Bên trong ngự thư phòng.
Phương Tranh cười trông thật nịnh bợ, lông mày cùng ánh mắt chen chúc nhau thành một đoàn, nhìn bộ dạng này của hắn, nếu ai không nói hắn là gian thần, người đó quả thực không có lương tâm.
“ Hoàng thượng anh minh, thần cơ diệu toán, tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của ngài, vi thần đối với hoàng thượng, trong lòng bội phục không thôi…….”
“ Được rồi, được rồi, mau thu hồi công phu vỗ mông ngựa của ngươi lại, trâm không muốn nghe nữa.” Hoàng thượng tức giận nói.
Xem ra hoàng thượng đã không còn khoái cảm đối với công phu vỗ mông ngựa của ta, như thế thì sao được? Về nhà phải hảo hảo tập luyện, vỗ mông ngựa là kiến thức cơ bản để làm thần tử nha.
“ Dạ dạ, hoàng thượng, ách, binh lính bao vây quanh Thượng Thư phủ, cái này tuy nói là bảo hộ an toàn cho Phan thượng thư, nhưng Phan lão già cũng không phải kẻ ngu độn, có khả năng hắn sẽ nhìn thấu được dụng ý của ngài? Ngài không sợ hắn chó cùng bứt giậu hay sao?”
Một màn hí kịch trên Kim Loan điện, vừa vu cáo rồi lại điều tra, hoàng thượng và Phương Tranh tác hợp biểu diễn, mục đích chỉ là danh chính ngôn thuận phái binh đến bao vậy phủ đệ của Phan thượng thư.
Hiện giờ xem ra, hoàng thượng đã đạt được mục đích, nhìn từ mọi phương diện mà nói, buổi tảo triều ngày hôm nay rất viên mãn, hết thảy hoàng thượng đều đã an bài ổn thỏa mọi kế hoạch.
“ Trẫm cùng Phan nghịch tặc đi đến một bước này, trong lòng tuy hiểu mà không nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng, chuyện tình mưu phản của hắn sẽ giấu diếm được trẫm, đồng dạng, trẫm cũng không cho rằng hắn sẽ tin, trẫm phái binh bao vây phủ đệ là muốn bảo hộ an toàn cho hắn. Hiện giờ cục diện tạm thời giằng co, chuyện này trẫm và hắn đều không cam lòng, chờ xem, rất nhanh thôi hắn sẽ có động thái mới.”
“ Hoàng thượng vì sao không trực tiếp phái binh tiến công Thượng Thư phủ, đem hắn bắt lại đây? Người ta nói cầm tặc tiên cầm vương*, một khi chúng ta bắt được hắn, còn sợ mọi chuyện sẽ phát sinh hay sao?” (*: bắt giặc phải bắt tướng trước)
Hoàng thượng lắc đầu nói: “ Không được manh động, người trong thiên hạ đều đang dõi theo hành động của trẫm, nếu bắt Phan nghịch tặc, chỉ sợ đám môn sinh của hắn lập tức sẽ khởi binh tấn công kinh thành, như thế sẽ làm rối loạn trận tuyến của trẫm bố trí. Coi như có thể trấn áp được, nhưng tương lai bọn chúng còn có cơ hội tạo phản, cái mà trẫm muốn chính là một mẻ lưới tóm gọn tất cả bè đảng. Nếu đánh rắn không chết mà lưu lại hậu hoạn, tương lai nó sẽ uy hϊế͙p͙ đến giang sơn của trẫm.”
Đi một bước, tính một trượng, đây mới thực sự là tâm thuật đế vương a? Đột nhiên Phương Tranh cảm giác được, chính bản thân mình xuyên việt đến thời đại này, nhập thể vào một gã thiếu gia con nhà phú hào, thật sự là một việc may mắn. Nếu như xuyên việt mà vào trên người của thái tử hoặc là Mập Mạp….Phương Tranh nhịn không được, lắc lắc đầu, bản thân mình đối với chính trị không am hiểu, xuyên việt vào trên người của đệ tử hoàng tộc, chỉ sợ sống không quá được một mùa đông a?
“ Đại hôn của ngươi cùng Mật Nhi, vẫn ấn định vào ngày mười năm tháng này đi, không thể vì chuyện của Phan nghịch tặc, mà chậm trễ sự tình thành thân của ngươi và Mật Nhi được.” Hoàng thượng hờ hững nhìn Phương Tranh, cười nói.
