Gặp qua độc ác, nhưng chưa thấy ai độc tới như thế, thời gian người khác muốn trốn tránh việc gì đó, đều quay đầu liền chạy, Phương đại thiếu gia ngược lại, cắn răng lại đập đầu mình vô cây cột, điều này cần bao nhiêu gan dạ can đảm nha, với thái độ làm người thường ngày của Phương Tranh mà nói, cử chỉ hôm nay, thực sự ngoài dự liệu của mọi người.
Chúng nữ ngây người một lúc, nhất thời liền phản ứng, đều gấp đến độ không dằn được, đều xông về phía trước vài bước, ngồi xổm trước người Phương Tranh, lo lắng kêu gọi. Bọn người hầu cũng chạy vào không ít, ánh mắt lanh lợi, liền xoay người nhanh chóng đi thỉnh đại phu.
Phương Tranh từ từ nhắm hai mắt, cắn chặt quai hàm, giống như một liệt sĩ anh dũng hi sinh, trên trán hắn đụng sưng lên một cục u đỏ ửng. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, còn không ngừng chảy mồ hôi, mặc cho các nàng gọi tỉnh hắn thế nào, hắn vẫn là bất tỉnh.
Nước mắt Trường Bình chảy liên tục, thầm hối hận mình không nên buộc hắn như vậy, không phải cưới thêm một thϊế͙p͙ nữa hay sao? Trong phòng Phương Tranh đã thu tới năm người, thêm một thì đã làm sao? Chính mình hà tất tính toán như vậy, làm hắn phải làm ra cử chỉ đập đầu vào cột, nếu hắn có chuyện gì, chính mình nên làm sao bây giờ?
Yên Nhiên và Hàn Diệc Chân cũng kinh hoàng lo lắng, ngồi xổm trước người Phương Tranh không ngừng kêu tỉnh hắn, gấp đến độ đôi mắt đẹp đầm đìa nước mắt.
“ Phu quân! Ngươi…ngươi làm sao vậy? Ta…ta sai rồi, ta không nên bức ngươi.” Trường Bình khóc không thành tiếng.
Phương Tranh vẫn nhắm hai mắt, không có chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Trường Bình khóc được một lúc, bỗng nhiên đứng lên, căm tức nhìn Hàn Diệc Chân, nói: “ Là ngươi! Đều là ngươi! Phu quân ta là người có gia thất, nếu không phải bị ngươi mê thất thần hồn điên đảo, làm sao không thèm để ý thê nhi trong nhà, thậm chí tình nguyện dùng cái chết? Ngươi…ngươi…Hàn gia tuy là Giang Nam đệ nhất thế gia thì làm sao? Ta đường đường là Hoa triều công chúa, chẳng lẽ không thu thập được Hàn gia ngươi sao?”
Hàn Diệc Chân xoa xoa nước mắt, nhìn nữ nhân làm hại Phương Tranh phải đập đầu vào cột, nàng xưa nay trầm ổn lãnh tĩnh, lúc này cũng tức giận.
“ Ta làm cho hắn thần hồn điên đảo là bản lĩnh của ta, ngươi là Phương gia chính thất, sao có đạo lý khiến cho phu quân phải đập đầu vào cột tự sát? Đường đường Hoa triều công chúa, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là phu thê cương thường sao? Đạo lý phu vi thê cương cũng đều không hiểu, ngươi làm thê tử hắn như thế nào? Nếu không phải ngươi cứ mạnh mẽ ghen tỵ như thế, hắn làm sao phải tới mức đập đầu vào cột tự sát? Thứ nhất ta không hề mưu đồ Phương gia quyền thế, hai không mưu đồ Phương gia tài phú, cùng hắn yêu nhau, đều tinh khiết phát từ bản tâm, không hề có một tia mưu mô tạp chất, các ngươi đều yêu hắn, vì sao ta lại không thể yêu hắn? Hàn Diệc Chân ta để tay lên ngực tự hỏi, tình yêu của ta đối với hắn có kém hơn các ngươi chút nào?”
