Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 18

Trong thời gian kế tiếp, vị nữ sinh có "lai lịch thâm hậu không nhỏ" kia bởi vậy "không cần đến quân huấn" vẫn thường thường bị nhắc tới, bất quá bởi vì vừa khai giảng không bao lâu, vị nữ sinh kia chỉ xuất hiện một lần, cho nên sự nghiệp bát quái về cô ta thủy chung không có cái gì tiến triển.

Ngay cả vị bạn học hệ tân văn kia của Lý Lộ Lộ cũng không có bao nhiêu tin tức mới có giá trị, mọi người chỉ có thể tích tụ nhiệt tình, chờ đợi sau khi quân huấn kết thúc lại thảo luận.

Thời điểm quân huấn rốt cục chấm dứt, một đám nữ sinh trẻ tuổi vây quanh huấn luyện viên, lau nước mắt, xin chụp ảnh chung, huyênnáo làm Nhược Thủy đau đầu, chỉ có thể tìm một chỗ im lặng chút ngồi xuống, chờ các cô nương trong lớp nháo xong.

Sau khi ngồi xuống, cực kỳ nhàm chán, Nhược Thủy lấy điện thoại ra bắt đầu xem Microblogging*, đây là lạc thú cô gần đây mới phát hiện.

*Microblogging: là một dạng blog có các bài đăng có nội dung thu nhỏ như câu nói ngắn gọn, hình riêng, hoặc liên kết đến video. Phần mềm có hạn chế rất thấp về kích thước nội dung để khuyến khích người viết đăng bài thường xuyên. Giống như blog bình thường, các tiểu blog được dùng cho đủ thứ mục đích, thí dụ cho biết những gì đang làm; nói về một chủ đề riêng; quảng cáo trang Web, dịch vụ, sản phẩm; hoặc đẩy mạnh sự cộng tác trong một tổ chức. Các mạng xã hội chuyên môn về tiểu blog, tức mạng xã hội thu gọn, được sử dụng rộng rãi trên các máy tính và điện thoại thông minh. Một số mạng xã hội thu gọn cho phép điều khiển ai có thể đọc các bài đăng để duy trì quyền riêng tư và cho phép đăng bài qua giao diện và phương tiện khác như SMS, nhắn tin nhanh, thư điện tử, hoặc máy chụp hình trên điện thoại.

Các tiểu blog đầu tiên được gọi tumblelog. Thuật ngữ này được đặt bởi lập trình viên why the lucky stiff trong một bài b ngày 12 tháng 4 năm 2005 để miêu tả blog Anarchaia của Christian Neukirchen. Vào năm 2006 và 2007, từ microblog đã chỉ đến những mạng xã hội thu gọn nổi tiếng như Tumblr và Twitter.

Các mạng xã hội thu gọn nổi bật bao gồm FriendFeed, identi.ca, Instagram, Me2day, Tumblr, và Twitter. Ngoài ra, các mạng xã hội lớn nhất như diaspora*, Facebook, Google+, LinkedIn, Myspace, và XING đều cũng có tính năng tiểu blog, thường được gọi các bản "cập nhật trạng thái". Ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, các mạng lớn như Twitter, Facebook, và Google+ đều bị kiểm duyệt, nên nhiều người trong nước đó sử dụng các mạng "vi bác" (tiếng Trung: 微博) thay thế như Sina Weibo, Tencent Weibo,[3] Sohu Weibo, NetEase Weibo, và Fanfou.

Trong kiếp trước Microblogging thông dụng cũng vào lúc này, khi đó Nhược Thủy đang học lớp 11, ngay cả Từ Tử Huyên đều không có di động thông minh, Nhược Thủy liền càng không cần phải nói.

