Tiêu gia phụ tử giật mình đồng thanh kêu lên: " Điều này có thể sao -? ".
Tiêu Viễn Hà nhăn nhó nói: " Lão bà, ta biết ngươi thích Yên Nguyệt, ta cũng thế. Nhưng mà ngươi không có thể yêu cầu như vậy được, chúng ta không thể làm khó Yên Nguyệt."
Tiêu Thu Phong cũng hoảng sợ, hắn cùng Liễu Yên Nguyệt một chút tình cảm cũng không có nên hắn cũng không nghĩ muốn tiếp tục dây dưa. Khi linh hồn trọng sinh hắn cũng đã nghĩ qua cuộc sống của mình, với tính cách trước đây của hắn thì với nữ nhân xinh đẹp động lòng người như vậy thì chỉ có thể vui vui vẻ vẻ làm bằng hữu chứ hắn không nghĩ tới kết hôn.
Hơn nữa hắn biết Liễu Yên Nguyệt là một nữ nhân thuần khiết trong sáng, Nếu không cẩn thận chiếm tiện nghi của nàng thì cả đời phải che chở bảo vệ nàng. Chuyện này, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý.
" Mẹ, người cũng biết tính của ta rồi đấy, một tháng đổi mấy lần bạn gái, hoa tâm háo sắc, người không cần suy nghĩ quá nhiều. Mẹ cũng không muốn thấy cảnh bong hoa nhài cắm bãi *** trâu chứ. Khi con quyết tâm làm lại cuộc đời thì việc đầu tiên chính là đáp ứng để cho Liễu tiểu thư được tự do. Chuyện này về sau không cần tiếp tục nói nữa.
Tiêu Thu Phong thực sự có chút sợ hãi. Khi Liễu Yên Nguyệt ở bên cạnh hắn thực sự có chút khẩn trương, tình huống như vậy không thể tiếp tục phát triển tiếp nữa.
Liễu Yên Nguyệt cũng là sinh khí, thầm nghĩ: Ngươi xú nam nhân này, nghĩ mình là ai chứ hả, Ta tránh ngươi còn chưa được, nói ngươi là bãi phân trâu như thế còn tốt chán.
" Tốt lắm. việc này mẹ sẽ không quản nữa, duyên phận là ở ông trời. Nếu các ngươi có ý với nhau thì phải tự mình cố gắng." Điền Phù có chút nghi hoặc khó hiểu nhìn đứa con, hắn là thực sự thích Yên Nguyệt, thế nhưng không biết như thế nào hôm nay lại liều mạng từ chối.
Chẳng qua bà nói lời này là cho Liễu Yên Nguyệt nghe, có ý tứ ám chỉ cho đứa nhỏ, nếu mà Yên Nguyệt có tâm thì sẽ hiểu ý của bà.
Tiêu Thu Phong không nghĩ sẽ tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa liền đứng lên nói: " Ba, mẹ hai người ăn tiếp, con ăn xong rồi trở về phòng đây ạ ".
" Từ từ -" lúc này Tiêu Viễn Hà liền kêu hắn lại nói: " Tiểu Phong ngươi khoan đã về phòng, trước tiên đưa Yên Nguyệt về nhà đã, nữ hài tử đêm hôm đi về một mình không an toàn."
Tiêu Thu Phong cũng không biết nói gì, nữ nhân này chả phải có xe thôi, mở của ra đi nửa tiếng là về đến nhà, có gì mà không an toàn?.
" Yên Nguyệt nếu sợ muộn rồi thì đêm nay ở lại đây ngủ vậy ". Điền Phù đề nghị
Tiêu Thu Phong vừa nghe liền quýnh lên. Lưu một cái nữ nhân ngủ qua đêm chuyện này là đại sự a, không thể đùa được.
May mà Liễu Yên Nguyệt cũng đứng lên cười nói: " không cần đâu thưa bá mẫu, con lạ nhà không ngủ được, có lẽ về là tốt nhất. Dù sao nhà cũng không xa, không cần người đưa đâu ạ ". Hắn cũng thấy được nam nhân này rất không tình nguyện. Không biết có bao nhiêu nam nhân muốn làm hộ hoa sứ giả cho nàng, vậy mà tên xú nam nhân này có cần phải tỏ ra như vậy không.
Điền Phù thấy đây chính là cơ hội trời cho liền nói:" Điều này sao có thể được, một nữ hài tử đi là không an toàn, Tiểu Phong đi ngay, đưa Yên Nguyệt trở về. Nếu Yên Nguyệt thiếu một cây tóc, ta tìm ngươi tính sổ ".
