Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 203: Đường sống

Lời của Phương Tranh nói hoàn toàn làm cho đám thổ phỉ thất thần, rốt cuộc đám thổ phỉ được mấy phần xảo trá, bọn hắn cơ bản đều không đọc qua sách, không được trải qua nền giáo dục tốt đẹp, quan trọng nhất chính là bọn hắn không có tâm địa gian xảo như Phương Tranh, lăn lộn trong giang hồ chủ yếu đều là đi ngay về thẳng, thỏa chí vẫy vùng, chưa từng gặp qua cái loại nhân vật láu cá quỷ quyệt như hắn bao giờ?


“ Đúng! Ta chính là người nằm vùng!” Phương Tranh ngữ khí cường điệu thêm một lần, để phối hợp với lời hắn nói càng thêm có tính chân thật, gia tăng sự thuyết phục, hắn còn hiên ngang chỉ tay lên trời mà nói.


Chứng kiến đám thổ phỉ đầu đầy mờ mịt, Phương Tranh đảo mắt nhìn về phía con quỷ nhỏ một cái, ý tứ như muốn nói rằng lão tử vừa mới cứu ngươi, hiện tại ngươi nên hồi báo lại ta, lão tử không thích người khác thiếu nợ.


Ánh mắt của Phương Tranh dần dần trở nên sâu lắng, khóe miệng lộ ra vài phần mỉm cười thản nhiên, ngay cả ngữ khí tựa hồ cũng trở nên xa xăm mà thâm trầm, giống như đang đắm đuối chìm vào trong hồi ức không thể nào tự kiềm chế được: “Kì thật, hai năm trước đương gia đã quen biết ta.”


Nữ trùm thổ phỉ hai mắt tiếu sanh sanh rõ ràng ngẩn ra một lúc, tiếp theo kinh ngạc không hiểu chuyện gì, nhìn Phương Tranh liếc mắt một cái.


“ Khi đó đương gia còn là một Đại Cô Bá xinh đẹp.” ( Câu này Phương Tranh chửi xéo nữ trùm thổ phỉ là một con chó cái, tại phương Bắc có một giống chó tuyết là Lạt Bá.)
“ Ân?” Nữ trùm thổ phỉ ánh mắt hơi hơi nheo lại, tín hiệu có vẻ như rất nguy hiểm.


Phương Tranh mau chóng sửa lời: “ Đương nhiên, hiện tại đương gia vẫn còn là một cái đại cô nương chân chính.”


“ Đương gia có tầm nhìn xa trông rộng, phòng ngừa chu toàn. Hai năm trước đã dùng một số bạc lớn tìm cách mua cho ta một cái chức quan nhỏ, cũng dặn ta tùy thời quan sát động tĩnh của quan phủ, thường xuyên truyền tin tức tình báo lên núi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà nhiều năm nay Thanh Long sơn chúng ta chưa bao giờ bị quan binh phục kích và tiêu diệt, đương gia vì an toàn của huynh đệ chúng ta mà mưu toan thật tốt a!”


Phương Tranh ngữ khí tựa hồ như đang cảm khái lại một phen, đám thổ phỉ nghe đến ngẩn người, quay lại nhìn về phía nữ trùm thổ phỉ trong ánh mắt dần dần đã tràn ngập cảm kích cùng kính ý.


Nữ trùm thổ phỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó thừa dịp người khác không chú ý, nhanh chóng liếc mắt lườm Phương Tranh một cái. Tiếp theo phối hợp thở dài một hơi, giống như nàng đã thừa nhận những năm gần đây, nàng phải chịu biết bao nhiêu khổ cực vất vả trong câm lặng, ánh mắt của đám thổ phỉ lại càng thêm kính ngưỡng, càng thêm xấu hổ, mí mắt chậm rãi sụp xuống, dường như đã muốn khóc.


Hắc hắc, cô ả này chẳng lẽ cũng giống như ta, đều là theo trường phái biểu diễn kỹ xảo nha. Phương Tranh bị nữ trùm thổ phỉ phong tình vạn chủng liếc mắt một cái, phút chốc tâm hồn thuần khiết của thiếu nam như muốn trực nhảy ra khỏi lồng ngực.


Vẫn bảo trì nặng nề, Phương Tranh tiếp tục chậm rãi nói: “ Cứ như vậy, hai năm qua đối với ta trải qua đều như một ngày. Mang một loại tình cảm sùng kính đối với đương gia, trong lòng mong muốn báo đáp ơn tri ngộ năm đó của đương gia đối với ta. Ta liền tiềm nhập vào nơi quan trường hắc ám, mỗi ngày ta nhìn thấy diện mạo xấu xa của đám cẩu quan, mỗi khi nghe được dân chúng bị đám cẩu quan ức hϊế͙p͙ mà thống khổ kêu khóc, trong lòng của ta đều đau đớn đoạn trường, tê tâm liệt phế. Nhiều lúc không chịu nổi muốn lên núi sum họp cùng với các huynh đệ, thì ta lại nhớ tới những lời mà đương gia nhắc nhở năm đó!”


