Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 177: Hoàn cảnh xấu ( thượng)

Hiện tại tâm tình của Phương Tranh rất phức tạp, sợ hãi, kinh hoảng, phẫn nộ, các loại tình cảm khởi lên, toàn bộ đầu óc hoàn toàn trống rỗng.


Loại sự tình mưu phản này, từ góc độ khoa học giải thích, kỳ thực là rất hợp lý, trong thuyết tiến hóa có đề xướng khôn sống ngu chết, trong xã hội nhân loại giai cấp thống trị cũng là như vậy, trước khi Sở Hán tranh chấp, chỉ là một nông dân cùng đường, dưới sự bất đắc dĩ, hô lên một câu danh ngôn lưu truyền ngàn năm: “ Vương hầu vương tướng, ai mà không có khí phách gan dạ?” Nông dân kia tên là Trần Thắng, sau khi hô lên những lời này, hắn lập tức khởi nghĩa, một đường công thành chiếm đất, đội ngũ phản đối bạo Tần cấp tốc mở rộng tới hơn mười vạn người, triệt để phá vỡ vương triều Đại Tần lung lay sắp đổ.


Hiện tại Phương Tranh kỳ quái chính là, hoàng thượng không phải đã phái binh bao vây phủ thượng thư để bắt hắn sao? Sao lão già kia còn dám tạo phản, hắn không muốn sống nữa? Cấm quân hoàn toàn có thể nhân lúc trước khi phản quân chém giết vào thành, mà đem hắn đánh thành tương thịt, lão Phan cũng không thể có được dũng khí thấy chết không sờn đó chứ?


Làm cho Phương Tranh tức giận chính là, lão già họ Phan không canh lúc nào tạo phản, hôm nay là ngày lão tử thành thân, mắt thấy sắp cùng Trường Bình động phòng, sao ngươi lại đúng lúc khởi binh, đem chuyện tốt đẹp của lão tử phá hủy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ riêng việc này, Phương Tranh quyết định chờ sau khi đánh bại phản quân, nói gì cũng phải đem hai đứa nhi tử của hắn ra mà cắt tiểu đệ đệ đem ngâm rượu, dù sao hắn cũng phạm tội tru di cửu tộc, giữ lại hai vật nối dõi tông đường kia để biểu diễn cũng là vô dụng.


Quay đầu, Phương Tranh nhìn Trường Bình đang mở to hai mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập e ngại và bất lực, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không nhịn được run rẩy. Vị công chúa từ nhỏ được lớn lên trong mật ngọt, lúc này rốt cục phát giác khi có người nỗ lực đánh vỡ thùng mật ngọt của nàng, nàng chỉ có thể sợ, chỉ có thể mờ mịt mơ hồ. Hoành hành kinh thành, động một chút là đánh chửi, điêu ngoa tùy hứng, tất cả đơn giản là do vòng hào quang của một công chúa, khi có một ngày nàng phát hiện vòng hào quang gần như bị người cướp đi, nàng mới biết được, kỳ thật nàng cũng chẳng khác gì người thường, nàng cũng biết sợ, không những sợ hãi mà còn tuyệt vọng. Trước thiên quân vạn mã, nàng chỉ là một công chúa nho nhỏ, căn bản không có năng lực thay đổi bất cứ chuyện gì.


Nhẹ nhàng kéo Trường Bình, Phương Tranh thấp giọng nói: “ Đừng sợ, có ta ở đây!”
Nghe được lời nói như lời thề của Phương Tranh, thần sắc Trường Bình rốt cục thả lỏng xuống tới.


Hắn là phu quân của ta, là bầu trời cho ta dựa vào. Trường Bình khẽ khép mắt ngọt ngào nghĩ, thân thể mềm mại không kìm được yếu đuối dựa vào trong lòng Phương Tranh.
Bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp của Phương Tranh, ấm áp mà kiên định.


“ Thực sự không được, chúng ta bò lên mái nhà kêu người cứu mạng…”
“ ….!” Trường Bình oán hận đấm hắn một quyền.
“ Phụ hoàng còn chưa hồi cung phải không? Chúng ta mau nhanh đi tìm ông ấy!” Trường Bình tức giận nói.


Phương Tranh cả kinh, đúng vậy, nhạc phụ đại nhân còn đang ở trong Phương phủ uống rượu với lão cha, phỏng chừng hắn đã biết tin tức Phan thượng thư tạo phản, có lẽ lúc này hắn đang cần ta.
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Trường Bình chạy ra ngoài, chạy được hai bước bỗng nhiên ngừng lại.