Nói đến đây, đôi mắt đẹp của Hàn Diệc Chân nhìn xuống Phương Tranh đang nằm trên mặt đất, thấy hình dạng vẫn hôn mê bất tỉnh của hắn, lòng của nàng phảng phất bị người hung hăng bóp chặt một cái, đau đến không thở nổi.
Trường Bình nghẹn lời, nghĩ đến những chuyện xảy ra thường ngày, đều bị mình cường thế mạnh mẽ, nói như thế, chẳng lẽ thực sự là do chính mình ghen tỵ, bức tên hỗn đản này không tiếc đập đầu vào cột sao? Ta…có phải đối xử với hắn quá hung hăng? Trường Bình không khỏi bi thương không hiểu, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Phương Tranh, nước mắt càng chảy đầm đìa.
Các nàng vây quanh Phương Tranh, đều tự nghĩ tâm sự, tràng diện nhất thời trầm mặc.
Không bao lâu, người hầu đã mời đại phu tới, bởi hai vị phu nhân của Phương Tranh mang thai, Mập Mạp đã sớm phái hai gã ngự y vào Phương phủ ở lại, có thể thuận tiện tùy lúc chiếu cố, cho nên đại phu tới rất nhanh. Đại phu thấy Phương Tranh hôn mê bất tỉnh, không khỏi lấy làm kinh hãi, hắn là ngự y trong cung, tất nhiên là nhận thức Phương Tranh, vừa thấy dáng dấp như vậy của quốc công gia, trên trán còn bị sưng đỏ một mảnh, đại phu ngây ra một lát, ha ha nói: “ Đây…có người ám sát?”
Trường Bình lau nước mắt, phẫn nộ quát: “ Ít nói nhảm! Ngươi là đại phu cũng không phải quan sai, không nên quản chuyện ngươi không cần biết! Mau tới xem cho ta, nếu trị không tỉnh hắn, lão nương tru cửu tộc ngươi!”
Đại phu sợ đến run run, vội vàng ngồi xổm xuống bắt đầu khám bệnh, nắm lấy cổ tay Phương Tranh, bắt đầu xem mạch, vuốt chòm râu nửa ngày, đại phu ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt lo lắng của các nàng, vô cùng kinh ngạc nói: “ Di? Mạch tượng của quốc công gia vô cùng bình ổn, nhìn như…nhìn như cũng không có gì không thích hợp.”
Các nàng ngẩn người, đã thấy đại phu chợt lắc đầu, trái tim các nàng chợt treo lên cao.
“ Sai, có chút không thích hợp, quốc công gia thận nội hư phù, có dấu hiệu hao tổn tinh khí…”
Trường Bình vội la lên: “ Đây là bệnh gì chứ?”
Đại phu khái khái nói: “ Đây cũng vô phương, là do chuyện phòng the quá nhiều, sau này cũng nên tu dưỡng lại một chút.”
Mọi người kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhìn về phía Yên Nhiên, Yên Nhiên vô cùng xấu hổ, gương mặt trở nên đỏ bừng, gần như muốn chảy ra máu.
Trường Bình tức giận cúi đầu nhìn bụng của mình, sau đó tức giận trợn mắt nhìn Yên Nhiên, tiếp tục nói: “ Vì sao hắn còn không tỉnh lại?”
Đại phu cười khổ lắc đầu nói: “ Điều này lão hủ cũng không hiểu rõ, như vậy đi, lão hủ dùng ngân châm đâm vào nhân trung huyệt của quốc công gia, hẳn là sẽ tỉnh.”
Đại phu vừa dứt lời, Phương Tranh đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, thân thể bỗng nhiên run rẩy một chút, sau đó liền phi thường thức thời mở mắt, làm như tỉnh lại.
Mọi người vui mừng, đồng loạt tiến đến trước mặt Phương Tranh, bi thiết nói: “ Phu quân…”
“ Hỗn đản…”
Phương Tranh mở to mắt, “ mờ mịt” nhìn các nàng, một lát hắn mới suy yếu nói: “ Ta thế nào không chết?”
Trường Bình nghe vậy nhịn không được lên tiếng khóc lớn: “ Phu quân, ta sai rồi, ta không nên bức ngươi như vậy.”
