Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 118: Xúi giục cướp đoạt

[
Phương Tranh nhìn Mặc Cúc Liên, trừng mắt: " Ngươi xác định không cần sự ví dụ của ta? Chuẩn xác đó nga."
Mặc Cúc Liên kiên quyết lắc đầu: " Phương đại nhân cứ nói thẳng là được, lão phu có thể nghe hiểu"


Phương Tranh bĩu môi: " Người Đột Quyết các ngươi bình thường nói cái gì là giống thái dương trên bầu trời, cái gì giống chim diều các loại, lời nói tỷ dụ bay đầy trời, thế nào đến phiên ta thì không thể sử dụng? Đàm phán với các ngươi thật sự là có hại..."


Mặc Cúc Liên nghe vậy thiếu chút nữa ói máu, ngươi còn nói là có hại, ta đây chẳng phải nên lấy dao cắt cổ?


Phương Tranh tiếp tục nói: " Quốc sư đại nhân, các ngươi ra ba trăm vạn lượng bạc mời Hoa triều xuất binh, thứ cho ta nói thẳng, sợ rằng không phải là điều thỏa đáng đâu? Dù là giúp các ngươi tiêu diệt Mặc Xuyết Khả Hãn, các ngươi quay đầu vẫn có thể tiếp lục đánh Hoa triều ta, bạc đó chẳng phải lại bị các ngươi đoạt đi? Hơn nữa Hoa triều xuất binh có phải cũng cần quân phí hay không? Ba trăm vạn lượng, mười vạn binh sĩ, mỗi người cũng chỉ có thể phân ra ba mươi lượng bạc, ngựa, binh giới, quân lương, y dược, trợ cấp chết trận, phụng dưỡng con trẻ mồ côi...Quốc sư đại nhân, ngươi tính qua bút trướng này hay chưa? Ngươi nghĩ ba trăm vạn lượng đủ sao? Không ngờ Hoa triều ta giúp ngươi đánh xong một trận, chỗ tốt không thấy, ta còn phải bồi vốn, chuyện này kẻ ngu ngốc cũng không nguyện ý đi làm đâu."


Hai mắt Mặc Cúc Liên nhìn đăm đăm, trong miệng tràn đầy khổ sáp, hắn thật không ngờ, điều kiện đã cùng quan viên Đột Quyết nghiên cứu thương lượng suốt cả đêm, đã đưa ra bốn điều kiện, lại bị người tuổi trẻ chưa đầy hai mươi ngồi trước mắt nói ba xạo liền phủ định toàn bộ. Hơn nữa nghe khẩu khí của hắn, bốn điều kiện tựa hồ không đáng một đồng, điều này làm cho Mặc Cúc Liên sản sinh một cảm giác vô cùng thất bại.


ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô ráo, Mặc Cúc Liên mở miệng nói: " Phương đại nhân, lão phu cho rằng, nên thỉnh quý quốc đưa ra điều kiện đi, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy, lão phu đề ra một điều, ngươi liền phủ định một điều, cuộc đàm phán của chúng ta sẽ rơi vào cục diện bế tắc."


Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Quốc sư đại nhân cần phải suy nghĩ cho kĩ, điều kiện của ta đề ra, thế nhưng là đủ, không cho trả giá."
Mặc Cúc Liên cắn răng nói: " Phương đại nhân mời nói, hợp hay không hợp ngươi nói ra chúng ta thương lượng."


Phương Tranh nhìn thoáng qua Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao. Ngụy lão đầu nhắm mắt không nói, giống như lão tăng nhập định, Phùng Cừu Đao lại không chút biểu tình, vẫn hiện ra vẻ mặt khốc khốc, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.


Hai người đàm phán đúng là không hề chuyên tâm chút nào đi? Hoàn toàn chỉ đem ra làm bài biện, cũng không biết giúp bổn thiếu gia tiếp lời, Phương Tranh bất mãn lẩm bẩm một câu.