Để tránh phiền phức thì chắc là phải đưa Liễu Yên Nguyệt trở về, đành nghe lời lão mụ vậy. Tiêu Thu Phong gật đầu nói: " Được rồi, con đưa Yên Nguyệt trở về ".
Lúc này. Liễu Yên Nguyệt cũng không có gì phản đối, chỉ hướng đến vợ chồng Tiêu Viễn Hà chào tạm biệt. Cũng không nhìn đến Tiêu Thu Phong mà cất bước đi thẳng ra ngoài cửa. Tiêu Thu Phong thấy thế bất đắc dĩ di theo sau.
Chờ hai người đi khuất, Điền Phù mới quay lại, mắt mị thành một tuyến hướng đến Tiêu Viễn Hà đang ăn canh một bên lớn tiếng quát: " Ngươi, lão hổn đản này, lúc nãy vì sao phản đối ta?>"
Đứa con phản đối, đấy còn có thẻ chấp nhận được, nhưng lão nhân này không hiểu được ý tứ của nàng lại còn nhất thiết phản đối, thật làm cho nàng tức chết mà. Lão tưởng biểu hiện được như thế dễ lắm chăng?
Canh đang đặt ở trên mệng cũng chưa kịp uống, Tiêu Viễn Hà thật sự không biết mình đấc tội với lão bà ở chỗ nào. Vội vàng nịnh nọt: " Lão bà, ngươi không cần tức a, tức sẽ nhanh già a, ta làm sai chỗ nào ngươi nói ra ta sẽ sửa ngay a -".
Lấy nhau đã gần được ba mươi năm nhưng tình yêu của ông đối với vợ vẫn chưa phai nhạt chút nào. Mà ngược lại tình yêu của ông đành cho vợ còn tăng lên theo năm tháng, bởi vậy ông luôn yêu thương che chở cho bà.
" Ông sao mà ngốc thế, cũng không vì con cái mà cố gắng một tý, nếu Yên Nguyệt làm con dâu Tiêu gia chúng ta, có chút ủy khuất hắn cái đấy nói sau. Nhưng ông không thấy Yên Nguyệt cũng nguyện ý đấy à, nữ hài tử ngượng ngùng, chả lẽ phải bắt nó nói ra sao?."
Tiêu Viễn Hà thật có chút không thể tưởng tượng được, lắp bắp hỏi: " Lão bà, ngươi không nhầm đấy chứ?, loại tính cách như của Tiểu Phong cho dù là lãng tử quay đầu cũng là không xứng với nha đầu Yên Nguyệt."
Lời này nói ra càng làm Điền Phù sinh khi, bà tức giận mắng: " Tiểu Phong có cái gì là không được, nếu không có Tiểu Phong ngươi làm sao tránh được đại kiếp, ta thực hoài nghi ông có hay xem Tiểu Phong như đứa con của mình ".
" Lão bà, thực xin lỗi a, đều là ta sai cả, ta sai rồi a -". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
" Không cần nói nữa, tối nay không được vào phòng của ta, nằm ở sopha mà ngủ ". Điền Phù hừ lạnh một tiếng rồi đi lên lầu. Tiêu Viễn Hà buồn bực nhìn bàn ăn nhưng không có tâm trạng tiếp tục.
Trong lòng của ông cũng không bình tính được, nghe lão bà nói Yên Nguyệt thích Tiểu Phong. điều này có thể chăng? Hắn cũng không dám tin tưởng.
Màn đêm luôn mang những nét bí ẩn mê người của nó, gió đêm thổi nhè nhẹ như hơi thở của người tình … chiếc xe chầm chận lướt đi dưới những chiếc đèn đường, cuộc sống bên ngoài có vẻ ồn ào, vội vã. Nhưng trong xe lại có phần nào đó tĩnh mịch mang theo một chút xấu hổ.
Từ khi lên xe Liễu Yên Nguyệt liền ngồi ở ghế bên cạnh tay lái, hẳn là nàng cố tình. Đây là xe của nàng nhưng lại để Tiêu Thu Phong lái, có lẽ sâu trong nội tâm nàng cũng muốn được cảm thụ nữ nhân đặc quyền, được nếm thử một chút cảm giác luyến yêu.
Dáng người thướt tha yểu điệu, tuyệt sắc dung nhan mang theo mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể cũng làm cho Tiêu Thu Phong không nhịn được phải có chút động tâm. Nữ nhân này vốn đã rất đẹp, bây giờ trong đêm tối lại càng giống như tinh linh, nhu thuận mà tuyệt mĩ.
