“Ca ca, tên vương bát đản….Tiểu tử họ Phương kia cùng Phùng Cừu Đao nói chuyện gì đó? Vẻ mặt xu nịnh, bộ dáng a dua, nhìn mà thấy ghét!” Tiểu Măng Non ngồi trong xe ngựa bĩu môi, hỗn đản này, bình thường làm sao lại thích chống đối với ta như vậy?
“Mật Nhi, Phương huynh là bằng hữu chí thân của ta, muội có thể đối với hắn khách khí một chút được không?” Mập Mạp cau mày khiển trách: “Chúng ta vốn là dòng dõi hoàng tộc, bình thường đã ít bằng hữu, huống hồ vừa rồi Phương huynh còn cứu chúng ta, muội không mang ơn người ta thì thôi, có thể nào lại đối xử vô lễ với hắn như vậy?”
“Ai nha, biết rồi! Ca ca cũng thật dài dòng, sau này muội đối xử với hắn tốt hơn là được.” Tiểu Măng Non chu cái miệng nhỏ nhắn, tức thì hai mắt chuyển động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, giả vờ tùy ý mở miệng hỏi: “Nghe nói… Hắn …Chưa có hôn phối?”
Mập Mạp ngạc nhiên, tiện đà trong mắt lộ ra một tia tiếu ý, mỉm cười nói: “Không sai, hơn nữa muội cũng chưa có hôn phối, ha ha.”
Tiểu Măng Non nhất thời bị nhìn thấu tim đen, thẹn quá hóa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, dùng sức trừng mắt nhìn Mập Mạp: “Sau này người ta không thèm để ý tới ca ca nữa!”
Hai huynh muội ngồi trong xe ngựa, cười đùa một phen.
Mập Mạp sau khi cười xong, nghiêm mặt nói: “Mật Nhi, nếu muội thật sự có ý tứ đó, vi huynh xin khuyên tiểu muội một câu “phải cẩn thận”, phụ hoàng không bao giờ đồng ý gả công chúa cho một thường dân, hiện giờ Phương huynh một không công danh, hai cũng không quan chức, nếu muội kiên trì muốn gả cho hắn, sợ rằng sẽ rước mầm tại họa cho Phương huynh.” Lời này của Mập Mạp không phải là giả, hoàng đế không trị được công chúa, chẳng lẽ không trị được Phương Tranh, một bách tính thường dân hay sao?
Tiểu Măng Non ngượng ngùng một trận, sau đó cũng dần dần thản nhiên. Từ nhỏ đến lớn, tâm sự của nàng không bao giờ giấu diếm được vị huynh trưởng này, nghe vậy, khóe miệng cong thành một đoàn, không thèm để ý chút nói: “Không công danh thì để cho hắn đi thi lấy công danh, cái này có gì khó, coi như thi không đậu, thi rớt, ca ca cũng có biện pháp đúng không?”
Mập Mạp vò đầu cười khổ thầm nghĩ, lấy tính tình bại hoại của Phương huynh kia, thi được công danh mới là chuyện lạ. Đến lúc đó, nói không chừng cũng phải ra tay giúp hắn một phen, ân, cho hắn một cái chức quan thôi mà? Nhưng chức quan lớn thì cũng không tốt, các vị đại thần trên triều đình đều không phải người mù, đến lúc đó quan ngự sử hạch tội thì cho dù là phụ hoàng cũng không thể công đạo. Ngược lại, nếu làm quan nhỏ thì cũng không xong, muội muội đường đường là đương kim công chúa, nếu gả cho một người có ít công danh, các vị đại thần trên dưới triều đình chắc chắn sẽ gây khó dễ, thật sự là hao tổn tâm trí …
Trên cỗ xe ngựa lắc lư, một vị vương gia cùng một vị công chúa đang đem con đường tương lai của Phương Tranh ra tính toán. Lúc này, Phương đại thiếu gia vẫn hồn nhiên không biết, đang mải mê nói chuyện cùng Phùng Cừu Đao, không ngừng hỏi hắn đánh giặc như thế nào, luyện binh như thế nào, ngày thường phát lương như thế nào, chế tạo binh khí có khó khăn gì không?....Nếu không phải đã biết Phương Tranh cùng Phúc Vương và Trường Bình công chúa rất thân nhau. Phỏng chừng Phùng Cừu Đao đã sớm nghi ngờ hắn đang tính dò la quân tình của Hoa triều.