“ Mấy hôm trước, ta ở trong nha môn kiểm tra công văn thì phát hiện ra bản ghi chép điều động binh mã của quan phủ, hơn nữa mục đích là muốn trực chỉ hướng Thanh Long sơn chúng ta, lúc đó ta vô cùng sợ hãi, nhanh chóng bí mật thông tri cho đương gia phải cẩn thận. Buổi tối ngày hôm sau, ta nhìn thấy Tôn Hữu Vọng nửa đêm lén lút đi vào trong hậu viện tại nha môn, rồi hắn tiếp kiến tướng quân thủ bị ở trong sương phòng, bởi vì ta chỉ là một tiểu quan, nào có thể tiếp cận được. Cho nên không có cách nào nghe được bọn hắn ở trong phòng nói những chuyện gì, chỉ trông thấy lúc tướng quân thủ bị đưa tiễn Tôn Hữu Vọng đi ra thì nói với hắn, đợi sau khi tiêu diệt được hai nhóm thổ phỉ tại Thanh Long sơn cùng Nhị Long sơn, hắn sẽ hướng triều đinh báo công, thỉnh triều đình phong cho Tôn Hữu Vọng làm Đô Thống thất phẩm….”


“ Con mẹ ngươi phóng cái rắm! Lão tử đi vào nha môn bao giờ? Khi nào thì gặp qua tướng quân thủ bị? Con mẹ ngươi ngậm máu phun người! Lão tử, lão tử giết ngươi!”


Tôn Hữu Vọng thấy Phương Tranh càng nói càng không đúng sự thật, ngay cả thời gian, địa điểm, nhân vật đều nói ra rõ ràng mạch lạc, nếu hắn không phải là đương sự, chỉ sợ rằng ngay cả hắn cũng đều không thể không tin lời của Phương Tranh nói là giả tạo. Lại chứng kiến các huynh đệ thổ phỉ đứng ở bên cạnh, ngày càng nhích ra thật xa, một bên nghe Phương Tranh nói hươu nói vượn, một bên còn bọc lộ ra tư thế phòng bị đối với hắn.


Tôn Hữu Vọng rốt cuộc chịu không nổi, ánh mắt đỏ rực gắt gao trừng mắt nhìn Phương Tranh, trong mắt lộ ra thần sắc điên cuồng giống như một bệnh nhân tâm thần. Bất luận kẻ nào bị Phương Tranh giáp mặt bố trí thành như vậy, cũng đều không nhịn được bạo phát, Tôn Hữu Vọng có thể nhịn được đến bây giờ, coi như công phu tu dưỡng đã được tính là phi thường không sai rồi.


Ánh đao chợt lóe lên, Tôn Hữu Vọng đã không còn….để ý đến hậu quả nữa. Liền cử đao hướng Phương Tranh bổ tới, dưới sự phẫn nộ hắn chỉ muốn một đao đem Phương Tranh bổ chết rồi nói sau, nếu còn để cho tên tiểu tử này tùy tiện nói bậy, hắn chỉ sợ chính mình rất nhanh sẽ bị hơn mấy trăm huynh đệ thổ phỉ dưới cơn phẫn nộ mà khiến cho hắn một cơ hội giải thích cũng không có.


Tôn Hữu Vọng nóng lòng ra chiêu, lọt vào trong mắt của đám thổ phỉ, lại càng thêm chứng minh lời của Phương Tranh nói là sự thật, bằng không tại sao hắn lại vội vàng muốn giết người diệt khẩu như thế?


Bởi vậy cho nên lần này không đợi nữ trùm thổ phỉ ra tay bảo hộ Phương Tranh, hơn hai trăm gã thổ phỉ tạm thời buông bỏ khúc mắc bị đồng bọn phản bội xuống, đồng tâm hiệp lực chắn trước mặt Phương Tranh cùng nữ trùm thổ phỉ, trước mắt trong đám người có hơn mười kẻ đã lao ra, các loại binh khí khác nhau hướng Tôn Hữu Vọng công tới.


Hiện giờ đại khái trong hang ổ của đám thổ phỉ, đang diễn ra một trò chơi du hí không có quy tắc!


Chứng kiến Tôn Hữu Vọng một người cố gắng hết sức độc đấu lại hơn mười gã thổ phỉ, thần sắc trên mặt vừa khẩn trương vừa giận dữ, nhưng một câu biện hộ cũng đều không nói nên lời, Phương Tranh đứng trong vòng bảo hộ của đám thổ phỉ, khóe miệng mơ hồ lộ ra một tia cười lạnh.


Thiên địch của thổ phỉ không phải là đồng bọn tranh đoạt địa bàn, mà là tiêu cục hộ tống hàng hóa châu báu, mà là quan binh trời sinh liền đứng ở trên lập trường đối địch. Nếu bên trong đồng bọn của mình có người âm thầm đầu phục quan phủ, theo như lối suy nghĩ bình thường, liền sẽ không tiếc hết thảy đại giới mà đem kẻ bại hoại này chém ở dưới đao, thanh lý môn hộ.


Cho nên mọi người tạm thời buông bỏ thù hận đối lập giữa song phương, lựa chọn chung tay đối phó với Tôn Hữu Vọng, điều này cũng phi thường hợp lý.


