Đây là khu công nghiệp bị bỏ hoang, trước đó, bầu trời trên nó lúc nào cũng có sương khói màu xanh bay lượn, công nhân đến đến đi đi khiến cho nơi này trở thành một nơi náo nhiệt ồn ào. Hiện tại, trừ bỏ vùng đất bên ngoài của khu nhà xưởng cỡ trung bị sụp lỡ, thì những nơi khác sớm đã bị phá bỏ, đất có màu nâu đen, trên đó còn có ba cục gạch đã vỡ nát cùng mấy tư liệu công tình kiến trúc vô danh, ở những khe hở có cỏ mọc ra thật dài mượt mà đang lay động.
Một đội xe chạy đến gần nhà xưởng thì dừng lại.
Trang Thiển nhảy xuống xe, nhìn về phía cổng lớn của nhà xưởng, sơn màu xám tro sớm đã bong tróc, những vệt bẩn gỉ sét màu đỏ khiến nó thoạt nhìn trông xấu xí không chịu nổi, vôi trét trên hai vách tường cũng tróc ra hơn phân nửa, lòi ra phần gạch đỏ cùng xi măng xám xịt, còn những phần khác thì đã không thể nhìn ra màu sắc gì nữa rồi. Cậu nhớ rõ lần trước, họ mong chờ gõ cửa lớn, được nhiệt tình tiếp đãi, nhưng mà khi bước vào nhà xưởng thì đợi họ là công kích của đao côn…. Nhưng mà đó là khi mạt thế đã hơn nửa tháng, hiện tại chỉ mới bắt đầu có vài ngày thôi.
“A! Chúng ta nghỉ ngơi đi!”
“Phải đó, ngồi nửa ngày, trên đường còn phải giết tang thi, mệt chết được.”
…..
Những sinh viên xuống xe lại tốp ba tốp năm tụ lại, vui vẻ nhìn nhà xưởng, nếu như là lúc trước, họ nhìn thấy cái nơi hôi hám cũ nát như thế thì chắc sẽ không thèm liếc mắt tới, hiện giờ lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngô Khải Văn cùng Lý Lập với một đám người đang cùng Đường Duẫn Triết và Diệp Hi Văn nói chuyện phiếm, Trịnh Vũ Văn mang theo một nhóm người khác đi tới, trên người y có chút chật vật, trên mặt lại nở nụ cười: “Thật tốt quá, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”
Trang Thiển cười nhẹ, chậm rãi đi đến trước cửa lớn, cậu đưa tay ra, gõ cửa.
“Ầm ầm” Tiếng sắt bị động vang lên, một ít gỉ rụn rơi xuống, Trang Thiển gõ thêm vài cái, cửa sắt lại phát ra âm thanh nặng nề mà khó nghe, một tiếng lại tiếp một tiếng.
Cố Thần nâng đầu lên: “Mộc Mộc, có người đến đấy.”
Mọi người có chút nghi hoặc, lập tức nghe được tiếng bước chân hỗn độn trong nhà xưởng, tiếng động càng lúc càng lớn, rốt cuộc trước cửa lớn thì ngưng lại, sau đó không có tiếng động gì.
Một lúc sau, người bên trong hình như đã thảo luận xong, một người trong số đó cất tiếng hỏi: “Ai đó?”
“Xin chào, chúng tôi là đi ngang qua, muốn ở một đêm chỉnh trang lại, xin hỏi có thể mở cửa không?” Trịnh Vũ Văn nói với vào trong.
Trong nhà xưởng lại im ắng, thêm một lúc, ngay đầu tường có một cái thang, một cái đầu ló ra, là một người trẻ tuổi, nom có nét lưu manh bỉ khí, ánh mắt hắn ta vòng vo chuyển tới lui, nhìn quét một vòng, lại trèo xuống, thanh cũng được bỏ ra.
Một lúc nữa, tỏng nhà xưởng lại truyền ra giọng nói: “Tôi cho nhóm mấy người tiến vào.”
Tiếp theo là tiếng động mở khóa, gỉ sét loang lổ trên cửa sắt lại chậm rãi rớt ra một mảng, cửa từ từ rộng mở, cửa kéo lê trên đất ma xát vang lên thanh âm chói tai, khiến mọi người không nhịn được nhíu mày.