“ A? Không cần gấp? Tình huống hiện giờ đang nguy cấp, vi thần chờ đợi thêm một chút cũng không sao!” Phương Tranh theo bản năng cự tuyệt nói.
“ Nói nhảm! Khâm Thiên Giám đã chỉ định ngày lành tháng tốt, ngươi nói sửa là có thể sửa được sao? Chỉ là một hồi phiến loạn nhỏ nhoi mà thôi, hừ! Ngươi sợ cái gì?” Hoàng thượng mất hứng nói.
Ta kháo! “Nhỏ nhoi” nói thì có vẻ dễ nghe a! Chưa biết chừng ở bên ngoài thành đột nhiên có một đạo quân tập kích, chớp mắt liền đem hoàng cung của ngươi tận diệt, còn có tâm tư quản đến hôn sự của nữ nhi sao? Thật không hiểu, cái gọi là đế vương, mỗi ngày ở trong lòng đang tính toán những chuyện gì!
Phương Tranh biểu tình nhăn nhó nói: “ Hoàng thượng, cuộc phiến loạn này không nhỏ a, ngài cùng Phan thượng thư minh tranh ám đấu đã nhiều năm, chỉ có chờ thời khắc này mà thôi, liệu có thể nhỏ được sao? Bằng không hai người cứ hảo hảo đánh một hồi, vi thần ở bên cạnh phất cờ hò reo cổ vũ cho ngài, ngài chiến thắng, vi thần tiếp tục thành thân, song hỉ lâm môn, thật là một chuyện tốt.”
“ Không được! Dẹp phản loạn và thành thân hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, trẫm đã quyết định rồi, ngày mười lăm trẫm sẽ hạ chỉ thành thân.” Hoàng thượng thái độ kiên quyết vỗ án, trong mắt hiện lên vài phần phức tạp khó hiểu.
Ai, được rồi, thành thân thì thành thân đi, ngươi là hoàng đế, ngươi lớn nhất rồi. Phương Tranh ủ rũ đi về nhà chuẩn bị hôn sự, dọc theo đường đi hắn trầm ngâm suy nghĩ, hoàng thượng cùng Phan thượng thư đang chơi một canh bạc lớn nhất cuộc đời, vạn nhất Phan thượng thư thắng thì làm sao bây giờ? Hoàng tộc khẳng định sẽ không chạy thoát, toàn bộ bị đuổi cùng giết tuyệt, Phương gia ta cũng chẳng tốt đẹp gì, ai bảo mình là con rể của hoàng thượng, mà bản thân mình đã đắc tội không ít với Phan lão già.
Nói như thế, hôn sự giữa ta cùng Trường Bình làm không cẩn thận sẽ trở thành hôn lễ đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời. Đều nói hôn nhân chính là mồ chôn của nam nhân, quả nhiên lời này đúng như thế nha!
* * *
Một đội quân sĩ áo giáp chỉnh tề chậm rãi từ trong hoàng cung đi ra, hùng hổ thẳng đến phủ đệ của Phan thượng thư, đội quân sĩ này chính là cấm vệ quân phụ trách bảo vệ cho hoàng cung, là quân đội mà hoàng thượng tín nhiệm nhất.
Tốc độ hành quân của đám quân sĩ rất nhanh, ven đường đụng phải không ít hàng xén, xe ngựa, dân chúng tránh né không kịp, quân đội hành quân qua, một đường người ngã ngựa đổ. Sau khi tới đại môn của Thượng Thư phủ, vị tướng quân chỉ huy vung tay lên, cấm vệ quân chia làm hai đội, dọc theo tường rào Thượng Thư phủ mà bao vây bốn chung quanh.
Vị tướng quân thần tình cương nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cửa phủ khiến cho bọn gia đinh của Phan phủ đã muốn lạnh run, trong miệng chợt quát lớn: “ Phụng mệnh hoàng thượng, mạt tướng mang binh bảo hộ già trẻ một nhà của Phan thượng thư, từ ngày hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, người nào vi phạm, trảm!”
………
Bên trong Phan phủ, Lâm Thanh Sơn mặt cắt không còn chút máu, hấp tấp chạy về phía thư phòng.
