Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 22

Lương Thần ở đại học Thanh Hoa, coi như là một nhân vật phong vân. Gia thế bất phàm, năng lực xuất chúng, không chỉ đảm nhiệm chức vị phó chủ tịch hội sinh viên, còn có gương mặt tiêu chuẩn của nam chính trong phim thần tượng, làm người lại hiền hoà, một chút cao ngạo cũng không có.

Nam sinh vĩ đại như vậy, cũng đủ làm cho phần lớn các cô gái người trước ngã xuống, người sau tiến lên!

Ít nhất Lý Lộ Lộ chính là một người trong đó.

Từ lần trước, Lương Thần trước mặt cô tacùng Tạ Phỉ Phỉ dẫn Nhược Thủy đi, sau này cứ nhìn thấy Nhược Thủy, sắc mặt của cô ta luôn rất phức tạp.

Cùng lúc, thái độ của Lương Thần đối đãi với Nhược Thủy, quan hệ ái muội không rõ của hai người làm cho cô ta thập phần phẫn nộ, nhưng về phương diện khác, theo như lời nói của Lương Thần, Hách Liên Nhược Thủy mặc dù biểu hiện bình thường, nhưng lại là thiên chi kiều nữ giống Tạ Phỉ Phỉ, cô ta không dám chọc, cũng không thể trêu vào.

Hai loại tâm tình phức tạp này trong lòng cô ta đan xen, mỗi lần nhìn thấy Nhược Thủy, ánh mắt kia đầy khổ đại cừu thâm tổng có thể làm cho Nhược Thủy rùng mình mà hắt xì.

���

Sinh viên là một quần thể tương đối nhàm chán.

Càng là trường danh tiếng, đứa nhỏ càng không bị nội tâm cản trở càng nhiều. Cho nên, ở diễn đàn Internet cũng vậy, nhìn không thấy người thật, bát quái càng mạnh.

Từ sau khi Lương Thần tìm được Nhược Thủy, liền mỗi ngày đều tới đón cô tan học, hai người cùng đi ăn cơm.

Ở trong mắt Nhược Thủy, tuổi của cô hai kiếp cộng lại cùng cậu nhỏ Ngụy Ương không sai biệt lắm, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lương Thần, anh vẫn là học sinh trung học, thiếu niên ngây ngô. Tuy rằng Nhược Thủy và anh là bạn bè, nhưng trong tiềm thức giống như là bạn vong niên.

Cho nên hành vi của Lương Thần, ở trong mắt cô, lại đơn thuần chỉ là bạn bè ở chung. Nhưng người khác cũng không cho là như vậy.

Xa không nói, liền ngay cả Mạnh Doanh cùng Nhược Thủy rất quen thuộc đều đại biểu bạn học trong lớp tới hỏi. Khi Nhược Thủy tỏ vẻ tuyệt đối không có cùng một chỗ, hai người chính là bạn tốt mà thôi, Mạnh Doanh còn ái muội trừng mắt nhìn cô: "Mình biết mình biết, bạn tốt thôi ~ "

Nhược Thủy dở khóc dở cười.

Cũng có người đi hỏi Lương Thần chứng thực, Lương Thần lại chỉ cười không đáp, càng làm cho mọi người xác định đã đoán trúng, lửa bát quái hừng hực thiêu đốt.

Không quá vài ngày, trên diễn đàn tr liền xuất hiện một topic, cảm thán trong trường học thế nhưng có một đôi tình nhân đẹp đôi như thế này. Bởi vì đại học Thanh Hoa tuy rằng là đại học tổng hợp, nhưng vẫn thiên về ngành kỹ thuật, tỉ lệ nam nữ không thể so với các đại học khác, đủ để cho các quang côn trong trường học thương tâm ai thán.

Hơn nữa một nữ sinh không tranh, thành tích tốt có thể đậu đại học Thanh Hoa, thông thường bộ dạng đều có dáng vẻ bình thường, tuy rằng còn không ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, nhưng xuất chúng là rất ít. Một ít nữ sinh xinh đẹp thì dùng đặc cách vào học, còn có phương pháp khác để vào học, người ta căn bản chướng mắt sinh viên nghèo.

Đây là một sự thật đáng sợ, cho nên ở đại học Thanh Hoa tùy ý có thể thấy được cao phú suất rất nhiều, sinh viên nghèo rất hiếm.

Trong topic, có hình chụp hai người đứng sóng vai, người trong hình đứng có chút xa, thấy không rõ dung mạo hai người, nhưng thân hình, khí chất này, vẫn làm cho mọi người liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.

