyên thở dài thán nhẹ: "Đúng là tên vô lương tâm, ta là đang giúp ngươi a." Hắn cũng bước qua đỡ Diệp Cẩn Huyên lên ngựa rồi theo đoàn người rời đi.
Khương Văn đảo mắt nhìn thấy cảnh đó, tay cầm dây cương càng thêm chặt. Hắn hận bản thân không thể thay thế Hình Trùng Xuyên nhưng lúc nãy thấy được trong mắt nàng hình như không thích mình nên hắn vẫn là không nên gấp gáp tránh nàng sợ hãi, đâm ra ghét bản thân. Chỉ là hắn nghĩ không ra vì sao nàng lại ghét hắn a, hắn cùng nàng lần đầu gặp cơ mà.
Diệp phủ nằm ở một con phố sầm uất, dân chúng thấy được ba con ngựa chầm chậm tiến về phương hướng Diệp phủ cũng tránh sang hai bên che miệng to nhỏ. Bọn họ nhận ra Diệp Nghêu, cũng nhận ra hai học trò tuấn tú của hắn nhưng là...
Dân chúng nhìn thấy nữ tử trên ngựa cũng là bàn tán xôn xao đoán thân phận của Diệp Cẩn Huyên. Có người bảo nàng là con riêng của Diệp Nghêu, có người lại nói nàng là thiếp thất mới của hắn.
Trong lòng của Diệp Cẩn Huyên lúc này to cười vài trận. Không hổ là miệng lưỡi thiên hạ, thứ gì đến miệng của bọn họ cũng thành ra đại sự. Nhưng không có gì làm nghe bọn họ làm văn cũng là một thú vui nha.
Đại môn Diệp phủ ở ngay trước mắt, một gia đinh vừa thấy được Diệp Nghêu ở xa xa liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào trong báo tin. Rất nhanh, trên dưới Diệp gia đều ra đại môn đón tiếp.
Mắt thấy Diệp Nghêu cưỡi ngựa đến đại môn nam nữ trong phủ đều phúc thân: "Nghênh đón lão gia trở về."
Thấy được một nữ tử bên cạnh Diệp Nghêu đám phu nhân di nương trong phủ cũng là mắt đầy bất mãn nhưng cố gắng che giấu. Đám nữ nhi của hắn trong lòng liền cũng loạn một phen.
Diệp Nghêu leo xuống ngựa đích thân đỡ Diệp Cẩn Huyên xuống ngựa: "Các ngươi nghe cho rõ đây, đây là tứ tiểu thư của Diệp gia Diệp Cẩn Huyên."
Hắn cố ý làm vậy một là để đám dân chúng biết, hai là để cho mọi người trong phủ biết không được khi dễ nàng. Trong phủ của hắn không cho phép xuất hiện bất kỳ sự phân biệt thứ đích nào. Tuy hắn cũng đặt nặng vấn đề thứ đích khác biệt nhưng là không để bất kì nữ nhi nào chịu khi dễ của hạ nhân.
Hồ thị vừa nghe được ba chữ "Diệp Cẩn Huyên" liền quên cả bản thân đang phúc thân hành lễ mà xúc động chạy đến. Hai tay run rẩy nắm lấy vai của Diệp Cẩn Huyên nghẹn ngào mở miệng: "Huyên nhi? Là Huyên nhi thực sao?"
Diệp Cẩn Huyên nhìn thấy Hồ thị cũng là xúc động rơi nước mắt. Mẫu thân nàng, mẫu thân vẫn còn đang sống ở trước mặt nàng.
"Mẫu thân." Giọng nàng cũng là run rẩy không thể tin được gọi một tiếng.
Diệp Nghêu ôm lấy thân thể run rẩy của Hồ thị rồi hô to: "Vào phủ trước hẳn nói."
Tả thị cầm chặt khăn tay nhìn Hồ thị đầy hận ý. Diệp Cẩn Huyên hai mắt ngấn lệ nhưng vừa lúc cũng thu được hận ý kia vào trong mắt mình. Nàng lại tự cảm thấy bản thân ngu ngốc vì sao đời trước không nhận ra được.