“ Lão đại nhân! Lão đại nhân! Không tốt!” Thanh âm của Lâm Thanh Sơn lộ ra một cỗ kinh hoảng không hề che giấu.
Hắn chỉ là một tú tài thi rớt mà thôi, hắn có thể giúp lão đại nhân bày mưu tính kế, hắn có thể ung dung vạch ra những chỗ thiếu sót cùng sai lầm của một phần kế hoạch, nhưng chân chính mà nói thì hắn không thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với đội quân vũ trang trước mắt này. Qua khe cửa nhìn thấy binh lính tay cầm trường mâu lưng giắt cương đao, tựa hồ như đang tản mát ra những cỗ huyết tinh, bỗng nhiên hắn mới ý thức được, bản thân mình đang làm một chuyện nguy hiểm như thế nào.
“ Chuyện gì mà phải hoảng hốt?” Phan thượng thư ngẩng đầu, nhìn Lâm Thanh Sơn liếc mắt một cái.
“ Lão đại nhân, phủ….Bên ngoài phủ đã bị cấm vệ quân bao vây!” Lâm Thanh Sơn nhịn không được toàn thân run rẩy vài cái. Bản thân là một phần tử trí thức, hắn vốn không nên có những biểu hiện thất thố như thế, nhưng có ai có thể chân chính ung dung đối mặt với nguy cơ tử vong? Huống hồ Lâm Thanh Sơn chỉ là một văn nhược thư sinh, trói gà không chặt.
Phan thượng thư gương mặt già nua khẽ giựt giựt, bàn tay khô quắt như vỏ cây bỗng nhiên đặt quyển sách xuống bàn, thở dài một hơi.
“ Hắn đã muốn động thủ rồi sao?” Biểu hiện của Phan thượng thư thật bình tĩnh, tựa hồ như sớm đã dự đoán được một bước này.
Lâm Thanh Sơn ngập ngừng, chậm rãi nói: “ Phải ứng phó tình huống này như thế nào, xin lão đại nhân định đoạt.”
Phan thượng thư liếc mắt nhìn Lâm Thanh Sơn, trong ánh mắt dần dần lộ ra vài phần thất vọng.
“ Lão phu đều đã có chủ trương, ngươi an tâm trở về phòng nghỉ ngơi đi, bọn chúng không dám xông vào đâu.” Tiếp tục nâng quyển sách trên bàn, Phan thượng thư chuyên tâm đọc.
Há miệng thở dốc, do dự một hồi cuối cùng Lâm Thanh Sơn cái gì cũng không nói, cung kính hướng Phan thượng thư khom lưng thi lễ, xoay người đi ra ngoài. Hiện giờ bộ dạng của hắn đã không còn kích động như vừa rồi nữa, mỗi bước đi đều rất quy củ, giống như đang ung dung đi tản bộ.
Ba ngày, chỉ còn ba ngày nữa!
Phan thượng thư trong lòng trầm mặc, quyển sách trong tay không tự chủ được mà khẽ run rẩy, không biết bởi vì sợ hãi, hay là đang hưng phấn.
* * *
Giông bão sắp nổi lên.
Mấy chục năm qua, kinh thành bình ổn không một chút gợn sóng nào, đang bị một bầu không khí âm trầm bao phủ, giống như tiết trời đêm vào cuối thu, làm cho người ta có cảm giác khó chịu, thở không nổi.
Mọi người đối với nguy hiểm vẫn luôn duy trì được bản tính cảnh giác cao độ, hiện giờ mỗi một nhà dân trong kinh thành đều đóng chặt cửa, chân không bước ra khỏi nhà. Nếu như không phải chuyện gấp đều không dám bước đi trên phố, những cửa hàng phồn hoa náo nhiệt, cũng im lìm đóng kín cửa hiệu, buôn bán ngưng trệ. Toàn bộ nơi đây giống như một tòa tử thành, ở các ngã tư đường chỉ có nhiều hơn những đội quân sĩ trong tay giương cao trường mâu, thắt lưng giắt liên hoàn nỏ đi lại tuần tra canh gác, làm cho dân chúng trong thành càng thêm lo lắng bất an.
Một trận gió thu tràn qua, để cho những phiến lá khô rơi rụng tung bay khắp nơi, chẳng có mục đích mà phiêu phù trong không trung.
Sắc trời đang chuyển mùa.