Phương Tranh biểu tình thất vọng, lại than thở nói: “ Vì sao không cho ta chết đi, ta sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa?”
Trường Bình nghe vậy, trong lòng áy náy xấu hổ tột đỉnh, khóc càng thương tâm.
“ Không, phu quân, ngươi ngàn vạn lần không nên nghĩ như vậy, ngươi tình thâm đối với chúng ta như thế, ta không nên đố kị ngươi tìm thêm nữ tử khác.”
Phương Tranh run run vươn hai tay, kéo bàn tay của Trường Bình và Hàn Diệc Chân, sau đó cầm hai bàn tay hợp lại một chỗ, môi mấp máy vài cái, giống như di ngôn lâm chung: “ Hai người phải làm một đôi tỷ muội tốt suốt đời tương thân tương ái…”
Ánh mắt thất thần dần dần chuyển qua gương mặt đầy nước mắt của Trường Bình, Phương Tranh nhìn nàng suy yếu cười cười: “ Mật nhi, nàng là tỷ tỷ, hảo hảo chiếu cố muội muội. Diệc Chân cùng ta, xác thực là thật tâm yêu nhau, Diệc Chân đối đãi với ta, tình cao như núi sâu như biển…”
Lúc này trong lòng Trường Bình hoàn toàn rối tung, có câu quá quan tâm sẽ bị loạn, nàng đã quên mất chuyện nếu Phương Tranh đã tỉnh lại, vì sao còn có loại khẩu khí như mạng sống không còn được bao lâu, chỉ là yên lặng rơi nước mắt, liều mạng gật đầu.
La Nguyệt Nương ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên, tình cảnh này vô cùng quen thuộc nha, ngày trước trên Thanh Long sơn, tên hỗn đản chết tiệt này không phải cũng đã giở trò này hay sao? Hôm nay hành động càng ngày càng thành thục.
Phương Tranh thở dài, lo lắng nói: “ Cả đời của ta, có thể lấy được năm lão bà như hoa như ngọc, chết cũng đáng, thế nhưng Diệc Chân đối đãi với ta tình chân ý thiết, ta có thể nào bỏ qua không để ý? Mật nhi…”
Phương Tranh nói, lại hít sâu một hơi, hai mắt trợn tròn, phảng phất một ngụm cũng sắp không thở được, dáng dấp như sắp treo, làm Trường Bình sợ đến chụp lấy tay hắn, bi thanh hô to: “ Phu quân, phu quân…”
Mọi người đều thương tâm rơi nước mắt, dù là La Nguyệt Nương trong lòng cũng treo lên cao cao, hỗn đản này, làm trò thực sự cũng có tài, diễn xuất thật quá giống. Phương Tranh thở gấp mấy hơi, hai tay liên tục huy giữa không trung, một lát mới giãy dụa nói mơ hồ: “ Mật nhi…”
Trường Bình cầm lấy tay Phương Tranh, bi thanh nói: “ Ta ở chỗ này.”
“ Mật nhi, kết sáu đi!”
“ A?” Chúng nữ ngạc nhiên.
Phương Tranh tựa hồ hồi quang phản chiếu khôi phục một chút tinh thần: “ Nàng xem a, lục lục đại thuận, chữ số biết bao may mắn, ta cưới sáu lão bà, liền ý nghĩa đại gia đình hạnh phúc của chúng ta từ nay về sau thuận thuận lợi lợi, đây là trời giáng điềm lành a.”
Sáu liền gọi là lục lục đại thuận, sao ngươi không cưới luôn mười người? Thập toàn thập mỹ, chẳng phải càng may mắn hơn lục lục đại thuận? Trường Bình tức giận đến dựng thẳng mày liễu, liền định phát lửa, nhưng nhìn thấy dáng dấp sắp chết của Phương Tranh, không khỏi trong lòng mềm nhũn, nghẹn ngào gật đầu.