Sau lại học đại học, chính mình kiếm chút tiền đổi chiếc di động cũ không dùng của Lâm Mộng Thi, có điều kiện thì chơi, nhưng lại luôn bận rộn, ngay cả các cuộc vui của các học sinh bình thường Nhược Thủy cũng chưa từng tham dự. (lk:tội nghiệp, kiếp trc mang tiếng thừa hưởng tài sản, ko đc hưởng 1 đồng, còn phải nai lưng ra đi làm! Haizzz… có mẹ kiểu đó thì ko có thì hơn)

Nay có thể nói Nhược Thủy là một người rảnh rỗi, kiếp trước chưa từng thử qua gì đó, kiếp này liền lần lượt bù lại.

Nhược Thủy đang nhìn hôm nay c lý thú gì, bỗng nhiên phát hiện chính mình bị một bóng người thật lớn bao trùm.

"Nhược Nhược ~!" Tiếng nói hơi hơi mỉm cười, rất dễ nghe.

"Cậu nhỏ!" Nhược Thủy kinh hô nhảy dựng lên, kinh ngạc nói: "Cậu nhỏ, sao cậu ở trong này?"

Ngụy Ương nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cháu gái, hỏi ngược lại: "Cậu sao không thể ở trong này?" Ngữ khí rất buồn cười: "Nghe nói con hôm nay quân huấn xong, Ngụy lão tướng quân cùng lão phu nhân kêu cậu tới đón Hách Liên đại tiểu thư trở về nhà ăn cơm."

Nhược Thủy ngượng ngùng ngẩng đầu: "Con tự mình đi qua là được rồi, còn phiền cậu đi một chuyến."

"Hắc, khó mà làm được, vạn nhất dọc đường đi có cái gì sơ xuất, cậu sẽ chết muôn lần ~" Ngụy Ương cười trêu ghẹo nói.

Mặt Nhược Thủy hơi hơi đỏ, cúi đầu rất nhanh nói: "Con đi cùng bạn học nói một tiếng." Nói xong liền rất nhanh chạy đi tạm biệt mấy nữ sinh vẫn còn náo nhiệt, chạy thật nhanh giống như phía sau có tiểu quái thú truy đuổi cô.

Ngụy Ương bật cười, mới bao lâu không gặp tiểu nha đầu liền xa lạ với anh như vậy.

Nhược Thủy âm thầm vỗ ngực, bình phục tim đang đập kịch liệt—— thế này mới bao lâu không gặp, cậu nhỏ mỹ mạo liền nâng cao một bậc. Lúc nãy mặt mày xuân sắc nhìn cô như vậy, thật sự là đòi mạng a!

☻☻☻

Ở Ngụy gia, Ngụy Bá Bình giống như thường lệ không ở nhà, phu nhân Đào Diệc Ninh thì ở nhà. Ngoài ý muốn là, Đào Diệc Ninh dường như đối với Nhược Thủy phá lệ quan tâm, sủng ái. Trước khi khai giảng, vừa tới Bắc Kinh, Nhược Thủy cùng cha mẹ đến Ngụy gia một n, cô liền có chút cảm giác, lúc này cha mẹ không ở đây, loại cảm giác này càng rõ ràng.

"Ai nha, Nhược Nhược đến đây mợ xem." Đào Diệc Ninh vừa thấy Nhược Thủy liền nắm tay cô, kéo đến trước mặt tinh tế đánh giá, Nhược Thủy bị nhìn chằm chằm mặt đỏ lên, lại thấy Đào Diệc Ninh đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "May mà phơi nắng không bị đen, nhưng gầy đi không ít. Ai ~ cái này cần bồi bổ một thời gian."

Ngụy lão phu nhân mới từ trên lầu xuống dưới, liền thấy con dâu lớn lôi kéo cháu ngoại không buông tay, hai người thân thiết vô cùng, nhịn không được cười nói: "Nhược Nhược sau này cần phải thường tới nhà ăn cơm đấy nhé! Mợ lớn của con cả ngày nhắc tới con, chỉ sợ con đi quân huấn chịu khổ."

Nhược Thủy cảm thấy kinh ngạc, trên mặt vẫn là nhu thuận cười đáp ứng.

