“Nhược Nhược, con muốn ở cùng ba hay mẹ?”
Luật sư hòa ái ngồi xổm xuống hỏi Hách Liên Nhược Thủy, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời theo dự kiến.
“Ba ba, ba về sau còn có đứa con khác sao?” Ngoài dự đoán, cô gái nhỏ không trả lời vấn đề của luật sư, mở to đôi mắt đen như mực, chuyển hướng nhìn ba ba đang lặng im không nói.
Hách Liên Thành đang đau thương không lời nào có thể miêu tả, sau khi nghe con gái nhỏ nói, sửng sốt một hồi lâu, mới giật mình vui mừng nhìn về phía bảo bối, rõ ràng lưu loát trả lời: “Sẽ không, ba ba chỉ có mình Nhược Nhược.” Nhất thời, khuôn mặt mỏi mệt tiều tụy mấy ngày liền cũng khôi phục không ít.
Người phụ nữ ôn nhu bên cạnh làm như muốn nói gì, nhưng Hách Liên Nhược Thủy không cho cơ hội mở miệng, khi Hách Liên Thành vừa nói xong, con gái nhỏ đã quyết định —— “Con ở cùng ba ba.”
Nháy mắt dung nhan tinh xảo của Lâm Mộng Thi trắng xanh, không thể tin nhìn con gái: “Bảo bối, không phải nói ở cùng mẹ…” Nhìn đến ánh mắt con gái trong trẻo vô tà, cô ta bỗng nhiên có chút chột dạ, lại nói không nên lời.
“Con muốn ở cùng ba ba.” Con gái tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng thần sắc trên mặt kiên định như người lớn, lặp lại quyết định của chính mình một lần nữa.
Hách Liên Thành cơ hồ muốn rơi lệ, anh vui sướng ôm lấy con gái, hôn một cái, một câu đều nói không nên lời, đỏ đôi mắt nhìn đứa bé trong lòng, ôm thật chặt, chỉ sợ nháy mắt một cái, con gái sẽ bị người phụ nữ kia cướp đi.
Luật sư Hà đỡ kính mắt viền tơ vàng, cười như không cười, công thức hoá nói: “Nếu bạn học nhỏ lựa chọn đi theo ba ba, như vậy vấn đề chia tài sản cần điều chỉnh một chút …”
Năm ấy Hách Liên Nhược Thủy tám tuổi bị ba ba ôm, nghe chú luật sư nói liên miên các thủ tục, liệt kê tài sản của hai vợ chồng và phân chia lại, thấy vẻ mặt Lâm Mộng Thi tuyệt không buồn che giấu, thần sắc tức giận cùng thất vọng nhếch khóe miệng.
Một màn này, Hách Liên Nhược Thủy đã suy nghĩ rất nhiều năm, không nghờ tới, còn có cơ hội gặp lại nhau.
Đời trước của mình, là như thế nào?
Đời trước, Hách Liên Nhược Thủy bị bà ngoại cùng các dì giựt dây lừa gạt, nên nhận định ba ba là phản bội lại người mẹ ôn nhu, xinh đẹp, cho nên khi hai người ly hôn, dứt khoát kiên quyết lựa chọn ở với mẹ. Sau đó, người mẹ ôn nhu và xinh đẹp ấy mang theo toàn bộ tài sản trong nhà cùng Nhược Thủy, nhanh chóng gả cho ba kế Từ Chính Hoa.
Bình tĩnh nghĩ lại, Từ Chính Hoa vẫn đối tốt với Nhược Thủy, tuy rằng luôn kém so với con gái ruột Từ Tử Huyên, nhưng ít nhất ở phần vật chất đều giống nhau, cho Từ Tử Huyên cái gì thì Nhược Thủy cũng nhất định có một phần. Chính là đáng tiếc, cách cư xử như vậy, chính mẹ Nhược Thủy lại không làm được.
Lâm Mộng Thi là một người cả đời đều sống ở trong ảo tưởng, bởi vì cô ta ở trong nhà được cha mẹ yêu thương, lại xinh đẹp, không chỉ có ông bà ngoại Nhược Thủy đau cô con gái út Lâm Mộng Thi này nhất, các anh chị cũng đem cô ta nâng niu trong lòng bàn tay, từ nhỏ giống như công chúa mà lớn lên.