“ Làm sao vậy?” Trường Bình thấy Phương Tranh do dự liền hỏi.
“ Thế nhưng, hai ta còn chưa kịp động phòng nữa.” Phương Tranh lúng túng giống như một hài tử vừa sắp được ăn kẹo ʍút̼ thì ngừng lại, ủy khuất bậm môi.


“ Ngươi…ngươi là tên hỗn đản! Đến lúc nào rồi mà còn muốn chuyện này!” Trường Bình nhìn chung quanh, muốn tìm một vật cứng chắc một chút nện lên đầu tên phu quân không chút đứng đắn này.
Ra cửa phòng, Ôn Sâm đang kính cẩn đứng ngoài cửa chờ hắn.


Phương Tranh vừa thấy hắn thì liền tức giận: “ Ngươi tìm hiểu tình báo kiểu nào vậy? Sao tìm thế nào lại tìm không ra việc Triệu Hổ muốn tạo phản? Làm ăn kiểu gì thế không biết?”


Ôn Sâm kêu oan: “ Đại nhân, bọn thuộc hạ đều đã tận lực, ai biết Triệu Hổ ngày thường rất an phận lại làm ra việc tạo phản chứ? Hơn nữa thời gian các huynh đệ tìm hiểu, Thần Vũ quân của Triệu Hổ là quân đội bình thường nhất, bọn thuộc hạ cũng không nghĩ tới người này lòng muông dạ thú, không ngờ lại dám tạo phản…”


“ Hắc, thật đúng là chó cắn người thường là chó không sủa, đi, đến đại sảnh.”


Đi tới giữa tiểu viện, Phương Tranh lớn tiếng gọi Yên Nhiên, Phượng tỷ và Tiểu Lục, ba người đều là lão bà của mình, trong lúc rối loạn, cũng không thể để các nàng ở cách xa ta, nếu không xảy ra chuyện gì mai mốt đi tìm ai mà khóc?


Một đám người đi theo Phương Tranh ra đại sảnh phía trước, sát thủ ca ca và Tiểu Ngũ chẳng biết lúc nào cũng đã đi theo phía sau Phương Tranh, không chút tiếng động, Tiểu Ngũ vừa nghe được tin tức, sợ đến sắc mặt tái nhợt, biểu tình của sát thủ ca ca thì lại rất bình tĩnh, bình chân như vại, không thấy kinh hoảng chút nào. Người có bản lĩnh đúng là có khác, thực sự không xong thì tùy thời đều có thể tự mình chạy thoát, lúc này Phương Tranh thật sự ước ao mình được như sát thủ ca ca, bình định trận phản loạn này, hay là nên nghĩ xem có nên luyện võ hay không, điều khác không nói, chí ít bảo đảm tính mạng thì phải học cho được khinh công.


Dọc theo đường đi chỉ thấy bọn người hầu Phương phủ thất kinh chạy tới chạy lui, biểu tình vui sướng đã quét sạch từ lâu, chỉ còn lại là một mảnh hoảng loạn sợ hãi.


Đám cấm quân bên người hoàng thượng đã đem cửa lớn Phương phủ ngăn chặn gắt gao, tay cầm đao thương cảnh giới canh gác. Trong lòng Phương Tranh không khỏi thả lỏng hơn một chút, cũng may cấm quân còn chưa bị loạn, nếu không hắn còn phải suy nghĩ xem làm cách nào mang theo già trẻ toàn gia bỏ trốn trối chết.


Các tân khách đang sợ hãi rụt rè trốn một chỗ đất trống ngoài đại sảnh, bất luận là quan viên trong triều, hay ông chủ hiệu buôn, lúc này không ai còn hăng hái ăn uống nói chuyện, chỉ biết thấp thỏm lo âu vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài phủ.


Trong đại sảnh chỉ còn hoàng thượng đang vững vàng ngồi trên chủ vị, một đám quan viên và thành viên hoàng tộc trong triều đang vây quanh bên người hoàng thượng, bao quát Mập Mạp và cả Thái Vương, mọi người đang ồn ào thảo luận gì đó, Phương lão gia đứng đầu tiên sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh vuốt râu, Phương phu nhân ở một bên dìu hắn.


Hắn vội vã chạy lên vài bước, chạy ào vào đại sảnh, không chút khách khí vạch đám đại thần đang vây quanh bên người hoàng thượng, vội vã rống lên: “ Hoàng thượng! Phan thượng thư làm phản rồi!”