Cho đến khi ăn cơm, Ngụy Dịch cũng không xuất hiện, Nhược Thủy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không có hỏi, vẫn là Ngụy lão tướng quân nhắc tới: "Tiểu Dịch sao không trở về?"

Sắc mặt Đào Diệc Ninh thay đổi.

Ngụy lão phu nhân vẫn cười tủm tỉm: "Văn phòng luật Tiểu Dịch vừa mở không lâu, gần đây đều rất bận." Dứt lời nhìn về phía Nhược Thủy, hiển nhiên hướng Nhược Thủy giải thích Ngụy Dịch không phải không muốn gặp cô, mà là thật sự không có thời gian về.

Ánh mắt Ngụy lão tướng quân lạnh lùng, nhưng cũng không nói cái gì nữa.

Ngụy Ương ngẩng đầu nhìn mẹ, yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Nhược Thủy mỉm cười tỏ vẻ không thèm để ý, nhưng vẫn cảm thấy lộp bộp trong lòng.

☻☻☻

Sau khi ăn xong hai người lớn Ngụy gia kêu Ngụy Ương dẫn cô gái nhỏ đi chung quanh một chút, coi như tản bộ tiêu thực.

Nhược Thủy vẫn trầm mặc, lẳng lặng suy nghĩ thái độ gần đây của Đào Diệc Ninh, cùng chuyện mới vừa rồi.

Ngụy Ương nhìn tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi, lại làm một phen trầm tư, có chút buồn cười: "Nhược Nhược nghĩ cái gì vậy?"

Thần sắc Nhược Thủy khó lường nhìn anh một cái, không nói lời nào.

Ngụy Ương cười ra tiếng: "Con đừng đa tâm. Lúc con cùng Tiểu Dịch kết bạn đi du lịch,nó thường thường gởi hình chụp hai người các con trở về, nhìn thấy nhiều, chị dâu cũng liền đối với con quen thuộc. Lúc trước chị dâu có thai một bé gái, đáng tiếc sau lại không giữ được, cho nên đối với cô gái nhỏ không sai biệt tuổi lắm đặc biệt yêu thương."

Nhược Thủy giật mình, thì ra là thế. Nhưng: "Vậy, anh Ngụy Dịch đã làm sai chuyện gì sao?" Nhược Thủy có chút chần chờ: "Con nhìn thấy, anh ấy không trở về ăn cơm, ông ngoại cùng mợ lớn đều không vui lắm."

Cái này, trên mặt Ngụy Ương mới hiện ra chút biểu tình không phải cười, kinh ngạc vì cháu gái nhỏ mẫn cảm. Nhíu mày nghĩ nghĩ, lại thở dài: "Kỳ thật cũng không phải chuyện đại sự gì, nhưng mà cậu không thể nói, qua một thời gian đại khái sẽ không sao, không cần lo lắngcho nó."

Nhược Thủy thấy anh nói như thế, cũng không hỏi nhiều nữa. Không nghĩ tới, sự tình cũng không đơn giản giống như Ngụy Ương nói.

☻☻☻

hi nhận được điện thoại của Ngụy Như Tuệ, Nhược Thủy vừa mới tan học. Chia tay cùng với mấy nữ sinh, cô liền tìm chỗ yên lặng nghe điện thoại.

Trong điện thoại, âm thanh Ngụy Như Tuệ có chút mỏi mệt, đơn giản nói Ngụy Dịch bị đánh, hiện tại đang ở bệnh viện quân khu, hỏi Nhược Thủy có muốn cùng bà đi thăm một chút.

Nhược Thủy kinh ngạc vạn phần: "Mẹ, mẹ hiện tại ở Bắc Kinh sao?"

"Ừ, vừa xuống máy bay không lâu."

Nhược Thủy lấy lại bình tĩnh, hỏi địa chỉ cùng phòng bệnh liền cúp điện thoại, vội vàng gọi xe đi.

Không nghĩ tới, lần này cô đi, cũng là thương tâm mà về.