Diệp Cẩn Huyên đường hoàng bước từ đại môn vào phủ. Đời trước khi nàng hồi phủ Diệp Nghêu không có trong phủ, Hồ thị bị bệnh thường xuyên nhức đầu nên ngủ đến không biết gì, Tả thị cho Trương ma ma truyền lời nói nàng là thứ nữ phải đi trắc môn(Luna: cửa nhỏ bên bông).
Lúc đó nàng không biết gì cũng là vâng theo. Đến sau này mới biết Hồ thị là kế thất nàng không cần đi trắc môn. Tả thị làm như vậy chỉ là vì muốn đánh đòn phủ đầu thôi.
Sau khi an vị trên tiền thính, Diệp Cẩn Huyên mới tháo khăn tơ trên mặt xuống nhưng không trả cho Khương Văn. Nàng đứng giữa tiền thính, xung quanh mọi người đều đã an vị.
Trương ma ma cho hạ nhân mang trà lên để Diệp Cẩn Huyên kính trà cho mọi người trong phủ. Diệp Nghêu cùng Tả thị ngồi trên chủ vị nhìn nàng không rời mắt.
Trương ma ma cười hì hì hai tiếng mở miệng nói: "Tứ tiểu thư, đây là đại phu nhân." Vừa nói vừa đưa mắt cho nha hoàn bên cạnh ý bảo châm trà đưa cho Diệp Cẩn Huyên.
Diệp Cẩn Huyên quỳ trên nhuyễn nệm tròn hai tay dâng trà: "Phụ thân, đại nương dùng trà."
"Ngoan." Diệp Nghêu tiếp nhận tách trà rồi nhấp một ngụm.
Tả thị tiếp nhận tách trà đưa lên môi khẽ nhấp rồi đặt tách trà xuống cười nói: "Tứ cô nương có phải không, hôm nay phụ thân ngươi đưa ngươi trở về cũng không có báo trước ta không có chuẩn bị lễ vật, chút nữa lập tức bảo người đưa đến chỗ của ngươi."
Ánh mắt nhìn xuống dưới tay chân của Diệp Cẩn Huyên đầy khinh thường. Tay chân thì thô ráp, dung mạo không có gì đặc biệt, tiện đúng là tiện.
"Cẩn Huyên tạ qua đại nương." Diệp Cẩn Huyên ngoan ngoãn đáp tạ. Nàng đã cảm nhận được biểu tình của ánh mắt khinh thường kia, chỉ là không chạm nàng nàng liền xem như không nhìn thấy.
Trương ma ma đỡ Diệp Cẩn Huyên đứng dậy, có một nha hoàn khác giúp nàng dời nhuyễn nệm đến trước mặt Hồ thị. Diệp Cẩn Huyên quỳ xuống hai tay lại dâng trà cho Hồ thị.
"Mẫu thân dùng trà."
Hồ thị vội vã tiếp nhận khẽ nhấp một ngụm rồi đỡ nàng đứng dậy: "Mau đứng lên đi, không cần quỳ nữa."
"Vâng." Diệp Cẩn Huyên được Hồ thị cùng Trương ma ma đỡ dậy lại đến trước mặt của Diệp Cẩn Huy.
Trương ma ma lại tiếp tục bên tai nàng giới thiệu: "Đây là đại thiếu gia, là thân huynh trưởng của người a."
Lại qua sang Diệp Cẩn Huy nói: "Tứ tiểu thư là thân muội muội của đại thiếu gia, nàng được sinh ở Trúc Huyền am a."
Diệp Cẩn Huyên chậm rãi nhìn Diệp Cẩn Huy, hắn trưởng thành tuấn tú hơn cả Diệp Nghêu nhưng lại bị chìu đến hư hỏng. Hiện tại hắn nhìn nàng người thân muội muội này như kẻ xa lạ.
"Đại ca an hảo." Nàng nhẹ nhàng lên tiếng gọi hắn.
Đời trước tình cảm của nàng và vị huynh trưởng này cũng được tính là thân. Tuy hắn lúc nào cũng ăn chơi liêu lỏng có khi còn không về nhà, nhưng mỗi lần ở nhà đều đến hỏi thăm cùng mua lễ vật đến cho nàng. Hắn là độc tử của Diệp gia nên hắn thương yêu nàng đám hạ nhân cũng không dám tùy tiện làm càn.