Phương Tranh thấy Trường Bình gật đầu, không khỏi hai mắt sáng ngời, lại mang theo vài phần cấp thiết nói: “ Mật nhi, nói như vậy, nàng chịu đáp ứng rồi? Tiểu Lục, Lục nhi…”
“ Tiểu Lục nhi?” Chúng nữ lại một trận ngạc nhiên.
“ Khái khái, Diệc Chân, đến, ra mắt tỷ tỷ của nàng. Sau này đối với tỷ tỷ nên tất cung tất kính, người một nhà hòa sự hòa thuận thật tốt phải không?”
Trong chúng nữ Hàn Diệc Chân vốn là người thông minh nhất, từ lúc Phương Tranh “ lâm chung di ngôn” thì nàng liền nhìn ra một chút mánh khóe, một mực im lặng không lên tiếng, cố nén cười, làm gương mặt đỏ bừng.
Nghe được Phương Tranh nói, Hàn Diệc Chân bậm chặt môi, hướng Trường Bình dịu dàng bái xuống, sụp mắt nhẹ giọng nói: “ Muội muội Diệc Chân, gặp qua tỷ tỷ.”
Trường Bình xoa xoa nước mắt, cái mũi nhỏ giương lên, như có như không hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không còn dùng ác ngữ đáp lại.
Trong lòng Phương Tranh vui mừng, đang muốn nhảy dựng lên cười to, nhưng bỗng nhiên cảm giác thời cơ không đúng, vội vàng dùng sức ho khan vài tiếng, run giọng nói: “ Đại phu, đại phu đâu…”
Ngự y đứng một bên nhìn kịch vui hồi lâu mới nén cười đến gần, ngồi xổm người xuống nói: “ Quốc công gia, lão hủ là ngự y trong cung…”
Phương Tranh lại dùng sức ho khan vài tiếng, sau đó ôm đồm tay đại phu, suy yếu không gì sánh được nói: “ Đại phu, nhanh, nhanh, ta nghĩ ta còn có thể cứu trị một chút…”
Mọi người: “ ….”
Kiến Vũ tháng tư năm mười ba, tân hoàng hạ chỉ, hướng dân gian mộ quân, lại hạ lệnh kinh thành Long Vũ, Long Tương hai quân đi đến phương bắc U Châu đóng quân, việc mộ quân tại dân gian toàn bộ điều tới U Châu, sung nhập danh sách Long Vũ quân. Do lĩnh binh đại tướng Phùng Cừu Đao phụ trách huấn luyện điều khiển.
Song song, tân hoàng còn hạ chỉ, đem Thần Vũ quân bảo vệ xung quanh kinh thành có hơn bốn vạn người đều điều ra kinh thành, phái đến biên cảnh Tề Châu đóng quân, mà trú quân địa phương của các châu phủ phía nam cảnh nội Hoa triều, thì điều một nửa đi đến tây bắc Hưng Khánh phủ đóng quân.
Đến tận đây, Hoa triều đã dốc hết binh lực toàn nước, toàn bộ bố phòng nơi biên cảnh giáp với Đột Quyết, phân tây bắc, đông bắc cùng với phương bắc ba phương hướng, vận dụng hơn mười vạn đại quân, mơ hồ đối với Đột Quyết thực thi chiến thế ba mặt vây quanh hợp lại, tam quân như đao ra khỏi vỏ, kiếm khỏi bao, nghiêm mật nhìn chăm chú vào cảnh nội Đột Quyết Mặc Xuyết Khả Hãn cùng quốc sư Mặc Cúc Liên tranh đấu.
Lúc Hoa triều phái ra sứ giả gặp mặt Mặc Cúc Liên, quả nhiên không ngoài suy đoán của Phương Tranh, Mặc Cúc Liên lập tức liền đáp ứng yêu cầu kết minh của Hoa triều, lúc này là lúc hắn đang tiến lui đều khó, đối ngoại thì xưng là vì tiểu Khả Hãn báo thù giết cha, không chết không ngớt, tuyệt không thỏa hiệp đầu hàng. Nhưng Mặc Cúc Liên đánh một trận thất bại thật lớn bên ngoài Hắc Sa Thành, binh bại như núi đổ, đã thối lui đến Tháp Sơn phía đông bắc U Châu, Mặc Cúc Liên thu thập tàn quân, dưới trướng còn hơn mười vạn dũng sĩ, lại mất đi đại bộ phận thảo nguyên bãi cỏ cùng bộ lạc, quân không có lương thực, ngựa không cỏ khô, chính là lúc trong ngoài đều khốn đốn.
