Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 126: Kêu oan

Có một câu nói, nhưng biết phải nói như thế nào nhỉ, " Ngươi cho rằng trốn đi liền không thể tìm được ngươi sao? Hình tượng nam nhân của ngươi vô luận ở phương diện nào cũng có thể được gọi là nhất biểu nhân tài, giống như đom đóm trong đêm đen, tỏa sáng? xuất chúng…."


Phương Tranh cảm nhận chính bản thân mình cũng tương tự như vậy.


Giờ khắc này, tâm tình của Phương Tranh ngũ vị phức tạp, hắn đang nhớ lại một màn đụng phải tiểu công chúa kia, nếu ngày đó bản thân mình giả bộ không nhìn thấy tiểu cô nương trắng như bạch ngọc đang ngồi ở trên thềm đá, giả bộ không nghe được nàng hỏi chính mình, hoàn toàn coi nàng giống như không khí, hờ hững đi qua mặt nàng....


Nếu lựa chọn làm như vậy, có lẽ hiện giờ bản thân mình sẽ được thoải mái không ít? Hoặc ngân phiếu trong tay của mình sẽ không bị trung chuyển đi nơi khác, tay trái bỏ vào, tay phải móc ra, không giữ ấm được bao nhiêu lâu.


Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, trong cuộc sống chúng ta chỉ có một sự lựa chọn, bất luận ngẫu nhiên hay tất nhiên, sự tình xảy ra trước mắt, chân thật phát sinh, không bao giờ có thể thay đổi lại được.


Cảm nhận được có người đang bám lấy tay áo của mình, Phương Tranh chỉnh trang lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống. Trường Nhạc công chúa đang bất mãn nhìn hắn, không một lời nói nhưng lại tựa hồ như đang lên án biểu tình của Phương Tranh, cánh tay nhỏ nhắn đưa chiếc rương quyên tiền đến trước mặt hắn.


Nhìn chiếc rương quyên tiền được tạo hình khéo léo, chói mắt, Phương Tranh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngồi xổm người xuống, vẻ mặt đau khổ nhìn tiểu công chúa nói: " Công chúa điện hạ, vi thần đã hết tiền rồi..."


Đôi mắt trong suốt của tiểu công chúa chớp động hai cái, hoài nghi đánh giá Phương Tranh, sau đó cái mũi khinh nhẹ, hậm hực nói: " Ngươi có biết nói dối là xấu xa hay không? Huống chi ngươi lại còn lừa gạt tiểu hài tử."
Rốt cuộc là người nào đã dạy tiểu nha đầu này nói như vậy?


Phương Tranh nhìn Trường Bình cầu cứu, Trường Bình đứng ở bên cạnh mỉm cười không nói, nhìn tiểu công chúa, ánh mắt tràn ngập sủng ái.
Nữ nhân khiến cho tài sản lụi bại mà! Chứng kiến lão công bị người ta bắt chẹt cũng không tương trợ, trong lòng của Phương Tranh oán hận mắng thầm.


Phương Tranh tiếp tục lộ ra biểu tình đau khổ nói: " Công chúa điện hạ, quả thật vi thần đã không còn tiền, thật sự bởi vì chuyện tình lễ vật hồi môn của công chúa điện hạ, vi thần cũng cảm thấy lo lắng, nhưng.... Thật sự vi thần đã cúc cung tận tụy vì chung thân đại sự của công chúa điện hạ rồi, hết lòng quan tâm giúp đỡ...."


Phương Tranh biểu diễn vô cùng cao minh, trong lời nói chỉ còn kém một chuyện, đó là không có vừa khóc vừa kể mà thôi. Muốn lừa gạt được một cái tiểu cô nương năm tuổi, tất nhiên cực kì dễ dàng.


Tiểu công chúa nhìn bộ dạng của hắn thành khẩn, không giống giả bộ, nàng cũng hơi tin vài phần. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp, trên gương mặt tràn đầy biểu tình thất vọng, cánh tay đang bưng rương quyên tiền cùng buông thõng xuống.


Phương Tranh trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng hôm nay cùng dựa vào một chút kỹ xảo biểu diễn để giảm thiểu được một số lượng lớn bạc, tiểu nha đầu bị ta lừa gạt, không hiểu tương lai còn muốn tìm bổn thiếu gia nữa hay không a.


