Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 49: Quân tử báo thù (Hạ)

Ngô công tử nhịn không được, cất giọng chen ngang lời của Phương Tranh, thanh âm vô cùng chua sót nói: “Phương thiếu gia, van xin ngài giơ cao đánh khẽ, thả ta đi! Ta đã biết sai rồi! Ta không nên trêu chọc ngài, nhiều bạc như vậy, hiện tại ta đáp ứng, ngài cũng sẽ không tin a, ngài cảm thấy ta có khả năng lấy được số bạc như vậy, từ trong nhà hay sao?”


“Đương nhiên không có khả năng, bất quá, chúng ta có thể thay đổi phương pháp.” Phương Tranh bộ dạng tươi cười vô hại nói: “ Vậy nên, ta đã nghĩ thay cho ngươi một phương pháp gọi là bóc bánh trả tiền không tính lợi tức…”


“Thế nào gọi là bóc bánh trả tiền không tính lợi tức?” Ngô công tử khó hiểu nói.


Phương Tranh ngạo nghễ cười nói: “Ngươi đọc quá ít sách, nói sâu xa ngươi cũng không hiểu được, nói đơn giản chính là ngươi viết phiếu nợ cho ta, ân, không cần nhiều, chỉ cần một trăm vạn lượng chính miệng ngươi vừa nói là được rồi. Ta biết hiện tại ngươi không có tiền, nhưng cũng không sao, ngươi có thể trả tiền theo tháng, thời hạn ba năm đi, chỉ cần trong ba năm phải trả hết cho ta khoản nợ này, ta nhất định sẽ không tính lợi tức với ngươi, nếu vượt quá ba năm, lợi tức rất cao a, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi trước. Ngươi phải viết đầy đủ không thiếu một chữ nha, mấy cái chữ kia, có thể so sánh với một trăm vạn lượng đó…”


Rốt cuộc, Ngô công tử cũng khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi phủ đầy khuôn mặt: “Phương thiếu gia! Phương đại gia! Phương tổ tông! Coi như ngài giết ta, trong vòng ba năm ta cũng không kiếm ra được một trăm vạn lượng bạc a! Van ngài, ta lạy ngài thả ta ra được không? Sau này, phàm là địa phương nào có ngài, ta đều đi vòng qua, không, ta trở về khuyên phụ thân ta, chuyển Ngô gia rời khỏi Kim Lăng thành, ngài mắt không thấy tâm không phiền, được không? Thật sự ta không lấy được nhiều bạc như vậy!”


Phương Tranh vỗ bả vai của hắn nói: “Nhìn bộ dạng ngươi thật không có chút tiền đồ nào, không đánh cũng không mắng, ngươi khóc cái nỗi gì a. Không có tiền, ngươi nghĩ phương pháp kiếm tiền đi? Ngu ngốc! Tiểu Ngũ, lấy giấy bút, trước tiên hãy viết phiếu nợ, viết xong ta sẽ chỉ cho ngươi biết kiếm tiền bằng cách nào.”


Ngô công tử ngừng khóc lóc van xin, chứng kiến đám hộ vệ như hổ đói rình mồi, đành phải theo sự an bài của Phương Tranh, viết xong phiếu nợ, cũng ký danh tự lên, Trịnh Trượng còn dùng dao cắt đầu ngón tay của hắn, bắt hắn chỉ điểm vào phiếu nợ.


Phương Tranh cầm tờ phiếu nợ, nhìn nhìn lắc đầu thở dài nói: “Chậc chậc, Ngô công tử à, không phải huynh đệ ta đã nói với ngươi, ngươi nên đọc nhiều sách vào, nhìn chữ ngươi viết, giống như gà bới vậy, nét bút hỏng hết rồi. Được rồi, ngày mai ta sẽ tìm một người trung gian ở địa phương làm nhân chứng, để cho phiếu nợ này giữ đúng thủ tục pháp lý.”