Mặc Cúc Liên biết rõ, lúc này nếu hắn đầu hàng Mặc Xuyết, bao nhiêu uy danh của hắn tích lũy bao năm trong Đột Quyết sẽ trong một đêm tan nát hầu như không còn, trong lòng người Đột Quyết, chỉ có dũng sĩ chết trận, không có quốc sư đầu hàng, bằng không tình cảnh hắn so với hiện tại càng thêm gian nan. Dù là có khó khăn có khổ, Mặc Cúc Liên cũng không thể tuyển chọn đầu hàng, huống chi hắn mới lập ấu tử của Cốt Đốt Lộc làm Khả Hãn, về công về tư hắn đều phải cắn răng kiên trì xuống phía dưới.
Lúc này Hoa triều sứ giả lại đến, không khác nắng hạn gặp cam lồ, đối với điều kiện do Hoa triều sứ giả đưa ra, Mặc Cúc Liên không chút suy tư liền đáp ứng xuống tới.
Dù là không ai giúp đỡ, hắn cũng phải cắn răng chống đỡ tới cùng với Mặc Xuyết, huống chi còn có một Hoa triều ở sau lưng vô điều kiện chi trì hắn, cuồn cuộn không ngừng cung cấp lương thảo cho hắn, binh khí và quân giới, tuy hắn hiểu rõ Hoa triều hoàng đế kỳ thực là muốn hắn trở thành pháo hôi, kéo dài Mặc Xuyết, nhưng Mặc Cúc Liên cũng không chút do dự chấp nhận điều kiện đã đưa ra.
Đây vốn là chuyện không còn đường lựa chọn, Mặc Cúc Liên không có lý do phản đối, nếu như hắn không tiếp thu điều kiện của Hoa triều, kết cục của hắn vẫn là thất bại, hơn nữa còn bại nhanh hơn.
Vì vậy, Hoa triều và Mặc Cúc Liên ăn nhịp với nhau, cùng tháng, tân hoàng hạ chỉ, khẩn cấp từ U Châu triệu tập rất nhiều lương thảo và binh khí, vận chuyển đến chi quân đội của Mặc Cúc Liên tại Tháp Sơn.
Mặc Cúc Liên nhận được lương thảo, trải qua một phen điều chỉnh và suy nghĩ kỹ càng, Mặc Cúc Liên chia mười vạn binh sĩ thành lẻ tẻ, từng nhóm ra xuất kích, gặp mạnh thì tránh, gặp yếu thì công, tại thảo nguyên kéo dài trận đánh du kích cùng đại quân của Mặc Xuyết.
Trận du kích thảo nguyên này đã tiến hành suốt bốn tháng, song phương tổn hại không lớn, nhưng việc tác chiến quy mô nhỏ lại vô cùng nhiều lần, Mặc Xuyết Khả Hãn đối với việc này đau đầu không ngớt.
Kinh thành giữa tháng tám, đã giữa hè, mặt trời chói chang chiếu sáng khắp đại địa, trong kinh thành nóng rực như lò lửa.
Trong Cần Chính Điện nơi cấm cung, một đám người đang vây quanh địa đồ cực lớn tỉ mỉ nghiên cứu, thần tình chuyên chú, sắc mặt nghiêm túc.
Hai bên có hơn mười tiểu thái giám đang đứng, dùng sức phe phẩy cây quạt tròn lớn trong tay, lại còn bưng ô mai ướp lạnh liên tục bưng vào trong, dưới hầm của hoàng cung có dự trữ băng, đặt khắp bốn phía chung quanh điện, nỗ lực giúp đại điện đang oi bức có thêm vài phần mát mẻ.