Vào thành, Phùng Cừu Đao lệnh cho quân lính áp giải đám lưu manh tới Kim Ngô Vệ phủ, sau đó cùng một trăm người, hộ tống Mập Mạp cùng Tiểu Măng Non tiến cung. Xảy ra chuyện tình lớn như vậy, khẳng định Mập Mạp sẽ hướng phụ hoàng hắn giải thích, một chút thóa mạ đoán chừng là không thể tránh khỏi.
Phương đại thiếu gia về nhà thì phải cố che giấu dưỡng thương, phẩm chất đạo đức thế nào mà lại bị người ta đánh thành bộ dạng này.
Trước khi đi, Tiểu Măng Non từ trên xe ngựa nhảy xuống, bước tới trước mặt Phương Tranh, từ thắt lưng bên người lấy ra một chiếc túi hương tinh xảo, màu hồng nhạt, bộ dạng như tùy ý nhét vào trong tay Phương Tranh, mắt nhìn trời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, ngượng ngùng nói: “Hôm nay ta mang hơi nhiều túi hương, để ở trên người cảm thấy không tiện, cho ngươi một cái….Trở về muốn để ở đâu thì tùy ngươi, vứt trong phòng cũng tốt, tùy ngươi xử trí, không để cho ta nhìn thấy nó nữa là được rồi.”
Mang nhiều túi hương, cái cớ này thật ngốc nghếch. Bất quá, cũng không có gì đáng trách, vị Trường Bình công chúa này, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ từng hướng một vị nam nhân nào, thổ lộ thành ý như vậy? Tuy rằng ngữ khí có chút cuồng vọng, phương thức không ăn nhập, nhưng thành ý lần này của nàng cũng là thật tâm.
Đáng tiếc chính là, mị nhãn của nàng xem như vứt cho người mù, Phương đại thiếu gia căn bản là không có ý đồ gì với nàng, hắn thậm chí còn cảm thấy chán ghét vị công chúa tính tình đỏng đảnh này, nghe vậy, liền nói theo bản năng: “Ta không cần…”
Tiểu Măng Non, hai mắt trong veo như mặt hồ, trợn trừng, nói: “Ngươi dám!”
Phương Tranh đành phải buồn bực tiếp nhận, nhưng trong lòng có chút khó chịu, ngươi không cho ta vứt đi, thế nào lại nói tùy ta xử trí? Ngươi cho ta, trở về nhà không phải ta cũng vứt đi hay sao?
Nhưng hắn không biết một điều, tại thời cổ đại, một người nữ tử chưa lập gia đình đem túi hương bên người tặng cho một nam nhân, đại biểu cho ý nghĩa như thế nào. Không thể không nói, Phương đại thiếu gia về một số phương diện nào đó, đầu óc đúng thật là rất chậm tiến.
Làm trò trước mặt mọi người, Phương Tranh không tốt, không để cho nàng có cơ hội xuống đài, tiếp nhận túi hương xong, nói một câu phi thường lỗi thời: “Trở về nhà, ta sẽ giúp ngươi ném nó đi.”
Tiểu Măng Non trong lòng tức khí, người này chẳng nhẽ là một gã ngu ngốc? Một chút tâm tư của nàng, cả đám quân lính ở đây đều rõ ràng rành mạch, sôi nổi cười trộm không thôi, như thế nào hắn lại giả bộ không hiểu?
Người đang tức giận rất hay nói bừa, Tiểu Măng Non là một ví dụ. Phương Tranh không có lĩnh hội được ý tứ của nàng thì thôi, nghe hắn nói còn muốn ném túi hương mình yêu thích nhất, rõ ràng là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.-----Ngươi nói cái người hoa rơi kia có tức giận hay không?
Tiểu Măng Non ngay tức thì, nói không chút suy nghĩ: “Nếu ngươi thật dám ném nó, ta… Ta sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!”
