Liếc mắt nhìn Yên Nhiên, Trường Bình bỗng nhiên nghĩ nữ nhân này cũng thật đảng thương cảm, lẻ loi một mình vì tên hỗn đản không có lương tâm kia chạy quanh khẩn cầu, chỉ bằng vào điểm này, Trường Bình thật không đành lòng nổi giận với nàng.
" Ngươi lại đây, bổn cung có chuyện muốn nói rõ với ngươi." Trường Bình do dự hồi lâu, rốt cục tạm thời dứt bỏ hận ý, gọi Yên Nhiên qua một bên, giải thích tỉ mỉ cho nàng nghe. Dù sao, phu quân của hai nàng cũng là một người, thời gian này không thể đê Yên Nhiên quá rối loạn, làm ra chuyện ai đó quá cực đoan, bằng không khi tên hỗn đản ra ngục, còn không hận chết nàng?
Mập Mạp ở phía xa híp mắt nhìn Trường Bình, chậc chậc lấy làm hiếu kỳ, muội tử từ sau khi kết thành một đôi với Phương Tranh, tâm tình đã sửa đổi lại rất nhiều. Nếu là trước kia khi nhìn thấy người đã giành giật phu quân với mình, đã sớm xông lên xé nát người đó ra thành từng mảnh, hôm nay không ngờ còn có thể nhịn xuống mà cùng nàng ta giải thích tỉ mỉ, khả năng dạy vợ của Phương huynh, quả nhiên không thể xem thường.
Hai nữ nhân ở một bên thấp giọng nói chuyện một lát, rốt cục đã nói xong. Trên mặt của Yên Nhiên vẫn còn đọng nước mắt, nhưng thần tình đã nhẹ nhỏm hơn rất nhiều, xem ra lời giải thích của Trường Bình đã xác thực giúp nàng thả lỏng được không ít.
Yên Nhiên dịu dàng hướng Mập Mạp cúi mình, nói: " Dân nữ hiểu lầm Phúc Vương điện hạ, đã thốt lời mạo phạm, thật không phải, Yên Nhiên xin tạ lỗi với ngài."
Trong lòng Mập Mạp lại treo cao, nữ nhân này thực sự quá nhiều lễ nghi, khiến cho hắn thật không thói quen, dù sao ở một chỗ với Phương huynh vẫn là tốt nhất, không câu không thúc, muốn làm gì thì làm, chẳng khác gì huynh đệ ruột thịt trong nhà.
" Cô nương không cần nhiều lễ, ta cùng Phương huynh thân như huynh đệ, nếu không phải vậy hiện tại hắn gặp khó khăn, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Cô nương yên tâm đi, rất nhanh Phương huynh sẽ bình yên ra khỏi thiên lao thôi. Ha ha, thật ra muội tử của ta tính tình có chút táo bạo, nhưng dụng tâm coi như không xấu, mong muốn cô nương cùng muội tử của ta về sau thường lui tới, như vậy ta sẽ vô cùng cảm kích." Vừa nói Mập Mạp vừa thâm ý nhìn Trường Bình.
Trường Bình đương nhiên biết được ý tứ của ca ca, nghe vậy chu cái miệng nhỏ nhắn nói: " Được rồi, ta sẽ không gây thêm phiền não cho tên hỗn đản kia nữa đâu. Uy, ngươi về rồi cùng đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu không sau khi tên hỗn đản đi ra lại quở trách ta, hừ!"
Yên Nhiên mỉm cười lại hướng Mập Mạp cùng Trường Bình hành lễ, lúc này mới xin cáo lui.
Yên Nhiên đi rồi, Mập Mạp nhẹ nhàng thở ra một hơi, lau mồ hôi. Nhìn thoáng qua Trường Bình, thấy nàng vẫn không tình nguyện bĩu môi, thỉnh thoảng còn đang nghiến răng nghiến lợi, nắm tay nhỏ đang nắm chặt, có thể tưởng tượng ra sau khi Phương Tranh ra ngoài sẽ bị dằn vặt đến thế nào.