Trầm ngâm một lát, Phương Tranh lại nói: “Không đúng, dường như còn thiếu một thủ tục tối trọng yếu….”
Ngô công tử nghe vậy cả người chấn động, thanh âm run rẩy nói: “Phương thiếu gia, ngươi…Ngài còn điều kiện gì sao?”


Phương Tranh cười nói: “Ngô công tử, phiếu nợ thì xem như ngươi đã viết, nhưng dù sao ngươi cũng phải xuất ra một chút bạc để tỏ chút lòng thành đi chứ? Nếu ngươi toàn nói suông như vậy, ta không thể tín nhiệm ngươi được.”
“ Nếu muốn… lấy tín nhiệm thì phải làm như thế nào?”


“ Cầm đồ nha! Người khác muốn vay tiền của ngươi, chẳng lẽ không cầm thứ gì đó đáng giá hay sao?”
“Ta…Ta có mang theo tiền, nhưng không nhiều lắm…”
“Mang theo bao nhiêu? Trước cứ mang hết ra đây.”


Ngô công tử bất đắc dĩ thò tay vào trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu, Phương Tranh nhẹ nhàng tiếp nhận, khẽ đếm, ân, tròn hai vạn lượng. Ngô lão gia đối với nhi tử của mình thật đúng là hào phóng, Phương lão gia chưa từng hào phóng như vậy bao giờ.


“Mới được có hai vạn lượng?” Phương Tranh biểu tình bất mãn chau mày, nhưng tay lại không chút khách khí đem xấp ngân phiếu hai vạn lượng nhét vào trong lòng.


“ Thật sự! Chỉ có bao nhiêu đây thôi! Đây là khoản tiền lãi của cửa hàng tháng này, quay về cũng không biết công đạo với phụ thân ta như thế nào nữa.” Ngô công tử buồn rười rượi nói.


Phương Tranh khẩn trương nói: “Không được, nếu quay về mà ngươi không nhận nợ, chẳng phải mệt chết ta hay sao?”
“Chuyện này…Phương thiếu gia ngài nói phải làm như thế nào mới được?”


Phương Tranh lòng vòng chung quanh người của Ngô công tử, vò đầu suy nghĩ, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Hiện tại xem ra, ngươi chỉ còn cái mạng nhỏ là đáng giá tiền, vậy hôm nay ta phải tốn chút phí tổn rồi…”


Dứt lời, từ trong ống tay áo móc ra một vật đen tròn, kích cỡ hơi giống một viên trân châu, lại gần một chút thì phảng phất bốc mùi hôi thối, đồng thời cũng tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, rất quái dị. Ngô công tử nhìn nó chằm chằm, bất chợt sinh ra một loại dị cảm lo lắng bất thường.


Phương Tranh đặt nó trong lòng bàn tay, đau lòng ngắm nhìn một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “ Ta đã bỏ ra một vạn lượng bạc, sai người đi tới Tây Vực xa xôi đem vật này về, nó có nguồn gốc từ một tiểu vương quốc ở Tây Vực, là một viên độc dược mãn tính, sau khi ăn vào mỗi tháng nhất định phải có giải dược độc môn mới có thể duy trì được sinh mạng. Nếu không phục giải dược, chỉ sau một thời gian ngắn, trong bụng ngươi sẽ có cảm giác tựa như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến bò tới bò lui, cắn đốt khắp lục phủ ngũ tạng, đau đớn khó chịu tới mức sống không bằng chết, thẳng cho đến cuối cùng, ngươi chậm rãi hóa thành một bãi nước mủ, bớt được chút tiền, không cần mua quan tài chôn cất. Cho dù là thần y giỏi nhất trong thiên hạ cũng không tìm được phương thuốc giải, nghe nói hoàng đế tiểu quốc kia bởi vì trời sinh có tính đa nghi, sợ phi tần hậu cung của mình thừa dịp hắn đi vắng mà trộm gian tình với người khác, vậy nên đã lệnh cho ngự y trong cung điều phối phương thuốc này, mục đích muốn không chế suốt đời, ta vốn tính ngày sau sẽ dùng nó trên người nương tử của ta, nhưng hôm nay…”