Phương Tranh quả thực khinh thường tính nhẫn nại cùng nghị lực của tiểu công chúa, thêm nữa là chấp niệm ham muốn tiền bạc của nàng.


Tiểu công chúa chỉ ảm đạm trong chốc lát, tức thì ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mong chờ nói: " Ngày mai, ta lại đến tìm ngươi tiếp." Dường như nàng đối với phong cách tiêu tiền của Phương Tranh, tràn ngập tin tưởng.
“…”


Tiểu công chúa được tiểu Lục bế đi dạo chơi trong Phương phủ, tiểu cô nương rất hiểu chuyện, nhu thuận nhường lại không gian cho tỷ tỷ cùng tỷ phu tương lai của mình. Điều kiện đầu tiên chính là, ngày mai Phương Tranh phải tích cực quyên tiền!


Phương Tranh mặt mày ảm đạm thở dài một hơi, đặt mông ngồi xuống bậc cửa không quản đến hình tượng. Hắn cảm giác cuộc sống trong tương lai của mình đã bị cô em vợ phủ kín một tầng ám ảnh mịt mù, nói ngắn ngọn, hắn đang bị ngược đãi.


Trường Bình bất mãn đẩy hắn một cái, hừ giọng nói: " Ngươi thật keo kiệt, không phải chỉ là một chút bạc thôi sao? Đâu đến nỗi phải mang cái bộ mặt ảm đạm như thế này a, thật xấu xa!"


Phương Tranh tức giận, đang ngồi trên bậc cửa liền nhảy dựng lên: " Một chút bạc? Nói thì đơn giản, mấy ngày hôm nay muội muội bảo bối của ngươi suốt ngày tìm đến ta mà đòi quyên tiền, ngươi biết bao nhiêu rồi không? Gần một vạn lượng a!"


Trường Bình che miệng giật mình, si dại ngước mắt nhìn hắn: " Tại sao ngươi cho nàng ta nhiều như vậy? Tiểu hài tử chỉ cần đưa mấy lượng bạc vụn không được sao? Ngươi điên hả?"


Phương Tranh có nỗi khổ tâm không thể giải thích được, mấy lượng bạc vụn mà có khả năng đuổi được muội muội của ngươi đi sao?


Trường Bình cười đến mức, hai vành mắt cong lại thành mảnh trăng lưỡi liềm: " Khó trách dạo này nàng thường đi trong hoàng cung, hỏi thăm một vị gian thần bộ dạng trẻ tuổi, hôm qua nàng còn thần bí nói cho ta biết, nàng quen được một người coi tiền như cỏ rác, nhưng lại không thông minh, giống một gã đần độn, muốn hắn bỏ tiền hắn liền bỏ tiền vào rương... "


“…”
Hiện tại Phương Tranh khóc không ra được nước mắt, không ngờ chính mình đã bị phá sản như thế, ở trong mắt của tiểu nha đầu năm tuổi lại còn biến thành một gã đần độn, quả thật ông trời không có mắt, biết đi đâu đòi lại công đạo a?


Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Phương Tranh, Trường Bình an ủi:" Được rồi, tức giận với tiểu hài tử thì được cái gì nha! Tự bêu xấu mặt mình, mấy ngày không gặp ta, ngươi có nhớ ta hay không? Nói mau! Cấm không được nói rằng không nhớ."


Phương Tranh hữu khí vô lực nói: " Ngươi đã nói như vậy, ta cũng chỉ có thể nói rằng có nhớ đến ngươi a."
Trường Bình mừng rỡ, khoác cánh tay của Phương Tranh một phen, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, ngọt ngào nói: " Uy, phụ hoàng có nói với ngươi, khi nào...thì...chúng ta…thành thân hay không?"


Phương Tranh chống cằm nói: " Dường như đã từng nói qua, sau khi đàm phán kết thúc thì chuyện hôn sự cũng chuẩn bị cử hành."
Trường Bình nghe vậy, khuôn mặt đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu: " Vậy ngươi....Còn không mau chóng hướng phụ hoàng ta câu thân, còn chần chừ điều gì?"


Không chờ cho Phương Tranh kịp trả lời, sắc mặt của Trường Bình biến đổi, hung tợn nói: " Hay là ngươi muốn đổi ý, dám trái lại, ta sẽ...."