Trước cửa là một đám người đàn ông trung niên, người dẫn đầu mười phần khôi ngô, có một người đàn ông mang theo vết sẹo nhỏ bước ra tiến lên: “Vào đi, mấy người còn là sinh viên ha, sao lại đi đến chỗ này? Tôi gọi là Nghiêm Vĩ, mọi người gọi Nghiêm ca là được rồi.” Tiếng của Nghiêm Vĩ thô ráp lại hào sảng, lộ ra một loại dáng vẻ thân thiết lại tùy tiện, mọi người cùng thở dài nhẹ nhõm, rồi đi vào. Nghiêm Vĩ cùng ba hán tử (đàn ông cao lớn vạm vỡ) trung niên khác tiếp đón bọn họ, những người khác thì đi làm việc.
“Nghiêm ca, chào anh, em là Trịnh Vũ Văn, chúng em ở đại học X.” Trịnh Vũ Văn cười cười, đến trước mặt Nghiêm Vĩ, “Chúng em chỉ muốn chỉnh lý lại một chút, cám ơn anh đã mở cửa.”
“Ha ha, không có gì, Trịnh tiểu đệ, đừng nói là chỉnh lý, các em có ở lại đây bọn anh cũng rất hoan nghênh.” Nghiêm Vĩ hào phóng cười nói, hắn chỉ về phía ba hán tử phía sau, “Những người này là anh em tốt của anh cả, đều là anh em kết nghĩa cả.”
Một người đàn ông có râu quai nón trong đó sờ sờ râu của mình, cười hắc hắc: “Ấy nè, đại ca, anh khoan nói nữa, sinh viên đại học nhìn ‘tươi mọng’ lắm, không có giống như chúng ta đâu.”
“Người ta là thành phần trí thức, dáng vẻ không giống ba lão già thô kệch chúng ta rồi.” Một người đàn ông có mũi lớn lấy cớ, tức giận nện một đấm về phía người có râu.
…….
Lý Lập lặng lẽ đến gần Trang Thiển, nhỏ giọng nói: “Trang Thiển, tôi cảm thấy khí chất của bọn họ không được tốt lắm.” Mấy người cầm đầu có dáng vẻ vạm vỡ, cơ thể có múi, vừa nhìn là biết có luyện tập, trên người còn có sẹo, hai người đàn ông trong đó còn xăm hình. Mà đán người trẻ tuổi đi theo sau bọn họ lại có ánh mắt mơ hồ, cô gái thì có bộ dáng dâm tục không nói, trước mặt đại hán trung niên còn tỏ ra nịnh nọt cùng sợ sệt….
“Thật ra họ là phần tử hắc đạo đó.” Đường Duẫn Triết từ tốn, nhỏ thanh nói: “Chuẩn bị biến chúng ta thành lương thực dự trữ…”
Ngô Khải Văn liếc trắng mắt nhìn cậu ta: “Cái miệng quạ đen, chúng ta chỉ dừng lại một lúc, nào có nhiều việc xảy ra thế được!” Bất quá nói xong hắn cũng theo bản năng nhìn lại, “Bộ dạng thật ra là rất giống….”
Phần tử hắc đạo chân chính Mạnh Viễn tươi cười nhiều hơn mấy phần, trên mặt như có khí đen. Đi bên cạnh Trang Thiển cười híp mắt không nói gì. Còn Úc Mộng Dao, thâm sâu khó lường nhìn chằm chằm mấy người đàn ông trung niên đó, lông mi dày rậm chi khuất đi cảm xúc của cô….
“Tiểu huynh đệ, nhìn, bình thường chúng tôi đều đặt vật phẩm ở đây, vòng qua nơi này chính là đại viện. (khu vực ở của nhiều hộ gia đình, giống như nhà trọ)” Người đàn ông có râu quai nón tên Vạn Tam chỉ vào cái nhà ba tầng chỉ còn xi măng ở trước cửa.
Đến đây, mấy người trẻ tuổi đóng lại cánh cửa lớn của nhà xưởng, cửa sắt sét gỉ lại lần nữa lê trên mặt đất phát ra âm thanh khó chịu, cuối cùng khóa lại, “Bang, lạch cạch” tiếng động như nện vào trong lòng mọi người. Không ít người quay lại nhìn theo bản năng, chỉ thấy cửa lớn loang lổ vệt gỉ kéo lê trên đất thành một hình cách quạt màu trắng….
“Nào nào, đến đây, phía sau có phòng ăn đó.” Nghiêm Vĩ nói lớn tiếng kêu gọi suy nghĩ của mọi người trở về, nhìn vẻ mặt tùy tiện của hắn, không ít người buông xuống lo lắng.