Cũng bởi vì ở nhà được nuông chiều, sau khi lớn lên Lâm Mộng Thi vẫn duy trì tâm tính mơ mộng như trước. Hách Liên Thành cùng Lâm Mộng Thi đến với nhau nhờ đi xem mặt. Hách Liên Thành anh tuấn trầm ổn, gia thế lại tốt, Lâm Mộng Thi cơ hồ là nhất kiến chung tình, nên hai người rất nhanh liền kết hôn.
Hôn nhân cùng tình yêu là hai chuyện khác nhau, củi gạo dầu muối tương dấm trà, lo liệu công việc hai bên nội ngoại, cũng không phải là phong hoa tuyết nguyệt mà Lâm Mộng Thi am hiểu. Hách Liên Thành cũng đau lòng cô ta, chính mình ôm đồm toàn bộ công việc nhà, vẫn như trước nuông chiều vợ mười ngón tay không dính nước xuân.
Nhưng tâm ý Hách Liên Thành, Lâm Mộng Thi lại hoàn toàn không hiểu, trong cảm nhận của cô ta, sau khi kết hôn, Hách Liên Thành càng ngày càng nhiều việc, rất ít có thời gian bên cạnh cô ta, dần dần, cô ta cảm thấy, cô ta không hề yêu chồng. Cho rằng tình yêu là trên hết, mặc dù có con nhưng lại vẫn là tâm tính cô gái tuổi teen, đây là chuyện đáng sợ và đáng buồn!
Ngay tại thời điểm Lâm Mộng Thi vì tình yêu biến mất mà mờ mịt không biết làm sao, thì Từ Chính Hoa xuất hiện. Đời trước, khi trưởng thành Nhược Thủy biết sự tình từ đầu đến cuối, mỗi khi nghĩ đến đây, sẽ cười lạnh một tiếng.
Từ Chính Hoa tựa như thiên sứ trên trời phái tới cứu vớt Lâm Mộng Thi. Phong độ, tao nhã, từ khi vợ qua đời vì khó sinh, hắn liền vẫn độc thân, một mình nuôi lớn con gái Từ Tử Huyên, sủng nịch hết mực, bởi vì sợ con gái chịu ủy khuất, chậm chạp không tái hôn.
Đàn ông si tình lại có trách nhiệm như vậy, cô gái Lâm Mộng Thi sao lại có thể không động tâm? Cô ta rất nhanh liền cùng Từ Chính Hoa rơi vào bể tình, yêu chết đi sống lại, hoàn toàn đem người chồng vừa gặp đã thương, không phải anh không lấy chồng năm đó cùng con gái nhỏ quăng ra sau đầu.
Sau khi hai người kết hôn, Lâm Mộng Thi tâm địa thiện lương, đau lòng Từ Tử Huyên còn nhỏ tuổi đã mất mẹ, đối với con bé rất tốt, mọi chuyện đều vì Từ Tử Huyên trước tiên. Mà Hách Liên Nhược Thủy tuổi nhỏ, ba mẹ ly dị, gia đình sụp đổ, kinh ngạc nhìn mẹ con bên kia hoà thuận vui vẻ, lần đầu tiên hiểu được cảm giác lòng chua xót.
“Nhược Nhược suy nghĩ cái gì? Nhập thần như vậy!” Hách Liên Thành cười nhéo nhéo mũi con gái nhỏ, ánh mắt sủng ái.
Con gái nhỏ trắng ngần hoàn hồn, nhìn ba ba trước mắt, cười đến cảm thấy mỹ mãn, đỏ đôi mắt.
“Ba ba…” Nhược Thủy kêu một tiếng.
“Ôi chao, như thế nào? Ai nha, bảo bối sao khóc…” Hách Liên Thành nhất thời luống cuống tay chân, vừa vội giúp con gái lau nước mắt, vừa dỗ, vừa khuyên.
Hách Liên Nhược Thủy cười, nước mắt ngừng rơi.
“Ba ba…” ở cùng ba, thật tốt.