Hít sâu một hơi, rốt cuộc Liễu Yên Nguyệt cũng mở miệng hỏi: " Ngươi có phải là Tiêu Thu Phong không?."
Tiêu Thu Phong trong lòng chấn động, sắc mặt có chút biển đổi. cố gắng chế trụ kích động trong lòng, thản nhiên hỏi: " nói như vậy có ý tứ gì?"
" Nếu ngươi là Tiêu Thu Phong giờ phút này ngươi sẽ nhìn chằm chằm ta, trong ánh mắt dục vọng sẽ hiện lên như một con độc xà, hận không xe rách quần áo của ta. Nhưng ngươi không làm như vậy, ngươi im lặng lái xe, như một người quân tử, liền xem ta cũng không themf liếc mắt. "
Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười nói.: " Ngươi thích ta như vậy?".
" Không thích "
" Sao ngươi còn nói "
" Nhưng là ta muốn hiện tại ngươi năng nhìn ta thêm một chút, ít nhất làm cho ta cảm thấy ta cũng có mị lực. Tiêu Thu Phong ta nhìn không thấu ngươi, không biết người nào mới là chân thực của ngươi. Ta rất sợ hãi. "
Tiêu Thu Phong khó hiểu cười nói: " Cần gì phải sợ hãi cơ chứ? Đến khi hôn ước giải trừ, chúng ta mỗi người đi một đường không bao giờ gặp lại. Ngươi không cần phải sợ hãi, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục là cơn ác mộng của ngươi nữa. "
Liễu Yên Nguyệt dựa người vào sau, tựa hồ cũng không nghe đến lời nói của Tiêu Thu Phong, nhỏ giọng nói: " Ta hận Tiêu Thu Phong trước kia, hắn hủy hạnh phúc cả cuộc đời của ta. Cho dù hắn có chiếm được thân thể của ta nhưng hắn sẽ không bao giờ chiếm được trái tim ta cả. Nhưng là ngươi có biết không, từ lần ngươi vào bệnh viện, một tháng này ngươi thay đổi rất nhiều, trên người ngươi đã có rất nhiều thứ mà nữ nhân thích, làm ta rất là mê hoặc. "
Trong lòng thầm kêu bất hảo. nữ nhân này tựa hồ có chút thích mình. Thật là không muốn xảy tình huống này chút nào cả.
Lập tức đêm ánh mắt sắc lang nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa của nàng, rồi lưu manh nói.:" Ngốc nữu, người ngàn vạn lần đừng bị ta mê hoặc, nam nhân lừa nữ nhân có muôn ngàn biện pháp, giả trang thành thâm trầm, lạnh lùng, thương tang …. Chỉ để chờ ngươi cắn câu. Tất cả chỉ là dối gạt người hết, mục đích cuối cùng chính là đưa ngươi lên giường a - ".
Liễu Yên Nguyệt cười, cười rất thoải mái. Không biết vì sao trước kia Tiêu Thu Phong nói sao mà thấy chán ghét, dù cho hắn có nói bao nhiêu lời ngon ngọt cũng thấy thật ghê tởm. Nhưng giờ phút này đây, nam nhân này, dù nói toàn lời sắc lang hạ lưu, nàng cũng không có phản cảm, ngược lại hắn thấy thích cách nói chuyện như thế này.
" Ta thực sự ngốc sao?"
" Uhm! Ta nhìn xem -" Tiêu Thu Phong thật cẩn thận nhìn mặt nàng. Ưu nhược thần thái, cao quý khí chất làm cho người khác xem mãi không chán. Nhưng giờ phút này không phải lúc để hân thưởng sắc đẹp của nàng.
" Ngốc, nhìn thế nào cũng thấy ngốc. Được rồi, không thể tiếp tục nhìn, nhìn nữa ta cũng biến thành ngốc mất. Hi vọng người ngốc cũng có phúc phận của ngốc."
Cái miệng nhỏ nhắn cong lên, Liễu Yên Nguyệt nữ hài tử sinh khí biểu tình, cực kỳ đáng yêu. Nhìn Tiêu Thu Phong đang biểu tình nghiêm trang, hừ lạnh một tiếng mắng::" Đại bại hoại, gạt người!!".
Giờ khắc này nàng đối với Tiêu Thu Phong đã không còn một chút kháng cự.
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Tác giả: Cửu Nguyệt Dương Quang.