Mập Mạp cười khổ lắc đầu, chuyện này hắn cũng không thể nói thêm điều gì, hoàn toàn chỉ nhờ vào Phương huynh đứng giữa điều giải mà thôi. Nói đến cũng kỳ quái, Mập Mạp có chính phi cùng trắc phi và vài phòng thị thϊế͙p͙, xưa nay tuy rằng có lục đục sau lưng với nhau, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì hòa khí, sao Phương đại thiếu gia lại thê thảm như vậy? Đương nhiên, nếu hậu viện của Phương đại thiếu gia không yên, Trường Bình ở trong đó cũng không yên ổn.
Còn chưa qua bao lâu, tiểu thái giám lại bẩm báo, báo bên ngoài phủ lại có một nữ tử đến cầu kiến Phúc Vương điện hạ.
Mập Mạp cùng Trường Bình kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, đều thất thần. Rốt cục Trường Bình không còn nhịn được nhảy dựng lên, gương mặt đỏ bừng, hiển nhiên đã bị phẫn nộ tới cực điểm, giậm mạnh chân, chỉ trời mắng to: " Phương Tranh con mẹ nó hỗn đản! Rốt cục ngươi còn bao nhiêu nữ nhân? Lão nương không lột da ngươi, thề không bỏ qua!"
Nói xong Trường Bình tàn bạo nhìn tiểu thái giám nói: " Gọi thị vệ đem nữ nhân kia đánh chết! Tên hỗn đản đi ra có trách ta, ta cũng không quản nữa! Hu hu! Tức chết lão nương!"
Tiểu thái giám sợ đến run run, chần chờ nhìn Mập Mạp.
Cũng nhờ Mập Mạp suy nghĩ chu đáo cẩn thận, trầm ngâm một hồi, nhìn tiểu thái giám hỏi: " Vị nữ tử kia có thông báo tên họ không?"
Tiêu thái giám cung kính nói: " Nàng nói nàng gọi là Thôi Phượng Nương."
Mập Mạp còn đang tìm tòi cái tên này trong đầu thì Trường Bình còn đang cuồng nộ bỗng tỉnh táo lại, thốt ra: " Phượng tỷ?"
Mập Mạp chợt nhớ, nguyên lai là đối tác làm ăn của Phương Tranh nha. Kỳ quái, nàng tìm đến ta để làm gì?
Rất nhanh Phượng tỷ đã được tiểu thái giám dẫn đến. Sau khi chào hỏi, Phượng tỷ cũng không mất bản sắc của nữ cường nhân trên thương trường, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: " Ta nghe nói Phương thiếu gia bị giam vào thiên lao, không biết thật giả, đi Phương phủ hỏi, nhưng cửa lớn Phương phủ đóng chặt, Phương lão gia nói sẽ không gặp khách nhân, ta không còn cách nào khác, lúc này mới mạo muội tìm đến Phúc Vương điện hạ và Trường Bình công chúa điện hạ để hỏi thăm tin tức."
Mập Mạp cũng chưa trả lời nàng, chỉ ngưng thần hỏi: " Ngươi tìm Phương huynh có việc sao? Cửa hàng có phiền phức?"
Phượng tỷ nháy mắt, thần sắc nhăn nhó nói: " Kỳ thực cũng không có phiền phức gì, chỉ là muốn hỏi một chút tin tức của Phương thiếu gia, bách tính bên ngoài đồn đại quá nhiều, có người nói là Phương thiếu gia khiến cho long nhan nổi giận, qua mấy ngày sẽ bị chém đầu, trong lòng ta...có chút bất an, dù sao...Dù sao Phương thiếu gia cũng là đại cổ đông của Ngọc Như Trai..."