" Tru di cửu tộc của ta phải không?" Phương Tranh trợn mắt nhìn nàng: " Ngươi không còn câu nào mới mẻ hơn sao? Mỗi lần đều tru di cửu tộc, ta hỏi ngươi một chút, rốt cuộc thì bàn tay ngươi đã dính máu của bao nhiêu người rồi?"
Trường Bình ngượng ngùng đáp: "….Hiện giờ thì còn chưa có một người nào."


Sủng ái nhéo mũi Trường Bình một cái, Phương Tranh cười nói: " Nguyên lai ngươi cũng chỉ là một con cọp giấy, hung hăng ồn ào ngoài miệng mà thôi."


Trường Bình khinh nhẹ cái mũi thanh tú, " Tru di cửu tộc chính là một việc đại sự quốc gia. Hoa triều chúng ta từ ngày khai quốc cũng không có mấy lần tru di cửu tộc a. Người ta chỉ là công chúa thôi mà, nào dám tru di cửu tộc, trừ phi, trừ phi…."
" Trừ phi như thế nào?"


Trường Bình đỏ mặt mắc cỡ: "…Trừ phi có người muốn cướp phu quân của ta, cho dù có phải liều tính mạng, ta cùng đem kẻ đó băm thây vạn đoạn, ngay cả cửu tộc cũng giết sạch...."


Đang Trong lúc ngọt ngào triền miên, lời nói của Trường Bình nồng đậm sát khí, máu tanh vương vãi khắp nơi, nhưng trong lòng Phương Tranh lại cảm nhận được một cỗ tình cảm ấm áp, chỉ cần cuộc sống của chúng ta an ổn, khiến cho nhiều người phải bỏ mạng, chúng ta khoái hoạt, cho dù có phải xây dựng ở trên thống khổ của người khác cũng không hề cảm thấy áy náy, ngọt ngào như đường!


Bàn tay trái như con lươn lặng lẽ vòng qua chiếc eo thon nhỏ của Trường Bình, Phương Tranh bắt đầu hạnh kiểm xấu, trong màn đêm tĩnh lặng, một đôi tình nhân to nhỏ tâm sự.
" Trường Bình, eo của ngươi thật nhỏ a...."
"Ân..."


" Trường Bình, ngươi cần ăn nhiều thịt hơn một chút, nhìn xem, quá nhỏ, dường như hơi thiếu dinh dưỡng...”
" Đừng....Không nên....Đừng sờ vào nơi đó, chúng ta....Còn chưa có thành thân đâu."


" Không sao, ta chỉ muốn thích ứng một chút, dù sao tương lai ta cùng phải sờ nó cả đời, trước tiên phải chào hỏi nhau, quen biết cái đã…"
"Ngươi...Xấu lắm!"
Bóng trăng cũng lặng lẽ trốn vào trong mây đen, tựa hồ cũng vì một màn tình tứ của hai người, mà cảm thấy ngượng ngùng…
Thật lâu sau.


“ Có phải ngươi đang khi dễ tỷ tỷ của ta hay không?"


Một giọng non nớt vang lên, tiểu công chúa một tay đang mân mê chiếc cằm nhỏ, tò mò nhìn chăm chú vào cánh tay của Phương Tranh. Bàn tay của Phương Tranh đang không ngừng sờ soạng bên trong vạt áo của Trường Bình, còn Trường Bình thì mắc cỡ đỏ mặt, hai mắt nhắm nghiền, không dám nhúc nhích để mặc cho hắn khinh bạc.


Hai người nghe được giật mình cả kinh, tiếp theo hai tiếng hét chói tai, vang lên trong bầu trời đêm tại Phương phủ.
" A! Chết rồi…”
“ Me ơi!"
----------------


Ngày hôm sau, mọi ngõ ngách trong kinh thành lưu truyền một tin tức nho nhỏ, nhi tử độc nhất của Hộ Bộ Lưu thị lang, hôm qua bị người ta đánh cho hấp hối nửa sổng nửa chết ném ở ven bờ sông Tần Hoài, bộ dạng cực kì thê thảm, nghe nói còn bị người ta tàn nhẫn thiến mất khí quan. Sau khi Lưu thị lang biết được tin tức này, liền hôn mê bất tỉnh ngay tại đương trường, Lưu thị lang cả đời mới chỉ có được một đứa nhi tử độc nhất, nào ngờ tai bay vạ gió, từ nay về sau Lưu gia coi như đã bị tuyệt hậu.