Phương Tranh thay đổi một khuôn mặt tươi cười, nhìn Mặc Cúc Liên nói: " Quốc sư đại nhân, Hoa triều ta vốn không muốn cùng người khác kết minh đâu. Hảo hảo tự sống những ngày an nhàn của chúng ta, ai không có việc gì làm lại thích lo chuyện chiến tranh làm chi? Phải chảy máu rồi lại chết người. Một cuộc chiến trôi qua chẳng biết có bao nhiêu người nhà tan người chết, đặc biệt lại đi giúp quốc gia vẫn bình thường xâm lược lãnh thổ của chúng ta để chiến tranh. Vậy lại càng không thể nói nổi, cho nên chuyện xuất binh, chúng ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng, ngươi bỏ qua chuyện này đi."


Thấy thần sắc Mặc Cúc Liên định há miệng nói, Phương Tranh đưa tay cản lại, cười tủm tỉm nói: " Đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong, tuy rằng quốc gia của ta không muốn xuất binh, nhưng chúng ta có thể cấp cho các ngươi sự giúp đỡ khác. Thiếu lương thực sao? Thiếu binh khí sao? Thiếu cỏ khô sao? Ngươi cứ nói. Ngươi muốn cái gì chúng ta có thể cho ngươi cái đó. Người Đột Quyết các ngươi có tiền như thế, dùng tiền đổi lại thứ các ngươi cần, thật tốt, ai cũng vui mừng phải không."


Mặc Cúc Liên nhịn không được đứng lên, cả giận nói: " Phương đại nhân, lão phu từ vạn lý xa xôi đi tới quý quốc, thành tâm cùng quý quốc kết minh, sao ngươi có thể trêu đùa lão phu như vậy? Quý quốc không muốn xuất binh, cuộc đàm phán này vốn không còn ý nghĩa gì nữa, hừ! Xem ra lão phu đã đi một chuyến tay không, cáo từ!"


Nói xong Mặc Cúc Liên hướng Phương Tranh chắp tay, xoay người dẫn sứ đoàn Đột Quyết đi ra cửa.
Phương Tranh ngây người đứng lên hướng bóng lưng Mặc Cúc Liên phất phất tay, hô: " Đi thong thả. Hoan nghênh lần sau lại đến Hoa triều làm khách. Ta mời các ngươi đến Tần Hoài du ngoạn..."


Chẳng được bao lâu, Mặc Cúc Liên liền nổi giận đùng đùng chạy về, dùng sức trừng mắt nhìn Phương Tranh nói: " Nơi này là hoàng đế quý quốc cấp cho sứ đoàn Đột Quyết chúng ta nghỉ ngơi, nên cáo từ hẳn phải là các ngươi mới đúng?"


Phương Tranh ngẩn người, bật cười ra tiếng, ngay cả Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao cùng mỉm cười.


Phương Tranh cười đến nhanh không thở nổi, vừa cười vừa nói: " Quốc sư đại nhân, ngươi thật sự là...Ai, cho nên nói không nên tức giận, nếu cứ tức giận đầu óc sẽ trở nên hồ đồ, được, Ngụy đại nhân, Phùng tướng quân, chúng ta cáo từ, đi thôi, đến chỗ Đạt Tháp Tháp tâm sự."


Vừa nói Phương Tranh vừa đi ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm: " Đạt Tháp Tháp hẳn là rất thích ý theo ta làm buôn bán, tiếp qua mấy tháng thảo nguyên sẽ vào mùa đông, ai, chiến sĩ cần lương thực, chiến mã cần cỏ xanh, chiến tranh, thật là đáng ghét..."


" Chậm đã! Phương đại nhân xin dừng bước!" Phía sau truyền đến thanh âm như động đất của Mặc Cúc Liên.
Trên mặt Phương Tranh hiện lên một tia cười gian như mưu kế đã thực hiện được, lập tức phụng phịu quay đầu lại, nghiêm trang, nói: " Quốc sư đại nhân còn có việc sao?"


Mặc Cúc Liên thần sắc do dự, thần thái trong mắt biến ảo bất định, rốt cục hắn cắn răng một cái, nói:" Phương đại nhân, vừa rồi do lão phu quá xung động, lão phu hướng ngươi tạ lỗi."


Phương Tranh khách khí hướng hắn cười cười: " Đừng nói như vậy, tất cả mọi người quen nhau như thế, chỉ nói mấy câu là chuyện nhỏ thôi, ta không để trong lòng, không còn việc gì phải không? Không có việc gì thì ta đi."


