Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 38: Ngự thư phòng dâng sách (sách lược)

Mùng 5 tháng 5 năm Kiến Vũ thứ 12, Đột Quyết Khả Hãn Cốt Đốt Lộc tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân, tiến công vào biên giới Hoa triều, chớp mắt đã chiếm được mấy thành trì, tàn sát gần mười vạn dân chúng vô tội, giết người cướp của nhiều vô số kể.


Tin tức này lan truyền, cả nước chấn động. Còn quân đội của triều đình chưa đánh đã tháo chạy mấy trăm dặm, nhất thời dân chúng trong thiên hạ phẫn nộ, nhóm tài tử yêu nước thì dùng ngòi bút làm vũ khí lên án chỉ trích khắp nơi. Ngay trong lúc thiên hạ vạn dân sắp rơi vào thời khắc nguy nan, tại ngự thư phòng trong hoàng cung kinh thành, đang tiến hành một hồi nghị luận kịch liệt.


Trong ngự thư phòng có tầm bốn năm người, Mập Mạp rõ ràng cũng ở trong đám người này, hắn cùng một vị nam tử trẻ tuổi thân mặc long bào màu vàng kim, đang kính cẩn đứng ở đằng sau một người, im lặng không nói.


Một vị lão nhân dáng người gầy yếu, trang phục quan nhị phẩm, vuốt hàm râu bạc trắng, nói: “Hoàng Thượng, thần nghĩ kế sách của Phúc Vương điện hạ rất thâm diệu, nếu như không có ai nghĩ được kế sách nào khác, thì kế này, cũng nên thử một lần.”


Một vị lão nhân khác, thân mặc trang phục quan nhất phẩm đứng ra, nói: “Hoàng Thượng, thần nghĩ cái kế sách này quá mức ấu trĩ, động tới binh đao, sinh tử tồn vong là chuyện đại sự. Há lại có thể dùng cái kế sách giống trò đùa trẻ con như vậy? Không ổn, không ổn.”


Vị lão nhân quan nhị phẩm, không phục nói: “Phan đại nhân, lão phu cho rằng kế sách này đã có được cái diệu trong binh pháp, ly gián cùng tấn công bất ngờ, hai bút cùng vẽ, nếu như phối hợp tốt nhất định sẽ có thu hoạch bất ngờ.”


Phan đại nhân khinh thường nói: “Lời của Ngụy đại nhân sai rồi, dùng binh cần phải nhìn thiên thời, địa lợi cùng nhân hòa, ngài cho rằng kế sách này có đủ ba yếu tố đó hay sao? Nếu như không thành công, ngài có biết Hoa triều ta sẽ gặp phải hậu quả gì không? Lại nói, trăm năm qua chưa từng có người nào trong Hoa triều ta vượt qua thảo nguyên, quốc thổ của chúng ta còn đang bị đại quân Đột Quyết tiến công, huống chi đơn thương độc mã tiến nhập vào thảo nguyên địa bàn của người Đột Quyết, làm sao có thể đánh thắng được đây? Căn bản đều là hoang đường.”


Nguyên lai, vị Ngụy đại nhân mặc trang phục quan nhị phẩm đồng ý với kế sách của Phương Tranh chính là Bộ Binh Thượng Thư Ngụy Thừa Đức, người này đứng đầu phe các quan chủ chiến trong triều.


Mà vị Phan đại nhân thân mặc trang phục quan nhất phẩm vừa rồi cũng là Lại Bộ Thượng Thư kiêm Thái Tử Thái Sư* Phan Nguyên Thọ, không cần phải nói, đương nhiên hắn đứng đầu phe quan chức có chủ ý nghị hòa. ( Thầy dạy của Thái tử)


Ngụy đại nhân cười lạnh nói: “Hai nước giao chiến vốn là một sự tình trọng đại, cơ hội thắng bại của song phương đều không thể khẳng định, nhưng không thể bởi vì kế sách này quá mạo hiểm mà không dùng tới nó. Tuy chưa từng có người vượt qua thảo nguyên cũng không có nghĩa chưa từng đánh nhau qua với người Đột Quyết, chung quy so với một đám tham sống sợ chết, một lòng một dạ nghị hòa thì vẫn còn tốt hơn, hành vi bán nước như thế, có tư cách gì nghị luận chiến sự?”


Phan đại nhân nghe vậy, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, cả giận nói: “Ngụy đại nhân, ngươi….”


Ngồi ở trên vị trí thượng tọa, lão nhân thân mặc minh hoàng long bào bỗng nhiên xua tay, cắt ngang cuộc tranh cái của hai vị đại thần, không cao hứng nói: “Được rồi, hôm nay trẫm cho gọi các vị khanh gia tới đây, vốn là muốn trao đổi xem có kế sách nào khả thi hay không, không phải là muốn xem các ngươi tranh cãi với nhau.”