Đám quần thần thấy hắn chen đến, cũng không quá để ý, nhưng vẫn vây quanh ồn ào nói chuyện…
Phương Tranh lại đề cao giọng, vội la lên: “ Hoàng thượng! Phan thượng thư làm phản rồi!”
Mọi người vẫn ríu ra ríu rít như trước…


Phương Tranh ngưng một chút, nói một câu như vậy mà không ai xem có tồn tại sao? Mọi người khi dễ ta là người trong suốt chắc?
“ Hoàng thượng! Phan…”


“ Được rồi! Không lẽ ngươi chỉ muốn nói câu đó thôi sao? Ai chẳng biết là hắn tạo phản?” Hoàng thượng cắt đứt lời hắn, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Quần thần vội vàng phụ họa: “ Đúng rồi đúng rồi…”
“ ….”


Tiếp tục như vậy thì không được, đây là nhà của ta a, không phải ở kim loan điện mà khai hội, các ngươi không thèm nhìn mặt chủ nhân như ta thật là không có đạo lý chút nào.


Đổi lại dáng tươi cười, Phương Tranh hướng hoàng thượng khom thắt lưng nói: “ Hoàng thượng, vi thần đang định nói lời có ý nghĩa đây…”
“ Ân? Ngươi có lời gì muốn nói?” Hoàng thượng và các đại thần đều hiếu kỳ nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập cổ vũ và chờ mong.


Phương Tranh nhìn chung quanh một chút, trầm ngâm chốc lát, trầm giọng nói: “ Kế sách hôm nay, chỉ có…”
“ Ân?” Mọi người dựng lỗ tai, làm vẻ chăm chú lắng nghe.
“ Chỉ đành thay đổi y phục giả trang chạy trốn.” Phương Tranh nói ra biện pháp mà hắn tự nhận là ổn thỏa nhất.


“ Vô sỉ!” Mọi người hoàn toàn thất vọng, trăm miệng một lời mắng.


Phương Tranh vẻ mặt đau khổ nói: “ Hoàng thượng, phản quân đã vào thành, cấm quân bên trong thành cũng không còn nhiều lắm, ngài không phải muốn chiến đấu đến cùng với bọn họ đó chứ? Lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt, vi thần nghĩ mau chóng chạy ra khỏi thành, mới có cơ hội trấn áp phản loạn…”


Lúc này một gã cấm quân vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh hoàng thượng thấp giọng nói mấy câu.
“ Cái gì? Chạy? Chạy như thế nào? Làm sao chạy được?” Vẻ mặt hoàng thượng khϊế͙p͙ sợ nói.


Thống lĩnh cấm quân có chút xấu hổ cúi đầu nói: “ Sau khi phát hiện phản quân vào thành, các huynh đệ bằng vào tốc độ nhanh nhất chạy vào Phan phủ, dự định bắt lại hắn, nhưng khi lục soát toàn bộ đám người hầu, hộ viện của Phan phủ, cũng không tìm được một bóng người nhà của Phan phủ, dù là mấy phụ tá trong phủ cũng mất tích…”


“ Không phải trẫm bảo các ngươi bao quanh Phan phủ sao? Hắn chạy ra từ nơi nào?” Sắc mặt hoàng thượng có chút như tro tàn.


“ Lúc các huynh đệ lục soát đã phát hiện, bên trong thư phòng của Phan phủ có một mật đạo, nối thẳng ra ngoài thành, mọi người đuổi theo mật đạo, kết quả đi được phân nửa thì phát hiện đã hoàn toàn bị phong kín…”


Hoàng thượng mềm nhũn ngồi xuống, run run đến nỗi không nói được một câu nào, trong ánh mắt vốn trấn định nhưng hiện tại đã toát ra một chút hoảng loạn. Đám quần thần cũng ồ lên, mọi người còn đang thương lượng, chờ đợi cấm quân xông vào Phan phủ bắt được Phan thượng thư, chí ít trong tay có một lợi thế làm cho đám phản quân ném chuột sợ vỡ đồ, mọi người có thể thừa dịp phản quân đang do dự, thong dong điều động đại quân và quân đội biên quan ngoài thành, đem phản quân bao vây tiễu trừ. Hiện tại lợi thế bay mất, lúc này mọi người mới phát giác, bản thân đang lâm vào một hoàn cảnh vô cùng khốn đốn.