☻☻☻

Trước khi vào phòng bệnh, Nhược Thủy nghĩ tới bên trong sẽ có người Ngụy gia, sẽ có bác trai và chú họ quyền cao chức trọng của Ngụy Dịch, sẽ có bạn từ nhỏ của anh, nhưng lại không nghĩ rằng, bên trong sẽ có một người như vậy ——bạn gái Ngụy Dịch.

Vị nữ sinh trắng nõn thanh tú này nhìn thấy Ngụy Như Tuệ đi vào, rất là bối rối từ bên giường đứng lên, thật cẩn thận gọi người: "Thím hai..."

Nhược Thủy đột nhiên hiểu được vì sao Ngụy Bá Bình xuống tay đánh con mình nặng như vậy.

Ngụy Như Tuệ khoát tay, khẽ cười nói: "Cô và chú hai con sớm ly hôn, đừng gọi cô là thím hai."

Sắc mặt Tạ Nhân Nhân trắng nhợt.

"Vẫn là gọi như ngày bé đi." Ánh mắt Ngụy Như Tuệ mềm mại, ngữ khí cũng ngoài ý muốn cực kỳ ôn hòa.Tạ Nhân Nhân có chút không dám tin, quay đầu cùng Ngụy Dịch nửa tựa trên giường liếc nhau, kinh hỉ vạn phần: "Cô Tuệ!"

Tim Nhược Thủy như tiến vào vực sâu, càng không ngừng rơi xuống, rơi xuống.

Cũng không biết cùng Ngụy Dịch chào hỏi như thế nào, chỉ phát hiện khi mình tỉnh táo lại, Ngụy Như Tuệ vừa vặn đi ra ngoài nhận điện thoại.

"Em chính là Nhược Thủy! Ngụy Dịch hay thường nhắc tới em với chị!" Tạ Nhân Nhân thu được ủng hộ quan trọng của Ngụy Như Tuệ, cười đến phá lệ rạng rỡ.

Nhược Thủy cũng cười, đem sở học năm năm ở trường nữ quý tộc đều dùng tới, cười đến tao nhã lại hoàn mỹ.

Cho dù thua, cũng muốn thua xinh đẹp!

Từ lúc tới đến khi về, Nhược Thủy đều không có cùng Ngụy Dịch nói mấy câu, luôn Tạ Nhân Nhân hỏi, Nhược Thủy đơn giản trả lời vài câu.

Khi rời đi, Nhược Thủy không nhìn anh, trong mắt anh nhu tình như nước, làm cho Nhược Thủy gần như hít thở không thông.

Làm sao có thể, sao lại như vậy?

Làm sao có thể?

Ở cửa gặp Ngụy Như Tuệ còn muốn đi Ngụy gia, vội vàng nói lời tạm biệt, Nhược Thủy hoảng hốt đi đến một góc im lặng, ngồi xổm xuống, rốt cục không ngăn được nước mắt.

Vì sao?

Vì sao?

Thì ra, khi lần đầu tiên gặp mặt, anh cũng đã có người trong lòng.

Thì ra, anh hao hết khổ tâm xuất ngoại là vì muốn có cơ hi ở chung một chỗ với người khác.

Thì ra, mỗi khi đến một chỗ anh liền mua bưu thiếp là gởi cho cô gái kia.

Thì ra, anh vì muốn cùng một chỗ với Tạ Nhân Nhân, cố gắng như vậy… như vậy...

...

...

☻☻☻

Ngụy Ương cùng Thôi Tiến Đông cũng đi lên xem Ngụy Dịch, gặp Tạ Nhân Nhân, hai người liền không ở lâu, tùy tiện nói nói mấy câu liền đi ra.

Khi đến gara, Ngụy Ương lại đứng lại, Thôi Tiến Đông đi phía sau anh, bị đụng vào lưnganh, ôm cái trán oán niệm, trừng mắt nhìn anh một cái, hung hăng vỗ hai cái vào bả vai anh: "Mày làm gì vậy? Đi đi!"