Trong đám thổ phỉ đương nhiên có không ít những hảo thủ một thân mang võ công cao cường, hơn mười tên thổ phỉ này nếu đơn đả độc đấu thì nhất định không phải là đối thủ của Tôn Hữu Vọng, nhưng cả đám liên thủ, nhiều năm ở chung đã tạo thành công thủ tiến thoái hợp ý nhau, đem uy lực vây công phát huy tới mức cực điểm. Hơn mười chiêu qua đi, Tôn Hữu Vọng dần dần cảm thấy không ổn, tình huống trước mặt đã không còn có thể vãn hồi, chính mình bị tiểu tử đó nói hươu nói vượn dẫn đến kết cục bị đồng bạn xa lánh, trong lòng không khỏi bi phẫn, đem hết toàn lực chém ra một đao, bức lui mọi người vây công. Sau đó ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, thanh âm vang lên trong không trung tràn ngập bi phẫn cùng căm hận, tiếp theo dưới chân phát lực, ở phía trước đại sảnh mà dùng sức một chút, thân hình của Tôn Hữu Vọng liền lướt qua trên đỉnh đầu mọi người, hạ xuống khoảng đất trống trước gian nhà cỏ, thân ảnh không một chút ngưng trệ liền hướng phía chân núi bỏ chạy.


“ Ta kháo! Mau ngăn hắn lại, đừng để cho hắn chạy thoát!” Phương Tranh gấp giọng đến độ kêu lên oa oa, đây cũng không phải vì hắn quan tâm đến cho đám thổ phỉ tương lai bị Tôn Hữu Vọng trả thù, mà là sợ gã họ Tôn tính toán mối cừu này lên trên người của hắn, Phương Tranh ở trên đời này lại có thêm một cừu gia, hơn nữa còn là cừu gia có võ công phi thường cao thâm, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nửa cuộc đời còn lại của người này sẽ lấy ý niệm tru diệt Phương Tranh mà làm mục tiêu phấn đấu!


Phương Tranh lời còn chưa dứt, một đạo bóng trắng thướt tha nhanh như tia chớp lao ra, đáp xuống khoảng đất trống trước tiền sảnh, tiếp theo tay phải huy động lên, một viên tiểu châu lớn nhỏ cỡ hình trứng chim bồ câu theo ngón tay bắn ra, đánh thẳng vào đầu gối của Tôn Hữu Vọng, chỉ nghe thấy hắn hét thảm một tiếng liền nằm dài trên mặt đất, bởi vì theo quán tính cho nên hắn ngã xuống còn lăn thêm một đoạn dài.


Phương Tranh thấy thế mừng rỡ, nhanh chóng chạy lên phía trước, bộ dạng hí hửng nói: “ Đương gia, ngươi thật lợi hại! Lương tháng một trăm lượng bạc mời ngươi làm bảo tiêu cho ta, có nhận hay không?”


Khẳng định một điều, nàng tuyệt đối sẽ không tham tiền như sát thủ ca ca, một khi nàng đáp ứng, Phương Tranh quyết định sẽ sa thải sát thủ ca ca ngay lập tức. Nữ trùm thổ phỉ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, còn chưa kịp trả lời thì đám thổ phỉ ở phía sau rầm rầm xông lên, trong miệng tức giận mắng chửi thậm tệ, binh khí trong tay quơ lên hai ba cái, liền đem Tôn Hữu Vọng đang nằm hấp hối trên mặt đất chém ra thành bảy tám khúc.


Phương Tranh biểu tình đang cao hứng tức thì biến đổi, sắc mặt có chút xanh mét, nguyên bản đang còn rành rành trong chớp mắt liền bị phân nhỏ thành từng khối, từng khối, tình cảnh bi thảm huyết nhục mơ hồ làm cho hắn nhịn không được, cuối cùng oa một tiếng nôn mửa.


Nữ trùm thổ phỉ vỗ vỗ bả vai của Phương Tranh, lạnh nhạt nói “ Mọi chuyện đều có quy củ, đây là tấm gương cho những kẻ phản bội huynh đệ, Tôn Hữu Vọng chết còn chưa đền hết tội.”


Phương Tranh kiềm chế trong bụng đang nổi lên một trận phiên giang đảo hải, xanh mặt hướng nữ trùm thổ phỉ cười cười. Thổ phỉ quả nhiên là thổ phỉ, chẳng những đối với người khác hung tàn, đối với chính người của mình cũng rất khắt khe, Phương Tranh chợt cảm giác được, chính mình xuyên qua đến trên thân thể của mộ gã đệ tử phú hào, quả thật là một sự kiện có bao nhiêu hạnh phúc a.


Hai bên không có người, nữ trùm thổ phỉ đã khôi phục lại bộ dạng dũng mãnh trước kia của nàng, hung hăng vỗ một cái lên bả vai Phương Tranh, khiến cho hắn toàn thân lảo đảo.


“ Biểu hiện của ngươi không sai, nếu không có ngươi chúng ta đã mắc phải độc kế của triều đình…” Nữ trùm thổ phỉ chính khí lẫm liệt, ngữ khí cảm ơn ở trong miệng của nàng nói ra, làm như chính mình đang thiếu nợ nhân tình của Phương Tranh không bằng.


Phương Tranh chứng kiến mọi người trút giận trên thi thể của Tôn Hữu Vọng không sai biệt lắm, không đành lòng nghiêng đầu đi, nói: “ Không cần phải cảm tạ ta, phái người dẫn ta xuống núi là được rồi, chúng ta non xanh còn đó, nước biếc còn đây, hẹn ngày tái ngộ!”


