Đại khái chuyện là như vậy, Lan Nhi đảo mắt liền hướng hai vị lão gia tố giác cáo trạng, Phương lão gia trong cơn thịnh nộ đã chấp hành gia pháp, lệnh cho hộ vệ đem Tiểu Ngũ ra đánh mười roi, vẫn còn chưa hết, Phương lão gia quyết định truy cứu rõ nguồn gốc tội ác, không cần phải nói, nguồn gốc tội ác đương nhiên là từ Phương đại thiếu gia.
Phương Tranh nghe Lan nhi kể lại sự tình, nhịn không được “phì” cười một tiếng, thì ra là vậy, nhìn không ra Tiểu Ngũ hiền lành chất phác, không ngờ cũng có bộ mặt ɖâʍ đãng như thế.
Cười là một căn bệnh truyền nhiễm, trong chính sảnh mọi người đang đem sự tình cẩn thận tưởng tượng lại, đều cảm thấy được, có điểm buồn cười, kỳ thật cũng chẳng có gì to tát, trong Phương phủ có rất nhiều gia đinh cùng nha hoàn đánh mắt đưa tình, thậm chí cuối cùng tu thành chính quả, ngày thường hai vị gia chủ Phương gia đều cho tự do yêu đương, người làm ăn buôn bán chú trọng tích đức, trên phương diện này, Phương lão gia cũng rất thoải mái.
Nhưng hôm nay Tiểu Ngũ buông lời chòng ghẹo như vậy, hơn nữa lại đụng phải nha hoàn thϊế͙p͙ thân của Phương phu nhân, sự kiện này có chút đặc thù, đã mắc phải tội trong gia pháp, ngẫm nghĩ cẩn thận lại, đánh cũng đã đánh qua, mắng cũng đã mắng qua, không nên truy cứu tiếp chuyện này. Lại nói Tiểu Ngũ cũng đáng thương, nội tâm mỏng manh giống hệt Phương đại thiếu gia.
Vì vậy, ngoại trừ Phương lão gia dùng sức nghiêm mặt đến mức đỏ bừng, cố gắng nhịn cười, còn những người khác đều nở nụ cười, Phương phu nhân ôm bụng cười to, thẳng cho đến khi thốt lên một tiếng “ôi” mới ngừng lại, ngay cả Lan nhi vừa rồi còn một ủy khuất khóc lóc một phen, lúc này cũng vừa cười vừa hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ.
Nhưng Tiểu Ngũ thì không cảm thấy buồn cười chút nào, vận khí không tốt, ăn mười đòn roi gia pháp, lại bị phạt quỳ, tiểu tử này đang cảm thấy rất ủy khuất.
Phương lão gia “khụ” một tiếng, nói: “Được rồi, được rồi, tất cả giải tán, trở về đi ngủ. Tranh nhi, ngày sau ngươi phải chú ý đến cử chỉ cùng hành động của mình, đừng dạy hư Tiểu Ngũ. Nghe rõ chưa?”
Phương Tranh cung kính gật đáp ứng một tiếng, dẫn Tiểu Ngũ lui xuống.
Tiểu Ngũ vừa bị trừng phạt, đang đau đến mức nhe răng trợn mắt. Phương Tranh đỡ hắn từng bước, đi về phía tiểu viện.
Phương Tranh nín cười, nghiêm mặt nói: “Ta nói tiểu tử ngươi cũng đủ đảm lược, nha hoàn thϊế͙p͙ thân của mẫu thân ta mà ngươi cũng dám đụng vào, ngay cả ta cũng không có lá gan như vậy đâu.”
“Thiếu gia…. Tiểu nhân thật sự là xui xẻo, trong phủ nhiều nha hoàn như vậy, ai ngờ đụng phải Lan nhi tỷ đâu…..” Tiểu Ngũ thanh âm ủy khuất nói, kể lể sự bất hạnh của bản thân mình.
“Đáng đời! Tán gái cũng cần phải có trình độ, chưa nhìn thấy mặt người ta cũng dám trêu chọc, không bị đánh chết coi như ngươi mạng lớn.”
“Chẳng phải, mọi ngày ở trên đường, thiếu gia cũng làm như thế a.... Tiểu nhân theo sau cước bộ của thiếu gia, chỉ là muốn học được một ít phong thái tán gái….” Tiểu Ngũ giải thích, nói.
“Cút! Phong thái của ta học dễ dàng như vậy sao? Lần này tự ngươi tỏ ra thông minh cho nên mới bị trừng phạt, sau này phải nhìn kỹ xem ta tán gái như thế nào, đừng có làm mất hết mặt mũi của bổn thiếu gia!” Phương Tranh khinh thường liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ một cái.