Ngụy Ương phục hồi tinh thần lại, tùy ý hướng gã vẫy vẫy tay: "Mày đi trước, tao còn có chút việc."

Thôi Tiến Đông nhìn anh biểu hiện kỳ kỳ quái quái, tuy rằng tò mò, nhưng là —— em gái không đợi người nha!

Gã gần đây coi trọng một hoa hậu giảng đường, kêu là Thủy Linh, đúng ngay thời điểm hứng thú, cũng lười quản Ngụy Ương, bản thân lái xe đi trước.

Ngụy Ương lẳng lặng đứng yên thật lâu, nhẹ nhàng đến gần, nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia, nghe thấy tiếng cô như động vật nhỏ bị thương đang thấp giọng nức nở.

Tâm, không biết vì sao liền xoắn thành một cục.

Nhược Thủy khóc quên trời wên đất, hoàn toàn không biết có người đến gần, đến khi người nọ ngồi xổm xuống ở trước mặt mình, cô mở to một đôi mắt hồng hồng giống con thỏ nhỏ, trừng mắt nhìn người tới.

"Ngoan, đừng khóc nào." Khẩu khí Ngụy Ương mềm nhẹ, trên tay càng thêm mềm nhẹ lau đi nước mắt cháu gái nhỏ.

Nhược Thủy thấy cậu nhỏ có chút bối rối, nhưng không hiểu sao càng cảm thấy ủy khuất, vừa nghe anh dỗ chính mình, cái miệng nhỏ nhắn mở to, lại khóc lên.

Ngụy Ương luống cuống tay chân, đành phải đem cháu gái nhỏ đang khóc càng lúc càng lợi hại ôm vào lòng, vỗ nhẹ, dỗ: "Ngoan a, Nhược Nhược ngoan, đừng khóc. Ai bắt nạt Nhược Nhược của chúng ta, cậu sẽ đánh tên đó cho con hết giận được không!"

Ở kiếp này Nhược Thủy được sủng mà lớn lên, phá lệ yếu ớt, càng có người dỗ cô, cô khóc càng hăng say, đến cuối cùng Ngụy Ương cũng không dỗ nữa, vỗ nhẹ phía sau lưng cho cô khóc một trận thống khoái, mặc kệ cô đem nước mắt,nước mũi cọ lên tây trang của mình.

☻☻☻

Trong phòng bệnh, Tạ Nhân Nhân ngồi sững sờ.

Ngụy Dịch ôn nhu sờ sờ tóc dài của cô: "Suy nghĩ cái gì?"

Tạ Nhân Nhân phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Suy nghĩ em gái Nhược Thủy của anh."

"Nhược Thủy?" Ngụy Dịch khó hiểu: "Em có cái gì mà nghĩ?"

Tạ Nhân Nhân hạ mắt cười nhẹ, nói không nên lời, uyển chuyển hàm xúc nhàn nhã: "Vẫn là lần đầu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy."

Xinh đẹp? Ngụy Dịch nghĩ nghĩ, cười nói: "Rất quen thuộc, đều nhận không ra đẹp xấu. Bất quá em đã nói xinh đẹp, vậy nhất định là xinh đẹp.

Ánh mắt Tạ Nhân Nhân lóe lóe, hơi hơi thở dài: "Đáng tiếc vài năm kia, bồi ở bên cạnh anh không phải em."

Ngụy Dịch minh bạch ý tứ bạn gái, buồn cười vỗ vỗ tay cô: "Em ấy vẫn còn nhỏ, em nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Anh chỉ coi là em gái."

Em gái? Đáng tiếc, anh coi người ta là em gái, người ta đâu có coi anh là anh trai đâu! Như thế nghĩ, Tạ Nhân Nhân ôn nhu rộng lượng nở nụ cười: "Em không nghĩ như vậy. Nhược Thủy rất tốt, tâm tư đơn thuần, liếc mắt một cái liền nhìn ra được." Sau lại không nhắc tới đề tài này.