Mặc Cúc Liên vội vàng vươn tay ngăn cản Phương Tranh, miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười: " Phương đại nhân, lão phu cho rằng chúng ta hẳn nên ngồi xuống nói chuyện lại với nhau."


Phương Tranh kinh ngạc trừng lớn mắt nói: " Không phải ngươi nói tiếp tục đàm phán cũng không có ý nghĩa gì sao? Không có ý nghĩa thì còn nói gì? Yên tâm, người Hoa triều chúng ta đàm sinh ý đều là ngươi tình ta nguyện, ngươi không muốn, tự nhiên có người nguyện ý, ta không miễn cưỡng.”


Trong mắt Mặc Cúc Liên hiện lên một tia giận dữ, nhưng nét mặt mang theo mỉm cười nói: " Lão phu vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ điều kiện của Phương đại nhân cũng không phải không thể tiếp thu, chúng ta hẳn nên ngồi xuống nói lại việc này, ý của Phương đại nhân ra sao?**


Phương Tranh cười nói: " Vậy quốc sư đại nhân cần phải chú ý thái độ của chính mình, phải biết rằng xưa đâu bằng nay, hôm nay không còn là lúc người Đột Quyết các ngươi định đoạt, cũng đừng đùa giỡn tiểu tính tình quay đầu là đòi đi, ngươi đường đường là quốc sư Đột Quyết, lại làm nũng như một tiểu cô nương phát sinh làm nũng, ngươi nghĩ có ý tứ sao?"


Mặc Cúc Liên nghe vậy trong lòng tức giận đến muốn bạo tạc, đùa giỡn tiểu tính tình, làm nũng, phát tiểu tính tình, tên hỗn đản này ở trong miệng không thể nói ra được vài câu dễ nghe hơn hay sao?
Đàm phán lại khôi phục, Phương Tranh không còn khách khí, trực tiếp đưa ra điều kiện của mình.


" Thứ nhất, bồi tiền!" Phương Tranh nói điều kiện đầu tiên thì biểu tình trên mặt thật tàn bạo, rất giống một vị thổ phỉ đầu lĩnh chiếm núi làm vương vơ vét tiền chuộc tài sản.
Mặc Cúc Liên ngẩn người, vô ý thức hói: " Bồi bao nhiêu?"


Phương Tranh nhìn hắn dựng thẳng một ngón tay: " Một ngàn vạn lượng!"
Mặc Cúc Liên lại giận tím mặt: " Sao ngươi không đi cướp đi? Đột Quyết ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"


Phương Tranh suy nghĩ nói: " Ta cũng biết, một ngàn vạn lượng cũng không phải là con số nhỏ, người Đột Quyết các ngươi lấy không ra số bạc đó. Thế nhưng có nỗ lực sẽ có thu hoạch, thử nghĩ một chút, thảo nguyên đã bắt đầu mùa đông, vạn vật đều chết, không lương, ngựa không có cỏ, các ngươi lấy thứ gì đánh nhau với Mặc Xuyết Khả Hãn? Mà nếu có Hoa triều cung cấp lương thực cho các ngươi, cỏ khô, binh khí, chiến sĩ và chiến mã của các ngươi ăn no, uổng đủ, giơ cao binh khí sắc bén không gì sánh được, giết thẳng vào vương trướng Mặc Xuyết Khả Hãn, ha hả, quốc sư đại nhân, bình định Mặc Xuyết Khả Hãn chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Một ngàn vạn lượng bạc, có thể giúp các ngươi trừ đi họa lớn trong lòng, thật sự là quá ưu đãi, đi đâu tìm chuyện hoàn mỹ như thế đây? Thay đổi là ta, đã sớm chạy qua một bên mà vui mừng"


Mặc Cúc Liên cau mày nói: " Các ngươi đề ra điều kiện quá cao, người Đột Quyết chúng ta không trả nổi."
Phương Tranh không chút lùi bước: " Không bạc thì các ngươi có thể dùng ngựa tốt, bò dê, hàng da thay thế. Thực sự không được, ngươi không biết đi ngẫm lại biện pháp khác? Ngu ngốc!"


Mặc Cúc Liên cả giận nói: " Còn có biện pháp gì? Các ngươi quả thực giống như một đám đỉa hút máu!"