Trường Bình cho tới nay đều cảm thấy Phượng tỷ không vừa mắt, bây giờ nhìn thấy thần thái xấu hổ của nàng, trong lòng càng tức giận, bộ dáng kia có gì giống như một đối tác, rõ ràng là giống một đôi cẩu nam nữ thông đồng gian ɖâʍ.
Trong lòng Trường Bình không khỏi âm thầm thấy khổ, nghe vậy lạnh giọng trào phúng: " Phương Tranh có đối tác làm ăn như ngươi vậy, thực sự là tam sinh hữu hạnh, muốn quan tâm hắn thì cứ quan tâm hắn, hà tất còn viện cớ, đem chuyện làm ăn ra mà nói?"
Phượng tỷ nghe vậy càng xấu hổ, mặt đỏ bừng, giống như sắp gục luôn xuống mặt đất.
Không có biện pháp, Trường Bình cho dù nghẹn một bụng lửa, nhưng đối với người chân chính quan tâm an nguy của tên hỗn đản, cũng không tiện quá mức tổn thương người ta.
Vì vậy Trường Bình khẽ thở dài, cũng giống như khi này, kéo Phượng tỷ qua một bên, đem việc này nói lại tỉ mỉ rõ ràng...
Phượng tỷ thỏa mãn rời đi, khi đi trên mặt còn mỉm cười, chói lọi.
Trường Bình kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của nàng, bỗng nhiên mùi đau xót, nước mắt nhịn không được chảy ra, Trường Bình lau mặt, nhưng nước mắt làm thế nào cũng không dừng lại được, càng chảy càng nhiều.
Mập Mạp vừa nhìn thấy thì luống cuống, liên tục hỏi: " Mật Nhi, sao vậy? Làm sao vậy?"
Trường Bình buồn bã lắc đầu, quệt cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất nhìn Mập Mạp nói: " Ca ca, ta cũng không biết bị làm sao, chỉ là muốn khóc, trong ngực giống như bị kim đâm rất đau, ta có phải là bị bệnh không..."
Trường Bình thì đang khóc, lại có người đang cười rất hài lòng.
Người này đương nhiên là Phan thượng thư, lúc này hắn đang ở thái tử phủ, đang cùng thái tử đánh cờ.
Trên bàn cờ chấm nhỏ rậm rạp, hai bên đang chém giết tới nước cuối cùng.
Phan thượng thư vuốt râu cười, nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn hiện đầy vẻ tươi cười thật đậm. Thế cục đều do hắn nắm giữ, đã gần như thành công, thái tử đã mất hết quân, bại cục đã định.
Thái tử cũng mang theo dáng tươi cười, nhàn nhạt liếc mắt nhìn bàn cờ, cầm vài quân cờ trong tay ném vào trong hộp, cười nói: " Lão sư mưu tính sâu xa, cô vương đã thua."
Phan thượng thư cười nói: " Thái tử điện hạ biến hóa thế cờ thật kỳ lạ, cựu thần cũng chỉ là may mắn đi trước thôi, ha ha." Nói có vẻ khiêm tốn, nhưng biểu tình mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý.
Thái tử nhàn nhạt cười cười: " Thua tức là thua, sự thất bại cũng không cần phải dát lên một lớp vàng."
Phan thượng thư biết điều thay đổi trọng tâm câu chuyện: " Cựu thần nghe nói hoàng thượng đã hạ lệnh giam Phương Tranh vào thiên lao, thái tử điện hạ có biết cách làm này của hoàng thượng có thâm ý khác hay không?"
Buổi chiều biết được Phương Tranh vào thiên lao thì Phan thượng thư đã vui vẻ hồi lâu, rốt cục có thể báo thù cho hai nhi tử, trọng yếu hơn là, từ cử động của hoàng thượng hắn cũng nhiều ít đoán được tin tức. Người trên thượng vị có đôi khi chỉ tùy tiện một câu nói lơ đãng, hoặc là một động tác, đều có thể để lộ ra rất nhiều tin tức, càng không nói tới chuyện lớn như việc nhốt Phương Tranh vào trong thiên lao. Lúc đó Phan thượng thư đã kết luận, Phương Tranh từ nay về sau xem như đã hoàn toàn mất đi sủng ái của thánh quyền. Không có thánh quyền bao bọc, Phan thượng thư muốn giết chết hắn chẳng khác gì như giết chết một con kiến. Dù cho Phúc Vương đứng phía sau hắn, đối với Phan thượng thư mà nói cũng không có giá trị nhắc tới.