Tin tức lan truyền trong kinh thành giống như một căn bệnh dịch truyền nhiễm, từ vương tôn quý tộc cho đến thương nhân buôn bán nhỏ lẻ cũng đều nghe nói, hoặc cảm thán thế đạo khôn lường, hoặc vui sướng khi người khác gặp tai họa, bởi vậy có thể nhìn thấy được, nhân tình thế thái trăm mối cảm xúc.


Trong Kim Loan điện.
Phương Tranh đang dựa vào cột nhà, nhàm chán ngáp dài một cái.


" Mới khói bệnh." Rốt cuộc thì Phương đại nhân cũng phải thượng triều, bất quá đối với một tiểu quan ngũ phẩm mà nói, có đến hay không, đối với triều đình cũng không ảnh hưởng lắm. Cho nên Phương đại nhân đến, quần thần phần lớn cũng chỉ gật đầu cười coi như chào hỏi, chưa từng có chuyện nhiệt tình đưa đón, cũng không có ý lãnh đạm với hắn.


Buổi tối hôm qua Phương Tranh đã dùng ngân phiếu hai ngàn lượng làm tiền phí "bịt miệng", cuối cùng tiêu công chúa bất đắc dĩ chấp thuận sẽ không tố cáo hành vi của hắn cho hoàng thượng biết. Còn thêm một điều kiện nữa, hàng tháng đúng giờ hẹn ước, Phương Tranh phải bỏ tiền vào rương quyên góp, chấp hành nghĩa vụ đối với tương lai của cô em vợ, trong lúc quyên tiền cần chủ động, thái độ phải tích cực, nếu không hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.


Để cho Phương Tranh, vị gian thần coi tiền như cỏ rác quyên tiền tích cực hơn, tiểu công chúa đem Phương Tranh kếo sang một bên, hai người thì thầm to nhỏ, sau này nếu tỷ phu còn muốn tìm " đồ vật này nọ" ở trong áo của tỷ tỷ, nàng hứa sẽ không đến làm phiền.


Sau cùng Trường Bình thẹn quá, vội vàng kéo tiểu công chúa chạy trối chết quay trở về phủ, Phương Tranh giật mình đứng ở giữa sân, hắn cười mà giống như đang khóc, biểu tình cực kì quỷ dị.


" Rốt cuộc là người nào đã dạy dỗ tiểu nha đầu kia a? Ta phải công nhận rằng người nọ là một kỳ tài trong ngành giáo dục." Đứng trong Kim Loan điện, Phương Tranh xuất thần suy nghĩ, những vị đại thần đang nói gì đó chít chít oa oa, một chữ hắn cũng chưa nghe lọt tai.


" Khụ khụ, Phương đại nhân, Phương đại nhân!" Vị đại thần đứng bên cạnh hắn, hảo tâm nhắc nhở: " Hoàng thượng cho gọi ngài đó."
" Ân, a? Cái gì?" Phương Tranh ngạc nhiên nhìn lại phía trước, hoàng thượng giận tím mặt, đang hung hăng trừng mắt nhìn hắn.


Bầu không khí bên trong đại điện tĩnh lặng, văn võ bá quan trong triều dường như vui sướng khi hắn gặp họa, Phùng Cừu Đao đứng ở đối diện, bắt đắc đĩ cười khổ một cái.


Phương Tranh nội tâm cả kinh, tuy rằng không hiểu nguyên nhân hoàng thượng gọi hắn, nhưng theo như thông lệ bị hoàng thượng chỉ mặt gọi tên, bình thường cũng không phải là một chuyện hảo sự.


Phương Tranh mau chóng bước ra, hướng đến ngai vàng của hoàng thượng sau đó "bùm" một tiếng, không nói hai lời liền dập đầu bái lạy, ngữ khí nức nở nói: " Hoàng thượng! Hoàng thượng! Vi thần....Oan uổng quá!"


Phương đại thiếu gia quen tính thành thói, không rõ tình thế phía trước, cứ một mực kêu oan mới là chính đạo.
Lời vừa nói ra, văn võ bá quan đồng thời ồ lên.