Trịnh Hạo Sơ và Nhược Thủy đang nói chuyện cũng đều kinh ngạc quay đầu nhìn đi qua, Nhược Thủy chỉ nhìn lướt qua, nhanh chóng quay đầu lại, còn lôi kéo góc áo anh họ, hỏi anh Bắc Kinh có cái gì đặc sắc. Quả nhiên, lực chú ý Trịnh Hạo Sơ lập tức liền bị dời đi, hưng trí bừng bừng, nói vài ngày kế tiếp muốn dẫn em gái đi chơi và khám phá ẩm thực những nơi có đồ ăn ngon.
Phòng bên này, Hách Liên Minh Tú gặp em trai ngạc nhiên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, Hách Liên Thành có chút ủy khuất, bất mãn nói: “Chị, nói như thế nào, Nhược Nhược cũng là con gái của em, chuyện lớn như vậy, chị cũng không sớm nói với em, hại em một chút chuẩn bị cũng không có.”
Hách Liên Minh Tú liếc trắng mắt:”Cũng không phải muốn em đi du học, em muốn chuẩn bị cái gì?”
“Vậy… cũng không phải nói như vậy nha…” Phản bác theo bản năng, Hách Liên Thành chợt thấy có chút không đúng, nhăn mi tâm lại suy nghĩ trong chốc lát, chần chờ hỏi: “Việc này, là Nhược Nhược nhắc tới với chị?”
Hách Liên Minh Tú cũng thở dài, em trai cô, bình thường nhìn rất thâm trầm, rất có chủ kiến, cố tình gặp chuyện gia đình liền mù mờ không rõ, hơn nữa gặp phải chuyện có liên quan đến con gái bảo bối của anh lại càng hồ đồ.
Nghĩ đến đây, cô cũng nhịn không được, nói: “Tuy Nhược Nhược chính mình đề suất, nhưng chị cũng nghĩ qua, chuyện này đối với Nhược Nhược mà nói cũng là biện pháp tốt nhất. Nhược Nhược không muốn học tiểu học trong nước, chị thấy quả thật cũng không cần đi học, Nhược Nhược là đứa nhỏ thông minh, em biết hai gia sư Niên và gia sư Lý nói gì không? Thật sự là không cần thiết, lãng phí thời gian.”
Hách Liên Thành trầm mặc không nói.
Vẫn ngồi ở một bên làm vật trang trí, Trịnh Xuân lúc này cũng lên tiếng ủng hộ vợ: “Nhược Nhược năm nay mười tuổi, sang năm mười một tuổi, vừa vặn học trung học ở Anh quốc là bắt đầu từ mười một tuổi. Mấy ngày nay anh và chị em cũng liên hệ không ít trường học, xem trọng là mấy trường nữ nước Anh, Nhược Nhược đi học ở đó có ký túc xá, chúng ta cũng yên tâm rất nhiều.”
Hách Liên Thành vẫn cứng ngắc, không nói được một lời. Được nửa ngày, cho đến khi ngay cả Ngụy Như Tuệ cũng có chút lo lắng nhìn anh một cái, anh rốt cục động, nghiêng đầu nhìn nhìn một bên Nhược Thủy đang cười cùng Trịnh Hạo Sơ nói cái gì, trầm thấp nói: “Để em… suy nghĩ lại…”
Dùng xe của Trịnh Xuân rời đi, Nhược Thủy liền dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ ở phía trước đối thoại, sắc mặt ba ba vẫn không tốt lên, sau khi lên xe cũng có chút do dự, không dám giống như bình thường tựa vào người ba ba.
Ngụy Như Tuệ thấy đôi mắt to bất an của Nhược Thủy sắp ngập nước, thỉnh thoảng cẩn thận liếc mắt nhìn ba ba mình một cái, cảm thấy buồn cười, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu cô bé, lặng lẽ ở bên tai nói: “Đừng sợ, không có việc gì.” Nhược Thủy nhu thuận cọ cọ lòng bàn tay của cô, gật gật đầu.
Sau khi đến Ngụy gia, lại là chào hỏi hàn huyên, Nhược Thủy cơ hồ tìm không thấy cơ hội nói chuyện với ba ba, chỉ có thể âm thầm thở dài, tính buổi tối nói chuyện với ba ba vậy.
Lần này đến Ngụy gia, rốt cục thì gặp được gia đình Ngụy Bá Bình lần trước vắng mặt, ở bên ngoài Ngụy Bá Bình so với ở trong tivi trẻ tuổi hơn một ít, ngoài ý muốn rất hài hước, rất hay nói, cùng hình tượng ở trước công chúng trầm mặc, ít lời hoàn toàn tương phản; vợ Ngụy Bá Bình – Đào Diệc Ninh là bộ dáng tiểu thư khuê các ôn nhu, uyển chuyển, hàm xúc, tuy rằng tuổi không còn trẻ, nhưng thời gian lắng đọng lại làm cho phong vận lại càng thêm xâm nhập cốt tủy, làm cho Nhược Thủy không khỏi có chút nho nhỏ tự ti.
