Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 16: Bị người vô lễ

Phương Tranh lau mồ hôi lạnh, liền xoay người quay vào trong phủ, hắn âm thầm quyết định, sau này địa phương nào có tiểu nha đầu kia, nhất định hắn sẽ nhượng bộ lui binh, nhìn thấy từ xa là phải tránh, dùng từ “hoa hồng có gai” cũng không đủ để hình dung phong tư của nha đầu kia, nàng quả thực là hoa ăn thịt người. Thật vất vả mới xuyên việt về cổ đại, lần đầu tiên trêu chọc nữ nhân liền gặp nàng, xuất sư bất lợi, thật là đen đủi.


Trở lại chính sảnh, Phương lão gia cùng phu nhân đang ngồi uống trà, Phương phu nhân hướng ánh mắt đến Phương lão gia, Phương lão gia vội ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Tranh nhi, vị muội muội của Chu Vô đã có hôn phối hay chưa?”


Phương Tranh phờ phạc nói: “Hài nhi không biết, hôm nay cũng mới gặp mặt lần thứ hai, hài nhi cùng nàng không thân quen.” Hai lần gặp mặt đều không được vui vẻ.


Phương lão gia ừ một tiếng, nói: “Sau này, ngươi hỏi Chu Vô, nếu muội muội hắn chưa gả cho nhà khác, ta nhìn tiểu nha đầu kia không sai, nếu thực cân xứng, ta liền vì ngươi mà làm chủ, mời người đi tới Chu gia nói chuyện cuộc hôn nhân này.”


Phương Tranh ngẩn người, chậm chạp nói: “Cân xứng? Việc hôn nhân?” Đột nhiên kịp phản ứng, nhất thời sợ tới mức hai chân mềm nhũn: “Cân xứng? Ta cùng nàng? Mật Nhi?”


Thấy Phương lão gia chậm rãi gật đầu, Phương phu nhân tủm tỉm cười liên tục, vẻ mặt vui mừng hớn hở, nhị lão không giống như đang nói đùa. Trong lòng Phương Tranh trầm xuống, phụ mẫu nhìn trúng nha đầu kia, chuyện này phải nói như thế nào cho phải? Tưởng tượng có một ngày nào đó, nha đầu kia mặc đồ cưới bước chân vào trong Phương phủ, lúc vén khăn che mặt liền lộ ra diện mục dữ tợn, đối với hắn, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Con mẹ nó, đi lấy cho lão nương chậu nước rửa chân!”


Bỗng dưng, Phương Tranh sợ run cả người, trên trán đã lấm tấm xuất hạn vài giọt mồ hôi lạnh, khẩn trương nói: “Chuyện này không thể được, tuyệt đối không thể được!”


Phương lão gia nghe vậy, giận tái mặt, nói: “Hay là ngươi còn không nguyện ý? Ta xem nha đầu kia, diện mạo, nhân phẩm, giáo dưỡng đều là lựa chọn tốt nhất, hừ! Người ta còn không nhất định để ý tới ngươi nữa kia!”


Nhân phẩm? Giáo dưỡng? Hai cái đồ vật này có vẻ như nàng không có đi sao? Nàng không thích ta là tốt nhất, dù gì ta cũng là thanh niên vĩ đại xuyên việt, có thể nào đi cưới một cái nữ nhân đanh đá về làm vợ? Phương Tranh giãy nảy lên nói: “Chuyện tình lần này… Có phải hay không đã quá mức vội vàng? Dù sao, hài nhi cùng với Mập Mạp cũng có giao tình, vạn nhất việc này không thành, ngày sau mọi người gặp nhau cũng đều khó xử …”


Phương phu nhân nhẹ giọng nói: “Cho nên mới bảo ngươi đi dò xét Chu Vô, nói bóng nói gió một chút, đừng hỏi quá trực tiếp. Tranh nhi, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ rồi, đừng nghĩ mười tám tuổi đã thành thân là sớm, nhà chúng ta chỉ có một mình ngươi, nếu không đem chung thân đại sự dàn xếp cho ổn thoả, chỉ sợ sau này sẽ chậm trễ a.” Dứt lời, Phương phu nhân buồn bã thở dài một hơi.


Mười tám tuổi không thành thân tính là cái gì, trong xã hội hiện đại, hai mươi tám ba mươi tuổi chưa cưới vợ cũng còn không thấy bọn họ khẩn trương. Phương Tranh không cho là đúng, trong đầu liền xoay chuyển, muốn tìm lấy một lý do thật tốt, đem chuyện tình hoãn lại.