Đôi con ngươi mỹ lệ của nữ trùm thổ phỉ trừng lên, cả giận hét lớn: “ Nói cái chó má gì đó! Lão nương sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi, sợ cái gì? Ngươi đã giúp ta trong lúc lâm nguy, nếu ta không lưu ngươi lại ở trên núi vài ngày, khoản đãi ngươi một phen, thì mọi người sẽ cười vào mặt La Nguyệt Nương ta đây, còn nói rằng ta không hiểu đạo nghĩa giang hồ đó!”


Cô ả này tên là La Nguyệt Nương? Hảo! Một cái tên nghe rất bình phàm.


Nhưng mà bị người ta bắt cóc lên núi, sau đó còn bị đám thổ phỉ làm thịt cả một khoản tiền lớn, chuyện này như thế nào nghe lại có cảm giác khó chịu a? Lại nói, trước mắt sự tình vẫn còn chưa giải quyết được toàn bộ đi? Một đám thổ phỉ phản bội sơn môn thì phải làm như thế nào bây giờ?


Phương Tranh cũng không muốn bị liên lụy vào cuộc nội chiến tranh giành hang ổ của đám thổ phỉ, sự tình trước mắt cũng chỉ là muốn giữ lấy tính mạng cho chính bản thân mình, không thể không làm. Hiện tại cũng không nên tiếp tục ở đây, nhanh chóng trở lại kinh thành, ôm lão bà ngủ mới là chính đạo.


Phương Tranh thật cẩn thận nhìn La Nguyệt Nương, chứng kiến nàng đang khẽ chau mày nhìn đám thổ phỉ cách đó không xa hi hi ha ha cười đùa.


Phương Tranh nhu thuận hướng La Nguyệt Nương cười cười lấy lòng nói: “ Chuyện này đa tạ nữ đại vương đã nhiệt tình như thế, nhưng tại hạ nóng lòng muốn trở về nhà thông báo bình an. Nếu không lần sau ta lại đến chơi? Lần này coi như bỏ qua đi.”


La Nguyệt Nương không kiên nhẫn phất tay nói: “ Được rồi, được rồi! Đừng có nhiều lời, nói ngươi lưu lại thì ngươi phải lưu lại. Hiện giờ sắc trời cũng đã muộn, lúc này mà ngươi hạ sơn sẽ đánh động đến lang hổ?Ngày mai phái người đưa ngươi đi sau.”


Phương Tranh khó khăn nói: “ Nữ đại vương, dưa còn xanh không ngọt nước đâu nha, ta….”
La Nguyệt Nương mắt phượng ẩn hàm sát khí, trừng mắt nhìn Phương Tranh nói: “ Lão nương nói như thế nào chính là như thế đó! Ngươi dám nói một chữ “không” thử xem?”
“ Không…”
“ Ân?”


“ Không…dám…”


Cách đó không xa, đám thổ phỉ sát tử Tôn Hữu Vọng xong, ngay tức thì mọi người liền tụ họp một chỗ, cùng nhau náo loạn lên. Bầu không khí mới vừa rồi còn giương cung bạt kiếm sớm đã không còn tồn tại, bọn hắn sửa sang quần áo cho nhau, thân mật khăng khít. Tính tình của đám thổ phỉ thật kì quái a!


Chứng kiến La Nguyệt Nương nhíu mày, Phương Tranh hạ giọng nói: “ Không biết phải xử trí như thế nào, đối với hơn một trăm vị huynh đệ kia?”
La Nguyệt Nương theo bản năng gật đầu, nhưng ngay sau đó liền thanh tỉnh, trừng mắt lườm Phương Tranh.


Bộ dạng của cô ả này quá đẹp, nếu tính tình thu liễm hơn một chút, lão tử cho dù có phải đánh liều cũng sẽ đem nàng về nhà cưới làm lão bà, Phương Tranh thở dài nói: “ Có hai biện pháp, một là để cho bọn họ hạ sơn, tự mình tìm lấy một con đường sống, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng. Hai là giữ bọn họ lại bên người, bất quá ngươi phải tiến hành huấn luyện quy củ cho bọn họ, các ngươi dựa vào cái nghề này mà kiếm cơm, cho nên quân pháp còn phải nghiêm khắc hơn so với triều đình, lời nói mà không tuân theo, như vậy ngươi làm lão đại hỗn hỗn sao? Vốn thổ phỉ là một chức nghiệp rất có tiền đồ, muốn cướp cũng phải có nguyên tắc, cái gì nên cướp thì cướp, không nên cướp thì nhất định không được cướp, như thế nào để so với phần tử trí thức trong kinh thành còn nhã nhặn hơn a! Nếu cứ như thế, coi như thủ hạ của ngươi không có đi theo chức nghiệp này, bọn hắn cũng có thể bưng chén đi trên phố mà ăn xin, không chuẩn làm ăn mày so với thổ phỉ còn kiếm được hơn nha!” “ Mau câm miệng lại cho lão nương!” La Nguyệt Nương nghe Phương Tranh nói, biểu tình trên khuôn mặt càng lúc càng không nhịn được, rốt cuộc khiển trách mắng một tiếng.


Phương Tranh sợ hãi co đầu rụt cổ, hắn quở trách cũng quá mức tập trung tinh thần, đã quên mất vị trước mắt này chính là nữ trùm thổ phỉ, đầu lĩnh của một đám giết người như ngóe.


Sau một lúc lâu trầm mặc, La Nguyệt Nương lại phẫn nộ mở miệng hỏi: “ Vậy ngươi nói xem, hiện giờ phải làm như thế nào?”


