Năm ngày trước.
Trong năm ngày này, Phương Tranh cảm thấy Phương phủ biến hóa rất rõ ràng.Cụ thể mà nói, là thái độ biến hóa của đám người hầu trong phủ đối với hắn. Đương nhiên cái này cũng không có quan hệ gì tới hoạt động “đi thăm cơ sở, tặng thêm ấm áp” mà Phương đại thiếu gia chủ trì mấy hôm trước. Chủ yếu đều là do Phương thiếu gia chơi trội, lập được công đầu, cho nên tiền đồ phong quang vô lượng.
Hiện giờ trong Phương phủ, từ phụ thân cùng mẫu thân, cho xuống tới đám Tiểu Ngũ, thái độ đối với Phương Tranh đều có những biến chuyển nhất định. Phương lão gia thì đừng nói, đã nhiều ngày qua mặt mày hồng hào, tâm tình sang sảng, ngay cả người hầu bên cạnh cũng được không ít chỗ tốt, Phương lão gia có một cái thói quen không tệ, khi hắn cao hứng liền thích thưởng tiền cho đám người hầu, thói quen này làm cho Phương phu nhân rất bất mãn.
Phương phu nhân cảnh giới tư tưởng rõ ràng là cao hơn so với Phương lão gia, nàng cũng khen thưởng, tuy nhiên nàng khen thưởng chính là Bồ Tát.
Phương phu nhân nghe được nhi tử bảo bối của mình có bổn sự như vậy, mặt mày rạng rỡ, mừng đến cuống quýt không biết phải làm thế nào cho phải, dứt khoát kéo Phương Tranh đi tới Báo Ân Tự cúng bái Bồ Tát một hồi, dâng lên tiền hương khói không ít. Lẩm bẩm khấn vái, cảm tạ Ngọc Hoàng đại đế hiển linh, Tranh nhi lãng tử quay đầu, bao năm qua lầm đường lạc lối nay đã biết lỗi sửa sai, nếu sau này Tranh nhi công thành danh toại, nhất định sẽ quyên góp tu sửa…
Phương Tranh đã uốn nắn mẫu thân nhiều lần, Ngọc Hoàng đại đế và Bồ Tát không cùng chung đơn vị, vào miếu mà vái sai thần, loại hành vi này so với ngày thường không thắp hương còn tồi tệ hơn. Phương phu nhân chỉ lo cao hứng, căn bản không có nghe vào trong tai--------Nghiêm khắc mà nói, Phương phu nhân là thuộc cái dạng người mù quáng, chính là cúng bái ai cũng không sao cả, đã bái là được rồi.
Sau khi trở về nhà, Phương phu nhân bắt đầu ham thích tụ tập nói chuyện phiếm cùng mấy vị phu nhân của các hiệu buôn trong thành, tụ tập nói chuyện chỉ là cái cớ, ý tứ khoe khoang mới là thật, nói “hài nhi của nhà ta như thế này, như thế này.”, loại tình cảm đắc ý không cần nói cũng hiểu.
Vì đứa con bảo bối tự nhiên biểu hiện xuất chúng bất phàm, tại trong miệng Phương phu nhân, Trần phu tử dĩ nhiên biến thành một bóng cây đại thụ, với bóng cây đại thụ này không có người nào dám nghi ngờ lời nói của Phương phu nhân, tự nhiên thiếu chủ nhân hiệu buôn Phương gia được người ta gọi là, “Phong lưu anh tuấn, tiêu sái phóng khoáng” Phương đại tài tử Kim Lăng thành.
Trong thành Kim Lăng, giới thương nhân nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, mọi người đều biết Phương gia ngoại trừ có chút tài sản khả quan, còn thiếu chủ nhân thì không có gì đáng để nhắc tới. Xã hội phong kiến thời cổ đại tương đối chú trọng hương khói truyền thừa, khởi xướng quan niệm đông con nhiều cháu. Năm đó, Phương phu nhân sinh được nhi tử, nghe nói đã không cho Phương lão gia nạp thêm thϊế͙p͙, vốn người đời cũng biết, đứa con bảo bối này nổi danh là ăn chơi trác táng, khiến cho người đời nhạo báng. Hiện giờ thì tốt rồi, Phương phu nhân mở mày mở mặt, nhìn đi, ta chỉ sinh một lần, nhưng đó chính là hàng tinh phẩm a, hơn nữa tinh phẩm này tuy thành hình muộn nhưng lại rất có tài!