Trong hình chụp, Lương Thần hơi cúi đầu, giống như đang nói cái gì đó với Nhược Thủy, Nhược Thủy nghiêng đầu nghe. Tuy rằng trên thực tế hai người cũng không phải có chuyện như vậy, nhưng không thể không nói góc độ của người chụp vô cùng tốt, ngay cả hai vị đương sự nhìn đều cảm thấy: đây là một đôi nùng tình mật ý!

Vì chuyện này nên gần đây, tin tức về hai người càng ngày càng nhiều, đến độ có thể tin vài phần, ở mọi người trong mắt, hai người này cùng một chỗ chuyện có thực.

Đối với chuyện này, Nhược Thủy tỏ vẻ thực bất đắc dĩ.

Lương Thần lại cười đến như là trộm mèo, vừa cười còn giả ý hừ hừ nói: "Trong sạch người ta bị em làm hỏng, em phải phụ trách!"

"Trong sạch?" Nhược Thủy nhìn anh một cái: "Anh còn đùa

Lương Thần phá lệ ủy khuất, nếu anh là một con chó sư tử* thật, chắc lúc này sẽ lông xù, hai lỗ tai nhất định cúi xuống: "Anh làm sao không rõ ràng? Em thế nhưng không tin anh!"

Nhược Thủy lắp đạn lên trong nháy mắt, nhàn nhàn nói: "Về vấn đề thanh danh ngài bị bôi xấu này, cũng không phải em nói thì được a! Ngài lão ba năm nói qua bốn lần bạn gái, em mới không biết đâu! Gần đây, cũng có bạn gái trước, trước trước nữa của anh tới tìm em tâm sự, không thể nào!"

Nhìn Lương Thần mở thật to đôi mắt, bất khả tư nghị nhìn cô, bỗng nhiên liền thấy rất buồn cười, càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng nhịn không được cười đến gập thắt lưng.

"Em cười nhạo anh?" Lương Thần cả giận nói: "Không đúng, em ghét bỏ anh!"

Nhược Thủy rốt cục ngừng cười, nhẹ nhàng xoa bụng, may đây là ở nhà mình, nếu không bị người khác nhìn thấy sẽ biết không có bộ dáng thục nữ, vậy thật sự rất tổn hại hình tượng!

"Em ghét bỏ anh thì làm sao? Anh cũng không phải bạn trai em, dù anh ba năm đổi qua mười hai người bạn gái cũng không quan hệ đến em a!" Nhược Thủy buồn cười nói.

"Em!" Lương Thần tức không thở nổi.

"Huống hồ, chú ý trọng điểm của anh có bị lầm hay không a! Chẳng lẽ anh không phải nên vội vàng hỏi em bạn gái trước cùng trước trước nữa của anh khi nào thì đến tìm em, nói gì với em, sau đó vì em bị tai bay vạ gió, xin lỗi em sao?" Lại thêm một đạo thương ổn.

"Em em em em em..." Lương Thần bị nha đầu không hiểu phong tình, không có lương tâm này phủi sạch quan hệ, bị tức giận nói không nên lời, tay chỉ vào cô run run. Cuối cùng hung hăng thở hổn hển mấy hơi, đứng lên đi ra cửa.

Nhược Thủy vội vàng đứng lên kêu anh: "Ôi chao! Anh còn chưa rửa chén đâu!"

Chạy vội tới cửa, Lương Thần lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, sau càng thêm nhanh chóng đổi giày, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Nhược Thủy bất đắc dĩ đem bát đũa ăn xong thu thập bỏ vào bồn rửa chén, lắc đầu cảm thán nói: "Thật sự giống như gió a!"

Bài hát “Ponyo Trên Vách Đá” hoạt bát vang lên, Nhược Thủy chạy đến nhận điện thoại.

*Gake no Ue no Ponyo (崖の上のポニョ?) (có thể gọi tắt là Ponyo, tạm dịch:Ponyo Trên Vách Đá, còn được biết với tên Nàng tiên cá phương Đông), là một bộ phim anime thực hiện bởi Studio Ghibli công chiếu năm 2008, Miyazaki Hayao đã đạo diễn và viết kịch bản cho bộ phim. Đây là bộ phim thứ tám mà Miyazaki đảm nhiệm thực hiện cho Ghibli và là phim thứ mười của ông. Cốt truyện xoay quanh một cô bé cá vàng tên Ponyo muốn trở thành người, cô đã kết bạn với một cậu bé năm tuổi tên Sōsuke.