“Dạ, sau này tiểu nhân sẽ dùng tâm quan sát, chăm chỉ khổ luyện, lĩnh ngộ những tinh túy tán gái của thiếu gia….”
“…”
“Thiếu gia, người nói Lan nhi tỷ có nhìn trúng tiểu nhân hay không? Dù sao tiểu nhân cũng coi như là tâm phúc của người, địa vị so với nàng cũng không kém bao nhiêu.”
“Uy? Thì ra ngươi có tâm tư, tuổi đã không còn nhỏ nữa rồi, xuân tâm đại động sao?”
Trong đêm khuya, chủ tớ hai người từng bước đi về phía tiểu viện…
Sự tình khai trương cửa hàng son phấn đang tiến hành rất thuận lợi, lúc trước Phương Tranh đã phức tạp hóa vấn đề. Trên thực tế, hiệu buôn Phương gia có một đoàn thể khổng lồ hậu thuẫn, một khi sự tình bàn bạc thống nhất, sau khi xác định, các cơ sở phân nhánh sẽ tiếp nhận hoàn thành toàn bộ thủ tục xây dựng cửa hàng son phấn, cũng dựa theo bản thảo kế hoạch của Phương Tranh cùng Phượng tỷ mà bắt đầu thực hiện từng bước. Hết thảy mọi chi phí đều do người một đảm nhận tính toán, ngày sau bẩm báo cho Phương Tranh biết kết quả.
Hiện giờ, Phương Tranh rất nhẹ nhàng thoải mái, chuyện cần làm mỗi ngày chính là đến thư viện, hoặc tới Ngọc Như Trai ngồi một chút, cùng Phượng tỷ nói dăm ba câu chuyện phiếm, Phượng tỷ đã không trang điểm cái bộ dạng hù chết người kia nữa, thường ngày đều phơi dung nhan diễm lệ của nàng ra ngoài, thanh nhã thoát tục, làm cho nhiều người được mở rộng tầm mắt.
Buổi tối thì hắn ngồi trong phòng kiểm tra lại sổ sách, bên trong sổ sách ghi chép những khoản tiền tiêu dùng của một vài phương diện nhỏ, thân là người có quyền quyết định tối cao, cách làm của Phương Tranh cũng rất đơn giản, đồng ý, hoặc là không đồng ý.
“Cuối tháng hẳn là có thể khai trương, Phương thiếu gia, chuyện này phải cảm tạ ngươi a, hiệu buôn Phương gia quả nhiên danh bất hư truyền, chuyện tình rườm rà như vậy, đều xử lý gọn gàng như nước chảy mây trôi, không còn gì để nói, nếu một mình tỷ tỷ làm, mấy tháng cũng chưa chắc đã xong được.” Phượng tỷ nhấp một ngụm trà, cười nhạt nói.
Mấy ngày hôm nay, Phượng tỷ thường xuyên lui tới Phương phủ, dù sao cũng là kết minh buôn bán sinh ý, có rất nhiều sự tình hai người phải cùng nhau thương lượng quyết định.
“Đương nhiên, dù sao cũng là thủ hạ đã đi theo Phương gia nhiều năm, bọn hắn biết phải làm chuyện gì. Tuy nhiên Phượng tỷ cũng là nữ trung hào kiệt, nếu ngươi làm nhất định cũng không thua kém bọn hắn bao nhiêu, tiểu đệ cũng chỉ là giúp một điểm nhỏ cho Phượng tỷ mà thôi.” Phương Tranh cười híp mắt nói.
“Tiểu bại hoại, miệng lưỡi không xương, nghe nói gần đây lo liệu sự tình cửa hàng, mà ngươi ngay cả đọc sách viết chữ cũng đều bỏ bê hay sao?”
“Nga, cái này cũng không thể nói là bỏ bê, việc này cũng không gấp gáp, một khi đã chạy lại chạy như bình thường, Phượng tỷ xem bộ dạng của ta, có giống một gã chăm chỉ đọc sách hay không?”
“Tốt nhất nên tận lực đọc nhiều sách một chút, nam nhân các người làm chuyện đại sự, không phải thường cầu vinh hoa phú quý hay sao? Nếu ngày sau ngươi có công danh, tỷ tỷ ta lại có một chỗ dựa vững chắc rồi.”
“Ách, này….Chỉ sợ rất khó, không thiết thực chút nào, người như ta nếu đi làm quan, mười phần chính là một vị quan tham, kết cục cuối cùng là đứng trên pháp trường, ân, lăng trì xử trảm cũng không biết chừng, phải xem tham nhiều hay tham ít.”
“Tiểu bại hoại, thật sự là một tiểu bại hoại….” Phượng tỷ mặt đầy xuân ý, phong tình vạn chủng trắng trợn liếc mắt đưa tình nhìn Phương Tranh một cái, Phương thiếu gia nhìn thấy không khỏi thất thần.