Phương Tranh không hề chú ý cởi luôn quan giày, để chân trần dẫm lên tấm thảm đỏ thẫm trong điện, quan bào của hắn cũng trở nên mất trật tự khó coi, quạt tròn thổi ra gió nóng hực hất bay vạt quan bào của hắn, đã thấy bên trong ngoại trừ một cái khố khêu gợi ra, cái gì cũng không thèm mặc. Chỉ lộ ra lông chân lún phún, đặc biệt chói mắt.
“ A thật mát mẻ!” Phương Tranh một ngụm uống cạn nước ô mai chua mát lạnh trong chén ngọc bích, hô to thống khoái. Xoa xoa khóe miệng, chỉ vào chén rỗng nói với cung nữ còn đang ngạc nhiên: “ Nhanh, lấy cho ta thêm một chén. Không, hai chén! Không, ai, ngươi thẳng thắn cho ta nguyên một bàn luôn.”
Một bên Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức nhíu mày nhìn Phương Tranh, lắc đầu nói: “ Phương đại nhân, đây là cấm cung đại nội, hoàng thượng ngự giá phía trước, ngươi…ngươi cũng thật vô kỷ luật!”
Mập Mạp ngồi sau án thư cười nói: “ Vô phương, nơi này không phải kim loan điện, trẫm tuyên các ngươi tiến cung, để nói cái nhìn về chiến sự phương bắc, tùy ý một chút thì được, hơn nữa, Ngụy lão cũng không biết rõ thái độ làm người của Phương ái khanh sao? Ha hả, hắn luôn có tính tình này, có sửa cũng không sửa được.”
Một tiếng “Ngụy lão” gọi đến làm Ngụy Thừa Đức cảm động đến rơi nước mắt, cảm động hướng Mập Mạp chắp tay, lại hung hăng trừng mắt liếc Phương Tranh, không nói thêm lời nào.
Mấy tháng qua Phương Tranh sống rất sung sướng, đi vòng vo vài vòng, cuối cùng Trường Bình cũng đơn giản đáp ứng cho Hàn Diệc Chân vào cửa, mặc dù quan hệ giữa hai nàng hiện nay không quá hòa thuận, nhưng Hàn Diệc Chân vào nhà, liền giải quyết một khối tâm bệnh thật to của Phương Tranh, từ đó trở đi, Phương Tranh cả ngày đều cười toe toét.
Dưới ngòi bút của Kim lão nhân kể về Vi tước gia cưới về bảy phòng lão bà như hoa như ngọc, so với Vi tước gia ta chỉ cưới có sáu, lại nói, ta rốt cục cũng rất thuần tình nha.
Bất quá Trường Bình cũng không đơn giản buông tha hắn, luôn mãi trình bày đạo lý “ chuyện không qua sáu”, đồng thời đặt một cây kéo sắc bén dưới gối nằm, tuyên bố nếu Phương Tranh còn dám cưới thêm một người vào nhà, hậu quả rất nghiêm trọng. Thời gian Trường Bình uy hϊế͙p͙ hắn, đôi mắt đẹp không chút thiện ý nhìn vào hướng hạ bộ của hắn quan sát, Phương Tranh cảm thấy dưới hạ bộ thật sự lạnh lẽo…
Phương Tranh vẫn như cũ một bộ dáng dấp lười nhác, cười tủm tỉm nói: “ Ngụy đại nhân, ngài cũng đừng cố chống nữa, trời nóng như thế, ngài ăn mặc quan bào dầy như thế, không sợ nghiện ra một thân rôm sảy sao? Buổi tối nếu Y Y tiểu thư của Mẫu Đơn Lâu nhìn thấy thân thể ngài nổi điểm đỏ, sợ là trái tim không thích, không chính xác sẽ không cho ngài lên giường của nàng, lúc đó thật là uổng phong cảnh nha.”
Lời vừa nói ra, cả điện oanh cười, Ngụy Thừa Đức lại tức giận đến râu mép thẳng run run, một lát nói không ra lời.