Những lời này đụng chạm đến lòng tự trọng của Phương Tranh, hắn vốn không coi trọng cấp bậc tôn ti trật tự, hơn nữa nhìn thái độ của nàng vênh mặt hất hàm đã muốn không hợp mắt, hiện tại nàng còn ngang nhiên uy hϊế͙p͙ muốn giết người nhà, muốn nhịn cũng không nhịn được, công chúa thì thế nào? Lão tử trả lại cho ngươi một hũ nước tiểu! Rốt cuộc, Vị Phương đại thiếu gia cũng đã nổi giận.
Phương Tranh cười lạnh một tiếng, không chút do dự, đem túi hương cầm trong tay vứt ra phía đằng sau, nhìn chằm chằm vào Tiểu Măng Non, bình tĩnh nói: “Ta ném đi rồi, ngươi tính tru di cửu tộc nhà ta sao?”
Dứt lời, quay đầu nghênh ngang rời đi.
Bên cạnh, vẻ mặt của Phùng Cừu Đao cùng đám quân lính đều không dám tin, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu tử này, thực con mẹ nó, có dũng khí! Dám không nể mặt mũi của công chúa điện hạ như vậy, trong thiên hạ sợ rằng cũng chỉ có một mình vị công tử này.”
Mập Mạp ở một bên cũng cảm thấy lo lắng, muội muội đối với Phương Tranh một phen tâm ý, hắn tự nhiên hiểu rõ, hơn nữa hắn cũng vui vẻ tán thành chuyện này. Chỉ tiếc tuổi nàng còn quá nhỏ, không hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế, phương pháp biểu đạt thành ý lại không đúng, lúc này biến khéo thành vụng, đem sự tình làm cương. Đây là chuyện mà Mập Mạp không muốn chứng kiến nhất, thân muội muội cùng hảo bằng hữu trở mặt thành thù, hắn kẹp ở giữa cũng cảm thấy rất buồn bực, không biết phải làm sao.
Lúc này, trong lòng Tiểu Măng Non đã phẫn nộ cuồn cuộn, lớn đến chừng này, còn chưa có người nào dám không nể mặt mũi nàng, tính tình của nàng ngay cả phụ hoàng cũng không dám dây dưa, những người khác thì càng không phải nói đến, ai thấy nàng cũng vâng vâng dạ dạ, nơm nớp lo sợ? Hôm nay, tại đây trên đường lớn, làm trò cười trước mặt mọi người, bị một bách tính thường dân như Phương Tranh vũ nhục, bảo sao nàng không tức giận?
Tiểu Măng Non cắn răng, chỉ theo bóng lưng Phương Tranh, thanh âm nức nở, lớn tiếng nói: “Người đâu! Bắt hắn lại cho ta! Không, giết… Giết hắn cho ta!”
Phùng Cừu Đao bối rối nhìn thoáng qua Mập Mạp, nói thật, Phùng Cừu Đao không muốn chấp hành mệnh lệnh này. Cho dù dọc đường đi, Phương Tranh lải nhải không ngừng, nhưng trong thâm tâm hắn lại rất bội phục vị Phương Tranh này, một gã thiếu gia trói gà không chặt, vì cứu bằng hữu mà xả thân một mình đại chiến với hơn hai mươi tên lưu manh, nếu không có lực lượng của Phương Tranh tương trợ, kéo dài thời gian, chỉ sợ hôm nay Phúc Vương cùng Trường Bình công chúa đã sớm bị thủ tiêu. Mà hắn thân là thiên tướng cứu giá không thành, mười phần chắc chắn sẽ bị chém đầu dưới cơn thịnh nộ của hoàng thượng, Phương Tranh chẳng khác nào đã gián tiếp cứu mạng của hắn.
Từ nhân phẩm mà nói, Phương Tranh là một vị bằng hữu đáng để kết giao. Phùng Cừu Đao không hy vọng vị bằng hữu kia chết ở dưới đao, ít nhất, nếu có chết thì cũng không nên chết ở dưới đao của hắn.
Nhưng mệnh lệnh của công chúa lại không thể không chấp hành, vì thế Phùng Cừu Đao đành phải vung tay lên, vài tên binh sĩ cẩn thận bước tới, đuổi theo Phương Tranh cách đó không xa.
Mập Mạp thấy tình huống càng ngày càng không ổn, không nói chuyện có vẻ không xong, vì thế hắn nhảy xuống xe ngựa, trầm giọng quát: “Tất cả các ngươi, đều quay lại đây!”