“ Ngươi hỏi ta? Ta đi hỏi ai đây?” Phương Tranh đảo cặp mắt trắng dã, chuyện này như thế nào nha! Ta đường đường là một mệnh quan triều đình, lúc này chạy tới hang ổ của đám thổ phỉ các ngươi, còn muốn ta dạy cho các ngươi đi tổ chức cướp bóc hay sao? Quá mức hoang đường!


La Nguyệt Nương ngơ ngác nhìn đám thổ phỉ cách đó không xa, đang cười đùa cãi lộn nhau chí chóe, giận dữ nói: “ Kì thật trước kia lúc phụ thân của ta còn tại thế, những quy củ này đã có, nhưng trải qua theo năm tháng khổ cực vất vả, các huynh đệ cũng mạo hiểm đòi xuống dưới chân núi cướp bóc của những lộ khách vãng lai, chúng ta đóng trại tại Thanh Long sơn vài năm…”


“ Nhưng tại sao hiện giờ phẩm chất đạo đức của mọi người đều biến thành một đám hỗn đản như thế này?” Phương Tranh nghi hoặc hỏi.


“ Thời gian năm trước, cách địa phương này khoảng năm mươi dặm, Từ Châu phủ phát động dân tráng, sửa chữa một cái quan đạo, từ tây sang đông nối thẳng tới kinh thành, so với lộ trình dưới chân núi này còn gần hơn rất nhiều, đám thương khách đều chọn hướng quan đạo mới sửa chữa kia, cho nên từ đó trở đi Thanh Long sơn chúng ta liền không gặp được một con dê béo. Nhiều khi cực khổ vài tháng, cho nên các huynh đệ đã tích tụ bao nhiêu oán khí!” Thì ra ta cũng không thể trách bọn hắn, Phương Tranh giật mình, nguyên lai là do cái quan đạo mới sửa chữa kia đã chặt đứt con đường tài lộ. ( quan đạo : con đường)


“ Hả! Ta còn tưởng rằng đã gặp phải đại sự gì!” Phương Tranh chẳng hề quan tâm cười cười: “ Các ngươi đổi chỗ…Chuyển đến đỉnh núi gần quan đạo mới mà tiếp tục dựng đại kỳ lên không được hay sao?”


Nào ngờ La Nguyệt Nương cương quyết lắc đầu: “ Không được, thứ nhất, Thanh Long sơn này chính là cơ nghiệp của phụ thân ta lưu lại, đại kỳ của ông đã dựng thẳng ở trên Thanh Long sơn này đã hơn ba mươi năm, không thể nào từ bỏ được. Thứ hai, Thanh Long sơn địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, trong vòng phạm vi trăm dặm, không có một đỉnh núi nào an toàn hơn so với nó, các huynh đệ cần kiếm cơm, nhưng còn cần tính mạng của chính mình hơn a!”


Phương Tranh âm thầm bĩu môi, thổ phỉ mà còn bày đặt chiêu bài lộ số? La Nguyệt Nương nhẹ nhàng thở dài, nhìn Phương Tranh mỉm cười: “ Kì thật trong hai năm qua các huynh đệ đối với ta cũng đã âm thầm bất mãn, ta cũng biết. Bất quá ta tiếp nhận cơ nghiệp Thanh Long sơn mới được hai năm, trong ngày thường dựa vào ân uy cùng tế cho nên mới miễn cưỡng khống chế được bọn hắn. Chuyện tình như ngày hôm nay, ta biết sớm hay muộn thì cũng sẽ phát sinh, chỉ là không nghĩ tới sẽ có nhiều huynh đệ muốn phản bội sơn môn như vậy.”


Nói dứt lời hốc mắt của La Nguyệt Nương đã ửng đỏ, sau đó nàng dùng sức trừng mắt nhìn, đem nước mắt nhịn đi xuống, hướng Phương Tranh cười khan: “ Hôm nay còn phải đa tạ ngươi mới đúng, nếu không phải ngươi, có lẽ, có lẽ hiện tại ta đã thua dưới tay của Tôn Hữu Vọng rồi!”


Phương Tranh chứng kiến trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần, tức thì cười nói: “ Trước tiên ngươi đừng cảm tạ ta, ta nói thật lòng ngươi cũng đừng mất hứng. Chuyện hôm nay là do ta sợ bản thân mình bị nhóm các ngươi sát tử, cho nên tự nghĩ biện pháp hóa giải tình huống thôi.”


La Nguyệt Nương nghiêm túc gật đầu: “ Ta cũng biết, ta đem ngươi bắt lên núi, ngươi hận ta còn không kịp, như thế nào còn muốn cứu ta đâu.”


Phương Tranh ngạc nhiên nói: “ Ngươi, ngươi nói chuyện quá mức thẳng thắn, không thể uyển chuyển hơn một chút hay sao? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng đang cùng ở chung một chiến tuyến a.”


La Nguyệt Nương cười đáp: “ Bản tính của ta vốn là như vậy, có cái gì thì sẽ nói thẳng, không cần phải ngượng ngùng.”
“ Ta cứu các ngươi, ta có gì mà phải ngượng ngùng? Hẳn là ngươi ngượng ngùng mới đúng chứ?”