Mập Mạp bật cười vài tiếng, lại cảm giác không thích hợp, vội vàng thu dáng tươi cười, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm địa đồ trên án thư, trầm giọng nói: “ Mặc Cúc Liên sợ rằng không còn kéo dài được bao lâu nữa, sách lược xé chẵn thành lẻ là không tệ, nhưng đây chỉ là mưu sách trong thời gian ngắn tạm thích ứng, không thể dùng quá lâu dài, nếu tính nhẫn nại của Mặc Xuyết hao hết, chắc chắn chỉnh hợp đại quân, toàn lực hướng Tháp Sơn tiến công, đến lúc đó vương trướng của Mặc Cúc Liên và tiểu Khả Hãn thật khó bảo toàn. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chạy trốn về hướng đông, thời gian đó, U Châu của chúng ta liền đứng mũi chịu sào, bị quân tiên phong của Mặc Xuyết chỉ thẳng tới.”
Ngụy Thừa Đức gật đầu nói: “ Hoàng thượng nói đúng, Mặc Cúc Liên không thể tiếp tục thối lui, nếu còn lui, Hoa triều ta tất phải cùng Mặc Xuyết khai chiến, nhưng lúc này quân sĩ của ta còn huấn luyện chưa đủ, lương thảo còn thiếu, căn bản còn chưa chuẩn bị tốt để cùng người Đột Quyết đánh một trận lớn, lúc này khổ chiến, phần thắng thật là không cao.”
Phùng Cừu Đao phụng mệnh lĩnh Long Vũ quân đi U Châu đóng giữ, kiêm trọng trách phụ luyện tân quân, trong kinh thành chỉ còn lại ít viên tướng lĩnh, còn có Bộ Binh thượng thư, thị lang mấy quan viên.
Mập Mạp khổ não nhìn chằm chằm địa đồ, thở dài nói: “ Mặc Cúc Liên nếu muốn bảo tồn thực lực, nghĩ muốn lui cũng không ngăn được hắn, đối hắn thật không còn đánh nổi trận này, vậy nên làm sao…”
Phương Tranh thấy mọi người trong điện đều mặt ủ mày chau, không khỏi cười nhạo nói: “ Đó có gì là khó, nghĩ một biện pháp kéo dài không phải là được, xem các ngươi đi, cứ mặt mày rầu rĩ, có cần vậy sao?”
Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn, Mập Mạp hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: “ Phương huynh…khái, Phương ái khanh có biện pháp gì giữ chân Mặc Xuyết?”
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: “ Biện pháp còn nhiều mà, tỷ như nói, lệnh trú quân Hưng Khánh phủ điều ra một cỗ binh lực nhỏ, ở phía sau Mặc Xuyết cướp đoạt thu phong, cướp đi mấy tiểu bộ lạc. Phân tán lực chú ý của hắn, có lẽ chúng ta đường đường chính chính đánh ra cờ hiệu điều đình, tham gia vào giữa Mặc Xuyết và Mặc Cúc Liên, nghĩa chính lời nghiêm thỉnh bọn họ vì thiên hạ bách tính sinh linh, ngồi xuống đàm phán, lại có thể kêu Mặc Cúc Liên giả ý đầu hàng Mặc Xuyết, phái ra sứ giả cùng hắn bàn chuyện đầu hàng, kéo dài một hai tháng, lại dùng lý do đàm phán không thành mà vỡ tan, lại cùng hắn đánh thành một đoàn. Đánh không lại thì bàn tiếp, ai nha, dù sao những chiêu này cộng lại cùng xài, cũng đủ giữ chân Mặc Xuyết một năm hơn gì đó. Ha hả, kể từ đó, không phải giúp chúng ta tranh thủ đủ thời gian sao?”
Mọi người trầm ngâm một hồi, lại không ai nói gì, Mập Mạp đầy mặt vui mừng, cười nói: “ Quả nhiên cũng là Phương huynh quỷ kế đa đoan…khái khái, đa mưu túc trí, không sai, trong một năm này, chúng ta không cầu thắng, chỉ cầu kéo dài thời gian Mặc Xuyết tiến công Hoa triều ta, kết quả mới là trọng yếu nhất.”