Sau một lúc lâu, Phương Tranh nói: “Cũng không phải là hài nhi không muốn, chỉ sợ việc này không có khả năng. Tin tưởng rằng phụ thân cũng đã nhìn ra, Mập Mạp này, ách, chính là Chu Vô, gia thế của hắn cũng không đơn giản. Thương nhân tầm thường như chúng ta, người nhà của hai huynh muội bọn họ làm sao có thể đồng ý chuyện hôn phối này được? Mới vừa rồi hài nhi đưa tiễn bọn họ ra ngoài, thấy ở trước cửa có hơn mười mấy gã hán tử ăn mặc võ trang, nhìn đám hán tử đó giơ tay nhấc chân, đều không giống như hộ vệ bình thường. Bởi vậy có thể thấy được, hai huynh muội Chu Vô đều không phải xuất thân thương nhân theo như lời hắn nói, khả năng nhà người ta có thể làm quan lại. Phụ thân cùng mẫu thân thử ngẫm lại mà xem, quan lại người ta, Phương gia ta trèo tới được cửa sao?”


Nói một tràng dài, ý tứ rất rõ ràng, chuyện hôn phối với nha đầu cuồng dã kia, nhị lão cũng khỏi cần suy xét, nhanh chóng gột rửa, rồi đi ngủ thôi.
“Hừ! Ngươi, tiểu tử hỗn đản này, chẳng lẽ ngươi vì không thích người ta, nên mới cố tình nói dối lão phu?” Phương lão gia bất mãn nói một câu.


Phương Tranh khẩn trương thề thốt, nói: “Hài nhi nếu dám dối gạt phụ thân, ta liền không phải nhi tử của phụ thân đại nhân!”


“Thúi lắm! Ngươi có lừa gạt lão phu hay không, thì ngươi vẫn là nhi tử của ta.” Phương lão gia giận tím mặt, Phương phu nhân che miệng cười khẽ, Phương đại thiếu gia cúi đầu lẩm bẩm, thực sự là một gia đình hoà thuận tiểu biểu!


Thật lâu sau, Phương lão gia mới chậm rãi vuốt râu, trầm ngâm nói: “Nếu thật sự như lời ngươi nói, việc này đành phải từ bỏ. Người trong thiên hạ đều không coi trọng thương nhân chúng ta, dù có ngàn vạn lần gia tài, vẫn không có được thân phận cùng thể diện, quả thực khó khăn a!” Nói xong, Phương lão gia thở dài, vẻ mặt có chút đìu hiu. Thương nhân trong thời đại xã hội phong kiến, có địa vị thấp nhất “sĩ, nông, công, thương”, thương nhân vĩnh viễn ở tận cùng dưới đáy xã hội, muốn cùng quan lại người ta kết thông gia, đó là chuyện vô cùng khó khăn.


Phương phu nhân cũng thở dài một hơi, liên tục nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc…”


Phương Tranh thấy tâm tình của phụ thân cùng mẫu thân đều ưu tư, làm như hổ thẹn vì không thể cho hắn được một cái xuất thân trong sạch, Phương Tranh vội vàng nói: “Thương nhân thì thế nào? Chúng ta ngày ngày đều ăn ngon mặc đẹp, làm cho cái đám quan lại ghen tị mà thôi, phụ thân cùng mẫu thân không cần phải vì chuyện này mà lấy làm phiền lòng.”


Phương lão gia cùng phu nhân lắc đầu, im lặng không nói. Phương Tranh thấy thế cũng không muốn nhiều lời, sau khi thi lễ, liền cáo lui.


Hàng ngày chán nản đọc sách, thử nghĩ mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một sự tình đồng dạng, đi tới thư viện, tan học về nhà, ngủ, tới thư viện, lại tan học….Cuộc sống như vậy, đối với loại người không biết an phận như Phương đại thiếu gia mà nói, làm sao hắn có thể chịu được?


May mắn, còn có Mập Mạp bồi tiếp hắn, sau khi quen thân mới biết được, gia hoả Mập Mạp này thật sự là có tiền một cách vô lý, Phương Tranh đường đường là thiếu chủ nhân hiệu buôn Phương gia, vậy mà trước mặt hắn quả thực giống như người đi xin cơm, động một tí là hắn có thể lấy ngân phiếu hơn mấy trăm hoặc ngàn lượng bạc mang ra khoe khoang, nhiều rồi thành quen, cho nên Phương Tranh cũng không quá ngạc nhiên như lúc ban đầu. Hơn nữa, Mập Mạp đối với con số không hề mẫn cảm, tỷ như một đồng tiền một cái bánh bao, nếu Phương Tranh nói với hắn mười lượng bạc một cái bánh bao thì hắn cũng tin, không biết, có phải hắn đã tín nhiệm Phương Tranh một cách mù quáng, hay căn bản là không thèm để ý đến phương diện tiền bạc.


Đổi lại người có tâm địa độc ác, không chuẩn liền đem tiểu tử này lừa đến nơi hoang vắng trói lại, phỏng chừng có thể kiếm được một số tiền chuộc rất lớn. Phương Tranh rõ ràng tâm địa thiện lương, chỉ muốn hắn thường xuyên mời khách ăn cơm là được rồi.