La Nguyệt Nương cười khúc khích, tiếp theo nghiêm mặt nói: “ Ngươi hồ ngôn loạn ngữ rất khá, đối với tâm tư của mọi người cũng hiểu rất rõ, cái gì mà tiểu quan trong nha phủ, cái gì mà kim bài nằm vùng, đích thực hoàn toàn đều là bịa đặt lung tung, ngay cả ta thiếu chút nữa cũng đã tin tưởng ngươi. Ta nhìn cách nói chuyện cùng với khí độ tu dưỡng của ngươi, hẳn là trưởng thành trong một đại gia đình?”


Phương Tranh trầm ngâm suy nghĩ, nửa sống nửa chết nói: “ Ta gọi là Phương Tiểu Ngũ, Phương trong chỉnh tề ngay ngắn, hoặc là Phương trong ngàn dặm cũng được, còn về thân phận thì không nên nói, ta không bức ngươi, ngươi cũng không nên hồ lộng ta.”


La Nguyệt Nương không cam lòng trừng mắt nhìn Phương Tranh, thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của hắn, lại nhịn không nổi bật cười ra tiếng.


“ Này, nói thật, đầu óc của ngươi vận chuyển rất linh hoạt, có thể giúp ta suy nghĩ một cái biện pháp hay không, như thế nào mới có thể tìm được con đường sống cho các huynh đệ? Ta sẽ chấp nhận thiếu nợ của ngươi một phần nhân tình.” Có thể La Nguyệt Nương không quen cầu xin người khác giúp đỡ, nói xong bộ dạng không được tự nhiên đưa tay mân mê vài sợi tóc mai.


Phương Tranh nghiêm mặt đáp: “ Ta cũng nói thật, chỉ cần nhóm các ngươi nói lời giữ lời, ngày mai đưa ta hạ sơn, chuyện gì ta cũng có thể tính toán được! Ở nhà không biết tin tức của ta, khẳng định là đang rất sốt ruột!”


La Nguyệt Nương sảng khoái nói: “ Không thành vấn đề, kì thật ta đưa ngươi lên núi cũng không phải là muốn dùng ngươi làm con tin, ngày mai ta sẽ phái ngươi đưa ngươi xuống núi.”


Phương Tranh hai mắt chuyển động, cười nói: “ Kì thật nếu muốn tìm một con đường sống cho nhóm thủ hạ của ngươi, còn phải nhìn vào quan đạo mới sửa trước đó.”
La Nguyệt Nương cau mày nói: “ Có ý tứ gì? Muốn đổi núi sao? Không có khả năng.”


Phương Tranh lắc đầu nói, “ Đừng trách ta nói các ngươi ngoại trừ chỉ biết chém chém giết giết, chẳng lẽ không biết động não hay sao? Nếu thương khách đều chọn lối quan đạo mới sửa kia, không ai đi đường dưới chân núi Thanh Long sơn này, vậy các ngươi phải nghĩ cách, làm cho những người đó quay về lối cũ mà đi?”


“ Như thế nào mới có thể khiến cho thương khách quay trở về mà đi con đường cũ đây? Đừng nói là ta đi khuyên bọn họ đó nha?” La Nguyệt Nương càng nghe càng mơ hồ.


Phương Tranh cười hắc hắc, không quản đến bọn thổ phỉ đang ghé mắt quan sát, cả gan đem miệng tiến đến gần bên tai của La Nguyệt Nương, giống như một tên gian thần đang siểm nịnh hoàng đế, một bên cười gian nói: “ Ngốc quá! Ngươi cho mười mấy huynh đệ ra sức, thừa dịp lúc trời còn tối đen, đem quan đạo kia chắn, lấp, hoặc bịt từng đoạn, làm sao để cho người ta không thể đi được, đương nhiên cho đến lúc đó, mọi người sẽ quay trở lại con đường dưới chân núi Thanh Long sơn mà đi rồi!”


“ Chuyện này có thể quan binh sẽ phát hiện ra, nhưng bọn hắn sẽ không có nhàn rỗi mà đi tuần tra toàn bộ con đường? Huống chi chờ đám quan phủ tu sửa quan đạo cho tốt, ta phỏng chừng các ngươi cũng đã kiếm ăn đủ, tương lai khi các huynh đệ thiếu bạc, ngươi tiếp tục lại phái người đi đào con đường đó lên. Bao nhiêu phương tiện nha, giống như trong nhà của chính mình nuôi một con dê béo, khi nào muốn ăn thì tự mình động thủ.”


La Nguyệt Nương nghe xong hai mắt đăm đăm, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Phương Tranh không nói một lời.
Phương Tranh bị người ta nhìn mà không hiểu ra sao cả, ngượng ngùng vò đầu nói: “ Sao, như thế nào? Chủ ý của ta có được hay không?”


La Nguyệt Nương lắc lắc đầu, ngay sau đó thực nghiêm túc nói: “ Đến lúc này ta mới phát hiện, chúng ta bắt ngươi đem lên núi chính là một hành động vô cùng sai lầm.”
Phương Tranh thở dài hỏi: “ Còn không phải ngươi nói ta đã đắc tội với người nào hay sao?”


Ai ngờ La Nguyệt Nương cũng thở dài nói: “ Con mẹ nó! Vốn tưởng rằng bắt được một con dê béo, không nghĩ tới lại gặp phải người đồng đạo!”
…………..
Phương phủ.


Trường Bình ngồi ở trong đại sảnh nổi giận lôi đình, giống như một con sư tử cái đang lâm vào trạng thái cuồng bạo, không ngừng chạy qua chạy lại trên sàn nhà được lót bằng đá cẩm thạch.