Trong một nhà ba người này, để cho Nhược Thủy kinh ngạc đó là người đi du học Cambridge – cháu đích tôn Ngụy gia Ngụy Dịch, không giống Ngụy lão tướng quân cùng Ngụy Như Tuệ anh khí bừng bừng, không giống Ngụy Bá Bình sang sảng kiện khí, cũng không giống Ngụy Ương tuấn tú cao ngất, anh Ngụy Dịch này quả nhiên là làm người rất khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
Phong phạm con cháu danh môn thế gia ở trên người anh thể hiện rất tốt, có một loại khí độ phong hoa làm cho người ta vừa gặp đã thương.
Đáng tiếc hai người tuổi cách xa không ít, Ngụy Dịch cũng chỉ chào hỏi với Nhược Thủy, nói hai câu, liền không lại đến nói chuyện phiếm với Nhược Thủy – ngay cả cô gái còn không phải.
Nhược Thủy có chút buồn bực, mỹ thiếu niên như vậy, gặp mặt nhưng không có cơ hội nói thêm hai câu, thật sự là rất đáng tiếc! May mắn, còn ở đây ba ngày mới đi, có khi đó là cơ hội tốt.
Sau cơm chiều, mọi người đều ngồi ở phòng khách dưới tầng nói chuyện phiếm xem tivi, Ngụy Dịch làm như có việc, ăn xong cơm chiều xong liền ra cửa. Ngụy Như Tuệ sợ Nhược Thủy cảm thấy nhàm chán, liền dắt tay cô bé đi vào thư phòng.
Nhược Thủy nguyên bản còn có chút không yên, Ngụy gia có Ngụy lão tướng quân cùng Ngụy Bá Bình hai tôn đại phật này ở đây, thư phòng có văn kiện cơ mật gì không cẩn thận bị cô đụng phải thì sao?
Sự thật chứng minh, cô suy nghĩ nhiều quá, Ngụy gia rất lớn, thư phòng này chỉ có sách, mà không phải nơi làm việc, Ngụy Bá Bình và Ngụy lão tướng quân đều có thư phòng riêng.
Nhược Thủy từ trong góc lấy ra một quyển “tam ngôn nhị phách”*, vui rạo rực cầm chạy đến chỗ xích đu ngồi, chỉ chốc lát sau, liền đắm chìm ở trong thế giới của sách.
*tam ngôn nhị phách: Tác phẩm “Nghĩ thoại bản” tiêu biểu nhất và có ý nghĩa đặt cơ sở cho tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc là “Tam ngôn” và “Nhị phách” thường được gọi chung là “Tam ngôn – Nhị phách”. Người soạn “Tam ngôn” là Phùng Mộng Long. Người soạn “Nhị phách” là Lăng Mông Sơ.
Nội dung trong “Tam ngôn” và “Nhị phách” rất phong phú, đề tài rất rộng, đề cập nhiều phương diện của cuộc sống xã hội. Có những truyện phản ánh nền chính trị đen tối, vạch trần tội ác bọn quan lại tham ô thối nát, xử án bất công. Có những truyện tán dương các ông quan tốt sáng suốt thương dân. Có những truyện chê trách hành vi bội tín, phi nghĩa, phụ bạc. Nhiều hơn cả là những tác phẩm miêu tả đời sống của tầng lớp thị dân nơi thị thành khi nền kinh tế thương nghiệp bắt đầu phát đạt giữa đời Minh, thể hiện phong phú và sinh động ý thức tư tưởng, ý chí đấu tranh phản kháng các quan niệm cũ, tinh thần tích cực và khát vọng muốn có đời sống tốt hơn của họ.
Một điều đáng chú ý là trong “Tam ngôn”, “Nhị phách”, tư tưởng “trọng nghề buôn” rất rõ, con người thương nhân được khẳng định.
Một điểm đáng chú ý nữa là “Tam ngôn”, “Nhị phách” miêu tả nhiều về tình yêu và hôn nhân. Quan niệm mới mẻ chống lại đạo đức phong kiến thể hiện rất rõ. Qua các nhân vật, “tình” được coi trọng và được xem là cơ sở cho quan hệ nhân luân lý tưởng, “tình” là giá trị cao nhất của hôn nhân và gia đình. Đặc biệt khi đề cập chuyện tình cảm hôn nhân, nhân vật nữ luôn được khẳng định, thể hiện quan niệm chống lại đạo đức phong kiến truyền thống, ca ngợi hôn nhân tự chủ, đề cao nam nữ bình đẳng. Người phụ nữ nhìn nhận về giá trị con người để quyết định số phận cho mình cũng mới mẻ, thiết thực.
“‘Tam ngôn nhị phách’? Ai nha, cậu giấu kín như vậy con có thể tìm được?” Trong thư phòng im lặng, bỗng nhiên truyền đến giọng nói đàn ông trẻ tuổi, làm Nhược Thủy giật mình.
Thấy Nhược Thủy như con thỏ nhỏ bị chấn kinh nhảy dựng lên, Ngụy Ương bật cười, cảm thấy tiếng mở, đóng cửa mới vừa rồi cô bé cũng chưa nghe thấy.