Dứt lời quay đầu sang vị nam tử trẻ tuổi thân mặc long bào màu vàng kim, nói: “Thái tử, hãy nói cách nhìn của ngươi, mọi người ở đây đều là trọng thần, có ý kiến gì cứ việc nói cho rõ ràng.”


Thái tử nghe vậy, nhìn Mập Mạp liếc mắt một cái, trong mắt hiện ra một tia quang mang phức tạp, ngay lập tức đã khôi phục lại bộ dáng kính cẩn.


Thái tử thanh âm cung kính nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ, kế sách này không thể nắm chắc được đại cục, chưa nói đến cái người mà đã dâng lên kế sách này. Ngược lại nếu không suy xét kỹ lưỡng, theo kế sách hành sự, một khi rơi vào tình huống thất bại, Đại Hoa chúng ta càng thêm nguy nan, trách nhiệm này, ai có thể gánh tội? Theo như lời của Tứ đệ nói, kế sách này vốn là của một vị hảo bằng hữu, học cùng thư viện đã hiến kế, nhi thần nghe nói, người này họ Phương tên Tranh, không quan không chức không có công danh, hơn nữa là một kẻ ăn chơi trác táng, con nhà thương nhân, chỉ là hạng người quen thói trục lợi. Hạng người như thế hiến kế sách, có thể tin tưởng được sao?”


Dứt lời, Thái tử xoay đầu nhìn Mập Mạp cười nói: “Tứ đệ, vi huynh nói chuyện ngay thẳng, vì an nguy đại cục của Hoa triều chúng ta, mong rằng Tứ đệ chớ trách.”


Mập Mạp trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ, lập tức gượng cười nói: “Hoàng huynh nói quá lời, chúng ta đều ra sức vì quốc gia, một chút việc nhỏ đâu có gì tính toán.”


Hoàng thượng ngồi ở một bên, đem biểu tình của mọi người tại đây, thu hết vào trong mắt, long nhan bất động thanh sắc*, phóng mắt nhìn các vị khanh gia một lần, sau đó chậm rãi nói: “Phạm tướng quân, ngươi là tướng lĩnh, cũng nên nói rõ ý kiến của mình.” (* :Mặt rồng không có biểu hiện gì)


Một vị đại hán thân mặc võ quan phục sức nhị phẩm, dáng người lực lưỡng khôi ngô đứng ra, sắc mặt trầm tĩnh nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, theo ngu ý của vi thần, kế này có khả thi. Đột Quyết đang chiếm ưu thế, chỉ sợ chúng ta sẽ không chịu nổi, nếu như kế sách này thành công, quân ta có thể tránh được mũi nhọn này, thừa dịp lòng quân Đột Quyết còn đang loạn, chúng ta xâm nhập vào. Hậu phương không ổn, tự nhiên quân Đột Quyết sẽ rút lui về thảo nguyên, kế sách này, rất có khả thi.”


Phạm tướng quân ngừng một chút, nói tiếp: “Kế đúng là diệu kế, tuy nhiên, phải cẩn thận chọn lựa người được phái đi làm nhiệm vụ này, quân ta vừa dùng kế ly gián vừa tập kích bất ngờ, chuyện này phải phối hợp thật tốt, bằng không, thất bại chỉ trong gang tấc mà thôi.”


Phạm tướng quân là đại tướng quân chỉ huy quân đoàn Long Vũ quân, hắn nhìn từ góc độ quân sự mà đánh giá sự việc, còn đám quan văn trên triều đấu đá võ mồm với nhau, hắn cũng không liên quan.


Hoàng Thượng gật đầu, nói: “Kế sách ly gián này cũng không phải là không dùng được, có thể phái mật thám tung tin đồn, nhưng mấu chốt vẫn chính là tướng quân suất lĩnh binh mã tập kích thảo nguyên, theo ý của Phạm tướng quân, người nào có thể đảm nhiệm trọng trách này?”


“Hoàng Thượng thánh minh, vi thần nguyện ý lĩnh hai vạn quân tinh nhuệ, tiến nhập vào thảo nguyên, nếu như thất bại, sẽ tự mang đầu tới gặp Hoàng Thượng!” Phạm tướng quân hưng phấn nói.


Mãnh tướng có thể suất lĩnh tinh binh, tập kích vào thảo nguyên của người Đột Quyết mà trong vòng trăm năm qua chưa từng có đội quân nào của Hoa Triều đặt chân vào. Chuyện này cũng là nỗi khát vọng của rất nhiều các bậc chiến tướng, cho dù không thành công thì cũng thành nhân, trận chiến này đều phải ghi vào sử sách, lưu danh muôn đời, điều này cũng chính là tâm nguyện của các vị tướng quân. Cho nên, Phạm tướng quân thân là Đại tướng quân của Long Vũ quân, không muốn nhường ai, xin được ra trận.