Ôn Sâm quỳ một gối ở trước mặt Trường Bình, một hơi thở mạnh cũng không dám xuất ra, trên gương mặt đã đầm đìa mồ hôi lạnh, cũng không dám đưa tay lên lau.


Trường Bình mặt hoa xanh mét, đi qua đi lại vài vòng, sau đó chợt dừng bước đứng ở trước mặt Ôn Sâm, chỉ vào mũi hắn mắng lớn: “ Ngươi nói xem đã qua bao nhiêu ngày rồi? Bao nhiêu ngày rồi? Tại sao phu quân ta lại đi nuôi một đám phế vật, làm thủ hạ đây?”


Ôn Sâm cúi đầu run giọng nói: “ Hồi bẩm công chúa điện hạ, đã sáu ngày rồi.”


“ Sáu ngày! Sáu ngày mà các ngươi ngay cả một chút dấu vết cũng chưa tìm được! Triều đình còn nuôi đám bất tài các ngươi làm gì? Phu quân ta còn là thượng quan lãnh đạo trực tiếp của các ngươi, hiện tại hắn đã mất tích sáu ngày, thủ hạ của hắn một điểm manh mối cũng đều không có, tự ngươi nói xem, các ngươi có phải là một đám phế vật hay không?” Trường Bình thanh âm gắt gỏng, cảm xúc dường như đã không còn có thể khống chế được.


Ôn Sâm biểu tình xấu hổ, càng cúi đầu thật sâu, ảm đạm nói: “ Thuộc hạ đáng chết! Chỉ là thưa công chúa điện hạ, chúng thuộc hạ không phải là tìm không được một chút dấu vết.”
Trường Bình nhìn hắn lạnh lùng nói: “ Nga? Có manh mối sao? Mau nói…”


Ôn Sâm nhanh chóng bẩm báo: “ Trước mắt chúng thuộc hạ đã có thể xác định, Phương đại nhân không có mặt ở trong thành. Thuộc hạ còn nghe được một tin tức, đêm hôm đó Phương đại nhân đi ra theo phía cửa sau của tây môn cung, tiếp theo có người phát hiện vào sáng sớm ngày hôm sau có một chiếc xe ngựa vội vã chạy ra lối cổng thành bắc, cũng hướng phía bắc mà đi.”


“ Sau đó thì sao?” Trường Bình lạnh giọng hỏi.
Ôn Sâm lúng túng nói: “ Sau đó chúng thuộc hạ men theo hướng bắc điều tra nghe ngóng, thì phát hiện cỗ xe ngựa kia cách kinh thành hai trăm dặm phụ cận vùng Từ Châu phủ liền biến mất không để lại một chút tung tích.”


“ Chỉ có vậy thôi ư? Không còn thêm gì khác sao?”


Chứng kiến Ôn Sâm gật đầu không một chút nề hà, Trường Bình nổi giận giậm chân mắng: “ Điều tra trong sáu ngày mà chỉ biết được một cái manh mối biến mất không để lại tung tích, đây là kết quả mà ngươi muốn hồi báo lại cho ta hay sao? Con mẹ nó, các ngươi đều là một đám phế vật! Phu quân ta đã quẳng bao nhiêu bạc ở trên người của các ngươi, bao nhiêu tinh lực? Vốn là muốn các ngươi vì triều đình mà ra sức, tận trung với phụ hoàng. Các ngươi thì được rồi, ngay cả một cái chuyện nhỏ nhoi cũng đều xử lí không xong, triều đình còn nuôi các ngươi làm cái gì? Hiện giờ hai vị lão nhân gia đều đau ốm nằm liệt ở trên giường, nếu không tìm được phu quân của ta, bệnh của bọn họ sẽ càng thêm trầm trọng, những điều này đều là do lỗi lầm của ngươi!”


Trường Bình đang mắng lớn, bỗng nhiên hốc mắt đỏ ửng, thanh âm thê lương nói: “ Ngay cả sống chết của phu quân, ta cũng không hề biết một chút tin tức, hiệu buôn Phương gia lớn như vậy, ta một mình dốc sức gánh vác cũng không có chuyện gì, nhưng trong căn nhà này không thể thiếu một người trụ cột được!”


Ôn Sâm vội vàng an ủi: “ Xin công chúa điện hạ hãy an tâm, tuy rằng nhất thời thuộc hạ còn chưa điều tra được vị trí cụ thể của Phương đại nhân, nhưng thuộc hạ dám dùng cái đầu của mình để bảo đảm, tánh mạng của Phương đại nhân nhất định là sẽ không đáng ngại. Có kẻ đã muốn bắt cóc Phương đại nhân đem ra khỏi kinh thành, những hai trăm dặm, khẳng định bọn hắn sẽ không làm hại đến táng mạng của Phương đại nhân, bằng không bọn chúng cũng sẽ không phí sức đến như vậy.”


“ Chỉ mong cũng giống như lời ngươi nói!” Trường Bình khuôn mặt héo hắt thở dài một hơi ảo não, tức thì sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Sâm, trầm giọng nói: “ Ôn Sâm, bổn cung cho ngươi thêm năm ngày..Không…Ba ngày thời gian, cần phải tìm được vị trí hạ lạc của phu quân nhà ta, chẳng phải Phùng Cừu Đao còn có năm ngàn nhân mã hay sao? Để cho hắn tập trung tìm kiếm cẩn thận ở vùng phụ cận chung quanh Từ Châu phủ, đem từng tấc đất lật lên cho ta! Ta cũng không tin, không thể tìm được phu quân!”