“Phượng tỷ, ngươi không đánh son trát phấn, thoạt nhìn còn thuận mắt hơn, tiểu đệ không hiểu vì sao lần đầu tiên gặp mặt, ngươi lại đem nhan sắc của mình biến thành bộ dáng như vậy, vốn đã lệ chất trời sinh, cần gì phải dệt hoa trên gấm?”
Phượng tỷ cảm thán thở dài nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không muốn như ngươi nói sao? Nữ nhân nào không quý trọng dung nhan của mình, không phải bất đắc dĩ, ai lại tự giày xéo chính bản thân mình? Tỷ tỷ biết dung mạo của mình không tệ, vóc người cũng được, cho nên rất hay gặp phiền toái. Thỉnh thoảng có một đám du côn vô lại đến cửa hàng nháo sự, còn không phải là vì nhan sắc này của tỷ tỷ hay sao? Rơi vào đường cùng, tỷ tỷ đành phải cải trang ăn mặc thành bộ dáng kia, ít nhất như vậy thì bọn chúng sẽ không để ý tới ta, tỷ tỷ cũng có thể yên ổn sống qua ngày.”
“Kẻ nào ăn hϊế͙p͙ Phượng tỷ chính là ăn hϊế͙p͙ ta, đám du côn vô lại nào mà không có mắt như vậy, tỷ tỷ ngươi nói cho ta biết, tiểu đệ giúp ngươi đi thu thập bọn chúng!” Phương Tranh xắn tay áo, nói. Nữ nhân phong tao như vậy, thiếu gia ta còn chưa thưởng thức tư vị, sao có thể tới lượt bọn chúng.
“Hình như đó là người của Cửu ca, nghe nói tại cửa Nam thành có thế lực rất lớn, dưới tay không ít đàn em, quên đi, không thể động vào bọn chúng.” Phượng tỷ bất đắc dĩ nói.
“Cửu ca? A, ha ha, ha ha…..”
“Có chuyện gì buồn cười.” Phượng tỷ trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Không, không có gì, Phượng tỷ, sau này cứ an tâm buôn bán đi, đừng cải trang thành cái bộ dáng kia nữa, còn gã Cửu ca, đời này ngươi sẽ không còn nhìn thấy hắn được nữa, chỉ sợ cỏ mọc trên nấm mộ của hắn đã cao hơn đầu người rồi.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Tôn quản gia vội vàng chạy tới, trước tiên chắp tay hướng Phượng tỷ xin lỗi, sau đó nói với Phương Tranh: “Thiếu gia, bên ngoài đại môn có một vị tướng quân muốn gặp người, hắn nói hắn họ Phùng, là Kim Ngô Vệ… Thiếu gia, người có quen biết vị tướng quân triều đình nào như vậy hay không?”
“Họ Phùng? Uy! Phùng tướng quân, mau, nhanh đi mời hắn vào đây, quên đi, để ta tự mình đi mời hắn.” Không biết vì cái gì, Phương Tranh rất có hảo cảm đối với vị Phùng tướng quân này.
“Chuyện chính sự đã bàn bạc xong rồi, ta cũng cần phải quay về làm việc.” Phượng tỷ liền đứng dậy đi theo Phương Tranh, nhưng trong lòng kinh ngạc không thôi, rốt cuộc vị thiếu gia này có địa vị như thế nào? Quen biết công chúa không nói, còn quen biết cả tướng quân Kim Ngô Vệ, nhìn hắn như thế nào, cũng không thấy hắn là cái hạng phá gia chi tử như thiên hạ đồn đại.
“Ân, ta tiễn Phượng tỷ ra ngoài đại môn, luôn một thể!”
Phương Tranh quay đầu phân phó Tôn quản gia: “Cho người hầu chuẩn bị xe ngựa, đưa Phượng tỷ về nhà.”
Hai ngươi bước ra tới cửa, thấy có rất nhiều người hầu đang đứng cách đó không xa, cẩn thận đánh giá Phùng Cừu Đao, Phương gia làm ăn buôn bán nhiều năm nay, nhưng lại chưa bao giờ có người trong quân đội tới hỏi thăm, hiện giờ có một vị tướng quân, một thân khôi giáp, đám người hầu không khỏi tò mò, sôi nổi suy đoán ý đồ của hắn đến đây làm gì.
Phượng tỷ ở một bên, hướng Phương Tranh vén áo thi lễ, cáo từ rời đi.
Phùng Cừu Đao vẫn một bộ dáng lạnh lùng, thân mặc khôi giáp, đầu đội mũ sắt, đối với ánh mắt đánh giá của mọi người, hắn không để ý, khí vũ hiên ngang đứng thẳng bên ngoài đại môn.