Còn nàng, nàng là thứ ngu ngốc, hắn làm gì đi đâu nàng cũng nói lại cho Tả thị cùng Diệp Cẩn Ninh nghe. Đến cuối cùng hắn bị xóa tên trong gia phả. Nhưng có lẽ vì như vậy hắn mới là người duy nhất thoát chết.
Diệp Cẩn Huy đầu đội bạch ngọc quan, một thân trường bào phỉ thúy lục sắc. Đôi môi khép hờ, mắt xếch hẹp dài nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Huyên đánh giá vị muội muội này.
Hắn đứng dậy cười xấu xa nói: "Thế nào? Gặp đại ca xúc động đến khóc sao?"
Diệp Cẩn Huyên thấy thái độ bất cần đời của hắn liền phì cười một tiếng rồi cơ mà. Nàng thực sự là gặp hắn xúc động đến khóc nha, hắn một câu nói đùa liền đoán trúng rồi.
"Đại ca đùa muội rồi."
Diệp Cẩn Huy cầm hay tách trà trên tay nha hoàn, đưa một tách cho nàng: "Nào, chúng ta dùng trà thay rượu cùng uống một ly."
"Được." Diệp Cẩn Huyên hào phóng đáp ứng nhận lấy tách trà cùng hắn cạn một cái rồi cả hai cùng uống cạn một tách trà.
Lúc này đây đám hạ nhân còn xem thường Diệp Cẩn Huyên hơn nữa. Vì nữ tử mà thoải mái như nàng thì chỉ có tìm được trong thanh lâu thôi. Một thiên kim lý nào lại có biểu tình không đoan trang đó được.
Hình Trùng Xuyên cùng Khương Văn nhìn thấy được cũng là ngạc nhiên nói không nên lời. Thật không hợp với khuôn mặt và khí chất thiên chân của nàng chút nào.
Diệp Cẩn Huyên đưa lại ly rỗng cho nha hoàn hướng Diệp Cẩn Huy cúi đầu rồi bước đến trước mặt ba di nương của phủ.
Trương ma ma lại tiếp tục giới thiệu. Diệp Cẩn Huyên đương nhiên biết họ rồi. Cơ di nương là thân mẫu của Diệp Cẩn Liên, Đoàn di nương là thân mẫu của Diệp Cẩn Linh.
Hoa di nương từ nha hoàn thông phòng chính tay Tả thị nâng lên làm di nương bởi vì nghĩ là mình không có hài tử thì phải nhờ người giúp sức. Không ngờ vừa nâng lên chưa được bao lâu liền hoài thai Diệp Cẩn Ninh.
Hoa di nương đến giờ vẫn không thể hoài thai nên cũng không được sủng nhiều. Nàng luôn ghi nhớ ân nâng đỡ của Tả thị nên giúp nàng ta làm việc.
"Cơ di nương, Đoàn di nương, Hoa di nương." Diệp Cẩn Huyên khẽ cúi đầu chào họ. Vì họ là di nương nên nàng không cần hành lễ hay dâng trà phức tạp.
Cơ di nương cười hiền hậu gật đầu: "Tứ cô nương trưởng thành thật khả ái, lễ vật chút nữa ta sẽ cho người đưa đến viện của người."
"Tạ qua Cơ di nương." Diệp Cẩn Huyên đáp lại bằng một nụ cười. Sau khi Diệp Cẩn Liên tự sát, Cơ di nương đau lòng nữ nhi liền sinh bệnh rồi qua đời. Lúc trước Cơ di nương đối với nàng hay bất kỳ người nào đều là hiền hòa như bây giờ vậy nhưng không hiểu sao lại...
Hoa di nương nhận được ánh mắt của Tả thị liền nắm lấy tay của Diệp Cẩn Huyên, bày ra bộ dáng đau lòng nói: "Ai dô, tứ cô nương sao tay lại như thế này, đến nha hoàn trong phủ cũng không bằng rồi."