Thấy Ngụy Ương, Nhược Thủy thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời nhớ tới lời anh vừa rồi nói, lại lưu tâm, “cậu nhỏ!” cô trừng mắt nhìn sách, cúi đầu: “Con không biết quyển sách này là của cậu.”
Ngô, giống như dọa đến bạn học nhỏ. Ngụy Ương liên tục xua tay, cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, cậu chỉ có chút kinh ngạc, con mới mười tuổi, xem có thể hiểu không?”
Lúc này mới nhớ tới mình xem là sách gì, Nhược Thủy đột nhiên đỏ mặt, ấp úng nói: “Xem không hiểu gì…”
Nhìn hai má cô gái nhỏ đỏ hồng, tâm tình Ngụy Ương bỗng dưng rất tốt, không hề đùa đã làm cô bé con xấu hổ, cười chuyển đề tài: “Nhược Nhược, ừm, cậu có thể gọi con như vậy được không?”
Nhược Thủy yên lặng gật đầu.
Ngụy Ương vừa lòng cười: “Lần trước cậu cũng không biết còn có cô gái nhỏ đáng yêu như vậy, không có mang quà cho con, thật là có lỗi. Lần này cậu chuẩn bị quà cho con nha, không biết con có thích hay không.”
Đầu Nhược Thủy đang cúi thấp liền nâng lên, đôi mắt đầy ngạc nhiên. Lần trước gặp mặt, ngay cả hai người lớn Ngụy gia cũng chỉ cho cô một cái hồng bao lớn, lần này đến Ngụy gia, vợ chồng Ngụy Bá Bình cũng cho hồng bao, Nhược Thủy hiểu được chính mình cùng bọn họ không quen thân, cho hồng bao cũng chỉ là lễ tiết, vì thế cũng không để trong lòng. Không nghĩ tới, cậu nhỏ này mới gặp qua một lần lại chuẩn bị quà riêng cho cô.
Trong lòng Nhược Thủy thực cảm động, nhất là khi thái độ của mỹ thiếu niên Ngụy Ương đối với cô nhiệt tình như vậy, bị Nhược Thủy ở trong lòng phóng đại vô số lần.
Cho nên cậu nhỏ đẹp trai sau lại dắt tay cháu gái đi nhìn quà tặng, Nhược Thủy cũng thực nể tình không có giãy ra. Về phần có ăn đậu hủ cậu nhỏ đẹp trai hay không, điều này sao có thể thôi?
Bất quá, cảm động chỉ bảo trì đến trước khi nhìn thấy quà tặng.
Nhìn một cô búp bê Barbie phấn hồng trước mắt này, Nhược Thủy nửa ngày mới khép lại cái miệng nhỏ phấn nộn đang há thành hình chữ O, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đang chờ đợi của cậu nhỏ, gian nan xả ra một nụ cười: “Cám… Cám ơn cậu.”
Ngụy Ương đương nhiên nhìn ra được Nhược Thủy dường như cũng không thích quà của anh, anh có chút thương tâm, nhưng ở trong lòng thầm oán phần nhiều lại là Thôi Tiến Đông ra chủ ý này cho anh.(lk: ta ghét nv TTĐ nhưng sau cũng bị wả báo, khà khà…)
Thôi Tiến Đông là bạn từ nhỏ với anh, trong nhà có cháu gái nhỏ cùng tuổi với Nhược Nhược, Ngụy Ương không có kinh nghiệm mua quà cho cháu gái liền hỏi thăm Thôi Tiến Đông một phen, đã thế còn bị một phen cười nhạo.
Không nghĩ tới, Thôi Tiến Đông cam đoan lời thề son sắt có thể làm cho cháu gái nhỏ vừa thấy liền thích, hiện tại bị ghét bỏ. Ngụy Ương cảm thấy giống như chính mình bị Nhược Thủy ghét bỏ, bị đả kích.
Nhưng anh nhận định chính mình là một người cậu tốt, vì thế anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng Tiểu Nhược Thủy, ôn nhu xin lỗi Nhược Nhược, cũng hỏi cô thích quà gì.
Nhược Thủy bỗng nhiên liền áy náy, lắc lắc đầu, muốn ôm lấy búp bê Barbie tỏ vẻ chính mình kỳ thật rất thích, kết quả… Ôm không nổi.
Vì thế cô chỉ có thể dùng ngôn ngữ nói với cậu nhỏ rằng cô yêu thích con búp bê này.
May mắn lực lý giải của Ngụy Ương không giống bình thường, anh rất nhanh lý giải được ý tứ Nhược Thủy, lại nhìn Nhược Thủy một bộ dáng thành khẩn, ma xui quỷ khiến, anh tin.
Vì thế lúc Ngụy Như Tuệ tìm Nhược Thủy đưa cô bé trở về ngủ, liền thấy được một màn: hai cậu cháu cùng nhau ngồi ở trên thảm đùa nghịch búp bê Barbie hồng nhạt…