Đám quân lính nghe vậy lập tức dừng bước, xoay người trở lại đội ngũ. Phùng Cừu Đao trong lòng cũng hạ xuống, may mắn có Phúc Vương gia ở đây, bằng không, tình hình của vị Phương công tử kia chắc chắn sẽ không ổn.
Mập Mạp quay đầu lại, nhìn Tiểu Măng Non, nghiêm mặt nói: “Mật Nhi, không nói giao tình của ta cùng Phương huynh, ta chỉ nói muội đường đường là một công chúa, không vừa lòng liền ra lệnh giết người, coi tính mạng con người như cỏ rác, đây đâu phải là những điều mà thánh nhân dạy muội?” Nói dứt lời cuối cùng, thanh âm của Mập Mạp đã trầm trọng hơn.
Không để ý tới bộ dáng ủy khuất của Tiểu Măng Non, Mập Mạp tiếp tục nói: “Ta lại hỏi muội, Phương huynh hắn, có chỗ nào đã mắc phải tội chết? Coi như hắn mắc phải tội chết, cũng nên do phủ doãn thành Kim Lăng đến hỏi tội, khi nào lại tới phiên muội xen vào? Càng không nói, vừa rồi ở ngoài thành, hắn đã cứu hai người chúng ta, muội liền đã muốn giết người để báo đáp nhân tình cứu mạng của Phương huynh sao?”
Mập Mạp nói những lời này có thể coi là chính khí lẫm liệt, Phùng Cừu Đao ở một bên nghe được âm thầm gật đầu, bất quá, trên mặt Tiểu Măng Non vẫn một bộ dạng ủy khuất, kỳ thật nàng cũng không phải thật sự muốn giết Phương Tranh, trong lòng của nàng, hắn vẫn là lang quân như ý. Vừa rồi nhất thời xúc động mà muốn giết hắn, sau khi tỉnh táo, lại cảm thấy vô cùng hối hận, chứng kiến Mập Mạp ngăn cản, trong lòng của nàng sớm đã biết đường rút lui, nhưng miệng thì vẫn không phục, nói lớn: “Ai bảo tên vương bát đản này, dám ném túi hương của bổn công chúa…”
Nói xong, oán hận nhìn theo bóng lưng của Phương Tranh, lúc này Phương Tranh đã đi rất xa, ánh hoàng hôn đem bóng lưng của hắn kéo dài trên mặt đường, dưới ánh nắng ửng đỏ, trông có thêm vài phần đìu hiu cô quạnh. Nghĩ đến, lúc ở Năng Nhân Tự bên ngoài thành, Phương Tranh vì cứu huynh muội bọn họ, một mình nghênh chiến hơn hai mươi tên lưu manh, khi đó bóng lưng của hắn không phải cũng ngạo nghễ như này sao? Nghĩ đến đây, trong lòng của Tiểu Măng Non cảm thấy ấm áp, ánh mắt nhìn Phương Tranh ngày càng dịu dàng, say mê…
Mập Mạp cùng Tiểu Măng Non đã sống với nhau từ nhỏ, tự nhiên biết nàng đã khuất phục rồi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn bóng lưng Phương Tranh cách đó không xa, khóe miệng lộ ra vài phần thâm ý, nhẹ nhàng cười: “Vị Phương huynh này, tương lai chắc chắn sẽ không phải một người bình thường…”
Vị đại thiếu gia này đúng thật không phải là người bình thường, hiện tại đưa lưng về phía Mập Mạp cùng mọi người, tư thế đi đường đúng là hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhưng trên mặt xuất hạn từng giọt mồ hôi to như hạt đậu. Trong lòng hắn đang thầm hối hận, không phải bản thân mình đã quá xúc động hay sao? Không phải chỉ một câu nói thôi sao, ta cùng với tiểu nha đầu không hiểu chuyện tức giận làm gì, vạn nhất nha đầu kia nhẫn tâm hạ lệnh, đem chính mình mang đi chém đầu, ta đi chỗ nào kêu oan đây? Ta là nhân sĩ xuyên việt, tương lai gia sản vạn ức, thê thϊế͙p͙ một bầy, an nhàn vui chơi, vậy mà lại đắc tội với công chúa sao? Xúc động là không tốt a!------