Phương Tranh cười tủm tỉm đưa tay chỉ phương bắc, nói: " Các ngươi có thể đi cướp người khác, dù sao đây là vốn của các ngươi, các ngươi cũng không được đến cướp Hoa triều ta nữa, nếu không chúng ta lập tức trở mặt, quay đầu kết minh với Đạt Tháp Tháp ngay tức khắc."


Mặc Cúc Liên tức giận thốt ra: " Ngoại trừ cướp các ngươi người Đột Quyết chúng ta còn có thể cướp ai?"


Phương Tranh vừa nghe liền mất hứng: " Không ngờ người Đột Quyết các ngươi xem Hoa triều chúng ta là máy rút tiền hay sao vậy? Thiếu tiền là chạy tới cướp. Hoa triều chọc giận ngươi sao? Sao ngươi không đem ánh mắt phóng xa một chút? Nước láng giềng của các ngươi cũng không ít phải không? Dân tộc Hồi Hột, Đại Thực, Thiết Lặc, những nơi đó đều là đối tượng lý tưởng để cướp đoạt mà? Vì sao cứ nhìn chằm chằm vào Hoa triều chúng ta?"


Đường đường là một chính sứ đàm phán của một quốc gia, không ngờ lại đi kích động Mặc Cúc Liên đi đánh cướp, dù đối tượng cướp đoạt cũng bị hắn hảo tâm cung cấp luôn, phải thừa nhận, tên này đúng là một tên vô cùng thiếu đạo đức đê tiện cùng cực. Mặc Cúc Liên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phương Tranh, hận không thể dùng một đao chém hắn thành hai đoạn.


" Những quốc gia đó không tiền bạc lẫn lương thực, cướp có tác dụng gì?" Mặc dù tức giận, Mặc Cúc Liên cũng phải tiếp tục đàm phán với hắn.


Phương Tranh nhắc tới việc đoạt tiền liền khởi lên tinh thần, nghe vậy đứng dậy hưng phấn nói: " Ngươi ngu ngốc quá, mang binh đi đánh, ta nói cho ngươi, trong quốc khố của những quốc gia này khẳng định không có tiền, nhưng kẻ có tiền trong dân gian thì rất nhiều, không có nghe nói qua câu nói tiềm tàng trong dân gian hay sao? Ngươi cướp sạch của bọn họ, sau đó đưa tiền cho ta, ta cho các ngươi lương thực, cỏ khô, binh khí, sau đó các ngươi cứ chém giết...Như vậy tuần hoàn, chúng ta thực hiện hai bên cùng có lợi, ngươi tốt, ta cũng tốt..."


Mặc Cúc Liên nghe được hai mắt đăm đăm, mấp máy môi, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, hiện tại không phải là cùng Hoa triều kết minh hay sao? Hắn lại cảm thấy giống như đang cùng một đầu lĩnh thổ phỉ bàn chuyện chia tang vật cướp đoạt vậy?


Liên can đến tội như Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu đao đều nhịn không được nhăn mày lại, Phương đại nhân kích động Đột Quyết chém giết các nước láng giềng khác, việc này nếu truyền ra ngoài, mấy trăm năm danh dự nhân lễ của Hoa triều xem như bị một mình hắn phá hư hầu như không còn.


Ngụy Thừa Đức khái một tiếng, nói xen vào: " Phương đại nhân, điều này...ngươi vừa đề ra...cướp, cướp..." Lão đầu suốt đời đọc sách thánh hiền, đối với từ cướp đoạt vô cùng xa lạ.
" Cướp đoạt." Phương Tranh hảo tâm nói giúp hắn: " Thế nào vậy?"


" Khái khái, đúng, cướp...cướp đoạt, điều này...tựa hồ không thích hợp?" Bất chấp có sứ giả Đột Quyết ở bên, Ngụy Thừa Đức nghĩ nếu không ngăn cản Phương đại nhân, trận đàm phán này không biết sẽ bị hắn làm thành bộ dáng gì nữa.


Phương Tranh trố mắt nói: " Có gì không thích hợp? Cũng không phải do chúng ta đi chém giết."
Nói xong quay đầu nhìn Mặc Cúc Liên hiền lành cười, trừng mắt nói: " Chúng ta có nước Đột Quyết hữu hảo giúp chúng ta đi chém giết, đúng không?"