Chứng kiến thần sắc của Ôn Sâm có chút bối rối, Trường Bình bất vi sở động, thanh âm lạnh lùng nói: “ Ôn Sâm, ngươi chính là thủ hạ tâm phúc của phu quân nhà ta, theo lý mà nói thì ta không nên gay gắt như vậy. Nhưng chuyện này liên quan đến sinh tử của phu quân ta, bổn cung không thể không bức ngươi. Nếu trong vòng ba ngày mà không có tin tức, bổn cung sẽ bẩm báo lên phụ hoàng, Ảnh Tử làm việc vô dụng như thế, còn lưu lại để làm cái gì? Không bằng giải tán đi thôi!” (bất vi sở động: không động đậy chút nào, mặt không biến sắc.)


Ôn Sâm nghe vậy cả kinh, khẩn trương khom lưng nói: “ Xin công chúa điện ha an tâm, nhất định thuộc hạ sẽ tận lực điều tra manh mối, trong vòng ba ngày sẽ tìm được nơi hạ lạc của Phương đại nhân! Nếu như nuốt lời, thuộc hạ mang đầu tới gặp người!”


Trường Bình vung tay lạnh lùng nói: “ Ngươi mau chóng đi làm đi! Chớ có lãng phí thời gian.”
Ôn Sâm vội vàng bái chào, liền đứng dậy bước ra khỏi Phương phủ, hướng doanh trại nơi đóng quân của Ảnh Tử bên ngoài thành mà đi.


Trường Bình ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo bóng lưng hớt hải của Ôn Sâm, bỗng nhiên thở dài một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vài phần sầu khổ lo lắng.


Tên hỗn đản kia, rốt cuộc hiện giờ ngươi đang ở nơi nào? Có phải chịu khổ hay không? Có bị người ta đánh đập không? Thời tiết đang lạnh dần, tặc nhân có để cho hắn bị lạnh, bị đói không?


Lúc này Yên Nhiên nhẹ nhàng bước vào trong phòng, biểu tình của nàng cũng là sầu mi khổ não. Nhìn thấy Trường Bình, Yên Nhiên miễn cưỡng lộ ra vài phần mỉm cười, nhẹ giọng nói: “ Tỷ tỷ, không có tin tức gì của phu quân sao?”


Chứng kiến Trường Bình im lặng không nói, Yên Nhiên đã biết được đáp án, trong lòng khổ sở, nhất thời không tự chủ được mà khóe mắt chảy ra một giọt lệ trong suốt.


Bất thình lình Trường Bình đứng lên, hung hăng lau khóe mắt một cái, kiên định nói: “ Đừng khóc! Hai vị lão nhân gia đã ngã bệnh, Phương gia còn phải dựa vào đám nữ tử chúng ta chống đỡ, đừng làm cho phu quân phải thất vọng!”
Yên Nhiên nghe vậy nhanh chóng lau nước mắt, gật đầu đáng ứng.


“ Phượng tỷ và Tiểu Lục đâu?”


Yên Nhiên nhẹ giọng đáp: “ Sáng sớm Phượng tỷ đã đi kiểm tra sổ sách của các hiệu buôn tại thành nam, Tiểu Lục đang sắc thuốc cho hai vị lão nhân gia! Tỷ tỷ, chưởng quỹ cửa hàng kim khí tại U Châu gửi thư, nói sau khi người Đột Quyết lui quân trong thành U Châu đã dần dần hồi phục cảnh tượng phồn hoa, các cửa hàng buôn bán tại U Châu cũng mọc lên ngày càng nhiều. Song mặt hàng kim khí ở đây phát triển hưng thịnh hơn cả, cho nên ngọc thạch và hoàng kim cũng luôn luôn trong tình trạng thiếu thốn, thỉnh chúng ta mau chóng vận chuyển một phần hoàng kim cùng ngọc thạch qua đó, để bảo vệ uy tín của hiệu buôn Phương gia chúng ta!”


Trường Bình gật đầu nói: “ Đây cũng là chuyện tốt, nói cho tổng chưởng quỹ hiệu buôn, phân phối hai xe hoàng kim cùng ngọc thạch nhờ Chấn Viễn tiêu cục hộ tống đến U Châu. Đúng rồi, lệnh cho Trịnh Trượng chọn thêm mười mấy người hảo thủ trong Phương phủ, cùng đi áp tải hàng hóa! Nói cho hắn biết, không thể để xảy ra chuyện gì, ân, ta viết thêm một phong thư giao cho hắn, nếu trên đường phát hiện ra tình huống bất thường thì hắn có thể đến quan phủ địa phương mà cầu xin giúp đỡ, nói đây là hàng hóa của công chúa Hoa triều, nhất định quan phủ sẽ không dám vô tâm.”


Sau khi Phương Tranh mất tích, Phương lão gia cùng Phương phu nhân đồng thời lâm bệnh không thể rời giường. Hiện giờ các hiệu buôn của Phương gia, toàn bộ đều nhờ Trường Bình cùng tam nữ chống đỡ, tuy nói rằng bốn người tiến thủ không đủ, nhưng để bảo vệ cái cơ nghiệp này thì cũng dư sức.