“Thiếu gia, đến lúc rời giường rồi.” Thanh âm của Tiểu Lục thản nhiên đem Phương Tranh tỉnh lại từ trong mộng.


“A!” Phương Tranh thống khổ vặn vẹo cơ thể, dùng chăn trùm kín đầu, ấp úng nói: “Tiểu Lục, đi nói giúp với phụ mẫu, hôm nay ta bị đau tay, đi không được.” Có thể lý giải, cuộc sống những ngày qua tại học đường thật đơn điệu, làm cho Phương Tranh bắt đầu cảm thấy chán nản.


“Vậy nô tỳ đi bẩm báo với lão gia, thiếu gia đau tay nên không đi tới thư viện được.” Tiểu Lục vẫn bình tĩnh nói, mấy cái kỹ xảo của Phương đại thiếu gia, trong mắt nàng cũng như tiểu thí hài lăn lộn trên mặt đất làm nũng.


“Chậm đã, quay lại!” Phương Tranh sợ tới mức, nhảy dựng lên: “Ngươi nghe nhầm, vừa rồi ta đang nói mơ, ân, thời gian đọc sách tốt như vậy, ta sao có thể bỏ lỡ đây? Cổ nhân cũng thường đọc sách từ lúc gà gáy, đương nhiên thiếu gia ta cũng không cam lòng chịu thua…”


Phương Tranh vẫn dài dòng, Tiểu Lục không thèm để ý tới hắn, tay chân lanh lẹ bưng nước rửa mặt tới, sau đó bước lại gần, hầu hạ Phương Tranh mặc quần áo.


Tiểu nha đầu này thật sự không hiểu gì là phong tình, nếu mạng ta ngắn một chút, chỉ sợ cũng không thấy được lớp băng trên mặt nàng, ngày nào tan biến, Phương Tranh âm thầm lắc đầu. Giúp nàng kiểm tra thân thể chính là nguyện vọng không biết năm tháng nào mới được thoả mãn tâm nguyện….


Tiểu Lục nhanh tay giúp Phương Tranh mặc y phục, Phương đại thiếu gia vẫn còn mắt nhắm mắt mở, đứng im mặc kệ nàng động thủ. Làm thiếu gia trong xã hội phong kiến thật tốt, nếu đổi lại là thời hiện đại, tìm được khách sạn nào phục vụ chu đáo như vậy đây? Khách sạn năm sao cũng không có hạng mục này!


“Thiếu gia, người đem cái gì, giấu ở trong quần sao?” Tiểu Lục thanh âm có vài phần tò mò.
“Cái gì đâu?” Phương Tranh còn mơ mơ màng màng.


“Chính là chỗ này a!” Tiểu Lục xoè tay ra túm lấy, bắt được một vật thể dạng côn, vừa dài vừa cương cứng lại mềm mềm, nghi hoặc hỏi: “Cái này là vật gì?” Nói xong, bàn tay nàng còn mân mê, xoa nắn vài cái.


Ngao…Phương Tranh chấn kinh, toàn thân rùng mình một cái, cảm giác này thật thoải mái, mới sáng sớm đã gặp diễm phúc như này, thiếu gia ta có tài đức gì mà được lão thiên ưu ái như vậy. Tiểu Lục bắt được vật gì không cần phải giới thiệu đi sao?


“A!” Mặc dù Tiểu Lục mới mười lăm tuổi, nhưng nữ tử cổ đại đều trưởng thành sớm, chuyện tình cần biết, sớm đã được các đại thẩm, đại nương dạy cho nàng. Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Phương Tranh đang dục tiên dục tử(*), rốt cuộc cũng đã kịp hiểu đồ vật trong tay là cái dạng gì, hốt hoảng kêu to một tiếng, vội vàng buông bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt đỏ bừng, liền xoay người chạy ra ngoài.


“Uy! Ta còn chưa thoả mãn đâu, sao lại tính nửa vời thế này….” Phương Tranh bất mãn than thở.


Cúi đầu nhìn lại, dưới hạ thân nổi lên một cục, nóng lòng muốn giương cờ khởi nghĩa. Phương Tranh cười một tiếng, sáng sớm đã chào cờ, hiện tượng sinh lý bình thường mà, điều này chứng minh thiếu gia ta là một nam nhân cường tráng, có gì mà xấu hổ đâu? Phải tìm cơ hội dạy cho tiểu nha đầu này một khoá tri thức về sinh lý, ngày sau, mỗi buổi sáng sớm làm cho thiếu gia đến vài cái như vừa rồi, hổ thể của thiếu gia ta sẽ phi thường vui mừng….


Phương Tranh híp mắt cười, một lúc sau, bỗng nhiên kịp phản ứng : “Đây chẳng phải là ta bị người khác vô lễ hay sao?”
Chú thích:
(*) dục tiên dục tử : đê mê sung sướng