Hiện tại, Phương Tranh rất được hoan nghênh, hôm qua, ngay cả Đại Hoàng cũng phá lệ, đứng trước mặt hắn lắc lắc, phe phẩy cái đuôi, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lòng bàn tay của hắn, cơ hồ làm cho Phương Tranh cảm động đến rơi lệ------- Sau này muốn phi lễ với Tiểu Lục, không biết Đại Hoàng có ý kiến gì hay không?
Phương Tranh có thể đối đáp được với Trần phu tử văn tài xuất chúng, đương nhiên là một việc đại sự phi thường lớn, huống hồ Trần phu tử còn khen không dứt lời đối với Phương Tranh, thật là hiếm có trong hiếm có. Bây giờ, trong mắt đám người hầu tại Phương phủ thì Phương thiếu gia của bọn họ đã là sao Văn Khúc(*) trên trời hạ phàm, tương lai làm quan lớn trong triều, Phương gia có hi vọng chấn hưng gia tộc, còn làm người hầu kẻ hạ trong phủ như bọn họ, ra đường cũng được ngẩng mặt cao đầu.
“Làm sao trước đây thiếu gia lại hỗn trướng như vậy?” Người hầu Giáp hỏi.
“Đó là có nguyên nhân.” Người hầu Ất bí hiểm.
“Vì cái gì?”
“Bởi vì hắn còn chưa mở khiếu a, ngươi xem, từ lúc thiếu gia tỉnh lại, sau khi đã hôn mê qua hơn một tháng, có phải đã thông minh hơn trước rất nhiều? Đối với đám người ăn kẻ ở như chúng ta đây, có phải cũng đã khách khí rất nhiều hay không?” Người hầu Ất, kiên nhẫn giải thích nghi vấn. Phương đại thiếu gia đi thăm cơ sở, tặng thêm ấm ám cũng có chút hiệu quả.
“Đúng, đúng là như thế.”
“Có thế chứ, thông suốt rồi! Ta nghe nói, ngày trước Trần phu tử ra câu đối, có hơn ba trăm tài tử cổ kim cũng không thể đối lại, thiếu gia chúng ta đến cái mí mắt cũng không thèm động, dễ dàng như trở bàn tay, ngươi nói, đây không phải sao Văn Khúc hạ phàm thì là cái gì?” Thành quả chiến đấu của Phương đại tài tử đã bị phóng đại tới mức cực điểm.
“Đúng, đúng, thiếu gia đúng là kỳ tài ngút trời, không biết bao lâu nữa thì Phương gia sẽ xuất hiện một vị quan vậy”
“Ta trông thiếu gia thì tương lai ít nhất cũng phải làm quan nhất phẩm hoặc tể tướng đương triều, nói không chừng lập đại công phong Hầu cũng có thể.”
“Đúng, đúng, đúng.” Người hầu Giáp cũng vội vàng xác nhận.
Đám người hầu đều vui mừng, lấy tốc độ cực nhanh lan truyền ra khắp Phương phủ, phần lớn đám người hầu trong phủ biểu đạt phương thức bằng cách rất thuần chất, tỷ như nếu không có việc gì, thì đều lượn lờ ở trước tiểu viện của Phương Tranh một hai vòng, nhìn xem vị sao Văn Khúc, Phương tiên nhân có cần gì sai bảo hay không.
Bởi vậy, năm ngày này Phương tiên nhân được hầu hạ, phục vụ so với khách sạn năm sao ở kiếp trước cũng không kém bao nhiêu, thật sự là “tỉ mỉ , chu đáo.” Thậm chí ngay cả Tiểu Lục cũng không có chen tay vào được, không quản Phương Tranh muốn làm gì, trong vòng một thời gian ngắn nhất, bằng vào tốc độ nhanh nhất lao tới.