Bên trong phủ thái tử.
Phạm Thụy đang đứng trước mặt thái tử, chờ nghe hắn phân phó hành động.
“ Dùng bồ câu phi cáp truyền thư hạ lệnh cho Trần tướng quân cùng Lưu tướng quân đang đóng quân ở ngoài thành, mệnh cho hai người sẵn sàng chuẩn bị, tùy thời quan sát động tĩnh biến hóa bên trong kinh thành. Nếu Phan thượng thư đắc thủ, thì hai người bọn hắn sẽ dẫn quân đánh vào theo cửa Tây, một kích đánh tan quân phản loạn, tiến vào kinh cần vương.”
Phạm Thụy thanh âm cung kính, nhưng lại nhịn không được, hỏi: “ Nếu hoàng thượng thắng thì chúng ta làm như thế nào?”
Thái tử nghe vậy nở nụ cười, nét ôn hòa hiện ra trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, cực kì âm nhu.
“ Nếu phụ hoàng thắng thì lệnh cho bọn hắn không cần vọng động, phụ hoàng thắng đó cũng chính là Cô vương thắng, giang sơn này sớm muộn gì cũng là của Cô vương, ha ha.”
“ Cô vương không muốn giang sơn này lọt vào trong tay của ngoại nhân, càng không muốn để cho nó rơi vào trong tay của lão sư!”
* * *
Thần Vũ quân, bên trong quân doanh.
Triệu Hổ hai mắt trợn trừng, ánh mắt nhìn đám thuộc hạ dưới trướng đang câm như hến, trong tay hắn nắm một thanh cương đao loang lổ vệt máu, trong đại trướng, đã có ba gã tướng lãnh không chịu thần phục bị hắn sát tử, nằm trên vũng máu.
Sát khí nồng đậm hòa trộn với mùi máu tanh giống như mùi sắt rỉ tràn ngập ở trong đại trướng. Khuôn mặt của đám tướng lãnh cấp dưới sớm đã như màu đất, ngây ngốc nhìn vị Triệu tướng quân thường ngày trầm ổn hòa khí, giờ phút này hắn giống như hung thần ác ma, dữ tợn và lạ lẫm.
Thật lâu sau, Triệu Hổ mở miệng, thanh âm khàn đục mà khô khốc.
“ Hiện nay hoàng thượng mù quáng tin vào tiểu nhân, gần gũi gian thần mà xa lánh trung thần, bách tính phải chịu cảnh lưu lạc, tha hương, ngoại bang thì rình rập liên miên. Cứ như thế này, quốc sẽ không còn là quốc nữa! Bổn tướng dẫn quân nhập kinh, muốn dùng thân thể huyết nhục, dùng binh lực để can gián Ngô hoàng, thề giết gian thần, thanh lọc tiểu nhân! Các ngươi cùng bổn tướng vốn đã nhiều năm làm huynh đệ, bổn tướng hỏi các ngươi, có một lòng nguyện cùng bổn tướng, vì bách tính thiên hạ mà làm chuyện này hay không?”
Đã có ba người nằm trên vũng máu, lúc này kẻ nào dám không tuân mệnh? Nhưng nếu đáp ứng, đây chính là trắng trợn tạo phản a!
Nhóm tướng lãnh thuộc cấp đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết như thế nào cho phải.
Bỗng nhiên một thanh âm lanh lảnh vang lên ở một góc đại trướng.
“ Triệu tặc! Ngươi ăn cơm triều đình nhiều năm qua, không biết hổ thẹn mà dám dẫn binh tạo phản! Đây là ngươi muốn bức huynh đệ chúng ta đi vào con đường tuyệt lộ, lão tử với ngươi không đội trời chung…”
“ Ba!”
Trịnh Nham Tùng hạ kiếm bất lưu tình, đâm xuyên qua ngực người vừa lên tiếng.
Người thứ tư.
Trên khuôn mặt dữ tợn của Triệu Hổ, lộ ra một nụ cười thị huyết hung tàn, làm cho người ta nhìn vào, khϊế͙p͙ sợ không thôi.
“ Còn vị huynh đệ nào phản đối nữa không?”
Nhóm tướng lãnh thuộc cấp cắn chặt răng, rốt cuộc đồng loạt khúm núm.
“ Chúng mạt tướng nguyện đi theo tướng quân!”