Phương Tranh cười lớn, bước ra đón: “Ai nha, hôm nay cơn gió nào, lại khiến cho Phùng tướng quân phải tự mình đến đây, có chuyện gì ngài cứ phân phó người tới là được rồi, làm gì lại phiền ngài nhọc sức như vậy.”
Phùng Cừu Đao trông thấy Phương Tranh nhiệt tình, khóe miệng hơi mỉm cười, tỏ vẻ hắn đã cười qua, sau đó thần sắc trịnh trọng nói: “Phương thiếu gia, bổn tướng phụng mệnh Trường Bình công chúa mà đến, công chúa có mấy lời muốn nói, nhắc nhở bổn tướng nhất định phải giáp mặt, truyền lời cho Phương thiếu gia.”
Đám người hầu trong Phương phủ thấy thiếu gia quen biết cùng vị tướng quân này, không chỉ có vậy, mà trong lời nói của vị tướng quân, tựa như thiếu gia còn quen biết với một vị công chúa điện hạ, nhất thời đám người hầu kẻ hạ bắt đầu bàn tán sôi nổi.---------Mập Mạp cùng Trường Bình thì mọi người đều nhận biết, nhưng thân phận của bọn họ, trong Phương phủ chỉ có ba vị chủ nhân rõ ràng mà thôi.
“Trường Bình? Nàng lại có chủ ý điên cuồng gì đây….Ách, công chúa điện hạ có lời gì, mời Phùng tướng quân nói.”
Bỗng nhiên, vẻ mặt của Phùng Cừu Đao trở nên quái dị, ánh mắt nhìn mọi người chung quanh, tựa như có chuyện khó nói.
Phương Tranh thấy thế, hung hăng nhìn đám người hầu, quát một tiếng: “Các ngươi rảnh rỗi lắm sao? Một đám không có chuyện gì để làm sao? Tất cả vây quanh cửa làm chi, đều lăn hết cho ta!”
Mọi người âm thầm rút lui.
Phương Tranh nhìn Phùng Cừu Đao, cười khan nói: “Người hầu trong phủ không hiểu quy củ, khiến cho Phùng tướng quân chê cười.”
Phùng Cừu Đao khóe miệng hơi giãn ra, nghiêm mặt nói: “Phụng mệnh Trường Bình công chúa truyền chỉ….”
“Đợi, đợi một lát” Phương Tranh vội vàng ngắt lời nói: “Cái này, ta có cần phải bày hương án lên không?” Trong ti- vi đã từng xem qua, bình thường tiếp chỉ đều phải bày hương án, Phương Tranh cũng không phân biệt được thánh chỉ cùng truyền chỉ có khác gì nhau hay không? Nói cho cùng thì cũng là bồ tát ở trong một miếu, hương hỏa cũng đều giống nhau.
“…Không cần.” Phùng Cừu Đao sắc mặt khó coi.
“Phụng mệnh Trường Bình công chúa….”
“Đợi, đợi một chút nữa.” Phương Tranh áy náy nhìn Phùng Cừu Đao cười nói: “…Ta có phải quỳ xuống hay không? Nếu quả thật phải quỳ xuống, cái truyền chỉ chó má này, ta từ chối không tiếp?”
“…Thánh chỉ mới phải quỳ, công chúa truyền chỉ thì không cần.” Phùng Cừu Đao liếc mắt nhìn trời, nói.
“Nga, Phùng tướng quân, ngài tiếp tục đi thôi.”
“Phụng…” Phùng Cừu Đao dừng một chút, đặc biệt chú ý nhìn Phương Tranh, xác định hắn sẽ không cắt ngang lời của mình, lúc này mới tiếp tục nói: “Phụng mệnh Trường Bình công chúa truyền chỉ, bổn tướng quân hướng Phương đại thiếu gia thuật lại nguyên văn lời nói của công chúa…”
“Gọi ta là Phương lão đệ sẽ tốt hơn…” Phương Tranh vẫn không biết hối cải, nhỏ giọng chen ngang lời của Phùng Cừu Đao.
Lần này, Phùng Cừu Đao không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “….Nguyên văn lời của công chúa là : ‘Họ Phương hỗn đản, con mẹ nó, có phải ngươi đã quên ta rồi hay không? Không phải đã hứa là sẽ tới thăm lão nương hay sao? Như thế nào mấy ngày hôm nay không có động tĩnh gì? Nếu ngươi không giữ lời, lão nương sẽ thiến ngươi!’ Đây là nguyên văn lời của công chúa điện hạ, bổn tướng đã thuật lại xong rồi, Phương thiếu gia, ngươi đã nghe rõ ràng chưa? Có cần bổn tướng nói lại lần nữa hay không?”