Những năm gần đây tâm tư của hoàng thượng Phan thượng thư cũng không hiểu thấu, không biết là do hoàng thượng có ý định đề phòng hắn, hay do tuổi tác của hoàng thượng đã già, nên vui giận bất thường.
Điều này cũng làm cho Phan thượng thư bắt đầu càng ngày càng mất tự tin với chính mình, cho nên khi nghe được Phương Tranh bị hạ ngục, Phan thượng thư trước tiên đi tới phủ thái tử, nghĩ thám thính thái độ của hoàng thượng một chút.
Thái tử ưu nhã cười cười, nói: " Cô vương nghe nói Phương Tranh đánh hai vị công tử của lão sư, hôm nay hắn bị giam trong thiên lao, cũng là trừng phạt đúng tội. Quyết định của phụ hoàng, đều cực kỳ anh minh, nếu Phương Tranh bị hạ ngục, nói vậy hắn đã không được phụ hoàng tha thứ. Lão sư xem như khỏi ưu phiền."
Phan thượng thư nghe thái tử nói xong, nhắm mắt suy tư một hồi, lập tức mỉm cười gật đầu.
Đúng rồi, xem ra chính mình đã đoán không sai, Phương Tranh chẳng có gì đáng để uy hϊế͙p͙ được hắn. Tên tuổi trẻ kia, gần đây làm xằng làm bậy, rốt cục đã khiến cho hoàng thượng bất mãn. Dù cho hắn ngồi mấy ngày trong thiên lao rồi đi ra, từ nay về sau sợ là không còn khả năng được hoàng thượng xem vào trong mắt, kể từ đó, bên trong triều đình còn có người phương nào có năng lực đối kháng với mình?
Nghĩ tới đây, vẻ cười trên mặt Phan thượng thư càng sâu hơn. Hắn cảm thấy an lòng, nên tâm tình hiện tại còn không thoải mái sao?
Nhìn Phan thượng thư thỏa mãn cáo từ rời đi, thái tử theo dõi bóng lưng của hẳn, bỗng nhiên thâm trầm nở nụ cười.
Sau một bức bình phong vẽ cảnh thác nước chảy từ trên núi xuống, một vị trung niên mặc trang phục văn sĩ tử trong đi ra, nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Phan thượng thư, nghi hoặc hỏi thái tử: " Điện hạ, sao không nói cho hắn nghe lời thật sự?"
Thái tử lạnh lùng cười nói: " Nói cho hắn thì hữu dụng sao? Phụ hoàng đã không còn dung được hắn nữa, nếu bị hắn biết, sao lại cam tâm nhận chịu? Nếu hắn làm ra hành động lung tung, phá hủy đại sự của cô vương thì làm sao bây giờ?"
Vừa nói trên gương mặt anh tuấn của thái tử nổi lên vài phần ngoan lệ: " Rắn cắn vào tay, tráng sĩ chặt bỏ, nếu qua giờ tý mà còn do dự, hắn tất phải chết!"
Thái tử nhặt một viên cờ trắng bên trong hộp, nhẹ nhàng đặt lên một vị trí ngay giữa bàn cờ, toàn bộ bố cục của Phan thượng thư nhất thời sụp đổ, cuộc thắng bại cũng hoàn toàn điên đảo.
Thái tử xuất thần nhìn chằm chằm bàn cờ, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên hiện lên một tia tươi cười lạnh lùng mà quỷ dị, văn sĩ trung niên đứng bên cạnh nhất thời cảm thấy rét lạnh cả người