Vòng qua tòa nhà xi măng, là một đại viện, trước mặt là một loạt nhà lầu xi măng năm tầng, lầu một rõ ràng là một căng tin, được giữ gìn nên cũng không tệ lắm. Không ít ánh mắt chuyển qua bên phải, đó là một hàng nhà trệt thấp nhỏ, trừ bỏ mấy gian ngoài thì những nơi khác là tường sụp đổ chỉ đơn giản dùng giất plastic vây quanh, trên nóc thì lại trống không không có gì che.
Nghiêm Vĩ thấy mọi người nhìn về hướng đó, ánh mắt lóe lên, lớn tiếng mở miệng: “Đó là ký túc xá của bọn tôi, bên cạnh là phòng bị bỏ hoang, trong đó bẩn lắm.”
“Người anh em, mọi người có thể ăn ở căn tin, nhưng than của chúng tôi vốn không có nhiều, việc này…” Một người đàn ông trung niên đánh gảy lời nói của Nghiêm Vĩ, ngữ khí có chút khó xử.
“Chúng tôi đốt lửa trong sân là được rồi, cám ơn mấy người nhiều.” Diệp Cảnh Trình nắm tay Diệp Hi Văn lễ độ nói chuyện, lúc này bọn Trang Thiển đi phía sau cũng đã đứng trước mặt đám người Nghiêm Vĩ.
Đám người họ nhìn quét qua, ánh mắt dừng lại trên người Úc Mộng Dao một chút, sau đó dời đi.
Diệp Hi Văn tò mò tiến lên: “Chú Nghiêm ơi, cơ thể của chú nhìn tốt ghê đó! Chú trước kia nhất định là vận động viên ha?”
“Thật xin lỗi, con trai tôi đường đột quá.” Diệp Cảnh Trình kéo Diệp Hi Văn về, tránh được cái tay của Nghiêm Vĩ chuẩn bị sờ đầu cậu bé.
“Không gì đâu, ha ha, chúng tôi chính là làm công trường mà luyện ra đó, nào có phải vận động viên gì đâu chớ!” Nghiêm Vĩ cười to trả lời, cảm giác hóm hỉnh khiến người ta không thể gật bừa được.
Vạn Tam tiếp lời, hàm râu run lên theo: “Phải đó, ăn lễ tết xong quản lý còn chưa có phát tiền lương, chắc là đã về chầu ông bà rồi! Không nghĩ đến là gặp chuyện này, trời đất ơi, là tang thi gì đó, thật quá dọa người rồi!”
Một người trẻ tuổi đi tới, nói gì đó với đám người Nghiêm Vĩ, Nghiêm Vĩ liền cười híp mắt khoát tay, người trẻ tuổi liền đi khỏi. “Người anh em nè, các cậu đi nghỉ đi, chúng tôi không làm phiền nữa.” Nói xong đám người họ liền rời đi, chỉ để lại mấy người tuổi trẻ vốn đã đứng gác sẵn ở xung quanh các góc tường….
Vẫn nhóm lửa lên như mọi khi, thức ăn của bọn người Trang Thiển vẫn phong phú như trước, Úc Mộng Dao làm đồ ăn ngoài ý muốn vô cùng thơm ngon tinh tế đẹp mắt, khiến đôi đũa trong tay Đường Duẫn Triết run lẩy bẩy không dám xuống tay.
“Ăn đi nào, không có độc đâu.” Úc Mộng Dao vuốt vuốt mái tóc mềm dài, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, cả người nhu nhược đến có thể bóp ra nước, ánh mắt mấy tên thanh niên đứng gác xa xa đầy lửa nóng, nhìn không dời mắt….
Mạnh Viễn liếc mắt sang Đường Duẫn Triết một cái, gắp lên một miếng rau đẹp mắt: “Mùi vị không tồi.”
Diệp Hi Văn chuyên tâm ăn thức ăn của Diệp Cảnh Trình, Diệp Cảnh Trình mắt không chớp gắp thức ăn cho cậu bé.
“Mộc Mộc, ăn cái này đi.” Cố Thần cướp được miếng thịt dê nướng mật, gắp cho Trang Thiển. Trang Thiển tiếp nhận, cũng gắp lại cho hắn một miếng nấm nướng.
Lần này, Trang Thiển cũng phân cho người khác một ít thức ăn, nhưng cũng không nhiều lắm, buổi sáng bọn họ tự mình cướp sạch được một cái siêu thị nhỏ, thu hoạch cũng không tệ, cũng không có thương tổn gì lớn, mọi người đều vô cùng ủng hộ.