Mặc quần áo.
“Thiếu gia đừng nhúc nhích, để cho nô tỳ!”
Uống trà.
“Thiếu gia đừng nhúc nhích, để cho tiểu nhân!”
Trải giường chiếu.
“Thiếu gia đừng nhúc nhích, để cho nô tỳ!”
Ăn cơm.
“Thiếu gia đừng nhúc nhích,….”
“Ta nói các ngươi làm vậy, có cảm thấy phiền hay không?” Rốt cuộc, Phương thiếu gia cũng chịu không nổi, trong lòng thầm giận dữ: “Ta chỉ ăn một bữa cơm, mà các ngươi tới đến mấy lần? Không phải muốn dọa ta sao? Ta không có tay chân sao? Tất cả đều cút! Ra hết ngoài! Nếu ta còn thấy lúc ẩn lúc hiện trước mặt, ta liền phạt không cho các ngươi đi nhà xí.”
Nhưng ngoài mặt lại làm bộ dáng tận tình khuyên bảo, diễn cảm nói: “Mọi người không nên như vậy, nếu truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt, các ngươi cứ thổi phồng ta, ta cảm thấy thật xấu hổ, mà kỳ thật ta cũng không có làm chuyện gì. Chỉ khác mọi người một chút, là thời gian mọi người ngủ, ta đều miệt mài đọc sách, siêng năng, khắc khổ hơn người ta một chút mà thôi. Đáp được mấy văn thơ đối ngẫu, cái này cũng không có gì là giỏi, tất cả đều lui xuống hết đi?”
Lời nói quả thật khiêm tốn, nhưng trên mặt Phương đại thiếu gia lại không có chút khiêm nhường nào, ngược lại là một bộ dạng dương dương tự đắc.
Mọi người đều cung kính hành lễ, lui ra ngoài như bầy chim vỡ tổ.
Không khí thoáng đãng hơn, Phương Tranh hít một hơi thật sâu, vừa rồi cả đám người vây quanh, thiếu chút thì đã chết ngạt.
Quay sang, híp mắt mỉm cười với Tiểu Lục đứng bên cạnh, nói: “Ta vẫn là quen được ngươi hầu hạ, những người đó chân tay luống cuống, nào có tinh tế tỉ mỉ được như ngươi. Tiểu Lục a! Ta nói, ngươi có thể cười lên một chút được hay không? Vốn ngươi còn trẻ, nhưng cứ suốt ngày nghiêm mặt như vậy, sẽ rất nhanh già.”
Tiểu Lục mặc dù đối với Phương Tranh đã có rất nhiều hảo cảm, nhưng đại đa số thời gian trước mặt hắn, nàng vẫn giữ một bộ mặt lạnh lùng, nghe thấy Phương Tranh nói vậy, khóe miệng của Tiểu Lục mỉm cười cho qua chuyện, nói: “ Thiếu gia, người nên chuẩn bị đi đến thư viện đọc sách, những gì cần chuẩn bị, nô tỳ đều đã chuẩn bị tốt cho người.”
Một chút thú vị cũng không có, Phương Tranh đối với biểu tình của Tiểu Lục hạ một cái kết luận. Dạy dỗ là một chuyện gánh nặng đường xa, tuy nhiên nếu có thể dậy dỗ được nàng, mỗi ngày đều ôm cánh tay của mình làm nũng, vậy cũng rất có cảm giác thành tựu. Nghĩ đến đây, đột nhiên Phương Tranh cười híp hai mắt lại, sau khi dậy dỗ cẩn thận tiểu nha đầu này, ta phải tỉ mỉ kiểm tra trên dưới của nàng….
“Tiểu Lục, lúc này vẫn còn sớm, ngồi xuống, ta với ngươi tâm sự về cuộc sống, nói chuyện lý tưởng…”
“Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân đã chờ người ở ngoài cửa.”
……
“Tiểu Lục, chờ buổi tối ta trở về, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện về lý tưởng cuộc sống ….”