Ngô công tử mặt cắt không còn giọt máu, nói: “Phương thiếu gia…..Ý tứ của ngài…Sẽ không phải…”


“Đúng vậy.” Phương Tranh cười cười gật đầu, thái độ kiên quyết nói: “Không làm như vậy, ta làm sao có thể yên tâm cho ngươi thiếu nợ ta một trặm vạn lượng bạc? Nga, lầm rồi, hiện giờ là chín mươi tám vạn. Bất quá ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi, giải dược mỗi tháng ta sẽ cho ngươi mang đến đúng hạn, đợi cho đến khi ngươi trả hết khoản nợ chín mươi tám vạn, ta sẽ thành toàn giải hết độc dược cho ngươi. Ngày sau hai chúng ta không ai thiếu nợ nhau, thế nào? Thử một viên đi? Mùi vị thật ngon, có nhiều chất dinh dưỡng cùng hương vị ngọt ngào.. tự nhiên…”


“Đánh chết ta …”


Ngô công tử còn chưa kịp nói hết lời, Trịnh Trượng cùng đám hộ vệ đã xông tới, hung hăng đè hắn nằm trên mặt đất, gắt gao chế trụ tay chân của hắn, Phương Tranh nâng cằm của Ngô công tử lên, không do dự nhét khỏa “độc dược” vào trong miệng của hắn, sau đó còn an ủi nói: “Ngươi biết điều một chút, ta cũng không muốn giết ngươi, bằng không đã một đao làm thịt ngươi rồi, chuyện này ngươi cảm thấy bất mãn hay sao? Uống thuốc này, ít nhất ngươi còn có thể duy trì sinh mạng thêm ba năm thời gian, tính toán thử xem, nếu ta là ngươi, thì nên cao hứng mới phải….”


Phương Tranh vừa đấm vừa xoa, tận tình khuyên bảo đủ mọi cách, rốt cuộc cũng nhét được khỏa “độc dược” vào trong thực quản của Ngô công tử.


Nhìn biểu tình của Ngô công tử giống như sắp mất mạng đến nơi, ngay sau đó hắn liền quỳ rạp trên mặt đất gào khóc thảm thiết, tựa hồ trong nhà có người mắc bệnh nan y chuẩn bị bước chân vào quỷ môn quan.


Phương Tranh thông cảm nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện đã tới nước này, mau chóng nghĩ biện pháp kiếm bạc mới là đúng đắn, chỉ cần ngươi có bạc, mạng của ngươi sẽ lại trường thọ, cũng có thể ngày sau ngươi còn sống lâu hơn so với những người bình thường. Bao nhiêu người đều khao khát, huynh đệ ta đây cao hứng thay cho ngươi.”


Bỗng nhiên, Ngô công tử bất chấp nước mắt nước mũi trên mặt đang chảy thành một đoàn, vội vàng túm lấy ống tay áo của Phương Tranh nói: “ Phương thiếu gia, ngài vừa mới nói, có biện pháp kiếm tiền? Van cầu ngài nói cho ta biết được không?”


Phương Tranh ngẩn người, tức thì nói: “Ngươi đúng là một kẻ đần độn, trong nhà có sẵn núi vàng bày ra trước mặt, còn muốn ta nghĩ biện pháp nữa hay sao?”


“Trong nhà có bạc nhưng không thể động vào được, nếu ta động đến, phụ thân ta sẽ chôn sống ta mất. Lại nói, căn bản nhà ta cũng không có nhiều bạc như vậy.”


“Uy, vậy ngươi nói làm chủ nợ như ta thì dễ dàng lắm hay sao? Bị người thiếu bạc không nói, còn phải giúp con nợ trăm phương ngàn kế nghĩ cách kiếm tiền, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ xem có chủ nợ nào nhân nghĩa như ta hay không?”


Ngô công tử nghe được, suýt chút nữa hộc máu, mẹ nó! Chuyện này đều do một tay ngươi bày ra, hiện tại còn đầu cơ trục lợi, ngươi nhân nghĩa phúc hậu như vậy sao?


Ngô công tử cười theo nói: “Phương thiếu gia, ngài xem, hiện tại cái mạng nhỏ của ta, ngài đã nắm chắc trong tay rồi. Chẳng phải ngài cũng muốn ta nhanh chóng đem bạc trả nợ cho ngài sao? Nhưng chuyện tình lớn như vậy, cầu xin Phương thiếu gia vui lòng chỉ giáo, ta vô cùng cảm kích!”


“Được rồi, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi vài lời.” Phương Tranh trầm ngâm trong giây lát, ngoắc tay ý bảo Ngô công tử đưa tai lại gần, nhẹ giọng nói: “Ngươi nghe này, sau khi quay về hãy nói với phụ thân của ngươi rằng, ngươi muốn đi tuần tra các cửa hàng, thời gian ngươi đi tuần tra, ngươi chỉnh sửa lại vài nét bút, không phải bạc đã tới tay rồi hay sao?”


“Cái này… Vạn nhất bị phụ thân của ta phát hiện ra thì….” Ngô công tử không khỏi cảm thấy khó xử, chuyện này cũng không phải việc nhỏ, vạn nhất bị phát hiện ra, phụ thân của hắn sẽ đánh chết hắn.


“Cẩn thận một chút là được mà, phụ thân của ngươi làm sao có thể biết được? Còn nữa, chưởng quầy của cửa hàng đều nhận biết con dấu của phụ thân, ngươi tìm xem con dấu cất ở nơi nào? Ngươi lặng lẽ lấy ra, mỗi tháng viết một mẩu giấy, sau đó sai ngươi đi tới cửa hàng lấy bạc, vài trăm cho đến một hai ngàn lượng là chuyện nhỏ miễn bàn, phụ thân ngươi sẽ không chú ý, cứ như vậy trong vòng ba năm, ngươi còn sợ không trả hết chỗ nợ của ta hay sao?”


Ngô công tử nghe vậy thì im lặng không nói, dù sao của cải cũng là của hắn, Phương Tranh chỉ ra biện pháp này, rõ ràng là muốn Ngô gia hắn tán gia bại sản, Ngô công tử cứ làm theo cách này hẳn là Ngô gia sẽ phá sản, sự tình liên quan đến vận mệnh của Ngô gia, hắn không muốn Ngô gia lại lụn bại trong tay hắn ------ Không thể không nói, chiêu này của Phương thiếu gia quả thật rất âm hiểm.


Thấy Ngô công tử cúi đầu trầm ngâm, trong lòng Phương Tranh thầm cười lạnh, tên tiểu tử ngươi không phải nói là muốn cho lão tử tán gia bại sản hay sao? Lão tử hôm nay liền làm ngược lại, cho ngươi biến thành ăn mày trước rồi nói chuyện sau. Dám nói bố thí cho lão tử bát cơm, sẽ phải trả một cái giá rất đắt.


“Ngô công tử, đừng nói là ta không có nhắc nhở ngươi, Ngô gia của ngươi hiện giờ không còn như ngày xưa nữa, ta muốn bóp chết ngươi, thì dễ dàng chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi. Bây giờ trước mặt ngươi chỉ còn hai con đường, một là như lời ta nói, hai là, ngươi có thể về khuyên bảo phụ thân ngươi, đem gia đình rời xa thành Kim Lăng, trốn ở một nơi nào đó ta không tìm thấy. Nhưng, trên người ngươi đã trúng độc dược nha, nếu độc dược phát tác thì ai cho ngươi giải dược bây giờ? Ngươi nói có phải không?”


Ngô công tử nghe nói thế thì cả người khẽ run rẩy, suy nghĩ đấu tranh một hồi, rốt cục cũng cắn răng gật đầu.


Phương Tranh vui mừng vỗ vai hắn nói: “ Cái này đúng rồi, ngươi nghĩ sao, tài sản nhà Ngô gia trước sau gì chẳng phải là của ngươi? Bây giờ ngươi chẳng qua là lấy trước vài năm mà thôi, Ngô công tử trời sinh thông minh, tài trí hơn người, không cẩn thận ba năm sau lại có thể trở thành đại phú hào, chỉ có một trăm vạn lượng của ta, há lại có thể lọt vào trong mắt của ngươi? Ha ha.”


Giờ phút này mọi việc đều nằm trong tay của Phương đại thiếu gia, Ngô công tử ngoài việc rũ rượi gật đầu, thì còn có thể làm được gì đây?


Phương Tranh nói: “ Chuyện này, như thế cũng không sai biệt lắm, cụ thể làm như thế nào thì vài ngày nữa ta sẽ sai người đến nói tỉ mỉ cho ngươi biết. Hôm nay ta cùng với Ngô công tử nói chuyện đạt được kết quả rất tốt, ân, chúng ta bây giờ có thể dùng từ ngữ nào để hình dung trình độ thân thiết, nói như thế nào ấy nhỉ?”


Phương Tranh híp mắt suy nghĩ một lúc thật lâu, vẫn không tìm ra được từ nào thích hợp, Ngô công tử thật sự chờ không được, hắn muốn nhanh chóng trở về nhà để kiếm tiền, vì thế Ngô công tử ghé mặt cười nịnh nói với Phương Tranh: “ Chẳng lẽ là tương đàm thậm hoan*?” (*: cuộc trò truyện vui vẻ)


Phương Tranh vỗ trán một cái, ra vẻ hiểu rồi: “Đúng! Chính là câu này, Ngô công tử thật là có học vấn nha.”
Tiếp theo Phương Tranh giật mình hoảng hốt nói: “Ai nha Ngô huynh, nãy giờ không để ý, sao mặt ngươi nhìn y chang cái đầu heo vậy?”


“A?” Ngô công tử lặng người, còn không phải bị hộ vệ của ngươi đánh hay sao? May mà sau khi bị đánh, Ngô công tử đã thông suốt không ít, nghe hắn nói thế liền giả bộ trầm ngâm, tức thì ngoan ngoãn nói: “Chuyện này...Lúc tại hạ trên đường trở về nhà, gặp một tên cướp che mặt, thừa dịp trời tối, chẳng những cướp hai vạn lượng công quỹ trên người ta, sau đó còn đánh ta một trận, cho nên mới có bộ dáng như thế này....”


Phương Tranh cao hứng tiếc hận nói: “ Ai, vậy lần sau ngươi phải chú ý nha, bạc mất thì không sao, nhưng mạng nhỏ thì chỉ có một, Ngô công tử, những lời này ngươi nên nhớ kỹ.”


Cuối cùng, Ngô công tử cũng tập tễnh rời đi, Phương Tranh nhìn theo bóng lưng của hắn trong mắt hiện lên tiếu ý liên miên, vẻ mặt đắc ý không nói nên lời.


Tiểu Ngũ tiến lên phía trước hỏi: “ Thiếu gia, hắn không có khả năng kiếm được một trăm vạn lương từ trong nhà, để trả nợ cho ngài, lại nói, sau này tiểu tử họ Ngô thường xuyên trộm tiền trong nhà, sớm muộn gì cũng sẽ bị phụ thân của hắn phát hiện.”


“Đương nhiên, nhà hắn cũng không thể có được nhiều bạc như thế, mục đích của ta không phải là một trăm vạn lượng, mà là muốn hắn tán gia bại sản, về phần có bị phụ thân của hắn phát hiện hay không, đâu liên quan gì đến ta? Nhi tử của hắn trộm, đâu phải ta trộm, cho dù lên công đường, cũng không tìm chứng cứ để dâng cáo trạng nha.”


“Thiếu gia, cái mà ngài vừa cho hắn ăn, thật sự là độc dược sao?”
“Độc dược cái rắm!” Phương Tranh cười ha ha: “Thiếu gia ta vò đất thành một viên bi nhỏ, trộn cùng một ít bột phấn, cho nên vừa thơm vừa thối, dọa chết tên vương bát đản, ha ha.”