Lý Hâm một bên ăn một bên quan sát Trịnh Vũ Văn, trên mặt y có dính một ít bụi, quần áo cũng có chút hỗn độn chật vật, ban ngày y thu thập vật tư vô cùng liều mạng. Nghĩ đến đây, Lý Hâm lấy tay lau đi vệt bụi đó.
Xúc cảm mềm mại khiến Trịnh Vũ Văn sửng sốt đôi chút, y quay đầu, nhìn thấy Lý Hâm nhìn y mỉm cười, mặt hồng hồng: “Có bụi đó.”
Trịnh Vũ Văn ngốc ngốc sờ lên mặt: “Cám ơn.”
“Phốc…” Lý Hâm cười nhìn bộ dạng ngây ngốc của y, trong lòng mềm nhũn, ngưng tụ dị năng quang hệ trong tay, toàn bộ truyền hết lên người Trịnh Vũ Văn, “Cậu đừng liều mạng quá chứ.”
Trịnh Vũ Văn nhìn cô nở nụ cười thật tươi như ánh mặt trời, “Không có gì mà, tôi chỉ muốn cùng sống sót với mọi người thôi, tôi sẽ bảo vệ mọi người.”
Lý Hâm sửng sốt, rồi lại mỉm cười gật đầu với y: “Tôi tin cậu.” Sau đó nâng cằm ngồi nhìn Trịnh Vũ Văn ăn cơm, cô vốn muốn cùng y nói chuyện, về Trang Thiển, về Lý Lập cùng Ngô Khải Văn, về nhóm người Nghiêm Vĩ này nữa, cô định sẽ nói với Trịnh Vũ Văn, anh đừng nên tin tưởng người khác, phải bảo trì cảnh giác, nhưng cô bây giờ cái gì cũng không muốn nói ra. Trịnh Vũ Văn như vậy là được rồi, tựa như ánh mắt trời trong ngày đông, mang theo hy vọng cùng ấm áp, cô không muốn quấy rầy ánh mắt trời thuần khiết này tý nào? Có lẽ cô nên cố gắng thêm nữa, đứng ở phía sau y là đã ổn rồi.
……..
Ăn cũng được kha khá, Nghiêm Vĩ cùng mấy người phía sau giơ lên một cái tô đi đến: “Người anh em, tôi có làm một chút canh nè, phân cho mọi người uống đi!”
Trịnh Vũ Văn vội vàng đón nhân: “Nghiêm đại ca, làm sao bọn em có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.”
“Không sao, mọi người đều là nhóc con cả, so với con tôi còn nhỏ tuổi hơn, nên chăm sóc là phải rồi.” Nghiêm Vĩ hàm hậu cười, bàn tay thô ráp sờ sờ cái ót.
“Vậy anh để trên đất đi ạ, chúng em tự đến lấy là được.” Trịnh Vũ Văn cảm kích cười cười.
“Chờ một chút.” Úc Mộng Dao đột ngột đứng dậy, từ tốn đi qua, đứng trước mặt Nghiêm Vĩ, “Hay là anh uống trước đi ha?”
Hiện trường lập tức im ắng.
Nghiêm Vĩ sửng sốt một lúc, ánh mắt lóe lên, biểu tình vô tội sững sờ: “Em gái à, tôi đã uống rồi!”
Úc Mộng Dao cười nhẹ, hơi nghiêng đầu, cái cằm thon dài tạo thành một độ cung xinh đẹp: “Vậy là anh không dám rồi?”
“Úc tiểu thư! Ý cô là sao chứ!” Trịnh Vũ Văn ngồi một bên vẻ mặt không đồng tình, “Nghiêm đại ca là có ý tốt, cô có phần hơi quá đáng rồi đó!”
Úc Mộng Dao quét mắt nhìn Trịnh Vũ Văn, không nói gì.
Trịnh Vũ Văn tiếp tục mở miệng: “Cho dù mạt thế là nên cẩn thận, nhưng chúng ta cũng không nên lạnh lùng như vậy?!”
Úc Mộng Dao vén một lọn tóc rơi xuống vén ra sau tai, xoay người nhìn về hướng một hàng nhà trệt bên kia: “Để xem mấy người che giấu bí mật gì nhé.”
Nghiêm Vĩ tươi cười trở nên cứng ngắc, sau đó mất hút: “Em gái này, cô không nên ăn nói lung tung như thế…”
“Thế à?”