Phim đạt được nhiều giải thưởng khác nhau trong đó có giải dành cho phim hoạt hình hay nhất năm của Viện Hàn lâm Nhật Bản. Phim được công chiếu tại Nhật Bản vào ngày 19 tháng 7 năm 2008, tại Bắc Mỹ vào ngày 14 tháng 8 năm 2009 và tại Anh ngày 12 tháng 2 năm 2010. Bộ phim đứng hạng 9 về những phim có doanh thu cao nhất trong tuần đầu tiên công chiếu tại Hoa Kỳ

Là người vừa rồi bị tức giận chạy xuống lầu, đang nhăn nhó nói: "Em, sinh nhật của em sắp đến phải không?"

☻☻☻

"Ba ba, không có việc gì, con đã lớn như vậy, cũng không phải đại sinh nhật, không quan hệ không quan hệ."

Theo dự tính, ba ba Hách Liên cùng mẹ Như Tuệ sẽ bay tới Bắc Kinh cùng chúc mừng sinh nhật mười bảy tuổi của Nhược Thủy, không nghĩ tới trước sinh nhật hai ngày, công ty Ba ba Hách Liên xảy ra chút chuyện, thật sự không thể phân thân, ba ba ở đầu bên kia điện thoại cực kỳ áy náy, Nhược Thủy chỉ có thể cố gắng an ủi ba ba.

"Ba ba, nếu mẹ một mình đến đây, khẳng định sẽ tới nhà bà ngoại một chuyến, đến lúc đó mọi người đều biết sinh nhật của con, rất phiền toái, hay là thôi đi." Tuy rằng hai người lớn Ngụy gia đều cực kỳ yêu thương cô, nhưng cô luôn không muốn phiền toái bọn họ quá nhiều, lần này chỉ là một cái sinh nhật, nếu làm cho bọn họ biết, lại không thiếu được một phen động tác lớn, người khác không nói, trong lòng Nhược Thủy chính là không qua được.

Thấy Nhược Thủy kiên trì, Hách Liên Thành cùng Ngụy Như Tuệ cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhờ Ngụy Ương, phiền toái cậu nhỏ Ngụy Ương mua bánh kem cho Nhược Thủy.

Kỳ thật lúc trước Hách Liên Thành còn có đề cập qua muốn mời các bạn học của Nhược Thủy ăn cơm, để các bạn tham dự sinh nhật cô, nhưng ở lớp học Nhược Thủy không có bạn tốt đặc biệt, bình thường không ở trường học, trừ bỏ đi học cũng không thấy mặt. Cho dù thấy mặt, cũng không có chung đề tài, dù sao, Nhược Thủy không phong nhã hào hoa giống như các sinh viên chân chính tuổiười bảy.

Thấy cậu nhỏ luôn luôn cùng mình hợp ý, tới chúc mừng sinh nhật mình, Nhược Thủy cũng không lại cự tuyệt, hoan hoan hỉ hỉ đi bách hoá mua quà cho chính mình.

☻☻☻

Biết cha mẹ Nhược Thủy tạm thời có việc không thể đến, lại đem con gái phó thác cho Ngụy Ương, Lương Thần rất buồn bực.

Anh vốn định làm cho Nhược Thủy trải qua một buổi sinh nhật đáng nhớ, mặt khác, còn muốn ở ngày sinh nhật của cô thổ lộ, thừa dịp không khí tốt đem danh phận định xuống. Sau lại biết cha mẹ Nhược Thủy muốn tới, bởi vì lực lượng nhân tố loại này không thể kháng cự, quá mức cường đại, anh chỉ có thể đánh rớt răng nanh cùng máu nuốt vào, yên lặng lui ra.

Sau lại biết được vợ chồng Hách Liên Thành lâm thời có việc, anh rất mừng rỡ, kết quả nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, không có cha vợ mẹ vợ tương lai, thì lại có cậu nhỏ...

Anh quyết định da mặt dày đi theo Nhược Thủy, tốt nhất là lấy thân phận người nhà, nhưng bị một ánh mắt của Nhược Thủy đảo qua,anh liền đang hăng hái chiến đấu, liền mềm nhũn run rẩy, ngay cả miệng cũng không dám mở.

"Phu chiến, thêm dũng khí. Một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, tiếng thứ hai suy yếu, tiếng thứ ba thì lại hăng hái."*

Phù chiến, dũng khí dã, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt 夫戰, 勇氣也, 一鼓作氣,再而衰, 三而竭 (Tào Quế luận chiến 曹劌論戰) S chiến tranh, nói về dũng khí, (nghe) tiếng trống thứ nhất thì (quân) hăng hái, tiếng thứ hai lòng hăng hái giảm xuống, lần thứ ba thì hăng hái hết cả.

Thật vất vả lấy được tất cả dũng khí, lại tựa như trái bóng cao su, nhanh chóng xẹp xuống. Lương Thần rất nghẹn khuất, lần sau lại có thể có dũng khí thổ lộ, còn không biết phải đợi tới khi nào.