Phương Tranh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên thần sắc nghiêm túc nói: “ Ai, các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, không quan tâm là dùng biện pháp gì, quá trình của nó nhất định phải…”
“ Tiết kiệm tiền phải không?” Mọi người đồng thanh nói, song song hèn mọn liếc mắt nhìn Phương Tranh.
Mấy tháng qua, Phương Tranh không lúc nào đem hai chữ “ tỉnh tiễn” đọng bên mép, kẻ khác phiền hay không phiền, nhưng Phương Tranh thực tại thật xót xa. Lúc đó trên triều đình nhất thời nhiệt huyết sôi trào, không nghĩ ngợi liền đào ra ba trăm vạn lượng bạc, nói ra miệng, hối hận cũng đã không còn kịp rồi, duy cầu triều đình các vị đại lão khi điều binh khiển tướng, có thể lo liệu “ nhiều, nhanh, tốt, kiệm.” nguyên tắc, xài ít tiền nhất. Chuyện gì làm đến tối đa, đỡ phải xài hết tiền lại tìm hắn đòi, Phương gia tuy là Hoa triều thủ phủ, nhưng cũng không chịu nổi kiểu lăn qua lăn lại như vậy nha, huống chi bút bạc này còn rất có khả năng làm bánh bao thịt đánh chó, vừa đi không về. Vì thế Phương Tranh càng giữ chặt túi tiền, một đồng cũng không muốn tiếp tục đào ra nữa.
Mọi người còn đang thương nghị, bỗng nhiên một gã tiểu thái giám từ ngoài điện nhanh chóng chạy tới, người còn chưa vào điện, liền cao giọng hô to: “ Quốc công gia, Phương đại nhân, nhanh, nhanh…”
Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, Mập Mạp bất mãn nhíu mày nói: “ Chuyện gì xôn xao? Không thấy trẫm cùng các đại thần thương nghị chính sự sao? Vừa chạy vừa kêu, còn thể thống gì!”
Tiểu thái giám lúc này đã bước vào cửa điện, nghe vậy phác thông một tiếng quỳ xuống, thở hổn hển run giọng nói: “ Hoàng thượng thứ tội, nô tài có việc khẩn cấp bẩm báo.”
“ Chuyện gì?”
Tiểu thái giám ngẩng đầu, nhìn phía Phương Tranh nói: “ Quốc công gia, người hầu trong phủ của ngài quỳ ngoài cửa tây cung cầu nô tài thông bẩm đại nhân một tiếng, phu nhân của ngài, Trường Bình công chúa điện hạ, nàng…nàng đau bụng khó nhịn, ngự y nói, sợ là phải sinh rồi! Quốc công gia, ngài nên nhanh trở lại phủ xem đi.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường yên tĩnh, một lát không ai lên tiếng.
Phương Tranh mở to mắt, hơi giật mình đứng ngay tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Giống như bức tượng đá, thẳng đến chén ô mai băng trong tay hắn rơi luôn xuống mặt đất, phát sinh một tiếng “ xoảng” giòn vang, lúc này mọi người mới phục hồi lại tinh thần.
Phương Tranh dùng sức lắc đầu, chỉ vào mũi mình, ngơ ngác nói: “ Ta…ta phải sinh rồi?”
Tiểu thái giám mặt mày đen thui: “ Quốc công gia, không phải ngài sắp sinh, mà là phu nhân của ngài sắp sinh đó.”
“ Nói như vậy, ta…ta sắp làm cha rồi?” Phương Tranh vẫn ngây ra lẩm bẩm.
Vẻ mặt Mập Mạp vui mừng, hung hăng vỗ vai Phương Tranh một chút, quát to: “ Còn phát ngây cái gì! Nhanh đi về nhà! Đi mau đi mau, ta cùng các vị đại nhân lập tức đến.”
Lúc này Phương Tranh mới giống như một con thỏ trúng tên nhảy dựng lên, thần sắc mừng như điên, còn không kịp mang giày, để chân trần chợt lóe thân liền hướng cửa cung chạy đi, vừa chạy vừa hét lớn: “ Mật nhi, chờ ta về hãy sinh! Ta nhất định phải sinh ra một hài nhi phẩm chất tốt đẹp, tương lai gây họa nhân sinh.”