Phương Tranh ra tới cửa, thấy một đám người đứng đông nghịt, cơ hồ tất cả người ăn kẻ ở trong Phương phủ đều có mặt tại đây. Phương lão gia cùng Phương phu nhân dẫn đầu, đang cười dài nhìn hắn.
“Tranh nhi, lần này đi tới thư viện đọc sách, nhất định phải chịu khó học hành, đừng có hồ đồ như trước đây nữa, biết không?” Phương lão gia vuốt bộ râu dài, cau mày nói. Vừa trông thấy Phương Tranh, tựa như giữ gìn uy nghiêm của người làm chủ gia đình, khuôn mặt tươi cười liền biến mất.
Phương phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Phương lão gia, liếc một cái, nói: “Ngày đầu tiên hài nhi của mình đến thư viện đọc sách, cũng không biết nói một điểm dễ nghe, cả ngày chỉ biết cau có đối với Tranh nhi.”
Phương lão gia hậm hực, phẫn nộ “hừ” một tiếng, cũng không thèm nói gì.
“Tranh nhi, mẫu thân cho ngươi ngân lượng, cất kỹ đi, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn mua cái gì thì mua, nhà chúng ta không thiếu tiền. Đọc sách nhiều cảm thấy mệt mỏi, thì phải nghỉ ngơi, ngàn vạn lần không được bạc đãi bản thân, biết không?” Phương phu nhân mẫu mực một lần nữa diễn cảnh, “mẹ chiều làm con hư.”
“Thiếu gia, đọc sách tốt a, trở về thi đỗ chức quan lớn!” Đám người hầu sôi nổi nói.
“Thiếu gia chính là sao Văn Khúc hạ phàm, đừng nói thi được cái chức quan nhỏ, kể cả cái danh Trạng Nguyên, cũng lấy dễ dàng như trở bàn tay.”
“Không phải trước tiên phải thi trúng cử nhân sao?”
“… Cử nhân thì tính cái gì! Thiếu gia đã muốn thi, liền trực tiếp thi luôn Trạng Nguyên…”
…..
“Không phải đã quá nhiệt tình đi sao? Các ngươi cứ thổi phồng như vậy, sẽ gây cho ta rất nhiều áp lực.” Phương Tranh híp mắt cười nói. Sở dĩ, hắn có thể tươi cười thoải mái đến vậy, là bởi vì hắn căn bản không đem cái danh thi đỗ cử nhân nhìn vào trong mắt. Đừng nói ta không có bổn sự, nếu có bản lãnh đó, ta cũng không làm, ở nhà làm thiếu gia còn thoải mái hơn nhiều, tương lai còn chưa biết được tiền đồ như nào, nhưng quan trường hiểm ác rụng đầu như chơi! Ta đâu có ngu như vậy?
“Phụ thân, hài nhi buổi sáng đi tới thư viện, buổi tối sẽ về, không cần phải khua chiêng gióng trống như vậy? Mọi người đều tập trung đưa tiễn, hài nhi cảm thấy thật xấu hổ….” Phương Tranh áy náy nói.
“Ngươi cứ ở đó mà đắc ý! Chỉ có ngày hôm nay mới như vậy mà thôi.” Phương lão gia trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó thấm thía nói: “Tranh nhi, nhớ rõ khi đến thư viện, ngàn vạn lần đừng có gây chuyện, làm chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, biết không?”
Phương Tranh vỗ tay lên ngực “phanh, phanh” nói: “Phụ thân đại nhân cứ yên tâm, người khác nếu muốn khi dễ, hài nhi tuyệt đối sẽ không hoàn thủ, cố gắng giữ chút hơi, để phụ thân đại nhân báo thù cho hài nhi!”
Mọi người đều như hóa đá: “…”
(*) Sao Văn Khúc: Văn Xương Đế Quân (文昌帝君) hay Văn Xương Tinh (文昌星 ) là vị thần được dân gian tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân.
Văn Xương là tên vì sao, cũng gọi là sao Văn Khúc (Văn Khúc tinh) hoặc sao Văn (Văn tinh). Người Trung Quốc thời xưa cho rằng đây là tinh tú nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân.