Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 43: Cầu trợ

Thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, Phương Tranh quay đầu tức giận nói: “Lúc bước đi ngươi có thể phát ra một chút âm thanh được không hả? Tính hù chết bổn thiếu gia sao? Ngươi có đền mạng cho ta được không?”


Thực là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trường Bình công chúa thường ngày tính tình náo loạn, ai nói gì cũng không sợ, nhưng khi thấy Phương Tranh nóng nảy, Trường Bình công chúa ngay lập tức trở nên ôn thuần như cừu non.


Trường Bình ủy khuất bĩu môi nói: “Người ta đâu có muốn dọa ngươi, ai bảo ngươi sau lưng nói xấu ta làm gì…”
“Đó là nói xấu sao? Đó chính là nói thực! Vốn ngươi với ta bát tự không hợp…”


Mắt thấy hai người lại bắt đầu muốn tranh cãi, Mập Mạp thống khổ vỗ vỗ cái trán nói: “Vì sao ta lại quen biết cái đôi oan gia các ngươi cơ chứ? Hay là, nhị vị cứ từ từ tranh cãi đi, ta còn có chút việc cần đi trước một bước, thế nào?”


Phương Tranh kéo Mập Mạp lại: “Đừng, ngươi trước tiên chớ có đi, hôm nay tìm ngươi có chính sự, có việc muốn cầu ngươi hỗ trợ!”
“Hai ta còn phải nói gì cầu với không cầu hay sao, nói đi, có chuyện gì?”
“Sự tình khả năng có chút phiền phức, thế nhưng đối với ta lại rất trọng yếu”


Trường Bình nghe vậy cũng tiến đến gần hơn một chút, muốn nghe thử xem mình có giúp được gì hay không.
“Mập Mạp ngươi đã gặp qua thϊế͙p͙ thân nha hoàn trong viện của ta chưa?”
Mập Mạp nhớ lại rồi nói: “Hình như là đã gặp qua, ấn tượng cũng không quá sâu, làm sao vậy?”


Trường Bình vừa nghe chuyện này có quan hệ với nữ nhân, liền lập tức mất hứng, hừ một tiếng nói: “Gia hỏa nhà ngươi, vì sao chỗ nào cũng quen biết nữ nhân hả? Ta thấy gã Tiểu Ngũ kia cũng rất lanh lợi đó, về sau phải bảo hắn hầu hạ ngươi thật tốt, nếu thực sự không được, ta sẽ tặng ngươi vài tên hiểu chuyện để sai vặt…”


Phương Tranh trừng mắt nhìn nàng rồi không để ý đến nàng nữa.
“Tiểu Lục rất khổ…” Phương Tranh cất giọng âm trầm kể rõ lại thân thế của Tiểu Lục, hắn muốn cố gắng hết sức để giúp nàng.


“Đại khái sự tình là như vậy, Mập Mạp, ngươi xem có thể giúp được một chút hay không?” Phương Tranh lên tiếng hỏi.


Sau khi Mập Mạp nghe xong về thân thế của Tiểu Lục, thổn thức thở dài không ngớt, Trường Bình công chúa ở một bên cũng đã sớm lệ châu đầy mặt, không ngừng lấy khăn tay mà lau nước mắt.


Mập Mạp cau mày nói: “Việc này…ai, nói thật ra, thực sự là không dễ làm chút nào. Tuy rằng trong quân có mật thám, nhưng cũng là để điều tra toàn bộ động hướng của đại quân Đột Quyết mà thôi, còn để tìm người trong bộ lạc Đột Quyết, đó là việc chưa bao giờ có. Huống chi cũng không biết vị mẫu thân của Tiểu Lục cô nương hình dáng ra sao, năm đó là do người của bộ lạc Đột Quyết nào cướp mất, muốn tìm cũng không thể nào tìm được.”


“Cứ thử đi, tận lực là tốt rồi, sao ta lại không biết việc này khó khăn như thế nào chứ, giống như là mò kim đáy bể, chẳng qua là ta muốn vì Tiểu Lục mà dốc một phần tâm lực.” Phương Tranh thở dài một hơi nói.


“Được rồi, ngày mai ta liền sai người truyền tin đến Hưng Khánh phủ, mời tướng quân thủ thành địa phương phái thám tử nghe ngóng một phen. Còn có dò ra tin tức hay không, thì phải trông cậy vào thiên ý vậy!”
“Đa tạ, Mập Mạp, vô luận có thành công hay không, ta vẫn thiếu ngươi một phần nhân tình.”


“Hai ta còn nói điều này để làm chi, nói cho cùng, là Hoa triều ta có lỗi với Tiểu Lục cô nương, nếu như quân đội chúng ta đủ cường đại, thì sao có thể sinh ra những chuyện như vậy, ai.”


Trường Bình khóc thút thít kéo ống tay áo Mập Mạp nói: “Ca ca, ngươi nhất định phải giúp Tiểu Lục tìm được mẫu thân của nàng nha…”
Mập Mạp bất đắc dĩ nói: “Ca ca chỉ có thể cam đoan sẽ tận lực!”


“…Được rồi, Mập Mạp, ta có lẽ sắp phải thành thân rồi…” Phương Tranh thay đổi một đề tài, buồn bực nói.


“Cái gì? Không được!” Mập Mạp còn chưa nói lời nào, Trường Bình lại đã nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi, nước mắt trên mặt còn chưa khô hết, liền vội vàng gào lên phản đối.


Phương Tranh liếc nàng một cái, ngươi cũng không phải hoàng đế, ngươi nói không được là liền không được sao?
Mập Mạp cũng có phần bất ngờ: “Thành thân? Có khuê nữ nhà nào lại nhìn trúng ngươi hả?”


“Ai, sao lại nói như thế chứ? Không biết nói vậy là rất tổn hại người khác sao.” Phương Tranh bất mãn nói: “Thiếu gia ta lớn lên vừa đẹp trai lại vừa tài hoa, khuê nữ nhà ai thành thân với ta, đó là do kiếp trước chăm chỉ thắp hương cầu khấn!”


Mập Mạp khinh thường bĩu môi, Trường Bình ở một bên sốt ruột, muốn ra lệnh cho Phương Tranh không được phép thành thân, nhưng lại sợ tính khí như Diêm Vương của hắn, chẳng thể làm gì khác hơn là kéo ống tay áo Mập Mạp xin giúp đỡ: “Ca----“


Mập Mạp không biết phải làm sao, liếc mắt nhìn nàng rồi nói với Phương Tranh: “Phương huynh, việc thành thân này…trước tiên có thể thong thả được hay không?”


Nói xong hắn cũng có phần ngượng ngùng, dù sao cũng là chung thân đại sự của người ta, không lên tiếng chúc mừng thì thôi, lại muốn hắn trì hoãn thành thân, trên đời nào có đạo lí như vậy.


“Ài, ngươi nghĩ rằng ta không muốn hay sao? Ai nguyện ý rỗi hơi tìm một lão bà về nhà để trông nom mình chứ? Nhưng lệnh của phụ mẫu không thể làm trái, lại nói, ta đã mười tám tuổi rồi, nếu không thành thân sẽ khiến người khác chê cười, việc này so với việc trẻ con đến giờ cần phải ăn cơm chính cùng một đạo lí!” Phương Tranh gục đầu ủ dột nói.


“Ta đi tìm bá phụ bá mẫu nói chuyện!” Trường Bình vội vàng nói, việc này liên quan đến cả đời, cho đến ngày hôm nay tâm tư tiểu cô nương ngay cả người qua đường cũng biết, giờ phút này không thể rụt rè được nữa,----lại nói, nàng từ xưa tới nay cũng chưa từng rụt rè bao giờ.


“Ngươi bình tĩnh đi, đừng có chạy tới nhà ta rồi uy hϊế͙p͙ tru di cửu tộc phụ mẫu ta!” Phương Tranh trừng mắt nhìn nàng.
Trường Bình giậm chân vội vàng la lên: “Ta đâu có không biết giảng giải đạo lí như vậy chứ? Mỗi lần đều là tên hỗn đản ngươi…đều là ngươi trêu chọc ta trước!”


Mắt thấy hai người lại muốn bắt đầu tranh cãi, Mập Mạp vội vàng nói: “Hai người đều yên tĩnh một chút đi, Phương huynh, ý của ngươi là, ngươi cũng không muốn thành thân sao?”


Phương Tranh gật đầu, quả thực hắn không muốn thành thân, đặc biệt là với một người chưa từng gặp mặt, có khi thành thân với một bà nương mặt rỗ, hoặc là què thọt cũng không biết chừng, hắn vẫn cố chấp cho rằng, nam nữ trước tiên phải trao đổi tình cảm với nhau đã, rồi mới nói tới việc thành thân. Hôn nhân mà không có chút tình cảm nào làm cơ sở thì không thể dài lâu được. Nói đến cũng kì quái, nếu như nam nữ cần phải có tình cảm, vì sao tỉ lệ ly hôn vẫn cứ tăng lên nhỉ? Nam nữ thời cổ đại chưa từng gặp mặt liền đã kết hôn, cũng chưa từng nghe nói qua không thể sống tiếp được với nhau, hoặc là lão bà làm ầm ĩ đòi li hôn nha, a, thật quá lộn xộn! Những chuyện rối bời như thế này đành phải để lại cho triết học gia suy ngẫm vậy.


Mập Mạp nói tiếp: “Phương huynh nếu như tin tưởng, ta nguyện ý giúp ngươi đi khuyên nhủ bá phụ bá mẫu, lời của ta, tin rằng nhị lão ít nhiều cũng nghe vào một chút, thế nào?”
Phương Tranh nghe vậy khó khăn nói: “…Ngươi sẽ không giống như muội muội ngươi, động một chút là tru di cửu tộc nhà ta chứ?”


Mập Mạp liếc mắt nói: “Ta mà lại không có phẩm vị như vậy sao?”
Trường Bình thấy ca ca ra tay hỗ trợ, trong lòng thở dài một hơi, nghe thấy vậy gắt giọng nói: “Các ngươi nói gì hả? Ta không có phẩm vị như vậy thật sao?”


Phương Tranh nói: “Việc này phải nhờ tới ngươi rồi, ngươi cũng biết, lão gia tử nhà ta tôn sùng bạo lực, không bao giờ thích giảng đạo lí với ta, ngươi đi nói có lẽ sẽ tốt hơn một chút, hảo hảo mà nói a, chớ chọc cho nhị lão không thoải mái, ta chỉ trông cậy vào mình ngươi thôi đó!”


Mập Mạp gật đầu, lại nhìn qua Trường Bình đang phấn khởi vui mừng ở bên cạnh, thầm nghĩ: “Mật Nhi a, ca ca cũng chỉ giúp ngươi được thế này thôi, còn lại phải dựa vào chính ngươi rồi.”


Từ chỗ Mập Mạp đi ra, trong lòng Phương Tranh vẫn còn rất nặng nề, Trường Bình đuổi theo tới nơi, vỗ vỗ vai an ủi Phương Tranh: “Uy, ngươi đừng sốt ruột, ca ca ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi thôi, ta cũng sẽ tới Thần Vũ Quân tìm Phạm tướng quân hỏi thử xem, nếu hắn không tìm được người, hừ, ta liền tru di cửu tộc hắn!”


Phương Tranh nghe thấy thế, da đầu cảm thấy tê rần, nha đầu kia thế nào mà luôn muốn tru di cửu tộc người ta? Cô nương được nuôi dưỡng chăm sóc trong thâm khuê đại viện, sao tính tình lại ngang ngược như vậy chứ?


Phương Tranh vội vàng nói: “Tâm lĩnh rồi, hay là trước hết cứ để ca ca ngươi đi hỏi một chút đã, nếu như không tìm được biện pháp, cũng đưng phiền phức đến người ngoài!”


Trường Bình vừa nghe vậy, ý tứ của Phương Tranh tựa hồ không coi mình là ngoại nhân, tâm tình không khỏi cao hứng, ngay cả ngữ khí cũng đều trở nên nhẹ nhàng: “Uy, ngày mai ca ca ta tới nhà ngươi khuyên bảo bá phụ bá mẫu, ngươi yên tâm đi, bá phụ bá mẫu sẽ thay đổi chủ ý thôi. Mấy ngày nữa ta lại tới nhà ngươi tìm ngươi, ngươi không được phép trốn đi không gặp ta đấy!”


Phương Tranh cười khan nói: “Nhất định nhất định,…kỳ thực trước đây cũng không phải là trốn ngươi, thực sự là ta không có ở nhà!”


“Ngươi gạt người hả! Hừ, ta hỏi ngươi, ca ca ta đã lén lút tìm cho ngươi một phòng tiểu thϊế͙p͙ có phải không? Lại còn là hồng bài cô nương của thanh lâu nữa?”
“A?” Phương Tranh thất kinh, “Làm sao mà ngươi biết được?”


“Hừ, đừng nghĩ có thể giấu ta được chuyện gì!” Trường Bình ngạo nghễ nói: “Cô nương những nơi trăng hoa đó, có mấy người thuần khiết chứ?”


“Này, nói chuyện chú ý một chút, người ta không trêu không chọc ngươi, dựa vào cái gì mà nói người ta như vậy?” Phương Tranh nghe vậy cảm thấy khó chịu, sa sầm mặt lại.


“Ngươi…ngươi lại đối xử với ta như vậy!” Trường Bình vừa vội vừa tức, hung hăng nhéo một phát trên cánh tay Phương Tranh: “Ta không phải chỉ hỏi một chút thôi sao, vậy mà đã muốn nổi cáu lên với người ta!”


“Danh tiết của nữ nhân so với tính mạng còn trọng yếu hơn, hãm thân chốn thanh lâu vốn đã bất hạnh, ngươi còn ở nơi này lớn tiếng rèm pha người ta, ngươi có lương tâm hay không? Ngươi cho rằng người ta thích làm kĩ nữ hả? Còn không phải do bị bức bách sao? Lại nói, người ta cho tới bây giờ thân thể vẫn còn nguyên vẹn, như thế nào lại không thanh bạch?” Phương Tranh trầm giọng nói.


“Được rồi, coi như là ta sai, lần sau sẽ không nói nữa!” Trường Bình thấy Phương Tranh sầm mặt, nhất thời cũng phải mềm ra, “Bất quá, lấy môn quy của Phương gia ngươi, vị cô nương này sợ rằng cũng không bước vào được cửa của Phương gia?”


“…ta sẽ nghĩ biện pháp.” Phương Tranh yếu ớt nói, việc đưa Yên Nhiên vào cửa, e rằng độ khó rất lớn.


Tròng mắt Trường Bình vừa chuyển, giảo hoạt nói: “Kì thực cũng không phải không có biện pháp, nếu như ngươi tìm một vị nguyên phối phu nhân có khí lượng, hiểu đại thể, vị thϊế͙p͙ thất kia có vào được cửa hay không, cũng chỉ cần nàng ta nói một câu là được…”


“Ân, cho nên mới nói, tìm lão bà không thể nóng vội được…Ai, rốt cuộc là ngươi muốn nói với ta cái gì?”
Trường Bình đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Ý của ta là…là…nếu như ngươi để ta làm…làm…của ngươi…,ai nha! Không nói nữa, ngươi tự mình nghĩ đi!”


Tiếp theo Trường Bình lại đổi sang biểu tình hung hăng, nói: “không cho phép ngươi quá cưng chiều tiểu thϊế͙p͙ kia, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt! Nghe rõ chưa?”
Nói xong nhíu nhíu cái mũi xinh đẹp, nhẹ nhàng hừ một tiếng, rồi lại hung hăng véo Phương Tranh một cái, cười khanh khách chạy đi.


Có thể thấy nha đầu kia càng ngày càng yêu thích bổn thiếu gia rồi, phải làm thế nào cho tốt đây? Nàng đã nói lớn tiếng như thế, không phải là muốn làm nguyên phối phu nhân đó chứ? Bổn thiếu gia cũng không phải ngốc tử, há lại có thể không nhìn ra sao? Nhưng vấn đề là, bổn thiếu gia không muốn lấy công chúa a! Phương Tranh trong lòng khổ não không thôi, làm người mà biểu hiện quá xuất sắc đôi lúc cũng là một cái trọng tội.