Hoàng Thượng trầm ngâm trong chốc lát, lắc đầu nói: “Không được, Phạm tướng quân vốn là trụ cột nước nhà, an nguy của kinh thành còn phải nhờ ngươi cùng các vị tướng quân bảo vệ, ngươi không thể đảm nhận trọng trách này!”
Phạm tướng quân nghe vậy, biểu tình thất vọng lui về.


Đã lâu chưa lên tiếng, lúc này Mập Mạp đứng ra, chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần tiến cử một người, có thể đảm nhận được trọng trách này.”
“Ai?”
“Phó tướng Kim Ngô Vệ, hiện đang nhậm chức thống lĩnh thị vệ của Phúc vương phủ, Phùng Cừu Đao tướng quân.”


“Nga? Hài nhi của ta vì sao lại tiến cử người này?”


“Phùng Cừu Đao vốn là con nhà binh gia, phụ thân của hắn tên là Phùng Kế Nghiêu, trước kia làm đại tướng thủ thành Định Châu, mười năm về trước ác chiến cùng người Đột Quyết, tử trận sa trường. Phùng Cừu Đao từ năm chín tuổi đã đọc binh thư, cơ trí hơn người, anh dũng vô địch, tương lai sẽ là một vị chiến tướng của Đại Hoa chúng ta. Hơn nữa, người này từ nhỏ đã theo phụ thân của hắn đi ra biên cương tái ngoại, đối với ngôn ngữ của Đột Quyết cũng có chút tinh thông. Việc này, nếu do hắn đảm nhiệm, tất có thể mong chờ thắng lợi”


Biểu tình trên mặt Thái tử cứng đờ, vội vàng nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ chuyện này không ổn. Phùng Cừu Đao niên kỷ còn trẻ, vả lại phụ thân của hắn đã bị người Đột Quyết giết chết, lần này tập kích thảo nguyên là muốn gây bất ngờ. Chỉ sợ trong lòng của hắn ôm nặng cừu hận, trong lúc thi hành nhiệm vụ khó tránh khỏi sơ suất, làm hỏng việc quân cơ. Trận chiến này có quan hệ trọng đại, cần phải thận trọng!”


Lúc này, các vị đại thần cũng đang thì thầm nghị luận cùng nhau, đem toàn bộ tướng lĩnh ra tuyển chọn một lần, cuối cùng chán nản phát hiện, không có vị tướng quân nào, có đủ bản lĩnh để gánh vác trọng trách này. Tướng quân có đảm lược thì lại hữu dũng vô mưu, tướng quân có mưu có dũng thì tuổi đã cao. Cuối cùng, vẫn không lựa chọn được người thích hợp.


Hoàng Thượng hai mắt khép hờ, biểu tình trên mặt lộ ra vài phần cô tịch tang thương, ngoại địch xâm lăng, ngay cả một cái nhiệm vụ tập kích nhỏ nhoi cũng không lựa chọn được người thích hợp. Hoa triều, chẳng lẽ sẽ thua ở trong tay trẫm hay sao? Trẫm, liệu có phải là một vị quân vương mất nước, khiến cho con cháu ngàn đời sau phải chê cười hay không?


Sau khi trầm tư một được một lúc, Hoàng Thượng mở mắt ra, trên mặt phủ kín mệt mỏi, thanh âm khàn đục nói: “Truyền chỉ, Kim Ngô Vệ phó tướng Phùng Cừu Đao, điều nhập nhận chức phó tướng Long Vũ quân, phong hiệu Phiêu Kỵ tướng quân, ngay trong ngày hôm nay, lựa chọn hai vạn kỵ binh tinh nhuệ trong ba quân đoàn Long Vũ, Thần Sách, Thần Vũ. Ba ngày sau sẽ lên đường tiến nhập vào thảo nguyên, lệnh cho Hộ Bộ Thượng Thư nội trong vòng ba ngày phải chuẩn bị lương thảo cho hai vạn kỵ binh, cùng trang phục, loan đao của người Đột Quyết, không được sơ suất. Việc này quan hệ trọng đại, liên quan đến an nguy của quốc gia, hôm nay chư vị đang ngồi tại đây, không được tiết lộ ra ngoài nửa câu, người nào trái lệnh …..Lăng trì!”


Thái giám đứng bên cạnh đã sớm cầm bút viết theo ý chỉ của Hoàng Thượng, một chữ không thiếu, viết trên một tấm vải lụa vàng. Hoàng Thượng vừa nói dứt lời, vị thái giám liền cung kính dâng tấm vải lụa lên cho Hoàng Thượng giám định, Hoàng Thượng xem xét tỉ mỉ, sau đó trịnh trọng cầm ngọc tỷ đóng dấu.


Đám bá quan văn võ nghiêm mặt tuân chỉ, Thái tử cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng không ngờ lại bị Hoàng Thượng nhìn thấu.
Hoàng Thượng trong lòng thầm than một tiếng, phất tay hạ lệnh quần thần lui xuống, chỉ giữ lại hai người Thái tử cùng Phúc vương.


Hoàng Thượng vuốt râu, cười nói: “Vô bệnh, người bằng hữu ở thư viện kia là như thế nào? Ân, hắn tên Phương Tranh đúng không?”


Mập Mạp mỉm cười nói: “Phụ hoàng nói không sai, Phương Tranh chính là thiếu chủ nhân hiệu buôn Phương gia, Phương gia có sinh ý trải rộng khắp cả nước, làm ăn buôn bán khá lớn, hẳn là phụ hoàng đã từng nghe nói qua?”


“Uhm, quả thật đã từng nghe nói qua. Ai, cả đám văn võ bá quan trong triều đều không nghĩ ra nổi một cái biện pháp thích đáng, để cho một vị đệ tử thương nhân hiến kế sách. Không hiểu cái đám gọi là trọng thần triều đình có cảm thấy hổ thẹn hay không đây? Trẫm vạn phần nghi hoặc, một cái đệ tử thương nhân nhỏ bé, tại sao lại biết đạo dùng binh.”


Mập Mạp khom người nói: “Đây là công đức của phụ hoàng, phụ hoàng ân trạch bốn biển, vạn người được điểm hóa, ngay cả một cái đệ tử thương nhân nhỏ nhoi, cũng không dám tự ti mà bỏ mặc quốc gia. Về phần đạo dùng binh pháp, từ ngày nhi thần giao hảo cùng Phương Tranh, cũng chưa bao giờ thấy hắn đọc qua binh thư thao lược, nhưng hành động cùng lời nói của hắn đều nằm ngoài sự suy đoán của mọi người, có thể nghĩ ra kế ly gián cùng biện pháp tập kích bất ngờ, nói như vậy, người này cũng có chỗ bất phàm.”


Vì tiền đồ tương lai của hảo bằng hữu, vì tâm sự nữ nhân của muội muội, Mập Mạp đành phải thổi phồng vài lời cho Phương Tranh ở trước mặt phụ hoàng.


Mập Mạp ngữ khí bình thản mà chậm rãi, Hoàng Thượng nghe được, cao hứng cười ha hả nói: “Hài nhi của ta nói không sai. Việc này nếu thành công, Phương Tranh chính là đại công thần của Hoa Triều ta, có thể thưởng cho hắn một chức quan trong triều.”


Thái tử nghe vậy, sắc mặt càng trở nên không tốt, nhưng hiện tại “long nhan đang cực kỳ vui mừng”, Thái tử cũng không dám ra lời, khiến cho Hoàng Thượng mất hứng.
Mập Mạp vui mừng lộ rõ trên nét mặt, Phương huynh trở thành quan, nói vậy chẳng phải chuyện của hắn cùng Mật Nhi sẽ có cơ hội thành công hay sao?


“Vô Bệnh, ngươi có năng lực chia sẻ gánh nặng với phụ hoàng, chuyện này rất tốt, trẫm rất vui mừng.”
“Có thể san sẻ một chút gánh nặng cho phụ hoàng, vốn là bổn phận của nhi thần, nhi thần không thể đổ trách nhiệm cho người khác.”
…..


Mập Mạp ngây ngất trong tiếng tán thưởng của Hoàng Thượng mà cáo lui, Thái tử đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Mập Mạp đang dần biến mất ngoài cửa thư phòng, khóe mắt bất giác có rút lại.
“Thái tử.”
“Có nhi thần.”


“Đạo quân vương, phải biết đối nhân xử thế, ngươi nếu ngay cả huynh đệ ruột thịt của mình cũng ghen ghét, trẫm sao dám đem giang sơn Đại Hoa giao cho ngươi đây?”
“Nhi thần không dám!” Thái tử hoảng sợ vội vàng quỳ xuống, trong mắt hiện lên một tia hoang mang.


“Việc này trọng đại, quan hệ đến sinh tử tồn vong của Hoa triều, trẫm không muốn nhìn thấy có người làm việc sơ suất ngoài ý muốn. Ngươi hiểu được ý của trẫm không?”
“Nhi thần đã hiểu, nhi thần sẽ dùng hết toàn lực phối hợp với mọi người xử lý việc này.”


“Ngươi lui ra đi, trẫm cảm thấy hơi mệt.”
“Tuân mệnh, phụ hoàng bảo trọng thân thể, nhi thần cáo lui.”
Nhìn theo bóng lưng Thái tử đang dần dần biến mất, Hoàng Thượng thở dài một tiếng---------Đây là tiếng thở dài của một vị lão nhân đối với nhi tử của mình.